Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 289: Hoán Hình Đan

Chương trước: Chương 288: Diệp Gia Gia Chủ



Diệp Thanh Thành mỉm cười lấy ra một cái bình ngọc từ trong ngực, nắp bình mở ra, từ bên trong đổ ra một viên đan dược màu xanh biếc.

“Đây là…” Trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia khó hiểu. “Thuốc này tên là Hoán Hình Đan, chính là do tổ tiên nghiên cứu ra. Sau khi dùng, thì trong mười hai thời thần có thể tùy ý thay đổi dung nhan. Tuy rằng không thể giấu diếm được thần thức của tu sĩ cấp cao, nhưng để lừa tu sĩ cấp thấp thì vẫn dễ dàng.

“Thật vậy sao?” Lâm Hiên trịnh trọng tiếp nhận. Thuốc này tuy rằng không thần kỳ bằng thiên ma Nghĩ Dung Thuật. Nhưng thời gian tác dụng thì lại lâu hơn.

Chẳng qua nhìn thấy Diệp Thanh Thành xuất ra vật ấy, Lâm Hiên cũng cảm thấy thoải mái. Tổ tiên Diệp Phàm chính là đệ tử ký danh củaThiên Trần chân nhân, am hiểu thuật luyện đan là việc bình thường.

Hán Hình Đan này rất hữu dụng, có cơ hội mình sẽ hỏi đối phương cách luyện chế.

Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Hiên lộ ra một tia cười quỷ dị: “Diệp đạo hữu, thứ cho ta nói thẳng. Ngươi truyền tin nhờ sư tôn ta giúp đỡ, chỉ sợ không phải chỉ hy vọng cùng Liễu gia chia đều bảo tàng!”

“Thiếu chủ lại đoán trúng nữa rồi.” Diệp Thanh Thành âm thầm kinh ngạc. Lời đồn đãi quả nhiên không sai, vị thiếu chưởng môn này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng lại khôn khéo đến cực điểm. Chỉ đáng tiếc tu vi…Ân, đương nhiên không thấp. Chẳng qua so với mình yêu cầu thì còn chênh lệch một chút.

Nguyên bản hắn muốn Thông Vũ chân nhân phái ra một vị trưởng lão đang bế quan tới đây. Tốt nhất có thể là Kết Đan Hậu Kỳ. Sau khi tìm được bảo tàng liền trở mặt đem tiêu diệt hai người Liễu gia. Quặng mỏ của cổ tu sĩ, chính là chỗ tốt nhất, không ai nguyện ý chia xẻ cùng người khác.

Huống chi hai cao thủ Liễu gia chết đi, Diệp gia cũng sẽ bớt đi một kẻ địch. Tại Thanh Diệp Sơn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, đây chính là một hòn đá ném chết hai con chim.

Lâm Hiên tuy là Kết Đan Kỳ, lấy tuổi của hắn mà nói thì đã là kỳ tài ngàn năm có một. Chẳng qua muốn tiêu diệt cao thủ Liễu gia thì vẫn chưa đủ.

Đương nhiên, việc này hắn chỉ có thể giấu kín trong lòng. Người tuổi trẻ tâm lý thường cao ngạo. Nếu thiếu chưởng môn hiểu lầm mình khinh thường hắn, thì đây chẳng phải là tự dưng đắc tội với Lâm Hiên sao.

Trên mặt Diệp Thanh Thành hiện lên vẻ do dự, tùy tiện tìm một lý do để từ chối. Lấy trí thông minh của Lâm Hiên, nhìn bộ dáng ấp a ấp úng của hắn thì đã biết có ẩn tình, nhưng cũng không vạch trần.

Hai người tiếp tục thương lượng một ít chi tiết về lần tầm bảo này để có thể gây khó khăn cho Liễu gia. Sau đó Diệp Thanh Thành kêu gia nhân dẫn Lâm Hiên về phòng nghỉ.

Đây là một tiểu viện. Tuy rằng diện tích không lớn nhưng lại thanh u thanh nhã. Hơn nữa linh khí không tệ. Xem ra Diệp gia bảo đúng là chỗ tốt.

Dựa theo ước định thì lần tầm bảo sẽ diễn ra vào ba ngày sau.

Việc Thông Vũ chân nhân bảo Lâm Hiên trong vòng một tháng phải tới Thanh Diệp Sơn hiển nhiên trước tiên là do Liễu gia đột nhiên đưa ra thời hạn. Nếu Lâm Hiên chưa tới, Diệp Thanh Thành khẳng định sẽ tìm mọi cách từ chối. Về phần hiện tại, đương nhiên là hắn đáp ứng rồi.

Thời gian đã không còn sớm, Lâm Hiên quyết định ngồi xuống tu luyện. Tuy rằng ba ngày không có khả năng đột phá cảnh giới. Nhưng để pháp lực tăng cường một chút thì vẫn tốt.

Nguyên bản Lâm Hiên tính luyện chế một ít giai phù cấp thấp. Trên đường đi tới, hắn đã góp nhặt không ít tài liệu, nhưng thời gian quá ngắn cho nên căn bản không thể làm được cái gì.

