Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1211 - 1212: Thưởng Phạt Phân Minh

Chương trước: Chương 1209 - 1210: Cửu Lăng Sơn



"Tên gia hỏa này?" đôi mi thanh tú Nguyệt Nhi khẽ nhíu trên khuôn mặt tuyệt mỹ bao phủ một tầng sát khí nhàn nhạt khiến sắc mặt tu sĩ đen gầy lập tức trở nên trắng nhợt.

"Một khi dám đả thương ái đồ của ta, vậy ngươi có thể an tâm đi tìm chết! "

Tay ngọc của Nguyệt Nhi phất một cái, quỷ vụ đen như mực cuồn cuộn ra trong khoảnh khắc tựu ngưng kết một Khô Đầu Lâu, trong hai hốc mắt bắn ra Quỷ hỏa về phía tu tiên giả có mắt không tròng kia.

"Lão tổ cứu ta!"

Tu sĩ đen gầy vừa sợ vừa giận, tu vi của hắn chẳng qua chỉ là trúc cơ trung kỳ, sao dám đối địch cùng Ngưng Đan Kỳ cao thủ, trong miệng phát ra âm thanh hoảng hốt vội lui về phía sau.

Cách hắn hơn hai mươi trượng có một lão giả mặt đỏ, tu vi cũng đến cảnh giới nguyên anh sơ kỳ chính là Huyết ảnh tông chi chủ.

Đối với môn hạ đệ tử lão tự nhiên là phải che chở, song lúc này bên cạnh còn có một vị đại tu sĩ như hổ rình mồi. Lão một do dự rốt cục không có động tác gì. Chỉ nghe tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền vào tai tu sĩ đen gầy xui xẻo đã nằm xuống. Lúc này trên mặt đám tu sĩ Huyết ảnh tông lộ vẻ vô cùng căng thẳng. Quang hoa chợt lóe, lão giả mặt đỏ đã chuyển thân bay tới.

"Huyết ảnh tông Mã Dung ra mắt đạo hữu, không biết vì sao đạo hữu lại có nhã hứng quản nhàn sự của bổn phái vậy?" Lão giả mặt đỏ thi lễ đối với Lâm Hiên, trên mặt ẩn hiện vài phần kinh hãi.

"Nhàn sự?" khóe miệng Lâm Hiên lộ nét cười mỉm: "Tại hạ là Bái Hiên Các chi chủ, ngươi nói này xem nhàn sự này ta có thể được không?"

"Cái gì?" Mã Dung ngạc nhiên, trên mặt toát ra vẻ không thể tin. Lão đã tìm hiểu qua, Bái Hiên Các chẳng qua chỉ là một thương minh nho nhỏ đến từ U Châu, loại thâm sơn cùng cốc này Nguyên Anh tu sĩ còn không có mấy, sao lại xuất hiện hậu kỳ đại tu tiên giả?

Trong lòng kinh nghi lão cũng không dám chậm trễ, vội vàng hướng về Lâm Hiên vái dài một cái: "Thì ra là thế, xin thứ cho Mã mỗ không biết, sớm biết quý phái có cao thủ như các hạ Huyết ảnh tông nho nhỏ của chúng ta sao dám đối địch. Ta sẽ lập tức hiệu lệnh cho môn hạ đệ tử rút khỏi Cửu Lăng Sơn này, mặt khác còn dâng hơn mười vạn tinh thạch xem như bồi thường tổn thất của quý phái.

"Hừm.."

Lâm Hiên lấy tay vuốt trán, trên mặt cũng là lộ ra vài phần ngạc nhiên, nguyên anh sơ kỳ tu tiên giả hiện tại trong mắt hắn không tính là gì, nhưng phong cách hành sự của đối phương khiến Lâm Hiên khá tán thưởng.

Đối mặt với lựa chọn sinh tử, có thể làm được cái việc như dũng phu tự đoạn tay chân để toàn mạng cũng không nhiều, tổng đàn chính là địa phương trụ cột của tông môn gia tộc không thể nói bỏ là bỏ. Có thể xem xét thời thế Mã Dung cũng không thẹn là nhất đại kiêu hùng. Lại chủ động đưa ra bồi thường tổn thất đương nhiên đã giữ thể diện cho đại tu sĩ. Về tình về lý mà nói, hắn cũng nên buông tha bọn họ.

