Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 283: Quỷ Dị Chi Cục

Chương trước: Chương 282: Thanh Diệp Sơn



Chỗ này là một cái hồ nhỏ. Bốn phía có không ít cây cối sinh trưởng, Lâm Hiên trong lòng vui vẻ, trốn vào trong một bụi cây. Sau đó lại thi triển một pháp quyết ẩn nặc. Cứ như vậy, cho dù là tu sĩ cấp cao cũng rất khó phát hiện mình, huống chi là tu sĩ cấp thấp.

Sau đó hắn mới yên lặng thả thần thức ra, bao phủ toàn bộ tiểu hồ.

Đứng bên hồ là hai nhóm tu sĩ, mỗi bên có bảy tám người. Đầu lĩnh bên trái là một nam tử chỉ mới hơn hai mươi tuổi, có tu vi Trúc Cơ Trung Kỳ.

Lâm Hiên không khỏi lưu tâm, tuổi còn trẻ mà đã có tu vi như thế, không thể coi thường được.

Mà thủ lĩnh bên tay trái là một thiếu nữ mặc quần áo vàng nhạt, tuổi rất trẻ, dung mạo lại rất xinh đẹp. Tu vi chỉ khoảng Trúc Cơ Sơ Kỳ.

Hai người phía sau, đều là đệ tử cấp thấp Linh Động Kỳ.

“Liễu Kiếm, lá gan của ngươi lớn lắm, cư nhiên dám tìm đến Diệp gia chúng ta quấy rối?” Thiếu nữ nhíu mày, thần sắc không tốt chất vấn. Nàng là cháu gái của gia chủ Diệp gia.

ở Thanh Diệp Sơn, Diệp gia thế lực rất lớn, hơn nữa Diệp Như cũng là thiên tài, chỉ mới mười bảy tuổi đã Trúc Cơ thành công. Tuy rằng đó là nhờ lúc nhỏ, ngẫu nhiên nàng ăn được huyền thiên dị quả, nhưng mặc kệ thế nào, vị đại tiểu thư này ở Thanh Diệp Sơn có địa vị giống như công chúa, không ai dám nhục mạ.

Diệp gia là một đại gia tộc, tự nhiên có sản nghiệp của chính mình. Phù điếm, linh khí điếm, cùng với các loại tài liệu tu luyện trong quầy tạp hóa, cái gì cũng có.

Nhưng sáng sớm hôm nay, Diệp Như đi vào phường thị, lại phát hiện một gian tạp hóa của Diệp gia, cả chưởng quầy và tiểu nhị đều bị người khác đả thương.

Diệp Như tuy rằng dung mạo xinh đẹp, nhưng tính tình lại cực kỳ nóng nảy. Sau khi biết được là thiếu chủ Liễu gia làm, liền lập tức dẫn người đi tính sổ.

Nhìn hai nhóm người đang giương cung múa kiếm, Lâm Hiên không khó để nghe ra ngọn nguồn câu chuyện. Nguyên lai chỉ là một việc nhỏ, hắn cũng không tính tham gia, thân hình vừa chuẩn bị bước đi, thì đột nhiên ngừng lại.

Không đúng!

Việc này có vấn đề!

Căn cứ vào tin tức có được ở phường thị, Lâm Hiên đã sớm rõ mối quan hệ của hai nhà. Tuy rằng bên trong đang ngấm ngầm tranh đấu, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì sự hòa thuận.

Tục ngữ nói, giết địch một ngàn, tự thiệt hại tám trăm. Mặc dù hiện giờ Liễu gia có hai cao thủ Kết Đan Kỳ, nhưng thực lực Diệp gia cũng thâm sâu khó lường. Nếu phát sinh đánh nhau, thì cho dù đánh bại được Diệp gia, Liễu gia cũng tổn thất không nhỏ. Chẳng phải là làm cho các gia tộc khác đục nước béo cò hay sao.

Tộc trưởng hai nhà không phải là kẻ ngốc, sao lại có thể làm chuyện ngu xuẩn tổn hại đến chính mình.

Huống chi Lâm Hiên còn tìm hiểu sơ qua nhân vật trọng yếu của hai nhà. Liễu Kiếm và Diệp Như cũng nằm trong số đó. Không chỉ bởi vì bọn họ có phụ thân làm chức lớn trong gia tộc, mà còn vì tuổi còn trẻ mà đã Trúc Cơ thành công. Chẳng qua theo Lâm Hiên biết, Liễu Kiếm này tu luyện công pháp có hiệu quả trú nhan, thực tế thì niên kỷ so với mình không sai biệt lắm.

Hơn nữa nghe nói người này tính tình tuy âm độc, nhưng làm việc tuyệt đối ổn thỏa, là một nhân vật quan trọng được phụ thân tín nhiệm.

Đánh phá cửa hàng đối phương, không thể nào là hành động chỉ theo cảm tình. Chẳng lẽ Liễu Kiếm này…

Lâm Hiên một lần nữa lại ẩn núp, tập trung thần thức quan sát Liễu Kiếm. Bởi vì tu vi hai bên cách nhau quá xa, nên không sợ bị đối phương phát hiện.

Liễu Kiếm kia nhàn nhạt nhìn Diệp Như một cái: “Diệp đại tiểu thứ, ngươi chỉ dẫn theo chừng này người thôi sao?”

