Bạch Tuyết trên mặt thản nhiên cười vỗ vỗ tay, một thị nữ nhẹ nhàng bước lên, chậm rãi đi đến rồi quỳ xuống đất đem mâm trong tay giơ lên cao.
Chúng lão quái đều ngừng thở. Ngay cả Tuệ Thông hòa thượng, Như Yên tiên tử cùng Cửu Đầu lão tổ là ba cao thủ Ly Hợp Kỳ cũng lộ ra vẻ hứng thú, thân phận bọn họ mặc dù được tôn sùng vô cùng, nhưng mà trong ngày thường thì cũng tồn tại uy hiếp, cũng không quan tâm sự vụ, cho nên trên đấu giá hội đến tột cùng là gặp phải gì thì cũng không rõ ràng lắm.
Bạch Tuyết tay khẻ nâng lên đem vải hồng bỏ ra, một hộp ngọc hình vuông dài rộng một thước xuất hiện trước mắt.
Mặ ngoài hộp được dán phù triện cấm chế hai màu bạc vàng, linh quang ngoài mặt tựa ẩn tựa hiện. Vừa nhìn thì biết là vật bất phàm.
Phong Linh Phù!
Con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, ngoài hắn thì những lão quái vật ở đây không ai không phải là người có kiến thước rộng rãi. Tiếng kinh hô liên tiếp xuất hiện, rất nhiều người đều nhận ra đại danh đỉnh đỉnh của phù triện.
Đây chính là thiên giai linh phù, là vật chỉ có thể ngộ không thể cầu, dùng để giam cầm bảo vật gì, bất luận nhân yêu lưỡng tộc thì mọi lão quái vật mặt đều có vẻ cuồng nhiệt lên.
Bạch Tuyết một chữ cũng chưa nói. Hào khí bây giờ đã hoàn toàn được điều động.
Trên mặt nữ nhân này toát ra vẻ hài lòng, vươn tay ra cầm lấy hộp ngọc hình vuông đó.
Theu sau tay kia là ngón trỏ cùng ngón cái nhẹ mở ra, linh quang chớp động, pháp ấn liên tiếp biến ảo, sau đó thần sắc ngưng trọng điểm về phía trước một cái.
Một đạo bảo quang bắn ra, Phong Linh Phù không gió tự cháy nhưng lại chưa hóa thành bụi khói mà quỷ dị xuất hiện trong lòng bàn tay của Bạch Tuyết.
Thiên giai linh phù đương nhiên là không phải để dùng một lần, dù là quang mang ảm đạm đi rất nhiều nhưng bất quá linh khí bên trong vẫn như trước kia, còn có thể sử dụng lại.
Bạch Tuyết giữ hộp ngọc, lại phun ra một ngụm tinh khí tới nắp hộp “thình thịch”. Nắp hộp mở ra, linh quang từ bên trong bắn ra chói mắt.
Vật đó ước chừng cỡ quả trứng gà, cực kì mỹ lệ, linh quang bảy màu không ngừng biến ảo, một cổ uy áp quỷ dị phóng thích ra, ngay cả ba lão quái Ly Hợp Kỳ cũng phải trừng lớn mắt nhìn, những người còn lại cũng ngừng nghị luận.
Qua vài lần công phu, linh quang từ từ nhạt đi, tại bên trong là một điểm đen, theo sau là hắc khí nhanh chóng khuếch tán ra, đem vật cỡ quả trứng gà bao lấy, một tiếng trầm thấp gầm rú từ bên trong truyền ra. Tiếp đó là tiếng quỷ khóc thê lương.
"Đây là cái gì?"
Lấy tu vi thần thông của Lâm Hiên thì sau khi nghe được tiếng rống to xe gió đó thì tâm thần chút nữa cũng trụ được. Những người khác tham gia đấu giá hội thì càng không phải nói đến, đều là lão quái vật Nguyên Anh Trung Kỳ, sắc mặt đám người này cũng thì trằng bệch, đầu óc choáng váng và hoa mắt.
Đương nhiên, thất thần chỉ là trong nháy mắt. Lâm Hiên hít thở, bên trong cơ thể thì vận chuyển pháp quyết một lượt, đã làm tất cả những cái không khỏe biến mất hết.
Những người còn lại cũng không sai biệt lắm, sau lúc kinh ngạc thì tất cả đều cuồng nhiệt, bọn họ đều đem thần thức toàn lực phóng xuất ra, nhưng lại dễ dàng bị hắc vụ làm bắn ngược trở về, đến tột cùng thì đây là bảo vật gì?
Đối với những phản ứng như vậy thì Bạch Tuyết cực kì hài lòng. Trong miệng thì thào phun ra chú ngữ, lần nữa đánh ra vài đạo pháp ấn, hắc mang tựa ẩn tựa hiện theo sau đều quỷ dị biến mất không thấy đâu, rốt cục hình dáng bảo vật cũng hiện ra.