Có điều khóe miệng Lâm Hiên lộ ra một tia cười khổ. Nhân tại giang hồ thân bất do kỷ, Mã Dung này tuy rằng biết tiến thối song hắn không thể làm ra cái chuyện thả hổ về rừng như vậy.

Lâm hiên không phải phải sợ bọn họ quay lại tâm cừu, chỉ là Huyết ảnh tông nho nhỏ này hắn còn không để trong mắt.

Song nếu tha những người này, quan hệ của hắn cùng Bái Hiên Các có thể bị công khai khắp thiên hạ. Khi đó Vạn Phật Tông có thể hành sự như thế nào, dùng chút tâm cơ cũng có thể nghĩ đến.

Hắn sao có thể vì bản thân mà gây họa cho bọn Doanh nhi, có trách thì trách Huyết ảnh tông vận khí không được tốt. Tình thế này không sát nhân diệt khẩu là không ổn, Tu tiên giới thực sự là tàn khốc cá lớn nuốt cá bé mà.

Nghĩ đến đây hắn thở dài, cũng không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, tay áo bào phất một cái, hơn mười đạo kiếm quang như cá trong lạch lội ra. Chỉ thấy thanh quang như mưa bắn sang Huyết ảnh tông tu sĩ.

"Đạo hữu.. ngươi… ngươi.." Mã Dung vừa sợ vừa giận, lão đã giữ thể diện cho đối phương đến nước này mà không ngờ hắn hay còn muốn chém tận giết tuyệt.

Trong mắt Mã Dung hiện lên một tia oán độc, nhưng không dám lâu ở trong này, hoảng hốt duỗi tay vỗ vào bên hông, đem một pháp bảo như Thanh La của lạt Ma thế tục tế lên. Nhưng không phải là tiếp chiến mà thân hình vừa chuyển, nhân khí hợp nhất hóa thành một đạo hắc khí bay vụt chạy về phía sau.

Liên tiếp những tiếng kêu thảm thiết truyền vào tai, ngắn ngủn có một lát đã có hơn mười tu sĩ Huyết ảnh tông ngã xuống, lão giả háo sắc cũng bị Lâm Hiên một kiếm chém bay thủ cấp.

Lão gia hỏa này từng kiêu ngạo xem Lục Doanh Nhi là đỉnh lô trong túi, mà lúc này Nguyên Anh cũng chưa kịp xuất ra đã bị hóa thành khói mây.

Mã Dung vừa quay đầu lại sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lập tức nắm tay đấm mạnh vào lồng ngực phun ra mấy đạo máu huyết. Độn quang của lão lập tức biến thành màu đỏ, tốc độ như sấm sét bạo tăng hơn gấp đôi khi nãy.

Lâm Hiên thấy vậy, trên mặt không tỏ vẻ gì, chỉ nâng tay phải lên nhìn như chậm mà cực nhanh điểm về phía trước.

"Đi!" Kiếm khí màu xanh chợt lóe, các đạo kiếm quang tức khắc hợp lại thành đường màu xanh biếc, thế như cự tiễn rời cường cung bắn thẳng về phía trước.

Chỉ thấy khoảng cách song phương nhanh chóng ngắn lại, chỉ một thoáng sau tiếng kêu thảm thiết vang dội, vị Huyết ảnh tông chi chủ đã bị nhất kiếm phân thây.

Lúc này một Nguyên Anh độn xuất ra muốn thi triển thuấn di thuật song đáng tiếc cho lão, cho dù là hậu kỳ đại tu sĩ trước mặt Lâm Hiên muốn chạy cũng đâu dễ, thần niệm khẽ động, kiếm quang lóe lên đem Nguyên Anh chẻ làm đôi.

Hai tu tiên giả Nguyên Anh kỳ của Huyết ảnh tông đồng thời cũng là khách khanh trưởng lão mới gia nhập của Bái Hiên Các đã như tờ giấy hồ ngã xuống, đám tu sĩ cấp thấp càng không cần phải nói, như nghé non tan đàn dáo dác cướp ra bốn phía mà chạy .

Lâm Hiên thở dài một tiếng, đưa tay vào hông đem một cái Linh Thú túi tế lên.

