Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1209 - 1210: Cửu Lăng Sơn

Chương trước: Chương 1207 - 1208: Rời Khỏi Vô Định Hà



Một canh giờ sau Lâm Hiên rời khỏi phường thị, lúc này vẻ mặt của hắn thản nhiên không vui không buồn. Tình thế Vân châu hiện đang phong vân tụ hội song Lâm Hiên thật không để trong lòng, dù sao hắn vốn phiêu vân dã hạc, cho dù các đại thế lực có xuất thủ đánh tới long trời lở đất thì hắn tuyệt không nhăn mặt lấy một lần.

Hiện tại điều Lâm Hiên lo lắng chính là Bái Hiên Các, dị biến tại Hiên Viên thành tám chín phần là do La gia tu sĩ tạo thành. Khi Nhân Yêu đại chiến, có gần mười vạn tu sĩ cấp cao ngã xuống thì Lục doanh nhi cùng Trịnh tuyền đang ở trong thành, không biết sinh tử của hai nàng như thế nào... Nguyệt Nhi cũng đang rầu rĩ không vui, nàng vốn cũng chỉ có một đồ nhi.

Lâm Hiên thở dài ngoài miệng nói lời an ủi:" Nguyệt Nhi đừng quá lo lắng, tu sĩ trong Hiên Viên thành ngã xuống chỉ một nửa mà thôi, mà tính cách cận trọng của Doanh nhi ta biết rõ, thấy tình thế bất lợi sẽ rút đi. Theo phân tích nhân thủ của Bái hiên Các sẽ an toàn.".

"Thiếu gia, tuy nói như vậy nhưng bọn họ tu vi quá thấp, khi đó ngay cả Nguyên Anh tu sĩ đều tử thương vô số." Nguyệt nhi vẫn mắt mày ũ rũ.

"Được rồi, lo lắng nào ích chi, hiện tại nên tìm manh mối tung tích bọn họ." Lâm Hiên nhướng mày nói.

"Hiện tại sao? Nhưng thiếu gia thương thế của ngươi còn chưa có lành!" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ vội lắc đầu phản đối.

"Thương thế của ta không đáng ngại, cho dù gặp Nguyên Anh hậu kỳ cũng có thể đối phó được. Hiện tại ta tính để nàng đem Tu La Thần Huyết luyện hóa, nếu Tiểu Đào nếu nói đúng thì nàng sẽ kết anh thành công, song quá trình này vốn sinh ra sinh ra tâm ma, mà tâm tư của nàng bất ổn thế này ta sao có thể đành lòng.".

"Xin lỗi thiếu gia, ta lại khiến người phải thiêm phiền toái" Nguyệt Nhi khẽ cúi đầu thần tình áy náy.

"Nha đầu ngốc, giữa hai ta đến giờ thì còn nói những điều này làm chi, ta cũng đang lo lắng cho đám người trong Bái hiên các, hiện tại phải đi nghe ngóng một lần." Lâm Hiên chậm rãi nói, sau đó thân ảnh hai người hóa thành một đạo kinh hồng tan biến phía chân trời.

Nửa tuần trăng sau một đạo độn quang nhanh như điện chớp bay đi, bên trong quang hoa trên mặt Lâm Hiên tràn đầy vẻ lo lắng, thời gian qua lâu như vậy cũng chưa có chút manh mối về nơi hạ lạc của hai nha đầu kia, không biết tình hình Bái hiên Các ra sao song trên đường đi hắn nghe được một số tin tức.

Hôm nay nơi Vân châu gió giục mây vần trước cơn bão, chưa kể là Nhân Yêu hai tộc mà trong thất đại thế lực còn bất đồng ý kiến. Nghe nói Vạn Phật Tông cùng Thiên Nhai Hải Các xảy ra xung đột.

Tuy rằng lần xung đột này quy mô không lớn, đám tu tiên giả ngã xuống tu vi chỉ dưới Ngưng Đan Kỳ song trăm vạn năm qua, không quản trong nội tình thất phái có việc gì xấu xa. Biểu hiện ở mặt ngoài luôn tỏ ra là như thể tay chân, cùng một hơi thở. Tin tức về xung đột rất nhanh bị tu sĩ cấp cao song phương khống chế song vẫn truyền ra khiến thần tình Lâm Hiên có chút vui mừng.

