Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1239 - 1241: Mạc Tuyết Tùng

Chương trước: Chương 1237 - 1238: Gặp Lại Cố Nhân



Bất kể như thế nào trước tiên cần đạt mục đích của chuyến đi này, về phần Như Yên tiên tử vì sao tới chỗ này thì sau này chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.

Thêm nửa tuần trà, trước mắt Lâm Hiên xuất hiện một tòa kiến trúc óng ánh. Đó là một lầu các cực lớn khí thế khôi vĩ lại lơ lửng giữa không trung.

"Tiền bối, chính là chỗ này." đôi môi anh đào của Lan nhi hé mở, nhỏ giọng cung kính mở miệng.

Lâm Hiên gật đầu bay về phía kiến trúc mỹ lệ hoa quý này. Cửa chính chừng cao bảy tám trượng mặt ngoài có linh quang lập loè, kiến trúc bất phàm thế này tu tiên giả kém hiểu biết phần tám chín đã tâm thần đã hoảng hốt bất an.

Lâm Hiên kiến thức hạng uyên bác, hành cung của Tu La Vương hắn cũng đã tới, Tuyết oánh Các mặc dù khí thế bất phàm nhưng trong mắt hắn thì không tính là cái gì.

Két một tiếng đại môn kia chậm rãi tự mở ra, tròng mắt Lâm Hiên hơi co lại, phía sau đại môn có một nam tử tứ tuần thân vận nho bào tóc dài đến eo, bộ dáng có vài phần khoáng đạt. Khí thế càng không kém là Nguyên Anh kỳ đại viên mãn tu tiên giả, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều có khí độ bất phàm song đôi mắt của hắn đã bị mù.

"Không biết Lý huynh xuất danh ở đâu, tại hạ là Mạc Tuyết Tùng Đại trưởng lão Thiên xảo môn hân hạnh được gặp." Nho sinh ôm quyền, ánh mắt hắn không thấy song với tu tiên giả thì không có gì ảnh hưởng, thần thức đảo qua trên người Lâm Hiên dường như lộ ra vài phần kinh ngạc.

"Nguyên lai là Mạc đạo hữu, kính ngưỡng đã lâu, Lý mỗ không môn không phái chỉ là một kẻ tán tu." Lâm Hiên thi lễ thần sắc bình tĩnh nói.

Chỉ thấy Mạc Tuyết Tùng cười ha hả: "Đạo hữu là tán tu mà có thể tiến giai nguyên anh hậu kỳ, thật khiến người ngưỡng mộ, mời." Nói xong lời này hắn chắp tay qua Lâm Hiên rồi xoay người bay vào đại điện. Lâm Hiên cũng không chậm trễ, toàn thân nổi lên thanh mang bay theo.

Tại chỗ chỉ còn lại thiếu nữ Trúc Cơ kỳ Lan nhi. Nhìn qua bóng dáng Lâm Hiên nàng khẽ thở dài, Tuyết Oánh Các này nàng không dám vào đành phải có chút cô đơn bay trở về.

Lâm Hiên xuyên qua một màn sáng màu trắng như tuyết, trước mắt bỗng nhiên đâu còn là đình đài lầu các mà chỉ thấy thanh sơn thủy tú, thậm chí còn có một thác nước bồng bềnh, linh khí nồng đậm vờn quanh bốn phía.

Thần sắc Lâm Hiên vừa động, với đại thế lực thì đương nhiên có đại thủ bút thế này nên cũng không mấy ngạc nhiên.

"Ha ha, đã khiến đạo hữu chê cười, nơi này là chỗ của lão phu thanh tu." Mạc Tuyết Tùng chậm rãi mở miệng, từ dung mạo hắn chỉ là trung niên song thân là Nguyên Anh kỳ đỉnh giai lão quái vật đã mấy trăm tuổi, tự xưng lão phu cũng không là bình thường.

"Ha ha, Mạc đạo hữu quá khách khí rồi, trong này xác thực là một động tiên." Lâm Hiên nhìn thác nước phương xa, như có điều suy nghĩ mở miệng.

Sau đó hai người tới một cái lương đình dưới núi ngồi đối diện, có thị nữ dâng hương trà và trái cây.