Chỉ thấy vô số Ngọc La Phong từ bên trong chen chúc bay ra, trong khoảnh khắc hóa thành một đóa trùng vân màu tím hồng rộng phạm vi vài trượng nhìn qua vô cùng đáng sợ.

"Đi!"

Lâm Hiên cong ngón tay búng một chỉ, hàng vạn Ngọc La Phong tản ra về bốn phương tám hướng, tuy rằng chưa trưởng thành song nhưng để đối phó đám tu sĩ cấp thấp thì dư sức.

Ngắn ngủn hơn nửa tuần trà công phu, toàn bộ tu sĩ Huyết ảnh tông đã ngã xuống, Linh động kỳ đệ tử cũng không chạy thoát. Hoặc là không làm đã làm thì phải tuyệt, một khi đã kết thù hạ oán thì gà chó cũng không tha.

Lâm Hiên nhắm hai mắt, đem thần thức cường đại phóng ra, xác định không còn tên nào chạy thoát vẻ mặt mới trầm tĩnh lại.

"Tạ ơn thiếu gia."

Lục Doanh Nhi cung kính thi lễ, những tu tiên giả còn lại trên mặt hiện vẻ kính sợ vô cùng, đa phần bọn họ chưa từng tận mắt thấy Lâm Hiên, song đã từng nghe nói bổn môn có một vị Thái thượng trưởng lão thần thông quảng đại, hai vị Các chủ bất quá chỉ là thị nữ của lão.

Khi trước còn nửa tin nửa ngờ, song hiện tại phát hiện Lâm Hiên so với trong truyền thuyết còn lợi hại hơn nhiều, đám tu tiên giả đến từ U Châu nhãn giới tự nhiên không thể bằng tu sĩ vân châu bản thổ. lúc này nhìn Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, trên mặt hiện vẻ sùng bái vẻ. tức khắc cả đám rào rào như mưa bái xuống.

"Không cần đa lễ, các ngươi cũng đứng lên đi!" Lâm Hiên tâm ngoan thủ lạt với địch nhân song là người một nhà thì hắn vô cùng ôn hòa, phất nhẹ tay mỉm cười nói.

Huyết ảnh tông ngã xuống không một ai đào thoát, Lâm Hiên tự nhiên không cần lo lắng. Đám tu sĩ Bái Hiên Các đi tới một khu kiến trúc quỳnh lâu điện ngọc phong cảnh vô cùng thanh tú mỹ lệ, chính là tổng đàn Huyết ảnh Tông.

Lâm Hiên ngồi xuống chủ vị còn Lục Doanh Nhi thì đứng gần đó, đám tu tiên giả còn lại đều cung kính đứng xuống ở một bên.

Trong lòng đám này còn đang thầm kêu may mắn, hôm nay nếu không phải Thái thượng trưởng lão tới kịp thì bọn họ sớm đã hồn quy địa phủ.

Lâm Hiên trước kia vốn Linh Dược Sơn Thiếu chủ, đối với các sự tình trong tông môn tự nhiên hiểu rõ. Ánh mắt hắn đảo qua trên người đám tu sĩ.

Lúc này còn lại tám mươi ba Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả, khi tới Vân châu lập cơ nghiệp Lục doanh nhi đã đem hơn hơn phân nửa nhân thủ điều tới đây. Hiện tại U Châu các thế lực cường đại đều bị nhổ tận gốc, Bái Hiên Các ở nơi đó tuy còn chưa đầy một nửa nhân thủ song đã có căn cơ, sau này có thể từ từ khôi phục lại thực lực.

Lúc ban đầu cùng tới tổng cộng là một trăm ba mươi ngưng đan tu sĩ. Trong chiến đấu vừa rồi đã có gần một nửa nhân thủ ngã xuống, đám người còn lại cũng có chút thương tích.

"Mọi người đã vất vả một phen." Lâm Hiên nhàn nhạt đích mở miệng, thanh âm không lớn nhưng rõ ràng truyền vào tai từng người.

"Đại trưởng lão khách khí rồi, có thể vì người mà tận lực chúng vãn bối muốn cầu còn không được." Vừa lên tiếng là một lão giả vận trường bào, trên mặt tràn đầy vẻ a dua.

