Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1258: Không Thể Cầm Lòng

Chương trước: Chương 1256 - 1257: Nguyệt Nhi Thành Anh



"Thiếu gia!"

Nương theo tiếng gọi duyên dáng làn hương phong bổ nhào qua, thân thể Nguyệt nhi đã nằm gọn trong ngực Lâm Hiên.

Lúc này thời gian như ngưng đọng chỉ để dành cho hai người, đi qua bao nhiêu năm tháng, từ trong bao nhiêu tinh phong huyết vũ tâm ý hai người đã sớm liên thông. Một lời cũng không cần phải nói, chỉ cần hai thân thể được dán vào nhau, được cảm nhận hơi thở nóng bỏng của đối phương. Lúc này thiên địa dường như chỉ còn lại có hai người, không cần nghĩ đến thành tiên, cũng không cần biết có trường sinh hay không. Nguyệt Nhi chỉ thấy trong cõi lòng tỏa ra từng đợt nhiệt khí ấm áp đổ khắp châu thân khiến toàn thân nàng ngất ngây. Tấm thân kiều diễm kia đang rung nhẹ trong vòng tay Lâm Hiên, hắn lại có cảm giác như đã quen thuộc từ không biết bao nhiêu vạn năm. Bất giác hắn đưa tay khe khẽ vuốt mái tóc óng ả nhung huyền của Nguyệt Nhi, trong lòng hai người cảm thấy ngọt ngào vô hạn.

Xa xa Lục Doanh Nhi nhẹ khẽ thở dài một hơi, trong mắt toát ra một tia hâm mộ bất quá rất nhanh đã thu liễm lại. Tay áo phất một cái vô số hỏa quang bay vút ra, không phải là truyền âm phù mà là pháp thuật hạ mệnh lệnh với nhiều người. Sau một khắc những tu sĩ chung quanh đều nghe thấy thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng:

"Truyền lệnh xuống tất cả về động phủ, sự tình hôm nay không ai được nhiều lời, nếu có lời đồn đãi tới tai ta theo như môn quy đem trừu hồn luyện phách kẻ đó."

"Dạ!"

Trên mặt chúng tu sĩ đều lộ ra vẻ sợ hãi, từ xa xa thi lễ với Lục Doanh Nhi rồi mau chóng lui hết.

"Vân nhi, chúng ta cũng đi thôi." Lục Doanh Nhi quay sang nói với thiếu nữ vận hoàng y bên cạnh. Trong lòng Vũ Vân nhi tự nhiên cũng có chút hiếu kỳ song toàn thân phát ra hào quang cùng Lục Doanh Nhi vội rời đi. Lúc này cả một vùng không gian rộng lớn chỉ còn lại Lâm Hiên cùng Nguyệt Nhi.

Không đúng, còn có Tiểu Đào đang lơ lửng ở một bên, nha đầu này đang trợn hai mắt xem Lâm Hiên không khác một tên tiểu tặc. Hiện tại tiểu thư đã có thân thể cần phải đề phòng bị hắn chiếm tiện nghi, nàng nhất định phải làm căng một chút. Trong lòng Tiểu Đào đang thầm nghĩ.

Có điều chợt nha đầu này nhịn không được ngáp một cái, lập tức cảm thấy không ổn. Chẳng lẽ nàng lại lâm vào giấc ngủ? Không được, nàng còn phải thủ hộ tiểu thư. Tiểu Đào liều mạng muốn đối kháng sự buồn ngủ thì tâm thần càng ngày mơ hồ, mí mắt càng nặng trĩu, sau đó hóa thành một đạo bạch quang bay vào đan điền khí hải Nguyệt nhi.

Đối với những điều chung quanh Lâm Hiên cùng Nguyệt nhi lại hoàn toàn không rõ, hai người chỉ biết ghì chặt lấy nhau.

Thật lâu sau.

Rốt cục Lâm Hiên mới cựa mình một cái đưa đầu nghiêng ngiêng sang, ánh mắt chăm chú nhìn thiếu nữ thiên kiều bá mị ngay sát gần.

Toàn thân hắn trở nên ngây như phỗng nhưng đôi tay lại vòng sang vùng tiếu yêu nhỏ nhắn kia xiết chặt.

"Hiên... Ngươi, ngươi nhìn cái gì?"

Lúc này thần tình Nguyệt Nhi mắc cỡ đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Đôi tay của nàng chỉ duỗi duỗi nhẹ vì toàn thân đã bị Lâm Hiên ôm cứng ngắc.

Lúc này trong tâm nàng như con nai tơ mới lọt lòng mẹ, không biết mình đang khẩn trương hoặc là đang chờ mong cái gì.