Thị nữ này dung nhan tú lệ nhìn qua bất quá chỉ mười bảy mười tám, linh áp trên người như có như không, tự hồ chỉ là một Linh Động kỳ tiểu tu tiên giả.

Song ánh mắt Lâm Hiên đảo qua, trên mặt lại lộ ra vài phần kinh ngạc.

"Ha ha, đạo hữu quả nhiên mắt sáng như sao, xem ra đã phát hiện được huyền cơ." tiếng cười của Mạc Tuyết Tùng truyền vào tai có vẻ cởi mở vô cùng.

"Lý mỗ đối với khôi lỗi thuật chưa từng nghiên cứu song ở phương diện chế khí lại có phần tâm đắc, hai môn tạp học trong tu tiên bách nghệ này vốn có phần có vài phần tương thông."

Lâm Hiên với một Chu quả trên bàn chậm rãi thưởng thức, linh quả này đối với Trúc Cơ kỳ tu tiên giả chính là bảo vật chỉ có thể ngộ mà không thể cầu song trong mắt Hậu Kỳ đại tu sĩ bất quá chỉ là thỏa mãn thú vui ăn uống.

"Không sai, ả này bất quá là khôi lỗi mà lão phu rỗi rãnh chế tác, chỉ có thể gạt được những kẻ có thần thức không mạnh song thần thông của ả rất yếu, ngoại trừ bưng trà rót nước thì không có bao nhiêu công dụng."

"Có thể bưng trà rót nước, kỳ thật cũng không hẳn." Lâm Hiên không cho là đúng nói.

"A, đạo hữu yêu thích sao, vậy khôi lỗi này sẽ giao cho ngươi, lão phu lập tức xóa đi ấn ký trên người ả." Chỉ là một khôi lỗi Linh Động kỳ Mạc Tuyết Tùng tự nhiên sẽ không keo kiệt. Lão tìm Lâm Hiên là muốn làm một cuộc giao dịch đại sinh ý.

"Vậy đa tạ đạo hữu." Lâm Hiên cũng không chối từ thu vào.

"Ta nghe Tiết sư muội nói, đạo hữu đi ngàn dặm xa xôi tới tệ phái là muốn mua Nguyên Anh kỳ khôi lỗi, mặt khác đạo hữu đối với Tinh uy pháo cũng có hứng thú." Mạc Tuyết Tùng ngẩng đầu điềm nhiên mở miệng. Người này tính cách cũng là mau mắn trực tiếp nói vào chính đề.

"Không sai." Lâm Hiên tuy hơi ngạc nhiên song không chút do dự nhẹ gật đầu: "Lý mỗ quả thực muốn giao dịch hai kiện bảo vật này với quý phái."

"Ồ, đạo hữu có thể đã rõ, dựa theo môn quy tệ phái vốn là không bán hai thứ đó."

"Tiết tiên tử từng nói qua, song mọi sự đều có ngoại lệ nếu không đạo hữu cũng sẽ không hẹn Lý mỗ đến đây." Lâm Hiên uống một ngụm trà lơ đễnh nói.

"Ha ha, Lý huynh khoái nhân khoái ngữ, nhìn dáng vẻ của ngươi muốn biến cây khô thành trúc tươi, Mạc mỗ thực có chút tò mò, rốt cuộc ngươi định xuất ra bảo vật gì giao dịch cùng tại hạ. Thứ cho ta nói thẳng bổn môn không thiếu tinh thạch, về phần pháp bảo cho dù là đỉnh giai thì cũng không thể đổi Nguyên Anh kỳ khôi lỗi cùng Tinh uy pháo."

"Điều này Lý mỗ đương nhiên rõ ràng." Lâm Hiên nghe xong lời của đối phương thì phất tay áo một cái thanh quang hiện ra, phía trên mặt bàn hiện ra một cái hộp gấm.

Hộp gấm kia dài rộng hơn thước nhìn qua cũ kỹ vô cùng, mặt trên còn có dán mấy tấm cấm chế phù triện, trên nắp hộp còn có nhiều họa văn cổ quái.

"Đây là thứ gì?" Mạc Tuyết Tùng dùng thần thức đảo qua không ngờ lại bị cấm chế trên hộp gấm bắn ngược lại, không khỏi rúng động mở miệng.

Thiên châu Ma Vực Sơn.