"Không sai, đại trưởng lão thần thông cái thế đã là Nguyên Anh hậu kỳ, có người tọa trấn Bái Hiên Các thì ngày chúng ta xưng bá Vân Châu cũng sắp tới." Một thanh âm nịnh nọt khác truyền vào tai. Tròng mắt Lâm Hiên không khỏi co rút lại. Tên nọ không biết là hiểu hay không hiểu, hay là do thiên tính thích nói ngoa. Đây nào phải chỗ U Châu hoang dã kia. Tại Vân châu này Nguyên Anh hậu kỳ xưng bá một phương còn khó, muốn nhất thống vân châu sao? Đây không phải là đề tài cho thiên hạ đám tiếu sao?

Yêu tộc bên kia tạm chưa nói đến song Lâm Hiên dám cam đoan, trong thất đại phái đều có Ly Hợp Kỳ Thái thượng trưởng lão và những cao thủ ẩn danh khác, tuy hắn thần thông cường thịnh cũng tuyệt không dám coi khinh anh hùng thiên hạ.

Ánh mắt Lâm Hiên nhắm hờ, chờ đám tu sĩ nịnh nọt khoảng hơn nửa tuần trà mới khoát tay, Ngưng Đan Kỳ tu sĩ tốt xấu cũng sống trên mấy trăm năm, nhìn cử chỉ có thể hiểu được tức khắc thanh âm trở nên câm lặng.

"Được rồi, sự trung tâm của Các vị đối với Bái Hiên Các như thế nào, lão phu trong lòng đã hiểu rõ".

Lâm Hiên đích mở miệng, đột ngột ánh mắt sáng ngời lạnh lẽo đột nhiên chiếu vào đám người."Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi danh xưng là gì?"

Lâm Hiên đưa tay phải hướng về đám người điểm mấy cái. Bốn người bị hắn chỉ trúng sắc mặt tức khắc trắng bệch, ánh mắt đám tu sĩ còn lại cũng dừng trên thân bọn họ.

"Thế nào, không lẽ còn muốn Lâm mỗ hỏi lần thứ hai sao?" thanh âm Lâm Hiên rõ ràng mang theo vài phần giận dữ.

Mấy người kia vốn trong lòng không yên, nhưng tình huống này tránh đâu cho khỏi nắng, là phúc không phải họa, mà là họa thì tránh không khỏi. Cắn răng một cái đám này nơm nớp lo sợ từ trong đi ra. Ba nam một nữ sắc mặt tái nhợt vội vàng bái xuống Lâm Hiên.

"Mạc Tuệ Thông, Thẩm Tòng Phóng, Lý Nhã Lan, Tô Kiếm Thông tham kiến trưởng lão, chẳng biết lão nhân gia có gì phân phó, chúng thuộc hạ nhất định liều chết đi làm." Bốn người trăm miệng huyên thuyên song thân thể run lên từng đợt.

"Các ngươi đang sợ cái gì sao?" khóe miệng Lâm Hiên lộ ra vài phần chê cười.

"Không có... Chúng vãn bối đâu có sợ hãi cái gì" Một đại hán kêu là Thẩm Tòng Phóng cười cười mở miệng.

"Thật không, các ngươi biết ta vì sao gọi các ngươi ra đây chăng?"

"Điều này... Còn mời trưởng lão minh giám."

"Hừ, Lâm mỗ bình sinh hận nhất chính là kẻ hai lòng ba ý, một khi đã vào Bái hiên các thì phải nhất mực trung kiên. Song vừa rồi thấy chiến cuộc bất lợi, các ngươi quỳ gối cầu xin địch nhân tha thứ, vì muốn bán mạng cho địch đã sát hại cả đệ tử đồng môn" thanh âm Lâm Hiên băng lãnh vô cùng.

"Trưởng lão minh xét, ta không có." Nữ tu gọi là Lý Nhã Lan kia thân thể mềm mại rét run vội vàng chống chế, ba tu tiên giả còn thần tình sợ hãi mở miệng.

"Đại trưởng lão, thuộc hạ đối với Bái Hiên Các nhất mực trung tâm, thề chết mới thôi. Mới rồi... Người có phải là nhìn lầm rồi chăng?"