"Thực quá đẹp…!"

Chỉ thấy Lâm Hiên như gã mộng du lẩm bẩm, ngây ngốc thốt lên như một thiếu niên mới lần đầu được gần kề người trong mộng.

"Thiếu gia đang lảm nhảm gì vậy, bộ dáng của ta ngươi thấy từng ngày mà… huống chi ta hai trăm năm nay đều ở cùng một chỗ với ngươi." Thần sắc Nguyệt nhi đỏ bừng, ấp úng mở miệng.

Tu La vương vốn là người đẹp tuyệt mỹ đến cực điểm, ngoại trừ Cửu vĩ thiên hồ tam giới không còn có ai có thể diễm tuyệt bằng nàng. Sau khi chuyển thế, nàng dùng bí thuật đem ký ức cùng dung mạo phong ấn lại. Song nàng dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của nàng vẫn còn lưu lại mấy phần. Hiện tại Nguyệt Nhi nhìn qua thanh thuần đáng yêu đến cực điểm.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, tuy hai người đã từng thề non hẹn biển song quả thực trong lòng hắn lúc nào cũng vô cùng lo sợ tiểu nha đầu khôi phục ký ức. Tu La vương là mỹ nhân phong hoa tuyệt đại bực nào, đến lúc đó hắn khác nào đỉa đeo chân hạc, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.

Hiện tại Nguyệt nhi có được thân thể nhưng vẫn là thiếu nữ khả ái đáng yêu như xưa. Không kìm lòng được Lâm Hiên chậm rãi đưa đầu tới khiến khuôn mặt trắng như ngọc của Nguyệt nhi đỏ bừng, trong lòng chấn động nửa như sợ hãi mà cũng nửa như mong chờ. Hai trăm năm nay nàng sớm đã ngoan ngoãn nghe lời hắn nên hiện chỉ dãy dụa một chút. Trong lòng như ngọt ngào mà ngượng ngùng, nàng khẽ nhắm đôi mắt đẹp chờ đợi. Hơi thở của hai người đã trở nên dồn dập. Chỉ thấy Lâm Hiên nhẹ nhàng mút vào đôi môi chúm chím mọng đỏ như quả anh đào kia, lúc này tâm ý hắn đã loạn chuyển căn bản là không nghĩ ngợi gì. Môi vừa chạm môi trong tức khắc thì…

Oanh! Một tiếng sấm sét giữa trời quang truyền vào tai, cả hai người toàn thân chấn động như điện giật. không biết là do tiếng nổ kia hay là nguyên nhân gì.

Chỉ thấy phía xa có vô số đạo quang hoa hiện lên. Nguyệt nhi tỉnh lại nhanh hơn, gương mặt đỏ hồng của nàng thoáng hiện nét thẹn thùa. Vù một cái đã từ trong ngực Lâm Hiên thoát ra.

Vừa mới rồi do kết anh thành công nên quá mức vui mừng nên căn bản không để ý chung quanh, rốt cục lúc này Nguyệt nhi ý thức được sự thất thố của mình.

"Ta..." Lâm Hiên cũng có chút xấu hổ gãi gãi đầu, bất quá trên môi hắn vẫn còn đọng lại chút hương thơm như lan như xạ kia.

Trong lòng lại có chút tức giận, là kẻ nào dám phá mỹ sự của thiếu gia. Hắn nhắm hai mắt đem thần thức thả ra, rất nhanh trên mặt lộ vẻ cổ quái.

"Thiếu gia, làm sao vậy?"

Nguyệt nhi có chút tò mò mở miệng, Tuy đã kết anh thành công, nhưng tính cách nàng vẫn hệt như trước chẳng chút đổi thay.

"Không có gì, chỉ là có mấy tiểu tử không biết sống chết có thể là do thiên triệu nàng kết anh mà dẫn xác tới đây, trong đó có một tên mà hai ta đều biết." Lâm Hiên nhàn nhạt nói.

"Ta và chàng đều biết, chẳng lẽ là Hạo Thiên Quỷ Đế?"

Lâm Hiên ngẩn ngơ, nha đầu này sao đột nhiên trở nên thông minh như thế.

"Ha ha, ta đoán vậy vì đã cảm ứng được một cỗ âm lực rất quen thuộc." thanh âm Nguyệt nhi cười cười truyền vào trong tai.

"Âm lực quen thuộc..."

Lúc này ánh mắt Lâm Hiên đảo qua trên người Nguyệt nhi, vừa rồi quá mức cao hứng nên quên cả song lúc này hắn lại trợn mắt há mồm.