Dù sao hắn với Vạn Phật Tông sớm đã không đợi trời chung, tới ngày nay tuyệt không thể hóa giải.

Hiện tại tu vi Lâm Hiên đại tăng song đối phương là một trong thất đại thế lực, muốn nhổ tận gốc cũng không dễ. Vạn Phật Tông cùng Thiên Nhai Hải Các trở mặt sẽ có cơ hội cho hắn. Lâm Hiên nhíu mày suy tư, lấy tính cách của hắn đương nhiên là đấu trí không đấu lực. Song tung tích của bọn Doanh nhi mới là quan trọng hơn, theo thời gian Lâm Hiên càng thêm lo lắng.

Đang còn nghĩ ngợi thì đúng lúc này, mấy đạo kinh hồng xuất hiện tại trong tầm mắt.

Ban đầu Lâm Hiên không để ý song một lát hắn phát hiện đối phương như muốn vây hắn lại. Biểu tình Lâm Hiên ngẩn ngơ tràn đầy vẻ ngạc nhiên. Không biết lệnh truy sát của Vạn Phật Tông đã hủy hay chưa, lúc này hắn đang thi triển Thiên Ma nghĩ dung thuật, theo lý Ly Hợp Kỳ tu tiên giả cũng chưa chắc nhận ra được, điều này có chút kỳ quái.

Trong lòng kinh nghi song Lâm Hiên chẳng chút sợ hãi, dù thương thế hắn chưa lành tu vi vẫn hơn Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ bình thường.

Đem thần thức đảo qua thì Lâm Hiên bật cười, xem linh lực dao động của mấy đạo độn quang vây quanh hắn, chẳng qua chỉ là tu sĩ Ngưng Đan Kỳ.

Lúc này hắn đang thi triển Liễm khí thuật tu vi chỉ ở Ngưng Đan Kỳ, vậy ba gã " tu sĩ cùng cấp" kia chẳng lẽ là nghĩ muốn... Lâm Hiên độn quang chầm chậm rồi ngừng lại.

Rất nhanh ba đạo kinh hồng đã tới trước mặt. Hai nam một nữ, song nữ tử lại có tu vi cao nhất đã tới hậu kỳ, còn hai người kia là ngưng đan trung kỳ tu sĩ.

"Ba vị đạo hữu ngăn cản đường Lâm mỗ để làm gì?" Lâm Hiên mặt không đổi sắc mở miệng.

"Không có gì, trong túi chúng ta trống rỗng đành phải mượn tạm vị đạo hữu đây mấy món bảo vật" Nữ tử thân vận hồng y dáng người vô cùng nóng bỏng, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Lâm Hiên dở khóc dở cười, không ngờ là bị chặn đường khất thực, chỉ tiếc nhãn quang của ba vị này cũng quá kém, cướp ai không cướp lại cố tình trêu chọc đến hắn.

"Ha ha, thì ra là đạo hữu đồng hành, Lâm mỗ cũng vốn ưu sát nhân đoạt bảo, một khi ba vị chủ động tới cửa, vậy đem thủ cấp của bọn ngươi lưu lại."

Lâm Hiên không lạm sát kẻ vô tội song cũng chẳng phải thành phần thiện nam tín nữ gì, hắn cũng không có hứng thú đùa giỡn với mấy tên tiểu tu sĩ này. Tay áo bào phất một cái, hai đạo kiếm quang như cá bơi ra rồi lóe lên quỉ dị. Hai gã nam tử ngưng đan trung kỳ còn chưa biết nếp tẻ đã hồn quy địa phủ.

Thấy thế hồng y nữ quá sợ hãi biết mình trêu chọc phải sát thần, hai đầu gối ả mềm nhũn quỳ xuống:"Tiền bối tha mạng, vãn bối có mắt không thấy Thái Sơn nên vô ý mạo phạm, người đại nhân không chấp phận nhi nữ tiểu nhân, chỉ cần tha cho ta người muốn đòi hỏi thế nào tiểu nữ tử cũng nguyện lấy thân thỏa mãn." Nói tới đây, ả cố nén sự sợ hãi trong lòng đưa ánh mắt lả lơi cùng tình ý vạn trượng liếc sang Lâm Hiên.