Hình quả trứng, đen như mực, lớn nhỏ cùng trứng gà không sai biệt lắm, hóa ra là trứng thú.
Từ biểu hiện xem ra thì không cò gì kỳ lạ, nhưng dị tượng mới vừa rồi vẫn còn ở trong đầu, đương nhiên không có bất cứ lão quái vật nào lộ ra ánh khinh thị, chỉ lẳng lặng chờ Bạch Tuyết giải thích.
“Bảo vật này trải qua trưởng lão của bổn thành giám định, đây chính là một quả trứng thú có từ thời thượng cổ truyền thừa tới nơi, bởi vì nguyên do đặc thù nên vẫn ngủ say.” Bạch Tuyết chậm rãi mở miệng.
“Cổ thú trứng, chẳng lẻ lại là một chủng loại yêu tộc, Bạch đạo hữu có thể nói rõ thêm được nữa không?”
“Ưhm.” Yêu cầu này hợp tình hợp lý nên Bạch Tuyết hiển nhiên không cự tuyệt: “Trứng này không phải là của yêu tộc bình thường mà là Cửu Anh.”
Lời còn chưa dứt, phía dưới ầm ầm nổi lên tiếng động kinh hô.
“Cái gì, Cửu Anh, ta không có nghe lầm chứ?”
“Thật khoác lác, chuyện này tuyệt không có khả năng.”
“Tại nhân giới này như thế nào có thể xuất hiện trứng Cửu Anh?”
Các tu sĩ rỉ tai thì thầm, đều tỏ vẻ nghi vấn, mặc dù năm tháng dài dằng dặc, trưởng lão hội Hiên Viên Thành giám định chưa bao giờ phạm sai lầm nhưng bọn họ tuyệt không tin.
Bời vì chuyện này rất thái quá!
Trong yêu tộc bình thường thì không thể có Cửu Anh, mà tại Âm Ti giới nổi tiếng là đại yêu quỷ thú, thực lực mạnh vượt xa sự tưởng tượng của nhân giới, còn nghe nói là cùng linh giới chân long và linh phượng gặp nhau cũng không úy kỵ mà có thể đấu ngang ngửa, kẻ tám lạng người nửa cân.
Trong truyền thuyết, Cửu Anh chính là thủy hỏa chi quái. Ngoài tiếng khóc giống trẻ con ra thì có thể phun nước phun lủa. Nhưng ngàn vạn lần không nên để tiếng kêu đó mê hoặc vì đó là ảo thuật cực kỳ lợi hại công kích trực tiếp vào thần thức, có thể câu hồn đoạt phách. Đối mặt với nghi ngờ của mọi người, Bạch Tuyết mặt thản nhiên mang ý cười, phảng phất như biết trước phản ứng như vậy. Nàng đã sớm dự đoán trước mọi việc sẽ thế, môi anh đào hé mở, âm thanh dễ nghe lại tản ra khắp đại điện.
“Chư vị đạo hữu không cần kinh nghi, Hiên Viên đấu giá hội chưa từng bán đồ giả, đương nhiên không phải là Cửu Anh chi trứng mà chỉ là một phân thần sau khi bị thương nặng, hóa thành trứng thú mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, chúng lão quái thở ra một trận. Thì ra là thế.
Nếu là phân hồn thì lại có nhiều có khả năng.
Dù sao ở thời thượng cổ, bất luận tu sĩ Linh giới hay Âm Ti Giới đều là tồn tại mạnh mẽ, cũng thường phá toái hư không đi tới Nhân giới.
Phân hồn Cửu Anh bị thương nặng, sau này không thể trở về, không thể làm gì khác hơn là hóa thành trạng thái sinh tồn mới, để có lợi nhất cho việc khôi phục thương thế. Không biết vì sao mà vẫn ngủ say không tỉnh cho đến bây giờ.
“Đây là Cửu Anh phân hồn chi trứng rất hư nhược, nhưng bất quá thương thế đã hoàn toàn tốt lên, có thể sẽ nở sớm cho nên mới dùng Phong Linh Phù cấm chế. Nếu vị đạo hữu nào mua thì hãy tích huyết nhận chủ, chỗ tốt thì không cần tiểu muội nói nhiều, ha ha.”
Âm thanh Bạch Tuyết nói vang khắp bốn phía đã làm hô hấp dần dần tăng thêm. Mặc dù chỉ là phân hồn, nhưng bản thể Cửu Anh có thể so sánh được với Long Linh Phượng tồn tại, một khi lớn lên thì thực lực tuyệt không yếu hơn lão quái Ly Hợp Ký, ý nghĩa vật ấy, mọi người trong lòng đều rõ ràng.
Đương nhiên, cũng không phải mỗi một tu sĩ đều lạc mất đôi mắt, nhiều lão quái vật như vậy chung quy không thiếu tâm tư. Trứng Cửu Anh, vật như vậy đáng nhẽ là phải được coi trọng chứ, nhưng mà tại sao lại không để lại tự dùng chứ, theo lý mà nói bảo vật như vậy cũng không phải là tinh thạch có thể đổi được.
