Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 292: Biến Hóa

Chương trước: Chương 291: Quỷ Dị Yêu Xà



Trên người hắn phát ra yêu khí dày đặc, đúng là yêu quái không thể nghi ngờ.

Chẳng qua Lâm Hiên bình tĩnh dùng thần thức đảo qua, trong lòng bình ổn trở lại: “Mọi người không cần kinh hoảng, người này chẳng qua cũng chỉ là yêu thú cấp ba mà thôi.”

“Yêu thú cấp ba, nhưng sao có thể biến ra hình người?” Liễu Nham từ trước đến nay vốn dũng mãnh, nhưng giờ phút này đối mặt với quái vật trước mắt thì trong lòng cũng có chút nhút nhát.

“Biểu đệ nói không sai, theo Diệp Mỗ biết, tuy rằng dựa theo lẽ thường thì phải là yêu thú cấp bốn mới có thể hóa thành nhân hình. Chẳng qua trong số yêu thú cũng có một ít tồn tại đặc thù, chỉ cần tới cấp ba là có thể biến hóa.” Diệp Thanh Thành đình chỉ run rẩy, trên mặt một lần nữa khôi phục vẻ thong dong.

Lâm Hiên nhìn hắn một cái, có chút ngoài ý muốn. Không nghĩ tới một gia chủ nho nhỏ mà hiểu biết cũng phong phú như thế.

“Chẳng qua mọi người không nên xem thường. Bình thường loại yêu thú này so với quái vật cùng cấp thì mạnh hơn vài phần.” Lâm Hiên khẩu khí nghiêm nghị nhắc nhở.

Mọi người trong lòng cả kinh, nhìn chằm chằm vào yêu tu trước mắt, ánh mắt không ngừng lóe sáng.

“Hừ, không nghĩ tới nhân loại như ngươi lại có thể hiểu rõ chuyện tình của yêu tộc chúng ta.” Cự mãng biến thành quái nhân kia dùng ánh mắt âm trầm đánh giá Lâm Hiên một cái, có chút ngoài ý muốn mở miệng.

Mọi người cũng không cảm thấy kinh ngạc. Loại yêu thú này nếu có thể hóa thân thành nhân hình, thì nhất định linh trí đã khai mở.

Liễu Quân Hào chớp mắt, ôm quyền nói: “Xin hỏi tôn tính đại danh của đạo hữu, thượng cổ cấm chế bên ngoài, chính là do các hạ phá?”

“Đạo hữu?” Trên mặt yêu tu kia hiện lên một tia châm chọc: “Các hạ cần gì phải dối trá như thế, nhân loại các ngươi cùng yêu tộc chúng ta ở hai thế đối lập. Bất quá cấm chế ngoài kia đúng là do Mạc mỗ phá.”

“Đạo hữu họ Mạc?” Đối phương châm chọc khiến cho Liễu Quân Hào đỏ mặt. Chẳng qua giây lát liền khôi phục vẻ bình thường, chẳng qua hắn làm như không nghe thấy, vẫn xưng hô đạo hữu.

Đối với việc này, Lâm Hiên cảm thấy hơi kỳ quái. Chẳng lẽ tên mặt dày này có hy vọng xa vời là kết bạn với yêu xà.

Yêu tu kia cũng nhếch miệng để lộ ra cái lưỡi rắn đỏ tươi, nhưng nghĩ nghĩ cái gì đó liền lãnh đạm đáp lại: “Bản nhân Mạc Mãng.”

“Minh Đạo Nhân chính là do ngươi giết.” Diệp Thanh Thành đột nhiên ngắt lời.

“Các hạ nhận ra lão đạo mũi trâu này à. Không sai, hắn đúng là chết vì răng nanh của Mạc mỗ. Bản nhân trong lúc vô tình phát hiện được một phần tàng bảo đồ, quá quá cái thượng cổ cấm chế ngoài động khẩu quá mức thần diệu. Nghe nói lão đạo lỗ mũi trâu này đối với trận pháp rất tài tình, cho nên liền mời hắn cùng tầm bảo.” Mạc Mãng cười quái dị nói.

“Sauk hi bài trừ cấm chế thì giết người?” Sắc mặt Diệp Thanh Thành có chút âm trầm.

“Đương nhiên, chẳng lẽ còn lưu lại hắn cùng Mạc mỗ chia sẻ bảo vật. Huống chi nhân loại giết yêu tộc, yêu tộc phản phệ lại nhân loại cũng không phải là bình thường sao?” Mạc Mãng không chút kiêng kị nhe răng cười. Thái độ thẳng thắn của hắn thật ra làm cho mấy người tu sĩ ở đây ngẩn ngơ.

Lâm Hiên thở dài, tay đã sờ vào túi trữ vật bên hông. Mấy người khác liến nhìn nhau, không khí trong huyệt động nhất thời trở nên ngưng trọng.

Ngoại trừ Liễu Nham, không người nào ở đây không phải hạng tâm cơ thâm trầm. Tình thế trước mắt hiển nhiên không có khả năng cải thiện.

Mạc Mãng kia thấy thế, hung quang trong mắt chợt lóe, mở miệng phun ra một đoàn hắc quang. Hắc quang kia sau một lúc vặn vẹo trên không thì hóa thành vô số bảo kiếm hình rắn, gào thét giống như đòi giết hết những người tại đây.