Đê tiện! Lâm Hiên không nín được thầm mắng, loại nữ tử nhan sắc tầm thường hành vi vô sỉ này mà cũng muốn câu dẫn hắn. Hắn chưa tiễn ả đi không phải là thương hương tiếc ngọc mà là còn muốn thi triển sưu hồn thuật, trong ba người hồng y nữ tử này tu vi cao nhất, khả năng biết được nhiều tin tức hữu ích hơn.

Còn như sưu hồn để làm gì thì Lâm Hiên cũng chưa nghĩ qua, nói đơn giản điều này đã thành thói quen của hắn.

Lâm Hiên nâng tay bắn nhanh ra một đạo thanh quang trùm thấy thân thể ả, Hồng Y nữ tử sợ tới mức bủn rủn tay chân muốn tránh nhưng phát hiện không thể động thân, sau đó ả liền mất đi ý thức. Lâm Hiên duỗi tay nhẹ nhàng đích đặt ở trên trán ả. Sau thời gian hơn nửa tuần trà công phu, bàn tay Lâm Hiên phát ra hỏa quang đưa Hồng Y nữ tử xuống âm tào mà đi làm cường đạo cùng hai tên kia.

"Đúng là đi mòn thiết hài tìm chẳng thấy, đến khi tìm được chẳng tốn chút công phu." Đột nhiên Lâm Hiên mở miệng lầm bầm, trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng.

"Thiếu gia, sao vậy?"

"Trịnh tuyền và Doanh nhi vẫn còn sống." thần tình Lâm Hiên vui sướng mở miệng.

"Cái gì, thiếu gia sao mà biết được?" Nguyệt Nhi ngẩn ngơ sau đó tỉnh ngộ nói: "Chẳng lẽ là khi sưu hồn thuật..."

"Không sai."

Lâm Hiên gật đầu, kết quả này hắn hoàn toàn không nghĩ tới. Thực ra hắn chỉ muốn từ Hồng Y nữ tử hiểu thêm một chút tin tức chung quanh, không nghĩ lại giải quyết được nan đề. Lâm Hiên không chậm trễ hóa thành một đạo kinh hồng bay vút về phía trước.

Cửu Lăng Sơn ở phía tây Vân Châu, thế núi kéo dài tới ngàn dặm, phẩm chất linh mạch tuy không cao song là nơi có vị trí vô cùng trọng yếu.

Phía đông là sông Hoài còn hướng bắc là giáp Yêu tộc. Từ hướng đông kéo dài vào trong Vân châu, chung quanh ba mặt có Ngự Linh tông, Lệ Hồn cốc cùng với Ly Dược cung là mấy siêu cấp tông môn. Nếu ở thế tục thì chính là chỗ yết hầu xung yếu, vùng giao tranh của binh gia.

Chẳng qua tu tiên giả thì không coi trọng, giao thông tiện lợi thì tác dụng gì, nên Cửu lăng sơn một môn phái chiếm cứ. Huyết ảnh tông!

Tên nghe rất phong cách, chẳng qua thực lực tại Vân châu chỉ là hạng bét. Song dù vậy môn phái này vẫn có gã nguyên anh tu sĩ, Vân châu vốn là tu luyện Thánh địa, thực lực tông môn gia tộc vượt xa các địa phương khác.

Giờ này khắc này tổng đàn tại Huyết ảnh tông, trên trời dưới đất có chừng ngàn tu sĩ đang đấu pháp chém giết.

"Tiện tỳ ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, lão phu có thể tha cho ngươi một mạng, vừa lúc ta tu luyện Huyết ảnh cửu la công, lại đang thiếu một đỉnh lô cao cấp như ngươi, hắc hắc." Vừa lên tiếng là một lão giả tráng kiện, trong mắt lại tràn đầy ánh dâm dật, ánh mắt chẳng chút kiêng dè đảo qua đảo lại khắp toàn thân một thiếu nữ.

