Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1246 - 1247: Bách Hoa Trảm Tiên Kiếm

Chương trước: Chương 1244 - 1245: Thiên Cơ Phủ



"Bổn cung thu ngươi làm vi đồ quả thực là hợp sức cùng có lợi." Thanh âm Phong Lương tràn ngập hấp dẫn truyền tai nhưng tâm cơ Điền Tiểu Kiếm thâm trầm tới cỡ nào, trên mặt vẫn bất động thanh sắc.

Phong Lương thấy thế thì kinh ngạc lấy làm mừng, tiểu tử này thành thục lão luyện có thể đảm đương đại sự, cùng với hợp tác với hắn thì hy vọng lão thoát khốn khỏi đây là rất lớn.

"Tiểu tử, ngươi đã bao giờ tưởng tượng tiến giai Ly Hợp Kỳ chưa?"

"Ly Hợp Kỳ?"

Điền Tiểu Kiếm nghe xong không khỏi tim đập thình thịch, tu tiên giả vất vả đả tọa, tắm trong gió tanh mưa máu không phải là vì tiến giai ly hợp kỳ, độ kiếp phi thăng đến Linh giới sao. Nhưng Điền Tiểu Kiếm nào phải hạng tầm thường, đương nhiên hiểu rõ cái giá phải trả chỉ sợ không nhỏ. Chần trừ chốc lát hắn mới cẩn trọng mở miệng: "Bái tiền bối vi sư thì người có thể giúp ta tiến giai ly hợp?"

"Không sai." Phong Lương nhẹ gật đầu: "Hơn nữa chỉ cần mấy chục năm."

"Mấy chục năm thôi sao? "

Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, nét mặt trở nên cổ quái, khẩu khí lớn đến mức thái quá, đừng nói đối phương chỉ là Ly hợp hậu kỳ mà dù tu sĩ Linh giới cũng không thể có bổn sự nghịch thiên thế này...

"Hừ, Bổn cung nói vậy tự nhiên có mười phần nắm chắc, hiện tại ngươi chỉ là Nguyên anh sơ kỳ đỉnh giai. Trong mấy chục năm ta có thể khiến ngươi đạt tới Ly hợp kỳ song cũng có điều hạn chế." Trong mắt Phong Lương hiện lên một tia sáng kỳ dị chậm rãi mở miệng.

"Có hạn chế?"

"Không sai, đó là một phương pháp cấp tốc khiến ngươi thời gian ngắn có được thực lực Ly hợp sơ kỳ, nhưng trạng thái này chỉ bảo trì được mấy tuần trăng mà thôi"

"Bảo trì mấy tuần trăng thì có lợi gì?"

"Tự nhiên là trợ giúp bổn cung thoát khốn."

"Ha ha tiền bối đang nói giỡn chăng, người chính là Ly hợp hậu kỳ tu sĩ mà cũng không thể phá trận, vãn bối dù có tiến cấp ly hợp thì chỉ e cũng lực bất tòng tâm mà thôi." Điền Tiểu Kiếm không ngốc, loại phương pháp này tám chín phần đều có họa ngầm thật lớn, huống chi cứu lão quái vật này ra thì có tốt lành gì đâu, tu tiên giả lấy oán trả ơn lại là chuyện quá bình thường.

"Ly Hợp kỳ tu sĩ đúng là không thể bài trừ cổ trận pháp này nhưng nếu như ta nhớ không lầm thì hơn bốn mươi năm sau Tu La Môn sẽ mở ra, trong đó có một bảo vật có thể đem trận này phá trừ …"

"Tu La môn?" Chân mày Điền Tiểu Kiếm nhíu lại trên mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, cái tên này hắn tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.

Bên kia Lâm Hiên sau khi rời Thiên Xảo Môn thì trực tiếp hóa thành một đạo kinh hồng, tốc độ nhanh vô cùng gần nửa canh đã bay được hơn mười vạn dặm.

Lâm Hiên nhẹ nhàng thở ra, khoảng cách xa như vậy đối phương muốn giở trò cũng không kịp. Hiện tại hắn đang tính sớm trở lại Bái Hiên Các.

