Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1248 - 1249: Đổi Thù Thành Bạn

Chương trước: Chương 1246 - 1247: Bách Hoa Trảm Tiên Kiếm



Bảo vật chạm nhau, trường mâu còn không cản được một kích của đối phương, trên mặt Mạc Tuyết Tùng tràn đầy vẻ kinh ngạc, thần tình cơ hồ ngây ra như phỗng.

Lão vốn rõ thần thông của mình tuyệt chỉ kém Ly Hợp Kỳ lão quái vật, sao lại không có sức hoàn thủ, hay đối phương không phải là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ? Lúc này Mạc Tuyết Tùng bắt đầu hoài nghi Lâm Hiên là một lão quái vật Ly Hợp kỳ giả trang.

Sắc mặt tái nhợt lão lật tay một cái, một cây phiên kỳ màu hồng xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Lâm Hiên xem như không thấy đột nhiên bước sang trái một bước, thân hình hắn mơ hồ một hồi rồi biến mất tại chỗ.

Cửu Thiên Vi bộ!

Cơ hồ cùng thời khắc đó từ các phương vị khác nhau, vô số cột sáng to như cánh tay vù vù xuyên qua hư ảnh còn đọng lại của Lâm Hiên. Đương nhiên ngoài phu thê Mạc Tuyết Tùng, các khôi lỗi Nguyên Anh kỳ đã bắt đầu động thủ.

Những khôi lỗi kim mộc thủy hỏa thổ này phối hợp thành một trận pháp, thực lực có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ. Vừa rồi bọn này ẩn tại các phương vị bí mật gần đó định đánh lén.

Đáng tiếc thực lực Lâm Hiên có thể sánh với Ly Hợp Kỳ, kinh nghiệm đấu pháp phong phú, trước mặt hắn định tập kích chỉ là ban môn lộng phủ mà thôi.

Tại một khắc trước khi khôi lỗi công kích, Lâm Hiên đã dùng Cửu Thiên vi bộ tránh qua.

Thân hình lóe lên Lâm Hiên xuất hiện ở ngoài hai mươi trượng, trước mặt một khôi lỗi toàn thân màu hỏa hồng.

"Đi!"

Mạc Tuyết Tùng mừng rỡ trong lòng, thần thông đối phương mặc dù cao thái quá song thuộc về huyền môn chính tông, thân thể thập phần yếu ớt tuyệt đối không thể cùng Nguyên Anh kỳ khôi lỗi ngạnh chiến.

Khôi lỗi vốn là dùng các loại tài liệu trân quý luyện chế thành, độ cứng rắn của thân thể thậm chí còn mạnh hơn yêu tộc cùng cấp. Cơ hội tốt không thể bỏ qua, tiểu tử họ Lý này đúng là tự đâm vào đường chết.

Theo thần niệm của Mạc Tuyết Tùng, trên mặt khôi lỗi tràn đầy vẻ dữ tợn hung dữ bổ nhào qua Lâm Hiên. Khoảng cách gần như vậy đối phương tuyệt không thể né tránh. Có điều sự tình kế tiếp lại khiến lão họ Mạc trợn trừng hai con mắt.

Chỉ thấy Lâm Hiên hít vào một hơi vận dụng Phượng Vũ cửu thiên quyết, tiếng xương cốt kêu răng rắc truyền vào tai, sau lưng hắn hiện lên hư ảnh một con phượng hoàng. Song quyền của hắn phát ra một tầng ngân quang nhàn nhạt. Đối mặt với khôi lỗi đang bổ tới, Lâm Hiên tung ra một quyền giáng thẳng vào ngực đối phương.

Tốc độ nhất quyền này cực nhanh góc độ càng hiểm, bùng một tiếng rền rĩ, chỉ thấy nơi ngực của khôi lỗi có một lỗ thủng lớn như miệng bát.

Nếu là tu tiên giả thân thể khẳng định đã hỏng song khôi lỗi thì khác, tuy tinh quang trong mắt khôi lỗi ảm đạm đi rất nhiều song hai tay nó cong lại thành trảo vẫn hung hăng chộp về Lâm Hiên.

Lâm Hiên không né mà ngoài thân hiện lên một tầng linh quang, đã đem Cửu Thiên linh thuẫn mở ra khiến công kích của đối phương trượt ra ngoài. Hai tay hắn bắt lấy cánh tay khôi lỗi dùng sức kéo một cái, lập tức khôi lỗi bị xé làm hai nửa.