Trong lao phòng, nhìn qua thân ảnh trong pháp trận, sắc mắt Điền Tiểu Kiếm lộ vẻ khó coi, lão quái vật gọi là Phong Lương kia mặc dù thân ở trong tầng tầng cấm chế nhưng không phải hắn có thể đối phó. Thậm chí muốn đào tẩu cũng khó có khả năng. Rốt cuộc phải hành động sao đây?

Vọng Đình Lâu kia thì Điền Tiểu Kiếm đã nghĩ tới, nghe nói là thái thượng trưởng lão của Tùng phong thư viện, lại chính là Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ trong truyền thuyết.

Mà lão quái vật Phong Lương này tám chín phần cũng là Ly hợp hậu kỳ. Hắn chỉ là một nguyên anh sơ kỳ tu tiên giả, thần thông của hắn trước mặt đối phương khác nào múa rìu qua mắt thợ. Động võ không được thì chỉ có thể dùng trí, mặt ngoài Điền Tiểu Kiếm bất động thanh sắc song trong lòng khổ tư nghĩ kế thoát thân.

"Tiểu tử, ngươi tên gì?" Thanh âm Phong Lương hào phóng truyền tai."Vãn bối họ Điền, tên là Tiểu Kiếm."

"Điền Tiểu Kiếm, ừm, danh tự không tệ, càng không ngờ là ta xem ngươi bất quá chỉ hai trăm năm tuổi mà đã tiến giai Nguyên Anh kỳ, lương tài mỹ chất thế này xem ra vận khí của Bổn cung thật không tồi." Phong Lương lại khanh khách yêu kiều cười rộ lên. Cái lão quái vật bán nam bán nữ này khiến Điền Tiểu Kiếm không khỏi sởn da gà.

"Tiền bối nói quá, vãn bối có thể tu đến vậy cảnh giới này chỉ may mắn mà thôi." ý niệm trong đầu Điền Tiểu Kiếm lưu chuyển, hiện chưa biết mục đích của đối phương nên hắn cẩn trọng mở miệng.

"May mắn, ngươi không cần khiêm tốn, tuy so cùng Bổn cung năm đó thì đúng là kém một chút nhưng như thế tốc độ thế này cũng là rất nhanh, tiểu tử, ta hỏi ngươi một chuyện, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy hay không?"

"Bái sư?" Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc.

Nói về bên kia, nhìn hộp gấm trước mắt, thần sắc Mạc Tuyết Tùng dần dần trở nên ngưng trọng

" Đạo hữu, đây là..."

"Ha ha, Mạc huynh không cần hỏi tự ngươi xem sẽ rõ." Lâm Hiên bí hiểm mở miệng. Bất quá hắn tin rằng đối phương sẽ có hứng thú với vật này.

Chỉ thấy Mạc Tuyết Tùng cẩn thận nâng hộp gấm trong tay, thanh quang lóe lên đã đem phù triện bóc xuống. Nắp hộp mở ra lão đem thần thức truyền vào trong.

" Cái này là … "

Đôi mắt Mạc tuyết Tùng vốn mờ xám nhưng thời khắc này lại lóe ra tinh quang, trên mặt lộ ra vẻ khó tin.

"Đạo hữu không ngại thì lấy ra nhìn kỹ xem." Lâm Hiên mỉm cười nói.

Mạc Tuyết Tùng cũng biết có chút thất thố, nhưng thứ này thật sự không phải chuyện đùa khiến lão không khống chế nổi tâm tình. Hai tay rung lên, hộp gấm phát ra linh quang đem đồ vật bên trong đổ ra. Không ngờ lại có phần giống áo giáp nơi thế tục nhưng sáng lạn hơn nhiều. Không cần phải nói chính là chiến giáp do Lâm Hiên luyện chế ra.

Trên mặt Mạc Tuyết Tùng tràn đầy vẻ kinh ngạc, đem thần thức tỉ mỉ đảo qua chiến giáp xem xét cẩn thận một hồi.

Tu tiên bách nghệ Thiên Xảo môn am hiểu rất nhiều song chiến giáp thuật tại vài trăm vạn năm trước đã thất truyền. Không có điển tịch nào ghi lại. Các đời luyện khí đại sư môn phái này cũng vì việc này mà trong lòng đều buồn bực không thôi, phải biết rằng thứ này tại thời kỳ thượng cổ có thể cùng so sánh với pháp bảo.