Hư ảnh của Tu La vương lưu lại có nói qua, Nguyệt nhi cần ba năm để Kết Anh, song sự tình trong Tu Tiên giới vốn bất thường. Mấy ngày gần đây tâm thần Lâm Hiên có chút không tập trung, nhanh trở về xem nàng thế nào hắn mới an tâm. Lại bay được thời gian một tuần trà, đột nhiên Lâm Hiên chân mày vừa động, độn quang thu liễm ngừng lại.

"Đạo hữu theo tại hạ lâu như vậy rốt cuộc là muốn gì, dùng ẩn nặc thuật thì nghĩ có thể dấu được Lý mỗ sao?" Lâm Hiên chậm rãi xoay người, vẻ mặt âm trầm vô cùng.

"Ha ha, Lý huynh quả nhiên không hổ là Nguyên Anh hậu kỳ, thần thức mạnh hơn tại hạ nghĩ nhiều, nhanh như vậy đã phát hiện ra ta."

Thanh âm quen thuộc truyền vào tai, tại một nơi trống rỗng thanh quang lóe lên rồi một thân ảnh dần dần hiện ra. Tròng mắt Lâm Hiên co lại, là một tu tiên giả trung niên nho bào tóc dài tới lưng, đại trưởng lão Thiên xảo môn!

"Hừ, Lâm mỗ đã cáo từ, Mạc huynh lại theo sát là muốn sao, chẳng lẽ cũng là muốn học những kẻ tu tiên giả không ra gì đi giết người đoạt bảo?" Lâm Hiên lạnh lùng mở miệng.

"Lý huynh quả nhiên thông minh song lời ấy sai rồi, giết người đoạt bảo thì sao, chẳng lẽ các hạ chưa từng làm qua, so với tìm kiếm di chỉ cổ tu sĩ thì giết người đoạt bảo hấp dẫn hơn vài phần." Mạc Tuyết Tùng vỗ tay cười ha hả thần thái rất thân mật, người không biết còn tưởng rằng đây là hai hảo hữu chí giao gặp nhau giữa đường.

"Ha ha, lời này của đạo hữu quả không sai." Trên mặt Lâm Hiên đột nhiên cũng lộ ra vẻ quỷ dị: "Bất quá muốn cướp ta thì còn xem bổn sự của ngươi thế nào, đừng để trộm gà không được lại còn mất nắm gạo, hắc hắc."

"Đạo hữu quả nhiên không phải đại tu tiên tầm thường song tại hạ chẳng lẽ là quả hồng mềm sao?" Trên mặt Mạc Tuyết Tùng lộ hiện ra vẻ dữ tợn.

Lâm Hiên khẽ thở nhẹ, với thực lực hiện tại của hắn đối mặt Ly Hợp kỳ lão quái vật cũng có sức đánh một trận. Một tu sĩ cùng cấp thì Lâm Hiên không để vào trong mắt. Nhưng nếu như có thể lựa chọn, hắn thật không muốn đánh với người này. Lần này tới Thiên Xảo Môn để che dấu hành tích hắn đã sử dụng mặt nạ do Mộng Như Yên tặng cho, nhưng giấy dầu không thể gói được lửa. Nếu động thủ trừ phi là những thứ hắn giao dịch được ở đây không đem cho Bái Hiên Các dùng. Còn nếu không thì sau này Thiên xảo môn tìm hiểu nguồn gốc sớm muộn cũng tra ra.

Một tay không thể chống được trời, đã có một Vạn Phật Tông, lại thêm một Thiên Xảo Môn là địch thì sẽ như thế nào? Hắn chỉ e đối phương tìm Bái Hiên Các trả thù. Song với tính cách của Lâm Hiên, nếu như đối phương đã không biết sống chết thì hắn cũng không khách khí mà đem trừu hồn luyện phách.

Ý nghĩ đảo Lâm Hiên có chút thành ý mở miệng: "Mạc đạo hữu, ta và ngươi cũng có duyên, huống chi giao dịch vừa rồi không bên nào thiệt, ta khuyên ngươi một câu tham thì thâm, hiện tại ngươi thu tay thì ta coi như không có gì, đạo hữu thông minh thì nên dừng cương trước bờ vực."

Lâm Hiên vừa nói vừa hít một hơi, toàn thân phát ra ánh sáng xanh rực rỡ như ngọc lưu ly, một đạo linh áp mênh mông tán ra bốn phía. Có song anh và một đan tại đan điền, khẳng định linh áp của hắn mạnh hơn rất nhiều so với tu sĩ cùng cấp, nhưng bằng vào điểm này không đủ khiến đối phương lùi bước.