Không thể!

Mạc Tuyết Tùng nhịn không nổi đưa tay vuốt mắt, cơ hồ cho rằng đã nhìn lầm, độ cứng của khôi lỗi có thể so với pháp bảo mà lại bị người này dùng tay không phá huỷ. Hắn chắc chắn là lão quái vật Ly Hợp chứ không phải là Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ!

Lúc này trong lòng họ Mạc hối hận đến cực điểm, lần này giao dịch đối phương cũng không chiếm tiện nghi của Thiên Xảo môn, chỉ có thể trách lão bị ma quỷ đưa đường... Càng tham thì trả giá càng lớn. Song phương giao thủ chưa đầy vài hiệp nhưng lão đã rõ, hai phu thê lão vốn không phải đối thủ của người này.

"Hinh muội, nàng mau chạy đi!"

Lời còn chưa dứt họ Mạc đã bay qua cản đường đối phương song lựa chọn này của lão cũng đâu thể khiến Lâm Hiên mềm lòng.

Chỉ thấy vẻ mặt hắn lạnh như hàn băng khẽ vươn tay điểm ra, Thanh hỏa kiếm đang lơ lửng giữa không trung lập tức đổi chiều lăng lệ chém thẳng xuống đối phương. Chỉ thấy lệ quang chói mắt, lúc này vẻ mặt Mạc Tuyết Tùng đã khói coi đến cực điểm.

Khi nãy lão đã chứng kiến qua sự đáng sợ của pháp bảo này, hai thanh trường mâu bất phàm mà không thể cản nổi một đòn của kiếm này.

Chỉ thấy họ Mạc vội vàng vỗ vào bên hông, bảy tám vật bảo vật từ trong túi bắn ra, sau đó tay lão trái rung phiên kỳ lóe lên hóa thành một đóa hỏa vân lớn cỡ gần một mẫu chắn trước người. Có điều Thanh Hỏa Kiếm thế như chẻ tre, bất luận là bảo vật gì đều bị chém thành hai nửa.

"Sư ca!"

Mạc Tuyết Tùng đang sợ hãi còn mặt mày lục y thiếu phụ cũng thảm biến, đuổi giết Lâm Hiên vốn là ý định của thị, hôm nay tại làm sao có thể bỏ phu quân tại nơi này.

Trên mặt của thị hiện lên một tia quyết tuyệt. Hôm nay đành cùng chết ở nơi đây!

Chỉ thấy trong tay thiếu phụ xuất hiện một tấm phù triện cũ kỹ đã bị hủy hoại theo thời gian song nó lại phát ra linh áp tràn trề. Ở chính giữa tấm phù có họa một đồ án hỏa điểu rất sống động phảng phất như có sinh mạng. Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi co lại, phù này…Tựa hồ không phải là vật nơi Nhân giới. Lâm Hiên quay sang, trong đáy mắt lóe ra dị mang chiếu thẳng vào mắt thiếu phụ. Chỉ thấy thị lập tức thét lên một tiếng kinh hãi, trong đầu dường như bị mũi nhọn chích vào, cảng giác đầu váng mắt hoa.

Tâm thần lục y thiếu phụ nhất thời ngưng trệ, Lâm Hiên phất tay áo một cái, một đạo hào quang cuốn qua, mặc dù thiếu phụ tỉnh lại cực nhanh song phù triện trong tay đã bị đoạt mất.

Bên kia Thanh Hỏa kiếm đã bổ thẳng xuống đầu Mạc Tuyết Tùng. Đường đường Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn mà chỉ có thể nhắm mắt chờ chết. Nhưng đúng lúc này đột ngột có một đạo lệ quang chênh chếch bay tới đem Thanh Hỏa kiếm cản lại.

Lâm Hiên kinh ngạc sau đó vẻ mặt trở nên cổ quái. Hắn không vội động thủ mà đưa ánh mắt nhấp nháy nhìn về một chỗ không người bên trái.

"Sư ca!"

Thấy trượng phu tìm được đường sống trong chỗ chết, lục y thiếu phụ vui mừng la to, Thân hình Mạc Tuyết Tùng vội lui về phía sau mà Lâm Hiên cũng không ngăn cản.

"Người đến chính là Như Yên tiên tử?"

