Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1259: Sanh Cầm Hạo Thiên

Chương trước: Chương 1258: Không Thể Cầm Lòng



"Không sai chính là ta, đạo hữu từ khi chia tay đến giờ vẫn tốt chứ." Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười nhạt, trong mắt thoáng hiện tia diễu cợt.

"Ngươi đã là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ!"

Toàn thân Hạo Thiên đổ mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, chỉ gặp Lâm Hiên có hai lần song lại khắc sâu ấn tượng. Khi xưa tiểu tử này chỉ là vãn bối Ngưng Đan kỳ mà có thể cương cường chạy thoát trong tay lão. Tại Khuê Âm Sơn Mạch ân oán song phương càng thêm chất chồng song bởi vì Xuân Ky xuất hiện hai người còn chưa giáp mặt.

Gần đây lệnh truy sát của Vạn Phật Tông phát ra khiến Lâm Hiên danh nổi như cồn song Hạo Thiên đang bế quan tu luyện nên không rõ...

Trong ấn tượng của lão tiểu tử này tuy có chút gian xảo song tu vi chỉ là Ngưng Đan kỳ không đáng để vào mắt. Không ngờ lần này chạm mặt, đối phương đã như cá chép hóa rồng trở thành đại tu sĩ.

Lão cơ hồ cho là mình nhìn lầm, chỉ hai trăm năm mà tốc độ tiến giai thật không thể tưởng tượng nổi. Song rất nhanh Hạo Thiên phát hiện bên cạnh đối phương còn có một thiếu nữ thập phần mỹ mạo, duyên dáng yêu kiều xinh đẹp tuyệt trần nhưng trên người lại phát ra âm lực đáng sợ. Quỷ sĩ! Hơn nữa cũng là Nguyên Anh hậu kỳ!

Lúc này Hạo Thiên cảm thấy khóe miệng đắng ngắt, tình thế hiện tại còn hung hiểm hơn lúc đối mặt Xuân Ky tại Khuê Âm Sơn.

"Thật là tam sinh hữu hạnh, thì ra là Lâm huynh …"

"Đạo hữu không cần phải xảo ngôn, ân oán giữa hai ta mỗi người đều tự hiểu, hiện tại dù có quỳ xuống xin tha cũng vô ích, muốn trách thì trách ngươi lúc trước đã đắc tội với ta. Hắc hắc" Thần tình Lâm Hiên vạn phần kiêu ngạo mở miệng tựa hồ không giống tính cách của hắn. Lần này hắn đã chiếm cứ thiên thời địa lợi nhân hoà, vô luận như thế nào đối phương cũng tuyệt sẽ không có cơ hội lật ngược thế cờ.

"Ngươi..." Không thể tưởng được đối phương kiêu ngạo đến thế, thần tình Hạo Thiên quỷ đế vừa sợ vừa giận.

Song Lâm Hiên tựa như không thèm để ý đến lão mỉm cười chuyển qua thiếu nữ: "Nguyệt nhi, nàng có muốn dùng lão này luyện tập công pháp một chút không, không cần nương tay, tùy tiện trừu hồn luyện phách cũng được."

"Thiếu gia đã nói thế thì Nguyệt nhi phải nghe ngươi thôi." Thiếu nữ ngoan ngoãn mở miệng, lại đưa ánh mắt trong vắt như nước hồ thu liếc sang hắn, bộ dáng như một tiểu nha đầu tinh nghịch chứ nào phải đại tu sĩ gì đó.

Hiện tại ký ức bị phong ấn chưa giải trừ, Nguyệt nhi vẫn là tiểu nha đầu khi xưa, nàng luôn luôn tình nguyện nghe lời thiếu gia.

"Muốn trừu hồn luyện phách ta, hừ, các ngươi thực quá ngạo mạn, cho rằng bổn vương là từ bùn đất nặn ra chắc?"

Hạo Thiên hét lớn một tiếng, đương nhiên lão rõ ràng đã đến nước này chỉ còn mỗi con đường liều mạng. Tuy đối mặt hai tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thì cơ hội đào tẩu không nhiều song lão tự tin có tu luyện có vài loại bí thuật quỷ dị, đương nhiên vẫn còn đường sinh cơ.

