Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 288: Diệp Gia Gia Chủ

Chương trước: Chương 287: Cơ Quan Cùng Diệp Gia Bảo



Nhìn bóng lưng của hắn, trên dung nhan tú lệ của Diệp Như hiện lên một tia cổ quái. Đôi môi anh đào hé mở, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Nàng thở dài rồi theo đường cũ trở về.

Phòng khách rất lớn, ước chừng hơn trăm mét vuông, được bố trí theo phong cách cổ xưa. Bốn phía treo đầy những bức họa tinh tế.

Bên trong có một hắc bào trung niên nhân dáng người hơi mập. Nhưng hắn phát ra một loại khí độ không giận mà uy, hẳn chính là gia chủ Diệp gia.

Nhìn thấy Lâm Hiên, hắn lập tức tươi cười tiến lên đón thi lễ, có chút xin lỗi nói: “Thuộc hạ Diệp Thanh Thành, ra mắt thiếu chủ. Thuộc hạ không tiện xuất môn nghênh đón, mong rằng thiếu chủ không trách tội!”

“Đạo hữu không cần khách khí.” Lâm Hiên híp mắt, chắp tay ôm quyền: “Lâm mỗ phụng mệnh gia sư đến Thanh Diệp Sơn, nếu có gì phân phó thì đạo hữu cứ mở lời.”

Thái độ này của hắn, lập tức nhận được thiện cảm của Diệp Thanh Thành. Theo thông tin mà Thông Vũ chân nhân cho biết, thì người được phái đến hỗ trợ mình chính là thiếu chủ bổn môn. Diệp Thanh Thành không khỏi hoảng sợ. Tuy rằng mặt ngoài thì Diệp gia đã tự mình khai tông lập hộ, nhưng bên trong bọn họ như cũ vẫn cùng Linh Dược Sơn có quan hệ chặt chẽ, có thể xem như thế lực bên ngoài. Lâm Hiên là thiếu chủ, đương nhiên cũng sẽ là người trực tiếp lãnh đạo.

Huống chi còn có lời đồn rằng vị thiếu chủ này tuổi còn rất trẻ mà đã Kết Đan thành công. Thiên tài như vậy, bình thường đều để mắt cao hơn đầu, đừng nói là trông cậy hắn làm việc gì. Nếu không đối xử tốt, ngược lại sẽ tạo thêm cho mình không ít phiền phức. Chẳng qua hiện tại xem ra… chưởng môn nhân quả nhiên đã có an bài.

Diệp Thanh Thành đã dẹp bỏ được áp lực trong lòng, vui sướng cung kính nói: “Tạ thiếu chủ, như vậy lão phu liền nói thẳng. Sự tình là không lâu trước đó, thuộc hạ đã chiếm được một phần tàng bảo đồ….”

“Tàng bảo đồ?” Lâm Hiên trong lòng nhảy dựng lên. Tuy rằng đã nghe Điền Tiểu Kiếm nói qua nên cũng biết được một ít chuyện tình. Nhưng sự thật ngay trước mắt thì vẫn là phi thường vui sướng. Chẳng qua ngoài mặt hắn vẫn như trước lạnh nhạt: “Là di chỉ của cổ tu sĩ sao?”

“Không, là quặng mỏ vứt đi từ thời viễn cổ.”

“Phế quặng mỏ?”

“Đúng vậy. Mặc dù là một quặng khoáng sản hoang phế, nhưng bên trong vẫn như cũ có không ít dị bảo.” Hai mắt Diệp Thanh Thành lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

“Nga. Thế thì đạo hữu vì sao không đi tìm kiếm.” Lâm Hiên trừng mắt, hắn cũng không muốn cho đối phương biết là mình đã vô tình nghe được tin tức này.

“Ai!” Diệp Thanh Thành thở dài: “Thiếu chủ ngài có điều chưa biết. Lúc phát hiện tàng bảo đồ còn có người của Liễu gia. Cho nên tàng bảo đồ bị chia làm hai phần, chỉ có hợp lại mới có thể tìm kiếm.”

“Nga. Vậy ngươi hy vọng ta trợ giúp đi lấy cắp phần tàng bảo đồ của Liễu gia?”

“Không.” Diệp Thanh Thành lắc đầu: “Thuộc hạ sao dám để cho thiếu chủ đi làm việc mạo hiểm như thế. Trình độ của Liễu gia trang so với Diệp gia ta còn hiểm ác hơn ba phần. Huống chi còn có hai cao thủ Kết Đan Kỳ tọa trấn. Bất luận minh đấu hay ám đấu đều không ổn. Huống chi một nữa tàng bảo đồ kia không chừng còn bị bọn họ hạ cấm chế, một khi rơi vào tay người khác liền tự động bị phá hủy.”

“Phải không, xem ra đạo hữu cũng đã làm như vậy.” Lâm Hiên cười nói.

“Ha ha, đã bị thiếu chủ đoán trúng, thuộc hạ cũng là vì phòng ngừa vạn nhất.” Trên mặt Diệp Thanh Thành lộ ra một tia xấu hổ.

“Không cần quanh co nữa. Đạo hữu cuối cùng là đang tín toán gì, cứ nói thẳng.” Đối với U Minh Hàn Thiết, Lâm Hiên nhất định phải có, cho nên giờ phút này tự nhiên là phải làm ra bộ dáng hào sảng.