Không ngờ nữ tử đó lại chính Lục doanh nhi, chỉ thấy lúc này nàng khẽ cắn hàm răng sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng thầm hối hận không thôi. Hôm nay có kết cục này tất cả đều phải tự trách nàng.

Sau khi Bái hiên Các hùng bá nơi U Châu, nàng liền nghĩ đến thành lập phân đà nơi Vân châu, nàng đã mang đến nơi nơi đây một lượng lớn nhân thủ tâm phúc, nguyên vốn là muốn từ từ phát triển song Hiên Viên thành lại có dị biến, may là Lục doanh nhi biết chọn thời cơ rời đi.

Lúc này nàng cấp bách muốn tìm một nơi dừng chân cho đám tu sĩ, trải qua một phen châm chước cuối cùng lựa chọn Cửu lăng sơn, tuy rằng linh mạch nơi đây không tốt lắm nhưng giao thông tiện lợi cho giao dịch sinh ý. Có điều sơn phong này lại bị một môn phái tu ma giả là Huyết ảnh tông chiếm cứ.

Đối phương có hai gã Nguyên Anh kỳ tu tiên giả, nếu có thiếu gia tại đây thì không tính, nhưng hiện tại Lâm Hiên sinh tử chưa rõ, Lục doanh nhi cũng chỉ đành tự nghĩ biện pháp.

Bái hiên Các lần này mang đến một lượng tu sĩ ngưng đan tu sĩ chừng hơn một trăm song lại không có Nguyên Anh tu sĩ. Cảnh giới của nàng cùng đối phương chênh lệch quá xa, cũng may có tài phú thì có thể sai khiến được quỷ thần, điều này tại tu tiên giới cũng tuyệt đối không sai.

Lục doanh nhi trải qua một phen chuẩn bị, ra giá cao mời được hai gã nguyên anh kỳ làm khách khanh trưởng lão, thầm nghĩ đối phó Huyết ảnh tông thì không có vấn đề, lúc này mới dẫn người tới đây.

Song kẻ trí nghĩ đến nghìn điều cũng có điều sơ sót. Tnh tình nàng vốn cẩn trọng song đã phạm vào sai lầm mấu chốt là không tìm hiểu thân phận hai gã khách khanh, khi lâm trận đối phương đột nhiên phản chiến, thì ra là cùng Huyết ảnh tông vốn có quan hệ.

Chỗ dựa vững chắc quay ngoắt biến thành địch nhân, không có Nguyên Anh tu sĩ Bái Hiên Các binh bại như núi đổ, thương vong thảm trọng vô số, mà vị Các chủ Lục doanh nhi này hiện tại cũng bị đối phương chặn kín đường thoát. Tu ma giả không nói nhân nghĩa đạo đức chuẩn bị sanh cầm nàng làm đỉnh lô.

Âm thanh ầm ầm bạo liệt không ngừng truyền vào tai, đối với Bái hiên các bại trận chẳng qua là thời gian mà thôi. Môn phái tranh chấp chiến lực của tu sĩ cấp cao là chính yếu tố quyết định, mà nhóm tu sĩ Bái hiên Các thì vốn không có Nguyên Anh kỳ tu tiên giả.

"Tiểu liễu đầu ngoan ngoãn thúc thủ thì lão phu có thể tha cho một đường sống."Trên mặt lão giả tráng kiện tràn đầy vẻ dâm tà kiên nhẫn nhắc lại.

Lúc này sắc mặt Lục doanh nhi cực kỳ khó coi, đối phương là Nguyên Anh kỳ với tu vi của nàng đương nhiên đánh không lại, song bó tay chịu trói thì nàng thà chết còn hơn. Bị đối phương coi như đỉnh lô thì còn nhục nhã hơn là hồn phi phách tán. Chỉ hận nàng nhất thời nóng vội đem tu sĩ Bái Hiên Các rơi vào cảnh hữu tử vô sinh này.

Chỉ thấy Lục doanh Nhi phất tay ngọc một cái, một cái vòng tay tinh xảo bay vút ra, nó được chế bằng ngọc trắng nõn lại ẩn hàm những đường vân màu xanh nhạt, hình dáng cổ xưa, nhìn từ góc độ trang sức chính là một bảo vật trân hiếm.