Rơi vào đường cùng, Lâm Hiên đành phải xuất ra số lượng lớn linh thạch, nhờ người của Diệp Thanh Thành ra phường thị mua một ít phù cấp cao.

Tuy rằng mấy thứ này để đối phó với tu sĩ Kết Đan Kỳ thì tác dụng không lớn. Nhưng nếu là phóng ra một lúc hai mươi lá phù thì cho dù là Kết Đan Kỳ cũng phải luống cuống tay chân.

Đương nhiên, cái này là đốt tiền, cũng chỉ có loại người như Lâm Hiên mới dám xa xỉ như thế.

Chẳng qua Lâm Hiên không phải là tên phá gia. Vì U Minh Hàn Thiếu, điểm hoang phí ấy là chính đáng.

Nói thật, với hai người Liễu gia, Lâm Hiên kỳ thật cũng không để tâm, chân chính làm cho hắn kiêng kỵ chính là Điền Tiểu Kiếm. Cho nên Lâm Hiên cố ý dặn dò, nếu như vô tình gặp phải phù có công hiệu khắc chế công pháp ma đạo thì phải mua nhiều vào, không cần tiếc tinh thạch.

Thời gian ba ngày thoáng cái đã trôi qua.

Sáng sớm hôm đó, Lâm Hiên và Diệp Thanh Thành sau khi chuẩn bị xong thì ly khai Diệp gia bảo, hướng về phía Liễu gia mà đi.

Hai người cũng không mang theo những đệ tử khác. Bởi vì lần tầm bảo này là việc bí ẩn, cho dù là người nhà, cũng khó nói không có gian tế. Thứ hai, quặng mỏ của cổ tu sĩ nguy hiểm trùng điệp, tu vi thấp không làm được gì. Cho nên hai người quyết định một mình ra đi.

Nơi bọn họ đến chính là một cái vực hoang vắng, cách đây khoảng bảy, tám mươi dặm. Lấy tu vi hai người, tuy rằng không thể nói giây lát có thể tới, nhưng cũng không quá nửa giờ.

Nơi này mặc dù không có độc xà mãnh thú, nhưng linh khí thập phần yếu ớt, đất đai khô cằn, chỉ có một ít thực vật thấp bé sinh trưởng. Địa phương như thế này, rất ít tu sĩ để ý, cho nên đó cũng là duyên cớ nó trở nên bí mật.

Hai người đến nơi liền thu pháp thuật lại, hạ xuống mặt đất.

Lâm Hiên thả thần thức ra đánh giá bốn phía xung quanh thì không có phát hiện gì.

“Xem ra chúng ta đến sớm.”

Nghe Lâm Hiên nói, Diệp Thanh Thành mỉm cười: “Như vậy cũng tốt, thiếu chủ, chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút để lấy sức tí nữa tầm bảo.”

“Biểu ca, ngươi nên thay đổi cách xưng hô. Nếu như cứ gọi là là thiếu chủ thì sẽ khiến cho người Liễu gia hoài nghi.” Lâm Hiên mỉm cười nói.

“Thiếu chủ….A, biểu đệ nói phải.” Diệp Thanh Thành vỗ vỗ trán, trên mặt hiện lên một tia xấu hổ.

Nói đến vị biểu đệ này, Lâm Hiên thật không biết nói gì. Bởi vì để giả mạo cho tốt, Lâm Hiên hỏi tên của hắn, kết quả là giống y đúc tên họ của mình.

Lâm Hiên ngạc nhiên không thôi, chẳng qua sau đó liền trở lại bình thường. Người này mặc dù là đệ tử Diệp gia, nhưng mẫu thân hắn là bác của Diệp Thanh Thành, phụ thân thì mang họ Lâm.

Trùng tên trùng họ cũng có ưu đãi, nếu không đột nhiên thay đổi tên thì nhất thời có chút không quen.

Chẳng qua ngoại trừ tên giống nhau, thì Lâm Hiên và người này cũng không có điểm gì giống nữa. Bởi vì hắn xuất ngoại du ngoạn đã hơn mười năm, nên hiện tại có biến hóa gì thì ngay cả Diệp Thanh Thành cũng không biết.

Cho nên Lâm Hiên ăn vào Hoán Hình Đan, nhìn vào bức họa của hắn mà biến hình thì đương nhiên không ai nhận ra.

Lâm Hiên lúc này mặc nho bào, tóc dài, trên mặt có vẻ hơi tang thương. Nhưng như vậy cũng có thể thấy được lúc còn trẻ hiển nhiên là tướng mạo xuất chúng.

Sự thần kỳ của Hoán Hình Đan là cho Lâm Hiên tán thưởng không thôi. Đáng tiếc nhiều nhất cũng chỉ có thể lừa gạt tu sĩ đồng cấp. Cũng may theo lời Diệp Thanh Thành, thì hai người Liễu gia cũng là mới Kết Đan Sơ Kỳ, cho nên không cần lo lắng bị bọn họ phát hiện.

Loading...

Xem tiếp: Chương 290: Tầm Bảo

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Trở Về Eden

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 50



Khi Em Từ Bỏ Tình Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 13


Quần Áo Xốc Xếch

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 58


Yên Vũ Nguyệt Sắc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 59