Mạc Tuyết Tùng thân là Nguyên Anh kỳ đỉnh giai há lại bị dọa cho sợ, khóe miệng lộ ra một tia chê cười, lão đang muốn mở miệng thì đột nhiên bạch quang chợt lóe rồi một nữ tử quỷ dị từ trữ vật túi bên hông lão bay ra.

"Sư huynh tốn nhiều hơi làm gì, trực tiếp làm thịt hắn cho rồi" Đây chính là song tu đạo lữ của Mạc Tuyết Tùng trước đó nấp trong Thiên cơ phủ.

Tròng mắt Lâm Hiên khẽ nheo, Ả kia là Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả mà có thể dấu được thần trí của hắn, Mà tu sĩ lại có thể nấp trong túi trữ vật sao? Trong lòng nghi hoặc song vẻ mặt Lâm Hiên không lộ chút dị sắc nào.

"Hừ, Thì ra là còn có kẻ giúp đỡ, bất quá hai ngươi liên thủ thì cho rằng có thể diệt sát được Lý mỗ sao?" Thanh âm Lâm Hiên lạnh như băng mở miệng.

"Ai nói tại hạ chỉ có mỗi Hinh muội trợ thủ?" Khóe miệng Mạc Tuyết Tùng lộ ra vẻ đắc ý vươn tay ra vỗ tại bên hông một cái. Linh quang ngũ sắc ánh vào mi mắt năm tên khôi lỗi xuất hiện.

"Chẳng lẽ đạo hữu quên tại hạ là Đại trưởng lão Thiên xảo môn, sao lại không có khôi lỗi trên người".

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, năm khôi lỗi này dường như được đúc từ một khuôn chỉ có điều màu sắc bất đồng chia ra làm kim mộc thủy hỏa thổ. Tu vi của chúng chỉ là Nguyên anh sơ kỳ song với nhãn lực của Lâm Hiên nhìn ra trong này chỉ e còn có huyền cơ khác.

Cùng lúc đó, tại tổng đàn Thiên xảo môn.

"Ba ngày đã qua, công đạo mà ngươi nói ở đâu thế?" Mộng Như Yên nhìn lão giả trước mắt, thanh âm trong trẻo mà lạnh lùng mở miệng.

Đối mặt với Vân châu đệ nhất nữ tu Thái Âm chân nhân lắc đầu cười khổ: "Tiên tử, bần đạo đã truyền lệnh nghiêm mật đồ tôn đi truy xét, tập kích Thiên Nhai Hải Các cùng quý đồ vốn không phải do bổn môn làm".

"Hừ, sao bổn tiên tử lại phải tin tưởng điều này?" Mộng Như Yên vẫn cố ý lộ làm ra một bộ lạnh lùng: "Phóng tầm mắt thiên hạ ngoại trừ Thiên xảo môn, còn có ai có thể chế tạo ra khôi lỗi lợi hại như thế."

"Chuyện này quả thực kỳ quặc song tiên tử nghĩ kỹ đi, hai tông môn chúng ta xưa nay không thù không oán, ta cùng tiên tử dù nhưng chưa nói là mạc nghịch chi giao nhưng đã cũng có mấy trăm năm giao hảo, tự dưng chúng ta gây chuyện đối đầu với quí phái để làm gì?" Thái Âm chân nhân không biết giải thích sao, chần chừ chốc lát rồi chậm rãi mở miệng:

"Tiên tử, như vậy đi, việc này bần đạo sẽ tiếp tục truy xét, thế lực thần bí kia dù là nhằm vào Thiên Nhai Hải Các song sự tình đã quan hệ đến bổn môn thì Thiên xảo môn cũng sẽ không đứng ngoài. Nếu tiên tử có phát hiện manh mối gì chỉ cần truyền tin tới, không cần tiên tử ra tay bổn môn sẽ đối phó thế lực này, xem như đây là một lời hứa của bần đạo, Tiên tử hài lòng chưa?"

"Được rồi, nếu đạo hữu đã nói như vậy, bổn tiên tử cũng không phải người không nói đạo lý. Nếu quả thật có thế lực thứ ba giở trò quỷ, chúng ta liền liên thủ đối phó chúng."

