Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1242 - 1243: Toan Tính

Chương trước: Chương 1239 - 1241: Mạc Tuyết Tùng



Ba vật bảo vật do Lâm Hiên xuất ra khiến với lòng dạ của Đại trưởng lão Thiên xảo môn, mà trên mặt cũng đầy vẻ vui mừng, yêu thích vuốt vuốt không rời. Lâm Hiên không thúc giục mà ở một bên thưởng thức trà và trái cây, hương vị cũng rất ngon. Đảo mắt đã trôi qua một tuần nhang.

"Lý đạo hữu, lão phu rất hài lòng với ba chiến giáp này, ngươi muốn đổi lấy vật gì từ bổn môn?"

"Đạo hữu nói chuyện sảng khoái như vậy Lý mỗ cũng không khách khí, ta muốn mười khôi lỗi Nguyên Anh kỳ trong đó có hai tên tu vi Nguyên Anh trung kỳ, mặt khác ta còn muốn một trăm cỗ Tinh uy pháo, trong đó trung phẩm cùng thượng phẩm phải được mười cỗ." Lâm Hiên suy nghĩ một chút, chậm rãi mở miệng.

"Cái gì, Lý huynh đang nói giỡn sao!" Mạc Tuyết Tùng nghe xong ngẩn ngơ sau đó sắc mặt âm trầm xuống, ba bộ chiến giáp trọn vẹn đối với Thiên xảo môn đúng là có ý nghĩa không phải nhỏ song điều kiện của đối phương quá là sư tử ngoạm. Nói lừa bịp tống tiền còn chưa đủ. Đối phương đương nghĩ lão là đứa ngốc sao?

"Lý huynh cũng là Nguyên Anh hậu kỳ, nếu muốn giao dịch thì cũng nên có chút thành ý." Mạc Tuyết Tùng nói từng chữ một.

Có điều Lâm Hiên nghe xong thì không tỏ thái độ gì, hắn vỗ vào bên hông lấy ra một cái ngọc giản.

"Mạc đạo hữu đừng nóng, tại hạ vượt ngàn dặm tới quý phái tự nhiên không phải là để đùa giỡn đạo hữu, ba bộ chiến giáp đương nhiên không đủ song nếu có thêm một phương pháp luyện chế thượng cổ chiến giáp thì sao" trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ tự tin cười cười.

"Cái gì, còn có phương pháp luyện chế cổ chiến giáp, chẳng lẽ Lý huynh cũng phát hiện trong di chỉ cổ tu sĩ kia..."

"Không sai, vận khí của Lý mỗ quả không tệ, tiền bối thượng cổ kia vốn là một vị luyện giáp sư danh tiếng, tại động phủ của người ta còn thu nhưng được một thiên tâm đắc luyện giáp đầy đủ, tạp học này đối với Lý mỗ không hữu dụng nhưng quý phái thì khác. Thế nào, đạo hữu có còn cảm thấy tại hạ giở công phu sư tử ngoạm nữa không?" Lâm Hiên sờ cằm nói.

"Tâm đắc luyện giáp?"

Dù trong lòng có điều nghi ngờ nhưng nghe Lâm Hiên nói vậy, trên mặt Mạc Tuyết Tùng lộ ra vẻ vui mừng vô hạn, cơ hồ là đoạt lấy ngọc giản đem thần thức rót vào trong đó. Vô số văn tự hiển hiện trong đầu lão...

Đáng tiếc chỉ có mấy trăm chữ nói, trước khi đối phương đồng ý giao dịch đương nhiên Lâm Hiên sẽ không ngây ngốc cho lão xem toàn bộ.

Mạc Tuyết Tùng là luyện khí đại sư cao minh, đối với chiến giáp thuật tự nhiên cũng có phần tâm đắc, chân giả có thể liếc mắt là nhận ra. Rất nhanh lão ngẩng đầu, trên mặt lóe lên vẻ cuồng nhiệt:

"Không sai, đây quả thật là thượng cổ luyện giáp thuật. Yêu cầu của đạo hữu, lão phu... đáp ứng."

Khi nói lời này Mạc Tuyết Tùng có vẻ đau lòng không thôi, mười bộ Nguyên Anh kỳ khôi lỗi và trên trăm cỗ Tinh Uy pháo tuyệt đối gia tài không nhỏ. Song đối phương như là lão hồ ly. Đã lấy ra miếng mồi tốt thế, giao dịch này có thể không đáp ứng được sao.

Đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Tu tiên bách nghệ mỗi một dạng tạp học đều là trải qua thiên chuy bách luyện hàng trăm vạn năm. Nếu như có bút ký tâm đắc của thượng cổ luyện giáp sư lưu lại thì trước nghiên cứu sau đó dùng thực lực bổn môn đủ để phát dương quang đại. Hiện tại tuy có vẻ thiệt thòi nhưng về lâu dài đối với bổn môn có lợi vô cùng, đại thủ bút này còn chưa biết ai được lợi hơn.

Lúc này trong đầu Mạc Tuyết Tùng lưu chuyển ý niệm mà trong lòng Lâm Hiên đương nhiên cũng có tính toán riêng.

Hắn thi triển công phu sư tử ngoạm chiếm tiện nghi, nếu có mười bộ Nguyên Anh kỳ khôi lỗi thì thực lực của Bái Hiên Các tự nhiên tăng vọt. Thêm trăm cỗ Tinh Uy pháo đặt ở tổng đàn cùng hộ phái đại trận phòng thủ càng kiên cố như tường đồng vách sắt.

Ba bộ chiến giáp kia so với Bích Diễm Kỳ Lân giáp thì kém xa, với hắn chỉ là gân gà. Còn luyện giáp thuật trong ngọc giản đương nhiên không phải nguyên bản mà là tự Lâm Hiên viết ra.

Trong này chỉ trình bày những lý luận cơ bản, hiện tại dựa vào nó Thiên Xảo Môn quả thật có thể luyện chế xuất chiến giáp song nhưng tuyệt không phải thứ tốt. Đương nhiên tài trí chi sĩ của Thiên xảo Môn nhiều vô số kể, nếu thêm mấy ngàn vạn năm nghiên cứu, tám chín phần cũng có thể dùng những lý luận này làm trụ cột một lần nữa đem chiến giáp thuật phát dương quang đại. Bất quá lúc đó Lâm Hiên đã sớm phi thăng đến Linh giới.

"Lão phu tuy đáp ứng song khôi lỗi còn dễ nói, chứ trên trăm cỗ tinh uy pháo bổn môn cần thời gian nhất định để điều phối, như vậy phải phiền đạo hữu ở tại bổn môn chờ thêm ba ngày." Mạc Tuyết Tùng lắc đầu có điểm bất đắc dĩ nói.

"Ba ngày?" "Không sai, ba ngày."

"Chút thời gian này tự nhiên không có vấn đề, ta về trước, một khi có tin tức đạo hữu có thể cho người thông tri cho ta." Lâm Hiên suy nghĩ một chút gật đầu đồng ý.

"Hảo, vậy thứ cho Mạc mỗ không tiễn xa, đạo hữu cũng không nhất định phải ở tại Quý Tân lâu, nếu có hứng thú có thể dạo chơi chung quanh, chỉ cần không đặt chân vào cấm địa bổn môn chúng ta nhất định sẽ nhiệt tình chiêu đãi." Mạc Tuyết Tùng đứng lên mỉm cười nói.

Lâm Hiên ôm quyền, toàn thân nổi lên thanh quang hóa thành một đạo kinh hồng bắn ra ngoài cửa. Nhìn theo thân ảnh của hắn, Mạc Tuyết Tùng chậm rãi thu hồi nụ cười, khóe miệng ẩn hiện vài phần hàn ý.

Ầm ầm thanh âm truyền ra, phía xa trên vách núi đá lại có một cái động phủ. Một nữ tử nhìn khá trẻ từ bên trong bay ra.

Nữ tử này dung nhan tú lệ khoảng trên hai mươi vận lục y, một thân linh áp cũng không phải nhỏ, đã là Nguyên Anh trung kỳ tu tiên giả.

"Phu quân, ngươi thực định dùng mười bộ khôi lỗi Nguyên Anh kỳ cùng trăm cỗ tinh uy pháo cùng đối phương trao đổi?" Đôi mi thanh tú của nữ tử hơi nhíu mở miệng, trên khuôn mặt đẹp hiện vẻ không cam lòng, trao đổi với giá này thật quá lớn.