Ngọc bích thanh quang trạc!

Bảo vật này là Lâm Hiên ban cho của nàng, độ trân quý của nó cho dù là Nguyên anh kỳ lão quái thấy cũng sẽ đỏ mắt thèm khát. Lâm Hiên vốn đối với Lục doanh nhi tán thưởng vô cùng, bảo vật cho nàng tự nhiên là nhất đẳng.

Thấy bảo vật thì lão giả ngẩn ngơ rồi trên mặt hiện vẻ tham lam.

Một ngưng đan trung kỳ tu tiên giả không ngờ lại có bảo vật như vậy! Lần này lão thiên đối với lão không tệ, không chỉ tìm được một đỉnh lô thượng cấp mà bảo vật kia cũng sắp về tay.

"Tiểu nha đầu, một khi đã ngươi không nghe giáo hóa thì đừng trách lão phu lạt thủ tồi hoa, cho ngươi chiêm ngưỡng sự cường đại của Nguyên Anh tu sĩ."

Lời còn chưa dứt lão quái vật đã xuất thủ, song không hiểu có phải lão muốn khoe tài trước mỹ nhân hay không mà vẫn chưa tế ra bảo vật, lão đánh ra một đạo pháp quyết, giữa không trung lóe ra linh quang rồi một đại thủ màu vàng nhạt to cỡ hiện ra mang theo uy áp cường đại hung hăng chụp xuống đầu thiếu nữ.

Lục doanh nhi cắn răng, dù biết không địch lại song không thể khoanh tay chịu chết, cũng đánh ra một đạo pháp quyết đồng thời môi anh đào hé mở quát khẽ một tiếng:

"Biến!"

Ngọc bích thanh quang trạc lóe ra linh quang, liên tiếp phát ra những tia sáng màu xanh, đây vốn là bảo vật thủy thuộc tính, Lục doanh nhi đem cổ bảo này cùng Ngọc nữ thất tâm bí quyết phối hợp, chỉ thấy vô số khối Băng Tinh xuất hiện giữa không trung. Nhìn qua thì thấy có phần giống băng vũ thuật song uy lực thì mạnh hơn nhiều.

Vù vù những tiếng xé gió truyền vào tai, Băng Tinh giống bị lắp trên các dàn cường cung nỏ cứng, gào thét bắn qua đối phương.

Chỉ thấy đại thủ màu vàng nhạt bị bắn cho vỡ nát khiến thần tình lão nhân háo sắc không khỏi kinh ngạc. Rất nhanh trên mặt lão hiện vẻ phẫn nộ, đường đường Nguyên Anh kỳ tu tiên giả đấu pháp với ngưng đan tu sĩ nho nhỏ mà lại rơi vào thế hạ phong. Điều này khiến lão hận không nơi đây không có cái lỗ mà chui xuống. Song trong lòng lão lại càng thêm sự tham lam, ngọc bích thanh quang trạc kai quả nhiên không phải bảo vật tầm thường.

"Đúng là tiện tỳ vô tri, lão phu có tâm thương hoa tiếc ngọc song không ngờ ngươi không biết sống chết dám động thủ với lão phu. Được, để ta cho ngươi nếm thủ mùi vị trừu hồn luyện phách."

Chỉ thấy trên mặt lão giả hiện tầng hắc khí nhàn nhạt, hai tròng mắt trở nên đỏ như máu, càng đáng sợ là trên trán lão lại mọc ra một cái sừng nhọn dài gần một tấc, không cần phải nói lão đang thi triển một loại ma công tà thuật quỷ dị nào đó.

Thấy thế sắc mặt Lục doanh nhi trở nên trắng bệch song đúng lúc này một thanh âm quen thuộc truyền vào tai nàng: "Các hạ cũng bất quá chỉ là một phế vật mà dám múa mép khua môi. Đối phó một Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả mà phải mượn tới ma khí trên ma giới, Lâm mỗ thật chưa từng qua một tu sĩ Nguyên Anh ăn hại như ngươi."

Những lời này cực kỳ cay độc, thanh âm như xa tận chân trời song toàn thân Lục doanh Nhi như được tiếp thêm một luồng sinh khí cực lớn, thần tình nàng kinh hỉ vội quay đầu kêu lên:"Thiếu gia."