Mặt ngoài Mộng Như Yên bất động thanh sắc song trong lòng có chút vui mừng. Tình bổn môn đang vô cùng bất lợi, nếu có thể dùng Thiên xảo môn đối phó với địch thì thật tốt: " Đạo hữu xin giữ lời, Như Yên cáo từ".

Tại một bình nguyên hoang vu.

Lâm Hiên đang lơ lửng giữa không trung, vẻ mặt không kinh không hỉ ánh mắt tỏa ra sát khí lạnh như băng.

Cách hắn hơn mười trượng là một nho bào tu tiên giả, chính là Đại trưởng lão Thiên xảo môn. Cạnh lão có một lục y thiếu phụ cùng năm con khôi lỗi đứng rải rác chung quanh,

"Đạo hữu nếu giao ra bảo vật rồi động thủ tự sát, Mạc mỗ nguyện thả cho Nguyên Anh của ngươi đi đầu thai".

"Tại hạ đa tạ thịnh tình của đạo hữu, song còn chờ trong chốc lát nữa ta sẽ đem hai vị đi trừu hồn luyện phách, cho các ngươi làm một đôi uyên ương đồng mệnh." Sắc mặt Lâm Hiên bình thản mở miệng, dường như đang nói về một việc rất dễ dàng.

"Muốn chết!"

Mạc Tuyết Tùng nghe thanh âm trào phúng cũng không khỏi giận dữ. "Tốt tốt..." Lão ngửa mặt lên trời cười to, thanh âm chưa dứt đã có một kiện cổ bảo trong tay áo như cá bơi ra. Là một nghiên mực to cỡ bàn tay, lập tức có mùi mực nồng đậm truyền vào chóp mũi.

Chân mày Lâm Hiên nhíu lại nhưng cũng không để trong lòng, hắn tu luyện Bích Huyễn U hỏa vốn đã là thiên hạ tuyệt độc. Ở Nhân giới vốn gần như là bách độc bất xâm. Thấy Lâm Hiên lớn mật như thế Mạc Tuyết Tùng lấy làm mừng, trong mắt lại hiện lên sát ý băng lãnh. Hai tay lão nắm chặt, trong miệng phát ra tiếng kêu thanh minh, không chút do dự đem pháp quyết thúc dục.

Chỉ thấy nghiên mực phun ra từng mảng mực đậm lớn, trong nháy mắt khuếch tán ra không gian gần một mẫu, trong hắc quang lại có thứ gì máy động rồi bên trong bay ra tới cả ngàn quái điểu cỡ nắm tay dữ tợn vô cùng, vỗ cánh ào ào bay đến Lâm Hiên.

Nữ tu kia cũng không đứng nhàn rỗi mà vươn tay ra vỗ vào bên hông, trong bàn tay đã xuất hiện một cái lẵng hoa.

"Đây là cái gì bảo vật?" Lâm Hiên cũng có chút kinh nghi, Thiên xảo môn quả nhiên không phải chỉ có hư danh, tu tiên giả trong môn không chỉ am hiểu tạp học mà tế luyện bảo vật cũng rất khác các phái khác.

Có điều linh lực ba động trên người nữ tử này lại có điểm quen mắt, có phần giống Tân Nguyệt công chúa hoặc là Hạ Hầu muội tử của hắn. Chẳng lẽ sở học công pháp của ả này cùng Hạ Hầu lan có quan hệ?

Ý niệm trong đầu Lâm Hiên lưu chuyển nhưng tay thì không nhàn rỗi vỗ tại bên hông, những tiếng gió vù vù rít lên rồi một đám trùng vân màu đỏ tím đã xuất hiện trên đỉnh đầu hắn. Ngọc La phong còn chưa trưởng thành nên bình thường Lâm Hiên rất ít dùng đối địch, song lần này số lượng những quái điểu rất nhiều dùng Ngọc La phong đối phó là tốt nhất.

Thấy khí thế bàng bạc của đám trùng vân sắc mặt Mạc Tuyết Tùng cuồng biến, Khu trùng thuật? Chẳng lẽ đối phương xuất thân từ Ngự Linh tông? Không có khả năng, mấy lão quái vật trong Ngự Linh tông lão đều gặp qua, thậm chí còn biết cả Nguyên Anh trung kỳ tu sĩ, vốn đâu có tiểu tử họ Lý.