Lâm Hiên thở ra, khóe miệng lộ nụ cười nhẹ.

Lời này còn chưa dứt thì một tiếng cười như chuông bạc truyền vào tai, sau đó bạch quang chợt lóe, không gian phía trái lăn tăn như gợn sóng rồi một thiếu nữ mỹ miều như lan như ngọc hiện ra, linh áp trên người nàng như có như không song Lâm Hiên cùng phu thê họ Mạc đã nhận ra đây là một Ly Hợp kỳ tu tiên giả, Vân châu đệ nhất nữ tu trong truyền thuyết.

"Đa tạ ân cứu mạng của tiền bối." Mạc Tuyết Tùng vội hướng qua Mộng Như Yên thi lễ một cái, vẻ mặt cực kỳ cung kính.

Mộng Như Yên nhẹ gật đầu, ánh mắt như ánh tinh quang chiếu sang khuôn mặt Lâm Hiên, đáy mắt ẩn hiện vẻ kinh ngạc. Đương nhiên nàng đã rõ sự tình vừa rồi.

Lâm Hiên mới tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ song giơ tay nhấc chân đã dồn phu thê họ Mạc tuyết đến tử địa, thực lực này vốn không kém nàng bao nhiêu. Sao có thể, Nguyên Anh với Ly hợp là hai cảnh giới xa vời vợi.

Mộng Như Yên hiện thân lại khiến trong lòng Mạc Tuyết Tùng lo lắng, xem ra nàng cùng tiểu tử họ Lý là có quen biết. Hai phu thê liếc nhau rồi lộ ra sắc mặt sầu thảm. Thì ra đối phương là ở giả trư ăn thịt hổ, Nguyên Anh tu sĩ làm gì có nhân vật nghịch thiên thế này, họ Lý kia khẳng định cũng là Ly Hợp kỳ tu tiên giả.

"Lâm đạo hữu, ta với Thái Âm tuy không giao tình sâu đậm nhưng cũng quen biết đã mấy trăm năm, đồ tử đồ tôn của hắn gặp nạn ta không thể xem như không thấy. Có thể nể thể diện của Như Yên mà tha cho chúng một lần chăng."

"Ha ha, tiên tử quá khách khí rồi, người đã ra mặt cho bọn họ thì tại hạ há có thể không đồng ý sao." Khóe miệng Lâm Hiên lộ nụ cười mỉm. Khi trước hắn vốn không muốn trở mặt cùng Thiên xảo môn, Mộng Như Yên xuất hiện vô tình hóa giải cục diện bế tắc này. Thấy Lâm Hiên sảng khoái đáp ứng như thế Mộng Như Yên cũng có chút kỳ quái, thần thông của đối phương có thể sánh với Ly hợp kỳ lão quái vật, hắn dễ dàng đáp ứng buông tha hai người kia không hẳn là sợ nàng, chẳng lẽ là đã nhận ra nàng? Trong lòng nghi hoặc nàng lại khẽ dùng ánh mắt nhìn qua Lâm Hiên.

"Đa tạ tiên tử."

Phu thê Mạc Tuyết Tùng mừng rỡ, vội hướng về Mộng Như Yên cung kính dập đầu ba cái, sau đó xoay người thi lễ với Lâm Hiên:

"Lý... Lâm tiền bối, trước kia là phu thê ta có mắt không tròng, đa tạ người đại nhân đại lượng không chấp tiểu nhân, vãn bối cùng tiểu phụ xin bồi tội."

"Thôi" Lâm Hiên khoát tay áo, với tâm cơ hắn tự nhiên là đổi thái độ chẳng chút ngại ngần:

"Mạc đạo hữu cũng không cần tự trách, dù sao như lời ngươi nói tại Tu Tiên giới giết người đoạt bảo là bình thường, không đánh thì không quen biết, kỳ thật đối với Thiên Xảo Môn Lâm mỗ cũng có chỗ bội phục, sau này nói không chừng ta còn phải tới quý môn giao dịch."

"Tiền bối quá khách khí, ân tha mạng này nếu về sau người có chỗ dùng vãn bối, tại hạ nhất định xông vào biển lửa cũng không từ, từ nay Thiên Xảo môn vĩnh viễn là bằng hữu với tiền bối." Mạc Tuyết Tùng cung kính mở miệng, trước một khắc song phương còn muốn phân sống chết mà lúc này lại tỏ ra hòa hợp vô cùng, dù sao đều là lão hồ ly sống tới mấy trăm năm da mặt vốn dày hơn người thường rất nhiều.