Nhiều năm qua trong di chỉ cổ tu sĩ bọn họ cũng tìm được chiến giáp, song không biết có phải là vận khí quá kém hay không mà những chiến giáp kia đều vô cùng thấp kém, hơn nữa phần lớn không được đầy đủ. Nói một cách khác căn bản không có nhiều giá trị nghiên cứu.

Nhất đại luyện khí đại sư trong Thiên xảo môn tốn hao không ít nhân lực vật lực nghiên cứu chiến giáp thuật, song kiến thức nửa vời không thể tạo ra đồ tốt. Trước mắt là một bộ chiến giáp đầy đủ phẩm chất không kém. Tuy không phải là giá trị liên thành nhưng ý nghĩa bên trong lại vô cùng sâu xa.

Cũng khó trách Mạc Tuyết Tùng thân là Đại trưởng lão, đường đường Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả nhìn thấy vật này mà cũng có chút thất thố. Lão vốn là một vị luyện khí đại sư, đối với thượng cổ chiến giáp thuật vô cùng cảm thấy hứng thú. Trong nhất thời lại có chút mê mẩn, qua thời gian gần nửa bữa cơm mới chậm rãi thu hồi thần thức.

"Thế nào Mạc đạo hữu, vật ấy có khả năng đổi lấy Nguyên Anh kỳ khôi lỗi cùng Tinh uy pháo không?" Lâm Hiên cười mỉm mở miệng.

"Thứ này, đạo hữu sao lại có?" Mạc tuyết Tùng không có trả lời Lâm Hiên, thời khắc này trên mặt lão tràn đầy cuồng nhiệt kích động mở miệng.

"Đây là hơn mười năm trước, Lâm mỗ tại một động phủ cổ tu sĩ ngẫu nhiên phát hiện." Lâm Hiên uống một ngụm trà chậm rãi trả lời.

Thực ra lúc trước Lâm Hiên vì luyện chế Bích Diễm Kỳ Lân giáp đã khổ công nghiên cứu luyện giáp thuật một phen. Lâm Hiên tổng cộng luyện hơn mười bộ chiến giáp. Bộ này tự nhiên không thể sánh với Bích Diễm Kỳ Lân giáp nên với hắn chỉ như là gân gà, lưu lại cũng không có bao nhiêu tác dụng, có điều trong mắt tu sĩ Thiên Xảo Môn lại là bảo vật vô giá.

Đương nhiên hắn còn cẩn thận xử lý một phen, nhìn qua chiến giáp như có niên đại thật lâu. Quả nhiên Mạc Tuyết Tùng không có hoài nghi, trên mặt lộ vẻ vội vàng: "Đạo hữu còn nữa không? "

Lâm Hiên không mở miệng mà phất tay áo một cái, thêm hai cái hộp gấm giống hệt xuất hiện ở trên mặt bàn...

Đến đây thì Mạc Tuyết Tùng hít và một hơi, đem tâm tình hưng phấn lắng xuống, nắp hộp mở hiện ra hai bộ chiến giáp đầy đủ.

Thiên châu, Ma Vực Sơn.

"Tiền bối muốn ta bái người làm thầy?" trên mặt Điền Tiểu Kiếm tràn đầy vẻ kinh ngạc mở miệng.

"Không sai, ngươi có bằng lòng không?"

"Điều này. . ."

Điền Tiểu Kiếm có chút chần chờ, nếu theo tu vi người trước mắt thừa sức làm sư tôn của hắn song tới giờ hắn vẫn chưa rõ lai lịch đối phương.

Ly Hợp kỳ lão quái vật này tại sao lại bị nhốt tại đây, đối phương thu hắn làm đồ đệ là có dụng ý gì? Ý niệm trong đầu lưu chuyển, nhất thời Điền Tiểu Kiếm không biết nên mở miệng đối phó ra sao.

"Hừ, chẳng lẽ ngươi không muốn, nhớ năm đó Phong Lương ta tung hoành thiên hạ, Vọng Đình Lâu lão gia hỏa kia cũng phải sợ ta ba phần, cái gì mà Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ, nếu như ta còn xuất thế danh hiệu này còn đến phiên hắn sao?" thân ảnh trong cấm chế đã không kiên nhẫn mở miệng.