"Hinh muội, vi huynh tuy không cam lòng nhưng luyện giáp thuật thì nhất định phải được." Mạc Tuyết Tùng lắc đầu, mặt mũi tràn đầy đau xót nói.

"Ý của sư huynh ta rõ nhưng nhất định phải trao đổi làm gì, đối phương thân cô thế cô tới đây sao chúng ta không..." Nữ tử nói đến đây trên người phát ra đáng sợ sát khí, lời tuy không nói hết nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

"Không thể!" Chỉ thấy Mạc Tuyết Tùng lại lắc đầu phủ định: "Giao dịch về cơ bản là có danh dự, đối phương đi vào bổn môn mà chúng ta lại sát nhân đoạt bảo, nếu như một khi tin tức lộ ra thì uy tín bổn môn lập tức bị hủy, việc thế này tuyệt đối không thể nhắc lại, huống chi..."

"Huống chi cái gì?"

"Đối phương mặc dù là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng xuống tay quá mức xa xỉ, chín trăm vạn tinh thạch mua Mộc Nhĩ mà không chớp mắt lấy một cái, người như vậy hắn nói là tán tu mà sư muội tin được sao. Hơn nữa đối mặt với hắn ta có một loại cảm giác phi thường đáng sợ..." Mạc Tuyết Tùng chần chờ một chút chậm rãi nói.

"Không thể, phu quân đã là Nguyên Anh kỳ đỉnh giai, thân là Đại trưởng lão tu luyện thần thông vượt xa đại tu sĩ bình thường, sao lại không thể thắng được hắn." Nữ tử nghe xong trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

"Ta cũng không rõ ràng, có lẽ là ảo giác nhưng bất kể như thế nào, thân phận tiểu tử họ Lý tuyệt đối không phải chuyện đùa, tốt nhất là chúng ta không nên có tâm tư khác."

Thiên châu, Ma Vực Sơn.

Phong Lương lão quái vật đối diện Điền Tiểu Kiếm đang kể lại một đoạn ái hận tình cừu tám trăm năm trước.

Kỳ thật không có gì phức tạp, có điều sự tình liên quan đến ba Ly Hợp kỳ tu tiên giả nên có chút kinh tâm động phách.

Sau khi Mộng Băng Băng gia nhập đại chiến. Phong Lương nếu một lòng muốn chạy thì hai người kia tám chín phần là không thể ngăn cản, có điều lão quái vật này tính cách lại cực kỳ cổ quái.

Theo lão nếu chạy chẳng phải là để cho Vọng Đình Lâu làm anh hùng cứu mỹ nhân hay sao, thành toàn cho đối phương và làm con rùa đen rút đầu như vậy, Phong Lương tuyệt đối không làm nổi. Thà làm ngọc vỡ không là ngói lành, nếu không chiếm được thì thà phá huỷ, tuyệt không cho Vọng Đình Lâu vui sướng mà ôm mỹ nữ trong lòng.

Sự tình hại người hại mình ở Tu Tiên giới rất ít người làm, song Phong Lương này tính cách quỷ dị vô cùng, nói khó nghe chính là cuồng nhân.

Nghĩ thế lão giở hết thần thông ra tay ác độc, cuối cùng chịu một kích của Vọng Đình Lâu tới trọng thương thổ huyết, song cũng đã đem Mộng Như Băng chém dưới kiếm, thậm chí Nguyên Anh không kịp đào thoát, bị lão dùng pháp bảo đánh tan thành hư vô.

Điền Tiểu Kiếm nghe đến đây không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, lão gia hỏa này thật sự là kẻ điên vừa hại người lại hại mình: "Tiền bối, nói như vậy tỷ tỷ của Mộng Như Yên là ngã xuống trong tay người."

"Không sai, Vân châu đệ nhất mỹ nữ khi xưa xác thực là ngã xuống trong tay lão phu." Thanh âm Phong lương thật vô cùng đắc ý, không cảm thấy chuyện lạt thủ tồi hoa, đốt đàn nấu hạc là gì, quả thực là lãnh huyết vô cùng.

"Sau khi tiền bối diệt sát như Băng tiên tử thì có đào tẩu được không?" Điền Tiểu Kiếm cẩn thận mở miệng.