“Thiếu chủ quả là người thẳng thắn, thuộc hạ cũng sẽ không khách khí nữa.” Diệp Thanh Thành sờ sờ chòm râu: “Thuộc hạ và Liễu gia mỗi bên có được một nửa tàng bảo đồ nên không thể độc chiếm. Do đó đã ước hẹn sẽ cùng hợp lực tầm bảo, đến lúc đó mỗi bên lấy một nửa.”

“Ân.” Lâm Hiên gật đầu, vẫn không nói gì.

Diệp Thanh Thành nói tiếp: “Bởi vì tầm bảo cần phải có chút chuẩn bị, cho nên chúng ta chưa lập tức hành động. Nhưng lần trì hoãn này, lại dẫn đến một sự tình phiền toái.”

“Là vì Liễu gia có thêm một cao thủ Kết Đan Kỳ.”

“Đúng vậy.” Diệp Thanh Thành thở dài: “Nguyên bản thế lực hai bên ngang nhau, tự nhiên bây giờ lại bị phá vỡ thế cân bằng. Tàng bảo đồ còn trong tay ta nên lão thất phu họ Liễu kia tự nhiên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng chắc chắn khi tìm được bảo vật, bọn họ liền dựa vào thực lực mạnh mẽ chiếm đoạt hết…”

Lâm Hiên sờ sờ cằm, việc này cũng hợp lý. Người tu chân lấy lợi ích làm đầu. Chuyện giết người đoạt bảo, có thể nói từ xưa đến nay chưa bao giờ dừng lại. Diệp Thanh Thành lo lắng cũng không phải là không có căn cứ!

“Đạo hữu thật là, chuyện tình như thế sao không nhờ người giúp đỡ, chẳng lẽ là có uẩn khúc gì sao?” Lâm Hiên trầm ngâm nói ra nghi hoặc của chính mình.

“Thiếu chủ quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh. Hai nhà bọn ta khi đoạt được tàng bảo đồ, quả thật là có ước định không được đem tin tức này tiết lộ cho bất cứ ai. Thiếu chủ thứ tội, thuộc hạ làm như vậy không phải là đối với sư môn bất trung, mà chỉ là không muốn thất tín với Liễu gia.” Diệp Thanh Thành một bên giải thích, một bên đánh giá Lâm Hiên.

“Ha ha, đạo hữu không cần phải giải thích. Sự tôn có nói với tại hạ, lòng trung thành của Diệp gia đối với Linh Dược Sơn không cần phải nghi ngờ.” Lâm Hiên sắc mặt không đổi nói dối. Diệp gia trung thành hay không cũng chẳng liên quan tới mình, mấu chốt là phải nghĩ biện pháp lấy được U Minh Hàn Thiết.

Diệp Thanh Thành nghe xong, thần sắc trở nên thoải mái, tiếp tục nói ra quyết định của mình: “Mời người ngoài đương nhiên không được, vì như thế Liễu gia sẽ có phản ứng. Ít nhất bọn họ sẽ không lấy ra nửa phần tàng bảo đồ kia. Chẳng qua nếu người ta mời là đệ tử Diệp gia, thì Liễu gia tự nhiên sẽ không có lời nào để từ chối.”

“Ta từ khi nào trở thành đệ tử Diệp gia?” Lâm Hiên biểu tình cứng ngắc, mặc dù lấy lòng dạ của hắn cũng không biết lão cáo già trước mặt đang có quyết định gì.

“Thiếu chủ vẫn còn chưa biết. Thuộc hạ nguyên bản có một biểu đệ, trời sinh thông minh, tốc độ tu luyện tuyệt đối không dưới ta. Đáng tiếc hắn đi ra ngoài dạo chơi, bặt vô tin tức. Nếu không Diệp gia ta sao lại nói với Liễu gia là bên mình có hai cao thủ Kết Đan Kỳ!” Trên mặt Diệp Thanh Thành lộ ra biểu tình tiếc hận.

“Ý ngươi là ta sẽ dùng thân phận của hắn?”

“Đúng vậy. Người Liễu gia đã từng thấy qua biểu đệ ta. Chỉ cần ngươi xuất hiện với dung mạo của hắn thì đối phương tự nhiên sẽ không hoài nghi. Như vậy nếu được thiếu chủ hỗ trợ, thực lực hai nhà chúng ta liền một lần nữa có thể ngang bằng, không sợ đối phương giở trò.”

“Ân, đây quả thật là một biện pháp tốt. Chẳng qua ngươi làm thế nào để giả trang cho ta mà không bị nhận ra?” Lâm Hiên nhíu mày thâm ý. Mặc dù hắn có thiên ma Nghĩ Dung Thuật, nhưng phương pháp này chỉ có tác dụng trong một thời gian hạn chế. Nhiều nhất chỉ một canh giờ, thời gian ngắn như vậy, không có khả năng hoàn thành việc tầm bảo.

Loading...

Xem tiếp: Chương 289: Hoán Hình Đan

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Triền miên - Thủy Hổ Phách

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 3


Hươu Lạc Lối

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 58


Lau Súng Cướp Cò

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 109


Nếu không là tình yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 39


Nữ Phụ Hảo Yêu Nghiệt

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 23