Điền Tiểu Kiếm nghe xong nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, khẩu khí đối phương lớn đến thái quá, rõ ràng không coi Vọng Đình Lâu vào trong mắt, có điều Điền Tiểu Kiếm cảm thấy đối phương cũng có điểm để mà tự tin.

"Tiền bối, chiếu như lời ngươi nói, năm đó người là đệ nhất thiên hạ cao thủ sao?" Điền Tiểu Kiếm cẩn cẩn trọng trọng nói.

"Không sai."

"Vậy ngươi tại sao lại bị vậy trong động phủ này."

"Hừ, nếu là đơn đả độc đấu ta tự nhiên không sợ hắn, nhưng năm đó cùng bổn cung giao thủ ngoài hắn còn có Mộng Như Băng, nếu không ngươi cho rằng bọn hắn có thể bắt giữ được ta sao?" Phong Lương có chút hung hăng mở miệng.

"Mộng Như Băng?" Điền Tiểu Kiếm ngẩn ngơ, trên mặt lại lộ ra thần sắc đăm chiêu: "Cái tên này vãn bối chưa từng nghe qua song có phần tương tự cùng Thiên Nhai Hải Các thái thượng trưởng lão Mộng Như Yên, chẳng lẽ là..."

"Thái thượng trưởng lão? Nói như vậy nha đầu Mộng Như Yên kia cũng đã tiến giai Ly Hợp kỳ. Hừ, không sai, Mộng Như Băng chính là thân tỷ của ả, song bất luận tư chất tu vi nàng đều vượt xa Mộng Như Yên. Hừ, nàng cũng xinh đẹp lắm, năm đó được xưng tụng là Vân Châu đệ nhất mỹ nữ, đến lão thất phu Vọng Đình Lâu cũng cam bái dưới quần thạch lựu, đáng tiếc hắn tu vi không thấp nhưng vô cùng cổ hủ không biết lấy lòng mỹ nhân, cuối cùng vẫn là bổn tổn thừa dịp." Nói đến đây thanh âm Phong Lương lộ ra vài phần đắc ý.

"Ơ.. "

Điền Tiểu Kiếm nuốt một ngụm nước miếng, không thể tưởng tượng tám trăm năm trước những này lão quái vật này lại có ái hận tình cừu như vậy."Bản tôn đương nhiên sẽ không tốn nhiều tâm tư với nữ nhân làm gì, ta đã tìm được một cơ hội đem chế trụ Mộng Như Băng nguyên là muốn định thưởng thức một phen, không ngờ lão thất phu Vọng Đình Lâu lại chạy đến..."

Sự tình phía sau không cần nhiều lời, thấy tiên tử ngưỡng mộ trong lòng bị Phong Lương khinh bạc, Vọng Đình Lâu hầm hầm giận dữ giở hết thần thông cùng đối phương đại chiến.

Tám trăm năm trước hai người đều là Ly Hợp trung kỳ tu tiên giả, song nói về thần thông thì Phong Lương nhỉnh hơn một chút do tu luyện một loại ma công cực kỳ cổ quái.

Đáng tiếc lão ma phạm vào một sai lầm, cấm chế trên người Mộng Như Băng không phải nhỏ. Tuy thần thông lão ma hơn đối phương một chút nhưng muốn phân ra thắng bại thì đâu phải một hai canh giờ.

Hai canh giờ sau, cấm chế trên người Mộng Như Băng được giải trừ, nữ tử này mặc dù chưa rõ sự tình trắng đen nhưng nhiều ít bị chiếm chút tiện nghi tự nhiên là oán hận Phong Lương vô cùng.

Dùng hai đối một, mà uy lực của Lạc Vân phiêu Tuyết Quyết đâu phải nhỏ, khi đó Mộng Như Yên đã là Nguyên Anh hậu kỳ còn tỷ tỷ của nàng đã tiến giai ly hợp kỳ, tình thế đương nhiên trở nên bất lợi với Phong Lương...

Loading...

Xem tiếp: Chương 1242 - 1243: Toan Tính

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tà Vương Diễn Tỳ

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 9


Đâu Chỉ Riêng Mình Anh

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Vợ Trước Của Phú Hào

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 21