"Đúng vậy, trung thần không thờ hai chủ, thuộc hạ đã gia nhập Bái Hiên Các thì sao lại làm ra cái việc bội phản theo địch như thế." Tên còn lại cũng hiên ngang lẫm liệt mở miệng.

"Ý của các ngươi là Lâm mỗ đang cố ý vu oan phỏng?" Lâm Hiên thản nhiên nói. Trên mặt nhìn không ra hỷ nộ.

"Không, thuộc hạ tuyệt không có này ý này."

"Đại trưởng lão công chính nghiêm minh, tuyệt không có ý vậy song lúc ấy tu sĩ đấu pháp cả ngàn người, cục diện vô cùng hỗn loạn nhất thời người nhìn lầm cũng là bình thường."

Nghe đến đây Lâm Hiên không khỏi mắng thầm, mấy tên gia hỏa thật sự lá gan không nhỏ.

"Hừ, cho dù các ngươi hoa ngôn xảo ngữ thì cũng đừng nghĩ che dấu được, Lâm mỗ thân là Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả, đừng nói cả ngàn tu sĩ đấu pháp mà mười vạn tu sĩ hỗn chiến ta cũng có thể nắm chắc hành động từng người, các ngươi đang tâm sát hại Trúc Cơ kỳ tu sĩ bổn môn, không cần tái xảo ngôn toàn bộ có thể đi tìm chết."

Lâm Hiên nói xong thì phất tay áo một cái, một đạo thanh quang hiện lên, đám tu sĩ còn không biết hắn thi triển phát thuật gì thì bốn gã phản đồ đã thân đầu mỗi nơi.

Trong huyết vũ đầy trời, Lâm Hiên búng tay bắn ra vài khói hỏa đem những thi thể kia biến thành khói bụi. Thủ đoạn tàn nhẫn lạnh lùng trừng trị phản đồ khiến đám tu sĩ ở đây mặt mũi trắng bệch, không một ai dám thở mạnh.

Ánh mắt Lâm Hiên đảo qua đại điện một lần nữa, rất nhiều người cúi đầu song một âm thanh ôn hòa truyền ra:

"Lúc bổn môn lâm vào nguy cơ cũng còn nhiều kẻ chần chờ. Tuy thế Lâm mỗ niệm tình các ngươi vi phạm lần đầu, lần này chỉ tru đám ác đảng, những người còn lại lấy đó làm gương mà tự suy nghĩ".

"Tạ ơn trưởng lão!"

Lời này vừa nói ra rất nhiều tu sĩ nhẹ nhàng thở ra, vội vàng khom bái xuống.

"Nhưng chỉ đúng một lần này, lần sau nếu còn có kẻ không phân phải trái thì cũng không đơn giản thế này, ta sẽ mời phản đồ kia thưởng thức mùi vị trừu hồn luyện phách xem thế nào".

Lâm Hiên lạnh lùng nói. Trước khi hắn hiện thân đám tu tiên giả Bái Hiên các phần lớn vì tư lợi, số tử chiến chỉ là số ít.

Đối với những kẻ tư lợi này Lâm Hiên đương nhiên không thể giết sạch. Dù sao Lục doanh nhi hiện đang cần nhân thủ. Hắn quyết định giết gà dọa khỉ, bốn người kia quả thật đáng chết, không chỉ theo địch mà còn lộ bộ mặt hung ác đối phó bổn môn đệ tử.

Trải qua biến cố lần này, đã biết phía sau màn trướng là Nguyên Anh hậu kỳ đại tu tiên giả tin rằng những sự tâm trung của đám tu sĩ nơi đây tăng lên rất nhiều.

Lâm Hiên lại nâng tay chậm rãi chỉ về phía trước." Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi tên gì?" Lời lẽ tuy giống vừa nãy song ngữ khí vô cùng ôn hòa. Lúc này là ba nam một nữ liếc nhau hăng hái đi ra hô to" Lý Phong, Lạc Tuyết, Tần Tùng, Chu Thông tham kiến trưởng lão".

"Hà. Tốt lắm, các ngươi mau đứng lên đi!"

Trên mặt Lâm Hiên nở nụ cười ôn hòa, mục quang đảo qua bốn người rồi duỗi tay vỗ vào bên hông.

Chỉ thấy linh quang chói mắt, một đao một kiếm, một thương và cuối cùng là một cây trường tiên đã xuất hiện trước mắt.