Không gian vang lên những tiếng ầm ầm, đám trùng vân quỷ dị nhanh chóng cuốn qua đối phương.

"Sư ca!" Lâm Hiên vừa ra tay uy lực đã không nhỏ, trên mặt lục y nữ tử lộ ra vẻ giật mình cùng lo lắng.

Phu quân đoán đúng, đối phương không phải là đại tu tiên giả tầm thường, nữ tử vội vươn ngọc thủ cong ngón tay giữa búng ra một đạo pháp quyết vào lẵng hoa. Chỉ thấy linh quang chói mắt, vô số cánh hoa màu hồng nhạt từ bên trong lẵng phiêu tán ra trên không. Sau đó mỗi một cánh biến thành một thanh phi kiếm.

Bách Hoa trảm tiên kiếm !

Lâm Hiên thần thức đảo qua thì thấy có chín chín tám mươi mốt thanh, hơn nữa theo pháp lực ba động quả thực cùng Tân Nguyệt có vài phần tương tự.

Lâm Hiên phất tay áo một cái linh quang chói mắt, hàng trăm kiếm khí ngũ sắc như cá lội từ trong tay áo ra. Ban đầu chỉ chừng hơn tấc nhưng đón gió hóa lớn thoáng qua đã dài đến ba thước.

"Đi!"

Lâm Hiên khẽ quát một tiếng, những kiếm quang lập tức như tạo thành một dải cầu vồng ngũ sắc bay vút tới phía trước, những tiếng xoèn xoẹt truyền vào tai, Dải ngũ sắc kiếm quang cùng bách hoa trảm tiên kiếm truy đuổi quấn lấy nhau không ngớt trên không.

"Sao có thể…"

Lục y nữ tử sợ ngây người trên mặt tràn đầy vẻ khó tin, sở tu công pháp của thị hết sức đặc thù, chính là truyền thừa từ thời kỳ thượng cổ nơi Linh giới.

Công pháp này tại Linh giới nghe nói cũng là đỉnh đỉnh đại đại danh, đương nhiên ở tài trí chi sĩ tại Nhân Giới mô phỏng mà tạo ra một công pháp sơn trại bản. Tuy thế luận uy lực của nó cũng không phải nhỏ, Bách Hoa Trảm Tiên kiếm này từng cùng trượng phu đối luyện qua, phu quân cũng khen không dứt, không dám có nửa phần xem nhẹ.

Họ Lý kia chỉ dựa vào kiếm khí mà có thể ngăn lại được bảo vật của thị, đối phương chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ sao thần thông lại lợi hại không mấy kém Ly Hợp Sơ kỳ lão quái vật.

Bên kia Mạc Tuyết Tùng cũng đang gặp phiền toái. Ngọc La phong là thượng cổ kỳ trùng tuy chưa thành thục song trải qua nhiều năm tỉ mỉ bồi dưỡng, uy lực ngày càng bá đạo.

Rất nhanh đóa trùng vân cùng những quái điểu kia đã đụng vào nhau. Tiếng đinh đinh đang đang truyền vào tai, cũng không biết có phải là trùng hợp hay không mà cái đuôi như độc châm của Ngọc La phong lại có hiệu quả khắc chế quái điểu.

Bầy điểu gặp trùng vân tạm thời chưa bị đánh tan tác nhưng đã rơi vào hạ phong. Vẻ mặt Mạc Tuyết Tùng thoáng cái đã âm trầm xuống. Lão vươn tay ra vỗ tại bên hông, hai thanh trường mâu màu lục lập tức bắn ra, tiếng xé gió bén nhọn truyền vào tai đã biết uy lực không nhỏ.

Song trên mặt Lâm Hiên không mảy may sợ hãi tay trái một cái, trong bàn tay hiện ra một thanh tiểu kiếm dài hơn thước tỏa ra linh quang chói mắt!

"Đi !" Lâm Hiên búng một ngón tay, Thanh hỏa lập tức hóa thành một đạo cầu vồng giữa không trung nghênh đón hai thanh trường mâu. Không ngờ Thanh Hỏa nhẹ nhàng khẽ quấn hai vòng đã chấn gãy hai thanh trường mâu kia.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1248 - 1249: Đổi Thù Thành Bạn

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?




Từng Thề Ước

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 38


Giá Như Người Anh Yêu Là Em

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 14