Hiện tại Mạc Tuyết Tùng đã cho rằng Lâm Hiên chính là Ly Hợp kỳ tu tiên giả. Nếu như có thể nhân họa đắc phúc, mượn cơ hội này giao hảo với lão quái vật tự nhiên là có vô số chỗ tốt.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua đã rõ trong lòng đối phương đang nghĩ gì. Lúc này hai tay hắn để sau lưng trên mặt lộ ra nét kiêu căng, bộ dáng thế ngoại cao nhân: "Mạc đạo hữu đã nói như vậy thì Lâm mỗ cũng không khách khí, lúc này ta thật có một sự tình cầu ngươi."

"A, tiền bối mời nói." Mạc Tuyết Tùng kinh ngạc vội cung kính mở miệng.

"Lâm mỗ đối thần thức của mình vốn có vài phần tự tin, nhưng lệnh phụ theo đạo hữu tới chỗ này, trước khi hiện thân thì ta không phát hiện được, điều này thực có chút kỳ quái." Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.

"Ha ha, khiến tiền bối chê cười, không phải là tiểu phụ có tu luyện nặc thuật lợi hại gì mà là nàng vốn ở trong Thiên Cơ Phủ."

"Thiên cơ phủ, đó là cái gì?" Lâm Hiên lấy tay vuốt cằm, tên gọi của vật này đúng là có điểm đặc biệt.

"Thiên cơ phủ chính là một loại pháp khí đặc thù từ thời kỳ thượng cổ lưu truyền tới nay, nói đơn giản tựa như là một động phủ nhỏ." trên mặt Mạc Tuyết Tùng đầy vẻ cung kính bắt đầu giải thích:

"Tiền bối cũng rõ, nhân tộc chúng ta và yêu tộc vốn khác nhau nên không thể đem chứa vào trong túi linh thú, song có một vật có thể khiến nhân tộc ở trong đó chính là Thiên cơ phủ."

Nói xong lão vỗ tay vào bên hông, một tòa tòa lầu các hai tầng vô cùng xa hoa hiện ra trước mặt: "Tiền bối xem, đây là thiên cơ phủ, dùng không ít tài liệu trân quý luyện chế thành, sử dụng thuận tiện có thể mang theo tùy thân, có tất cả công dụng của động phủ bình thường, đương nhiên tu sĩ có thể ở trong đó."

Mạc Tuyết Tùng vừa nói vừa phất tay trái một cái, đem vòng bảo hộ màu trắng cấm chế quanh Thiên cơ phủ giải trừ.

Lâm Hiên đem thần thức thả ra. Qua một tuần trà hắn ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ thoả mãn: "Mạc đạo hữu, lão phu đối với cái này cảm thấy rất hứng thú, ngươi có thể bán lại cho ta được chăng."

"Ha ha, tiền bối khách khí, với đại ân tha mạng của người hãy để Thiên Cơ phủ này xem như là vãn bối dùng để tạ ân."

"Sư ca."

Lục y nữ tử sợ hãi, độ quý hiếm của Thiên cơ phủ cơ hồ có thể so sánh với khôi lỗi Nguyên Anh hậu kỳ, nhiều năm qua Thiên xảo môn chỉ luyện được vài cái, sao có thể nói tặng là tặng?

"Hinh muội, ngu huynh không được vô lễ."

Đương nhiên Mạc Tuyết Tùng lại nghĩ khác, bảo vật tuy quý hiếm song làm người phải biết phân biệt nặng nhẹ. Ly Hợp kỳ lão quái vật đã nhìn trúng Thiên cơ phủ mở miệng yêu cầu chẳng lẽ còn có thể chối từ sao? Cho dù có Như Yên tiên tử ở một bên thì nàng cũng chưa chắc giúp bọn họ. Có câu gặp họa thì của đi hay người, chi bằng sảng khoái dâng cho Ly Hợp kỳ lão quái, sau này đối phương sẽ để cho nhiều chỗ tốt.

Thấy đối phương nhanh nhẹn như thế trên mặt Lâm Hiên lộ ra vài phần ngạc nhiên, Thiên xảo môn đại trưởng lão này tâm cơ cũng thực thâm sâu.