“Như thế nào, ngươi còn muốn cùng ta động thủ?” Diệp Như biến sắc, hai bên chính là hạ thủ không nói chuyện. Luận thực lực, cả hai đều là Trúc Cơ, nhưng Trung Kỳ với Sơ Kỳ không phải chỉ kém nhau một điểm. Nhưng nàng nghĩ mình cũng không yếu kém, liền trợn to đôi mắt đẹp, hung hăng nhìn chằm chằm đối phương.

“Không phải.” Khóe miệng Liễu Kiếm lộ ra một tia cười nhạt, tay xoa lên túi trữ vật bên hông. “Không phải là động thủ, mà là muốn cái đầu của đại tiểu thư ngươi.”

Lời còn chưa dứt, sát khí cả người đã phóng lên cao. Một đạo hàn mang từ trong tay hắn bắn ra, hướng thẳng cổ thiếu nữ mà tới.

Diệp Như chấn động. Hai nhà tuy bất hòa, nhưng nàng có nằm mơ cũng không nghĩ tới đối phương dám hạ sát thủ với mình. Cũng may vị đại tiểu thư này tính tình tuy nóng nảy, nhưng lại không phải là không có đầu óc. Phản ứng của nàng cực kỳ nhanh nhẹn, ngọc thủ lấy ra một cái khăn tay. Đây vốn là vật tùy thân của nàng, lúc này lại biến lớn, hóa thành một lá chắn dài mấy thước, che đi thân hình Diệp Như.

“Hừ, chỉ là trung phẩm lính khí, mà cũng lấy ra!”

Liễu Kiếm hừ lạnh một tiếng, hàn mang kia hóa thành một luồng lưu tinh, ba một tiếng, liền đánh vào trên lá chắn, chỉ trong giây lát, lá chắn liền rách ra.

Quang mang trên khăn tay nhất thời mất đi, từ trên không trung rớt xuống. Trên mặt Diệp Như hiện lên một tia thương tiếc, vật ấy tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng là món quà sinh nhật của mẫu thân tặng cho nàng. Nàng rất thích nó, không nghĩ tới hôm nay lại bị hủy ở nơi này.

Cũng may không phải là công cốc, ít nhất cũng giúp nàng tranh thủ một ít thời gian.

Ngón tay ngọc nhẹ nhàng phất một cái, thanh quang thoáng hiện, một thanh đoản kiếm liền xuất hiện trước mặt.

Đoản kiếm kia dài chừng một thước, mỏng như cánh ve, chuôi kiếm có khắc không ít hoa văn kỳ dị, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.

“Đi!”

Diệp Như chỉ một cái, đoản kiếm kia liền hóa thành một đạo thanh quang, bay đến đánh nhau cùng hàn mang.

Diệp Như nhẹ nhàng thở phào, nhưng mà lúc này đột nhiên có tiếng kêu thảm truyền tới. Khi quay đầu lại, sắc mặt của nàng đã hết sức khó coi.

Trong lúc nàng và Liễu Kiếm đấu pháp, hai người thủ hạ tự nhiên cũng bị tập kích. Tùy tùng đối phương cũng là Linh Động Kỳ, nhưng thủ đoạn lại vô cùng cổ quái. Chỉ trong thời gian ngắn đã làm cho người của nàng rơi vào thế hạ phong. Thậm chí còn có một người gặp phải độc thủ.

Khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười nhạt. Tuy rằng đối phương cố ý che giấu, nhưng với tu vi hiện giờ của hắn, sao lại không nhận ra…

Người tu ma!

Chẳng lẽ là thủ hạ của Cực Ác Ma Tôn, bọn hắn tới nơi này làm gì?

Xem ra chuyến đi đến Thanh Diệp Sơn lần này, quả thật không hề đơn giản a!

Tuy rằng trong lòng Lâm Hiên tỉnh táo, nhưng cũng không úy kỵ. Có lẽ khi tu vi tăng tiến thì lá gan cũng to lên. Sau khi Kim Đan đại thành, Lâm Hiên đối với mình vô cùng tin tưởng. Nguyên Anh Kỳ lão quái thì không thể dễ dàng ra tay. Như vậy với thực lực của mình, đánh với tu sĩ cùng cấp thì chiến thắng dễ dàng. Cho dù là Trung Kỳ, thì dựa vào vài món cổ bảo, cùng Cửu Thiên Huyền Công và Huyền Ma Đại Pháp, thì ít nhất chạy trốn hẳn không thành vấn đề.

Lâm Hiên bên này đang còn suy nghĩ, thì đệ tư Diệp gia đã ngày càng nguy cấp. Không chỉ có đệ tử Linh Động Kỳ hoàn toàn rơi vào thế hạ phong, mà Diệp Như đang đấu pháp cùng Liễu Kiếm cũng trở nên nguy cấp.

Nguyên bản một người là Trúc Cơ Sơ Kỳ, người kia là Trúc Cơ Trung Kỳ, thắng bại vốn đã rõ ràng, chỉ có điều là nhanh hay chậm mà thôi.

Đối phương không chỉ có linh khí sắc bén, mà công pháp lại vô cùng cổ quái. Trên mặt Diệp Như rốt cục lộ ra một tia sợ hãi: “Ngươi không phải Liễu Kiếm, ngươi là ai, vì sao phải gây bất lợi đối với Diệp gia chúng ta?” Chã ai thank hết :panda9:

Loading...

Xem tiếp: Chương 284: Kinh Kiến Cố Nhân

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Công Tử Nhà Ta Là Hồ Ly

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 56


Nam Sơn Có Củ Ấu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 11




Chí Ái Kim Sinh

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 26