Thân thể như ngọc trước mắt lại ẩn chứa lượng linh lực cường đại vô cùng, tuy chỉ vừa kết anh mà khiến hắn hoảng sợ vô cùng. Lâm Hiên liên tiếp dùng thần thức quét mấy lần rốt cục xác nhận. Là Nguyên Anh hậu kỳ! Cảnh giới có thể so sánh với hắn.

Chuyện này quả thực vượt quá thiên địa phép tắc, song Nguyệt nhi vốn dung hợp một giọt Tu La thần huyết. Mà Tu La Vương vốn là sánh ngang với Chân tiên. Trong thần huyết đựng tiên linh lực phong phú.

Thiên địa phép tắc trước mặt Tu La Vương thì không chút hiệu quả vì vậy Nguyệt Nhi trực tiếp tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ.

Thân là đại tu tiên giả hơn nữa thực lực còn vượt tu sĩ cùng cấp, Nguyệt nhi có thể cảm thụ hành tung của Hạo Thiên Quỷ Đế cũng là bình thường.

Sau một khắc ngắn ngủi kinh ngạc, trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ mừng rỡ vô hạn, thần thông Nguyệt nhi mạnh thế này đối với hắn thật là quá tốt.

Ai nói phước bất trùng lai họa vô đơn chí, hôm nay điều này chỉ có thể thay bằng từ song hỷ lâm môn. Đầu tiên là Nguyệt nhi nhất trùng phi thiên tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ. Còn kế tiếp lão lão gia hỏa Hạo Thiên lại đem đầu vào rọ.

Ngẫm lại khi xưa tại U Châu bị lão truy sát đến gà bay chó chạy, lại còn mối thù định ám toán lão nương Khổng Tước của hắn tại Khuê âm sơn nữa.

Hừ, hừ, hôm nay nếu không trừu hồn luyện phách lão, hảo hảo tra tấn một phen thì danh tự Lâm Hiên này phải đem viết ngược lại.

Lại nói lúc này Hạo Thiên cùng hai lão quái Nguyên Anh kỳ Ngô gia đang bị hãm thân tại trong trận pháp. Nhìn sương trắng nồng đậm bốn phía, Hạo Thiên không nói gì nhưng trong lòng vô cùng hối hận. Đột nhiên lão phất tay áo một cái, một thanh trường mâu do bạch cốt đúc thành như điện xạ ra. Song không biết từ đâu lại bay ra một ngọn đoản thương cùng trường mâu giao đấu.

Vài cái hiệp sau đoản thương đã bị chấn nát biến mất vô tung vô ảnh, hiển nhiên vật này không phải là pháp bảo mà do linh lực hội tụ biến ảo thành. Sắc mặt Hạo Thiên Quỷ Đế cực kỳ khó coi, ba người xem ra khó thoát khỏi trận pháp này.

"Trận này không tầm thường song hai vị đạo hữu có biện pháp nào bài trừ không?" Lão giả tóc trắng lại nghĩ khác Hạo Thiên, trong mắt vẫn tràn đầy vẻ tham lam. Nơi này có bố trí trận pháp lợi hại thế này, khả năng dị bảo xuất thế là rất lớn.

"Phá trận!? Đạo hữu chẳng lẽ còn chưa tỉnh ngộ, trận pháp này với tu vi ba chúng ta tuyệt không thể bài trừ, hai vị vẫn muốn lưu lại nơi này thì xin thứ cho Hạo Thiên cáo từ trước."

Tâm cơ cực kỳ cẩn thận giảo hoạt của Hạo Thiên vốn có thể sánh cùng Lâm Hiên, Điền Tiểu Kiếm song lời của lão còn chưa dứt, sương mù bốn phía bỗng nhiên cuồn cuộn một hồi. Ba lão quái vật ngẩn ngơ, vội vàng đem pháp bảo hộ thân tế ra.

Có điều ngoài sự tưởng tượng của bọn họ, trận pháp không có công kích ngược lại lộ ra một thông đạo đường kính hơn một trượng.

Chỉ thấy có vô số đạo kinh hồng phi độn đến, hai đạo đi đầu tản đi lộ ra dung mạo của một thiếu niên và một thiếu nữ.

"Là ngươi?" Sắc mặt Hạo Thiên Quỷ Đế cực kỳ khó coi, ẩn ẩn vài phần sợ hãi.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1259: Sanh Cầm Hạo Thiên

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Vụ án phòng thí nghiệm

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 14


Đám Cưới Hào Môn

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Tiểu Thụ Nhật Kí

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 14


Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 368