"Hừ, đương nhiên là không, còn không sao Bổn cung lại bị vây ở chỗ này?"

Thanh âm Phong Lương chuyển thành sắc nhọn sau đó thầm thở dài:" Thần thông bổn cung vốn hơn Vọng Đình Lâu, nhưng sau khi diệt sát Băng tiện nhân thì ta đã trúng một kích của hắn trọng thương thổ huyết, thực lực ta vô cùng hao tổn cuối cùng bị đối phương bắt lại..."

"Tiền bối từng rơi vào trong tay Vọng Đình Lâu?" Điền Tiểu Kiếm nghe đến đó trên mặt tràn đầy kinh ngạc, dù sao dựa theo lẽ thường ý trung nhân chết trong tay lão quái vật này, Vọng Đình Lâu phải hận lão tận xương sao không lập tức báo thù? Đổi lại là Điền Tiểu Kiếm hắn nhất định là đem đối phương trừu hồn luyện phách, nếm tận các loại khổ sở nhân gian.

"Hừ, ngươi đang nghĩ Vọng Đình Lâu là kẻ nhân từ chắc?" Nhìn thần sắc của Điền Tiểu Kiếm Phong Lương thản nhiên nói: "Vọng Đình Lâu bởi vì hận ta tới tận xương, cho nên mới không chịu giết ta mà đem nhốt ở trong trận pháp này."

"Đem tiền bối nhốt tại đây?"

"Không sai, trận này pháp là thượng cổ tu sĩ truyền lại, cho dù là Ly hợp Hậu kỳ tu tiên giả cũng tuyệt không thể thoát khốn. Nhưng điều đáng sợ nhất là trận này có thể ăn phách tiêu xương, mùi vị không sai biệt lắm so với trừu hồn luyện phách, vậy mà lão phu đã hưởng thụ tám trăm năm, ha ha a..." Phong Lương cười như điên, dù không thấy rõ khuôn mặt âm trầm của lão nhưng Điền Tiểu Kiếm cũng rúng động tận xương tủy.

"Vọng lão nhi hận ta giết Mộng Như Băng liền dùng phương pháp này tra tấn lão phu, song Phong Lương ta há lại mặc kệ cho người thao túng, trong này không có linh mạch cũng không có tinh thạch bị tra tấn nhưng ta đã tiến giai đến Ly hợp hậu kỳ, tuy vậy ta vẫn không thể thoát ra ngoài song ta hao tổn vô số tâm huyết rốt cuộc dùng đạo pháp phi kiếm truyền thư, đem bào chế tấm tàng bảo đồ kia đưa đến Vân Châu, hai trăm năm rồi cuối cùng đã có người tìm được nơi này..."

"Thì ra là thế…"

Trên mặt Điền Tiểu Kiếm bất động âm thanh sắc nhưng trong lòng thầm hối hận tới ói máu, Tàng bảo La gia cái gì, không ngờ lại rơi vào cạm bẫy do lão quái vật này thiết hạ. Thu hắn làm đồ đệ sao, Điền Tiểu Kiếm đâu phải đứa ngốc, há sẽ tin tưởng chuyện hoang đường như vậy, nhất định là đối phương có dụng ý khác!

Chẳng lẽ là cần tinh hồn cùng thân thể của hắn bổ xung cho lão ma chăng, nghĩ tới đây trên lưng Điền Tiểu Kiếm mồ hôi lạnh chảy ròng, U Minh Toái Tâm Kiếm trong đan điền không ngừng xoay chuyển, cho dù không địch lại hắn cũng tuyệt không ngồi chờ chết. Có điều có thể thoát hay không thì không nắm chắc. Đành tận lực mà nghe thiên mệnh vậy!

"Tiểu tử không cần uổng phí tâm cơ, Bổn cung tuy bị nhốt trong trận pháp song muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay. Ta khuyên ngươi tốt nhất là nên thông minh một chút." Thanh âm Phong Lương mang theo vài phần hàn ý vang vọng trong thạch thất.

"Tiền bối, rốt cuộc là người muốn thế nào?" Ý đồ bị đối phương khám phá Điền Tiểu Kiếm đã trở nên liều mạng hơn.

"Bổn cung đã nói qua, thu ngươi làm vi đồ." Phong Lương cười yêu kiều mở miệng.