"Cổ bảo!" Chúng tu sĩ không khỏi lớn tiếng kinh hô, trên mặt hiện vẻ tham lam. Cổ bảo chính là bảo vật do cổ tu sĩ lưu lại, uy lực so với pháp bảo càng thêm đáng sợ.

Bình thường chỉ có trong tay Nguyên Anh tu sĩ, còn như Ngưng Đan Kỳ tu tiên giả trừ phi thân phận đặc biệt mới có. Hơn nữa phẩm chất của đám cổ bảo cũng không được cao lắm.

Song tứ kiện bảo vật này hoàn toàn bất đồng, cho dù là Nguyên Anh kỳ lão quái nhìn thấy cũng phải thèm nhỏ dãi.

Chẳng lẽ những bảo vật vô giá này, Thái thượng trưởng lão định… những người khác tràn đầy hâm mộ nghĩ thầm. Chỉ thấy Lâm Hiên khẽ phất tay đem mỗi người một món miệng khẽ nói:

"Cái ngươi thu vào đi".

Nhất thời đám Lạc Tuyết, Tần Tùng bốn người ngây ngốc, bảo vật kinh nhân như thế bọn họ chưa từng có cơ hội gặp qua, huống chi nay lại đến tay. Cả bốn thần tình đỏ bừng quỳ xuống hướng Lâm Hiên dập đầu:"Đa tạ trưởng lão ban thưởng,chúng thuộc hạ nhất định tận tâm."

Được cổ bảo mà Nguyên Anh kỳ lão quái cũng phải đỏ mắt, thực lực bọn họ tự nhiên tăng lên, địa vị tại bái hiên các cũng như thuyền theo nước. Còn những kẻ khác trong lòng nóng như lửa. Hối hận khi trước đã không tận lực. Thầm nghĩ sau này sẽ phải ra sức nhiều hơn.

Lúc này trong mắt Lục Doanh nhi tràn đầy vẻ hâm mộ cùng khâm phục, thiếu gia thật sự quá lợi hại. Thân là tán tu song xử lý sự tình môn phái luôn cao thâm trắc mạc hơn nàng nhiều lắm.

Lúc này Lâm Hiên phất tay: "Các ngươi có thể lui xuống."

"Vâng!" Chúng tu sĩ không dám chần chừ, vội hướng qua Lâm Hiên thi lễ sau đó cung kính lui ra,

Trong đại điện rộng lớn chỉ còn Lâm Hiên và một thiếu nữ dung mạo thanh tú.

Lúc này Nguyệt Nhi không ở bên Lâm Hiên. Nàng vất vả lắm mới tìm lại được đồ đệ yêu dấu nên đang cùng Trịnh tuyền hảo hảo tâm sự.

Nha đầu kia nào có chút dáng vẻ sư tôn chứ! Lâm Hiên lắc đầu thực không ngờ kiếp trước nàng lại là âm ty chi chủ, thống lĩnh hô hoán cả đám yêu quỷ kiêu ngạo hung tàn.

Lâm Hiên đang cảm thán thì thiếu nữ đã uyển chuyển bái lạy hắn.

"Doanh nhi, ngươi sao vậy?" Lâm Hiên nhướng mày hỏi.

"Tiểu tỳ lớn gan làm loạn, thiếu chút nữa đã đẩy bái hiên các vào cảnh vạn kiếp bất phục Xin thiếu gia nặng tay trừng phạt." Lục doanh nhi dập đầu, trong đôi mắt đẹp tràn đầy vẻ áy náy.

"Nha đầu ngốc, mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, tuy có chỗ không được song cũng không nghiêm trọng như vậy, ta trừng phạt ngươi làm gì mau đứng lên đi." vẻ mặt Lâm Hiên ôn hoà mở miệng.

"Nhưng …" . "Nhưng thế nào, không nghe thiếu gia sao?" .

"Tiểu tỳ không dám." Lục doanh nhi vội ngoan ngoãn đứng lên.

"Được rồi, không cần câu nệ như vậy, ta cũng có một sự tình muốn nói. Hiện tại ngươi vẫn muốn tại Cân Châu thành lập phân đà?".