Tay áo Hạo Thiên phất một cái đánh ra một đạo pháp quyết, Cốt Mâu đang lơ lửng trên đầu lập tức bao trướng lên, mặt ngoài có huyết quang chớp lòe. Trong vòng vài dặm tràn ngập mùi máu tanh nồng đậm.

Thanh thế không nhỏ đáng tiếc Nguyệt nhi xem như không thấy, hiện tại nàng đã là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả. Ngọc thủ thon nhọn khẽ vươn, chỉ thấy hắc quang lập loè một nghiên mực cũ kỹ xuất hiện, mặt ngoài có phù văn lưu chuyển cùng mùi hương mực phiêu tán ra.

Nghiên mực này là đoạt được trong tay La gia thư sinh, khi đó đối phương xem Trịnh Tuyền như đỉnh lô không ngờ trộm gà không được lại còn mất thêm nắm thóc. Nghiên mực này chính là dùng Hắc Huyết Huyền Tinh Ngọc, một loại tài liệu cực kỳ hiếm có tại Âm ti giới chế thành, nó có thể thu oán khí âm phong trong thiên địa tụ thành Quỷ Sát âm mực, có thể là ô uế pháp bảo của tu sĩ.

Chỉ thấy nghiên mực phát ra linh quang lập lòe, trôi nổi trên không đón gió hóa lớn đến cỡ một tấm thuẫn bài.

Lúc này trong huyết quang đầy trời Cốt Mâu đã đâm tới. Hai kiện bảo vật chạm nhau không chút tiếng động song sắc mặt Hạo Thiên Quỷ Đế lại cuồng biến.

Cốt mâu kia chính là bổn mạng pháp bảo, uy lực không nhỏ nhưng lúc này lão lại mất đi tâm thần liên lạc với nó một cách quỷ dị.

Hạo Thiên kinh hãi ngẩng đầu, chỉ thấy trong nghiên mực bay ra hai con ma xà nhỏ nhắn thoáng cái đem cốt mâu cuốn lấy.

"Quỷ Sát âm mực!"

Hạo Thiên vốn là quỷ vật Âm ti thoáng cái đã nhận ra thần thông đỉnh đỉnh đại danh này, Sắc mặt lão cực kỳ khó coi, đối phương sao lại có bảo vật cỡ này. Song ý nghĩ còn chưa chuyển thì thân hình của Nguyệt nhi đột nhiên trở nên phiêu hốt bất định. Vẻ mặt Lâm Hiên cũng có chút kinh ngạc. Tiểu nha đầu đang thi triển pháp thuật gì... Súc địa thần thông? Không giống a! Độ huyền diệu bí thuật này lại không thua kém Cửu thiên vi bộ.

Lâm Hiên còn kinh ngạc thì Hạo Thiên Quỷ Đế thì không cần phải nói, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn thân hình quay tít tại chỗ. Theo quỹ đạo quay thân thể lão phát ra từng đạo hỏa diễm màu xám trắng.

Thủy tinh bạch cốt hỏa!

Đây là ma hỏa do lão khổ tu nhiều năm. Đại tu sĩ muốn ngang ngạnh tiếp nó cũng khó nhưng Nguyệt nhi dường như không để trong mắt.

Thấy đối phương không hề tránh né trên mặt Hạo Thiên toát ra vẻ mừng rỡ. Xú nha đầu thật quá coi thường người, phải cho ngươi nếm chút lợi hại.

Hỏa diễm màu xám trắng lóe lên rồi tụ lại, vặn vẹo một thoáng thì huyễn hóa ra một Quỷ diện dữ tợn, há mồm muốn đem thân thể Nguyệt nhi cắn nuốt.

Có điều kết quả lại khiến đám người cứng họng, thủy tinh bạch cốt hỏa tiếp xúc với thiếu nữ thân thể không chút thương tổn đến đối phương mà ngược lại bị hấp thu hết.

"Ồ..."