"Đạo hữu có tâm như thế Lâm mỗ chối từ thì quả là bất kính." Lâm Hiên vừa nói vừa cong ngón tay giữa búng ra một chỉ, một vầng hào quang màu xanh cuốn qua đem Thiên cơ phủ thu về lòng bàn tay của hắn.

Lâm Hiên vuốt ve một chút rồi đem thu vào túi trữ vật: "Mạc đạo hữu, phần nhân tình này của các hạ Lâm mỗ tuyệt không quên, từ nay ngươi cứ xem ta là bằng hữu."

"Ha ha, vãn bối được yêu chiều mà sợ hãi, tuyệt không dám quên ân của tiền bối, từ nay về sau có gì cần bổn môn người cứ việc phân phó".

Nghe đối phương nói như vậy trong lòng Lâm Hiên nhất động, vẻ mặt ôn hoà cùng Mạc Tuyết Tùng hàn huyên vài câu.

Lúc này Mộng Như Yên không mở miệng nhưng trên khuôn mặt đẹp như trăng rằm đã bắt đầu lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

"Xem ra mình sở liệu không sai, hai người này vốn có quen biết."

Trong lòng MạcTuyết Tùng thầm nghĩ, hắn hướng qua thi lễ cùng Lâm Hiên và Mộng Như Yên:

"Hai vị tiền bối, vãn bối còn có việc tạm thời cáo từ, hai vị ngày sau có rảnh xin mời tới làm khách tại Thiên Xảo môn, tại hạ xin gấp chăn đắp mềm đón chào." Nói xong toàn thân hắn nổi hào quang cùng lục y nữ tử hóa thành một đạo lệ quang biến mất tại phương xa.

Lúc này trên không trung chỉ còn lại Lâm Hiên cùng Mộng Như Yên. Thời gian dường như bắt đầu trôi thật chậm, chung quanh lập tức trở nên im ắng kỳ lạ. Lâm Hiên đưa mắt nhìn sang Mộng Như Yên, chỉ thấy ánh mắt sáng trong của nàng cũng đang liếc sang hắn, bốn mắt giao nhau trong tích tắc rồi lại nhanh chóng chiếu sang nơi khác, chẳng hiểu sao mà với cá tính cương liệt của Như Yên mà lúc này cũng cảm thấy khó mở lời.

Mấy ngày trước khi nàng gặp Lâm Hiên, tuy có chút giật mình vì hắn tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ nhưng không để tâm lắm. Đối với dịch dung thuật của mình, Mộng Như Yên có mấy phần tâm đắc, tự tin Lâm Hiên không thể nhận ra nàng, nhưng thấy thái độ vừa này của hắn khiến trong lòng nàng bắt đầu dao động, chẳng lẽ hắn đã nhận ra nàng là Linh Động kỳ nữ tu trước kia?

"Ha ha, tiểu muội, sau khi nàng khôi phục chân thân thì không muốn nhận người ca ca này nữa sao?"

Rốt cục Lâm Hiên phá vỡ sự im lặng giữa hai người buông tiếng cười ha hả, dám đứng trước mặt Vân Châu đệ nhất nữ tu mà xưng hô cùng phong thái thế này cũng chỉ có mình Lâm Hiên, đổi lại cho dù là Vọng Đình Lâu Ly hợp hậu kỳ còn chưa dám.

Lại nói khi trước Lâm Hiên là tính đợi Nguyệt nhi kết Anh thành công, sẽ tìm cơ hội đến Thiên Nhai Hải Các. Hhông ngờ trời xui đất khiến hôm nay lại gặp Mộng Như Yên tại đây. Lúc này mà giả bộ như không quen thì Lâm Hiên cảm thấy quá dối trá. Chi bằng cứ đánh liều mà gọi nàng như trước.

Tuy tiếp xúc với nữ tử trước mặt không nhiều nhưng Lâm Hiên ít nhiều đã rõ tính cách của nàng, ngay thẳng cương liệt, nếu như ở trước mặt nàng mà muốn giở tâm cơ thì hóa ra lại biến bạn thành thù.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1250 - 1251: Kết Nghĩa Kim Lan

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đích Nữ Phải Ngoan Độc

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50



Người Tình Bóng Tối

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 22



Uyên Ương Đao

Thể loại: Kiếm Hiệp

Số chương: 2