Chỉ thấy xa xa nơi chân trời thanh quang chợt lóe, độn quang rõ ràng cách hơn mười dặm mà loáng một cái đã hiện trước mắt đám tu sĩ.

Thần thông đến cỡ này quả thực kẻ khác xanh mặt cứng lưỡi, hào quang thu liễm lộ ra một thiếu niên dung mạo bình thường vận thanh sam, hình dáng bình thường song uy áp từ hắn trên người phóng ra khiến nhâm tâm kinh hãi.

"Tên gia hỏa nào dám trêu đùa lão phu." Lão đầu háo sắc đang tức giận nhưng khi thần thức trên người thiếu niên thì sắc mặt đại biến.

Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả?

Trên mặt lão lộ vẻ không thể tin, toàn thân chấn động. Vừa mới kia ả tiểu liễu đầu kia gọi hắn là... Thiếu gia? Chẳng lẽ đối phương tới đây để giúp đỡ ả?

Nghĩ đến đây vẻ mặt của lão trở nên lo lắng, tuy cũng là cảnh giới Nguyên Anh song sơ kỳ cùng hậu kỳ cách biệt một trời một vực. Trong lòng lão đầu háo sắc phát khổ một trận, chỉ e lần này bổn môn lâm vào đại nạn.

Lâm Hiên chưa động thủ song uy áp đáng sợ đã đem toàn bộ sơn đỉnh bao trùm. Lúc này những âm thanh ầm ầm do đấu pháp đã ngưng lại. Đối mặt với uy thế của hậu kỳ đại tu sĩ, Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả cảm giác hô hấp dồn dập, còn như đám Trúc Cơ kỳ thì đang trên không trung uỳnh uỳnh rơi thẳng xuống đất.

"Thiếu gia, người không sao thật sự là quá tốt."

Lục doanh nhi vừa mừng vừa sợ nhanh chóng chuyển thân thi lễ với Lâm Hiên, nàng vốn trong tuyệt cảnh lại trở nên vô cùng cao hứng. Mà thời khắc này sĩ khí của đám tu sĩ Bái hiên Các đại tăng.

Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả! Một mình có đủ thực lực xoay chuyển càn khôn.

"Tuyền nhi tham kiến sư tổ."

Linh quang hiện lên, một thiếu nữ mỹ miều như hoa hiện ra, song lúc trên người nàng loang lổ vết máu, nhất là trên đùi giữa làn da trắng bóng như ngọc nổi lên một vết thương dài tới thước kinh tâm đập vào mắt.

"Tuyền nhi, ngươi sao rồi?"

Lâm Hiên còn chưa mở miệng thì thanh âm duyên dáng truyền ra, thân hình Nguyệt nhi thoảng qua như gió hiện ra trước mắt Trịnh tuyền, hai người tuy có danh sư đồ song kỳ thật lại tình như tỷ muội.

Đồ đệ bảo bối chỉ có một người, lúc này trên mặt Nguyệt Nhi tràn đầy phẫn nộ lật tay một cái, hai cái bình ngọc hiện ra trong lòng bàn tay, nha đầu này vốn khảng khái khác nào thiếu gia, bên trong bình ngọc là có linh đan do Lâm Hiên luyện chế:

"Bình màu trắng dùng để uống còn màu xanh lục thì thoa ngoài da, kẻ nào dám đả thương ngươi! Ngoan mau nói cho sư phụ." Lời này khiến Lâm Hiên phì cười song không thể không nói tiểu nha đầu quả thật là một vị hảo lão sư.

"Hắn!" Trịnh tuyền hướng qua bên cạnh mà chỉ, đó là một tu sĩ đen gầy chừng tam tuần, có một khuôn mặt rỗ đầy như nở hoa.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 1211 - 1212: Thưởng Phạt Phân Minh

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Ngàn Năm Nữ Tống

Thể loại: Trọng Sinh, Ngôn Tình

Số chương: 6




Thiên Châu Biến

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 244


Vụ án phòng thí nghiệm

Thể loại: Trinh thám

Số chương: 14