"Tiền bối định gạt hài nhi ba tuổi chắc, thu ta vi đồ chẳng lẽ là tiền bối trông cậy ta tiến giai ly hợp, sau đó đi tìm Thiên Vân thập nhị châu đệ nhất cao thủ báo thù dùm người sao?" Điền Tiểu Kiếm có chút mỉa mai nói.

"Báo thù, hắc hắc, ngươi có tiến cấp tới Ly hợp cũng đánh không lại một tay của Vọng Đình Lâu. Phóng tầm mắt nơi Vân châu này ngoại trừ ta còn có ai xứng làm đối thủ lão gia hỏa đó, thu ngươi làm vi đồ tự nhiên là có dụng ý khác." thanh âm Phong Lương bí hiểm truyền vào tai.

"Ơ?"

Nghe đối phương nói như vậy Điền Tiểu Kiếm nhẹ nhàng thở ra, đối phương đã có chỗ dùng hắn thì tánh mạng tạm thời hẳn là an toàn: "Tiền bối mời nói, ta ở chỗ này rửa tai lắng nghe. "

Bên kia Lâm Hiên tự nhiên không biết cuộc bàn luận của phu thê họ Mạc trực tiếp về tới Quý Tân lâu.

Đi vào phòng Lâm Hiên lẳng lặng từ trong lòng ngực lấy ra một bộ trận kỳ, sau đó đánh ra một đạo pháp quyết đem bố trí chúng chung quanh. Theo lẽ thường thì tại tổng đà, Thiên Xảo môn sẽ cố kỵ làm ra chuyện giết người đoạt bảo ngu xuẩn. Song đã giở công phu sư tử ngoạm thì tự nhiên muốn phòng bị một chút.

Lâm Hiên khoanh chân ngồi đem thần thức thả ra ngoài. Đương nhiên hắn khá cẩn trọng vì trong Thiên Xảo Môn này cao thủ nhiều như mây. Thời gian chậm rãi trôi qua, bất tri bất giác đã qua nửa canh giờ Lâm Hiên chậm rãi mở hai mắt.

Không có thu hoạch!

Lâm Hiên không thấy linh lực phát ra từ người Như Yên tiên tử, không biết nàng đang ở nơi nào. Điều này cũng là bình thường, cấm địa trong Thiên xảo Môn đều có phòng hộ đặc thù tự nhiên có thể ngăn cản thần thức. Song nếu quả thật có hai vị Ly Hợp kỳ động thủ đương nhiên sẽ cảm ứng được linh lực chấn động đáng sợ. Như vậy là chưa có chuyện gì lớn xảy ra, Lâm Hiên tiếp tục ngồi tĩnh tọa.

Cùng lúc đó, tại một tòa kiến trúc bình thường phái đông nam Băng Thành.

Kiến trúc này gồm hai lầu dùng mỹ ngọc xây thành có vẻ cũ nát, tựa hồ rất nhiều năm không được tu sửa, so với vẻ hào nhoáng bên ngoài thì tương phản rất lớn. Nhưng không ngờ đây là một trong vài đại cấm địa trong Băng Thành.

Bên ngoài thì dường như không có cấm chế, có điều vừa tiếp cận chung quanh lầu các thì tất cả thần thức đều bị che đậy, dường như đây là một không gian độc lập.

Bình thường vốn không có người dám đặt chân, có đi ngang qua cũng là đi nhẹ nói khẽ. Lầu các này chính là nơi thanh tu của thái thượng trưởng lão Thiên xảo môn, Thái Âm chân nhân.

Bảy đại thế lực bắt nguồn xa xưa, nội tình bọn họ vượt xa sự tưởng tượng của ngoại nhân, Trước kia chỉ có uy danh của Như Yên tiên tử truyền khắp Vân châu song hiện tại tình thế đã giương cung bạt kiếm, những lão quái vật này bắt đầu lộ dạng.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1244 - 1245: Thiên Cơ Phủ

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Yêu Một Kẻ Ngốc

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 132



Xà Vương Tuyển Hậu

Thể loại: Tiên Hiệp, Ngôn Tình

Số chương: 501


Thanh Ngọc Án

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 61


Chẳng Thể Nói Lời Yêu

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 41