Lâm Hiên gãi gãi đầu, công kích này hắn muốn hóa giải cũng không khó song để làm được như Nguyệt nhi thì tuyệt đối không thể. Tu La Vương chuyển thế kết thành anh quả nhiên không phải tầm thường.

Hạo Thiên Quỷ Đế thấy tình thế cực kỳ bất ổn thầm thở dài, đáng tiếc tại Khuê Âm Sơn khi đối mặt Xuân Ky đã dùng mất Cửu Thiên Huyền Linh Phù nếu không hiện tại cũng không chật vật thế này.

Sâu hít một hơi thật sâu, đôi mắt lão đã biến thành màu huyết quang, thân thể nhanh chóng bành trướng lên.

Đây là pháp thuật gì, đối phương muốn tự bạo sao? Nguyệt nhi có chút ngạc nhiên rồi vươn tay ra, tại đầu ngón giữa phát ra linh quang, trong hư không viết một ra một chữ "Phục", nhìn qua có vài phần giống thần thông của Nho gia. Chỉ thấy tiểu triện "Phục" lóe lên một cái, liền chui vào trong thân thể Hạo Thiên.

Sắc mặt quỷ đế trở nên cuồng biến, nguyên là thân thể đang bành trướng lại giống như quả bóng xì hơi dần dần thu nhỏ lại.

"Đây là…"

Lâm Hiên có chút kinh ngạc, trong Huyền Ma đại pháp vốn không có bí thuật này. Khi hắn đi Thiên xảo môn thì nàng vẫn đang bế quan, bản lĩnh này rốt cuộc nàng học từ nơi nào? Chỉ thấy thân thể Hạo Thiên ngây ra như khúc gỗ không thể cử động. Quá trình thu phục quỷ đế nói thì dài song vô cùng mau lẹ.

Lúc này hai tu sĩ Ngô gia sớm đã mặt trắng như tờ giấy. Hiện tại mạng nhỏ mới là quan trọng nhất, dị bảo xuất thế gì gì đã sớm đã vứt lên tận chín tầng mây.

"Tham kiến đạo hữu, hai người chúng ta bất quá chỉ là vô tình lạc vào nên bị trận pháp vây khốn." Lão giả thi lễ một cái khúm núm giải thích.

"Vô tình sao?" Lâm Hiên lấy tay vuốt cằm, khóe miệng cười khẽ: "Các hạ cho rằng tại hạ là tiểu hài nhi lên ba sao mà nói thế?"

"Đạo hữu, chúng ta cùng quý môn không thù không oán, thật không có ác ý, nếu các hạ buông tha thì tại hạ nguyện lấy tinh thạch đền bù tổn thất."

Thần thông của Hạo Thiên Quỷ Đế nào phải tầm thường mà thiếu nữ kia chỉ giơ tay nhấc chân đã chế trụ được lão, huống chi Lâm Hiên còn đứng bên cạnh. Lão giả căn bản không dám đào tẩu hoặc là phản kháng, chỉ có thể đau khổ cầu khẩn.

"Không cần xàm ngôn nữa, hai ngươi tự bạo nguyên anh thì tự nhiên sẽ đi đầu thai chuyển thế, còn nếu không..." Lâm Hiên thản nhiên nói song lúc này hai Ngô gia tu sĩ nghe mà như rớt từ xuống vực sâu vạn trượng.

"Đạo hữu không thể mở cho chúng ta một con đường sao?"

Đến đây thì trên mặt Lâm Hiên lộ vẻ không còn kiên nhẫn: "Đã không tự động thủ vậy để cho Lâm mỗ giúp các ngươi vậy." Lời còn chưa dứt hắn đã phất tay áo một cái, một đoàn hỏa diễm bay vút ra lập lòe trước người biến thành một khối noãn cầu màu xanh biếc to cỡ trứng gà.

Bích Huyễn U hỏa!

Loading...

Xem tiếp: Chương 1260: Sanh Cầm Hạo Thiên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?



Bác Sĩ Cầm Thú

Thể loại: Sắc Hiệp, Ngôn Tình

Số chương: 68