Trên mặt Liễu Quân Hài hiện lên vẻ lo lắng. Ngay từ đâu hắn vốn không có ý cùng xà yêu kết bạn, sở dĩ nói muốn kết giao chính là để đối phương mất đi cảnh giác, sau đó ra tay diệt sát.

Nhưng không ngờ hai câu nói của Diệp Thanh Thành vừa rồi đã làm cho lòng cảnh giác của yêu tu nổi lên, làm hỏng mất việc tốt của mình. Nghĩ đến đây hắn không khỏi hung hăng trừng mắt liếc gai chủ Diệp gia. Mắt thấy một thanh xà kiếm đang muốn giết người phía trước, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ lấy ra một thành quỷ đầu đao. Pháp bảo kia đồng dạng cũng hóa thành một luồng ô mang, hướng tới xà kiếm.

Diệp Thanh Thành và Liễu Nhan cũng không chậm trễ, hai người đều đồng dạng lấy pháp bảo ra, đỡ lấy đòn tấn công của yêu tu.

Nói đến yêu tu này, cùng nhân loại tự nhiên khác nhau rất nhiều. Loại này tuy rằng sống rất lâu, nhưng tu luyện thì rất khó khăn.

Thí dụ như Mạc Mãng trước mắt. chỉ là yêu thú cấp ba rung phẩm, tương đương với người tu chân Kết Đan Kỳ. Nhưng lại sống đến bảy, tám nghìn năm. Mà nhân loại thì cho dù là lão quái vật Nguyên Anh Kỳ thì thọ nguyên cũng không quá một nghìn năm.

Trải qua không biết bao nhiêu năm tháng ma luyện, thân thể yêu thú có thể nói là chân chính trải qua bách luyện. Cho Nên cho dù tới Hóa Hình Kỳ cũng rất ít tu luyện pháp bảo, đối với bọn hắn mà nói, thân thể mình chính là vũ khí tốt nhất.

Cự mãng kia dùng xà kiếm, cũng hoàn toàn là từ yêu lực hóa thành, không phải bảo vật.

Thấy một thanh trong đó hướng phía mình bay tới. thần thức Lâm Hiên vừa động, đã đem Bích Tuyết Hoàn ra nghênh đón.

Bang. Khi hai vật vừa tiếp xúc thì linh quang trên Bích Tuyết Hoàn lập tức giảm đi. Trong lòng Lâm Hiên âm thầm kêu không tốt, không nghĩ tới xà kiếm do yêu lực biến thành lại lợi hại như thế, có thể dùng cứng chọi cứng với pháp bảo.

Lâm Hiên vội vàng huy động hai tay đánh ra vài đạo pháp quyết, thao túng Bích Tuyết Hoàn tái đấu với xà kiếm. Trong lúc nhất thời tuy rơi vào hạ phong nhưng cũng không đến mức bị thua. Tuy rằng Lâm Hiên còn có nhiều thủ đoạn, nhưng hắn cũng không định xuất vốn. Ánh mắt lại liếc về phía Điền Tiểu Kiếm bên kia.

Tiểu tử này ngụy trang thành tu sĩ Trúc Cơ Kỳ, tự nhiên không thể động thủ, mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ trốn sau lưng Liễu Nham.

Liễu Nham rống lên một cái, lấy ra một cái búa to mấy trượng múa một vòng, có vẻ uy mãnh dị thường. Một người độc đấu hai thành xà kiếm nhưng trên mặt vẫn như cũ không khỏi lộ ra một tia đắc ý.

“Nhị đệ, cẩn thận.”

Đột nhiên một tiếng hô nhỏ truyền vào trong tai. Liễu Nham cả kinh, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt không biết xảy ra chuyện gì. Trước người hắn vài thước, không khí bắt đầu vặn vẹo. Yêu tu kia không biết làm sao di chuyển đến nơi này, tay phải vươn ra, thủ chưởng được bao bọc trong một tầng u lam quang mang, hung hăng hạ xuống.

Huyết hoa tung bay. Tuy rằng quanh thân thể Liễu Nham có một vòng bảo hộ màu trắng, nhưng giờ khắc này cơ hồ giống như một tờ giấy bình thường, dễ dàng bị xé rách. Mà móng vuốt của yêu tu thì đâm thật sâu vào thân thể hắn.

Trên mặt Liễu Nham mang theo thần sắc khó tin. Tốt xấu gì hắn cũng là tu sĩ Kết Đan Kỳ, hơn nữa bản thân có vài loại thần thông không tồi, không nghĩ tới tự nhiên lại chết ở nơi đây.

“Nhị đệ!”

Thanh âm Liễu Quân Hào tràn ngập thương tiếc, ẩn trong đó còn có một tia sợ hãi. Nhị đệ chết đi, thực lực Liễu gia có thể nói đã tổn thất rất nghiêm trọng. Trong lòng hắn tuy phẫn nộ vô cùng, nhưng đối mặt với yêu xà quỷ dị, hắn tự nhiên không dám tiến lên động thủ.

Loading...

Xem tiếp: Chương 293: Biến Đổi Bất Ngờ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trảm Lư Bảo Kiếm

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 41



Chị Hai Học Đường

Thể loại: Truyện Teen, Ngôn Tình

Số chương: 24


Vợ Chưa Cưới Ngờ Nghệch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 170