"Đúng vậy." Lục doanh nhi ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vài phần kinh ngạc:"Tại Hiên Viên thành tiểu tỳ từng bẩm báo qua thiếu gia, lúc ấy không phải người đã đồng ý rồi sao, chẳng lẽ bây giờ..."

Nàng nói tới đây thì có vài phần lo lắng, hiện tại tuy là loạn thế song là thời cơ thật tốt phát triển môn phái.

Có câu trong lửa dấu vàng, trải qua biến cố nơi Hiên Viên Thành, tình thế Vân Châu đã trở nên phi thường vi diệu, gió thổi mưa giông trước cơn bão, nếu bạo phát đại chiến thương minh có thể lợi dụng phát tài.

"Doanh nhi ngươi hiểu lầm rồi, ta cũng không có ngăn cản mà ngược lại muốn làm lớn một phen." Lâm Hiên nhấp một ngụm trà, nói lời khiến chấn động thiếu nữ.

Lại nói Lâm Hiên mặc dù không phải khổ tu chi sĩ, nhưng vì tâm nguyện trường sinh quyền thế gì gì đó hắn không chút hứng thú, đem Bái hiên các giao cho hai nha đầu chưởng quản. Trước này tuy rằng quan tâm rất nhiều song đối với định hướng phát triển của Bái Hiên Các thì hắn không can thiệp.

Lần này Thiếu gia đột nhiên thay đổi phong cách hành sự khiến Lục Doanh Nhi kinh ngạc song không có chút bất mãn. Nàng cũng không sợ hãi đoạt quyền. Đừng nói là tới nay mà khi xưa thiếu gia với nàng ơn sâu tựa biển. Nàng gây dựng nên Bái Hiên Các cũng không phải là để tưởng nhớ hắn sao?

Thực ra Lâm Hiên không dự định nhúng tay, hắn nghĩ vậy không phải nhất thời mà có nguyên nhân sâu xa.

Các Nguyên Anh hậu kỳ tu tiên giả khác tự nhiên là toàn tâm toàn ý tiến giai ly hợp, sau đó nghĩ biện pháp vượt qua thiên kiếp phi thăng đi linh giới.

Nhưng tình huống Lâm Hiên có khác, hiện tại niên kỷ của hắn chẳng qua mới hơn hai trăm. Thọ nguyên còn dài vượt xa tại hậu kỳ tu sĩ khác.

Hơn nữa thân hắn mang đầy dị bảo, đặc biệt lam sắc tinh hải làm cho Lâm Hiên tin tưởng mười phần, tiến giai ly hợp với hắn cơ hồ đã là ván đã đóng thuyền, sau này có cơ hội phi thăng đi Linh giới.

Hiện tại mắt thấy đám tu sĩ phục thuộc hắn càng ngày càng nhiều, Lâm Hiên kẻ không phải bạc tình bạc ý muốn an bài cho bọn họ một chỗ tốt.

Những người này phần lớn tu vi rất thấp, Doanh nhi Lưu tâm và đồ đệ của ái thê Cầm Tâm cũng chỉ là Ngưng Đan Kỳ.

Hiện tại còn hắn đương nhiên không sợ có người dám đến cửa mà khi dễ. Nhưng sau này nếu hắn phi thăng đi linh giới thì mấy người này tính làm sao. Tu tiên giới nguy hiểm suy đồi. Nhớ khi xưa Bích Vân Sơn phong quang thế nào, còn có Nguyên Anh kỳ lão tổ mà hiện nay cũng thành mây khói, khi đó thì những tu sĩ theo hắn chẳng phải là thành đám lục bình trôi theo dòng nước sao?

Lâm Hiên thành lập một môn phái cường đại một chút để sau này các nàng có thực lực chống lưng khi hắn rời đi. Hiện tại nên lấy Bái hiên các làm cơ sở mạnh mẽ phát triển một phen.

----------oOo----------

Loading...

Xem tiếp: Chương 1213: Kiểm Kê Bảo Vật

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Thời Gian Cùng Tôi Yêu Em

Thể loại: Đam Mỹ, Đô Thị

Số chương: 45



Cô Nàng Hổ Báo

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 32


Yêu Đến Chết Vẫn Còn Yêu!!!

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 34


Bà xã, Theo anh về nhà đi !

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 26