Mơ hồ, bọn họ tựa cảm nhận được một loại âm mưu nào đó.
Bất luận là có loại tâm tư gì đi nữa, phiên đấu giá hội cuối cùng này cũng bắt đầu. Lời nói của Bạch Tuyết truyền vào tai:” Vật ấy giá ba ngàn vạn tinh thạch!’
Từng tiếng hít thở truyền vào tai, biết việc này không phải chuyện đùa nhưng ba ngàn vạn tinh thạch đã làm cho không ít lão quái vật phải nghe thấy đều thối lui.
Không phải không muốn mà là giá cả rất thái quá!
Có thể đoán trước rằng, nhất định ở lúc cuối cùng này thì một số thế lực lớn mạnh mẽ cùng các môn phái tranh đoạt, nếu một người muốn đạt được trứng này thì cơ hồ không có khả năng nào, mười phần có sẽ trở thành linh thú truyền thừa của một tông môn.
“Chuyện gì xảy ra, đến tột cùng tên hỗn đản nào đem vật ấy đến đấu gía, mặc dù chỉ là phân hồn nhưng hắn chẳng lẽ không rõ ràng đó là Cửu Anh ở thời thượng cổ sao” Sủng vật của người kia đã làm cho Cửu Đầu lão tổ vừa sợ vừa giận.
“Việc này ta cũng không biết, bất quá có thể qua mặt trưởng lão hội làm việc này thì ngoại trừ Vạn Giao Cốc các ngươi, chỉ sợ cũng chỉ có lão quái vật Vọng Đình Lâu.” Tuệ Thông hòa thượng nhíu mày, chậm rãi mở miệng.
“Không sai, loại khả năng này có thể chỉ do hai lão bất tử Hậu Kỳ đó, nhưng Vạn Giao Vương hắn thì ta biết rõ ràng, cứ một trăm năm là hắn bế quan đóng cửa tuyệt sẽ không ra, cho nên chuyện này cùng Yêu tộc không quan hệ, khẳng định là Vọng Đình Lâu. Hắn thật sự là điên khùng, lúc đầu tại Âm Ti Giới đã nổi giận cùng với sứ giả tiên giới động thủ, tuy nói cuối cùng nào đã náo loạn thành cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng mà nghe mấy vị tiên đó cũng không chiếm được chỗ nào tốt, hơn nữa một chết hai bị thương, còn vị chết kia…
“Đừng nói nữa.” Tuệ Thông hòa thương vừa sợ vừa giận đã đem lời chưa nói mà chặn lại:” Chuyện này dính dáng đến bao nhiêu người thì ngươi chẳng lẻ không rõ ràng. Ngươi muốn dẫn đến một giới của chúng ta tràn ngập tai tương sao.
“Hừ.” Cửu Đầu lão tổ vẻ mặt không cho là đúng: “Ta bất quá chỉ nói một chút, mấy vị trên thượng giới dù là thần thông lớn hơn nữa thì chẳng lẻ có thể đem chuyện chúng ta nói với nhau mà nghe được vào tai sao, Vọng Đình Lâu như thế nào làm ra việc cổ quái này, đến lúc đó Nhân tộc các ngươi sẽ gặp xui xẻo thôi. Yêu tộc chúng ta cũng không muốn dính dáng vào.”
“Tốt lắm, bây giờ có oán giận cũng chả làm được gì, sự tình này hiển nhiên ta phải tìm Vọng Đình Lâu hắn thương thảo một phen, việc cấp bách giờ là không thể để cho Cửu Anh rơi vào trong tay kẻ nào cả. Vật ấy nếu như có thể nở ra thì chúng ta sớm đã dùng rồi, vị Âm Ti Giới kia tuy là lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục nhưng mà linh sủng Cửu anh về tới Âm Ti giới, nếu nở ra thì….” Thần sắc Tuệ Thông ngưng trọng.
“Ngươi không nói ta cũng rõ ràng, nhưng tiếc là không được khơi dậy lên sự hoài nghi, việc này không thể tự mình can thiệp nhưng ngươi và ta liên thủ thì còn sợ không có trứng Cửu Anh sao?” Cửu Đầu lão tổ tự tin nói ra.
Bên kia, Như Yên tiên tử nhìn trên mâm đấu giá, đồng dạng âm tình bất định “Vọng Đình Lâu, ngươi đến tột cùng đang nghĩ gì?”
Mà trong đại điện, không một ai chú ý đến người ngồi trong góc xa. Ngồi đó là một gã bạch bào tu sĩ cùng một danh cũng biểu mỹ phụ nhìn trứng thú màu đen. Trong mắt hai người tràn đầy kích động và cuồng nhiệt, cùng với người chung quanh không khác gì nhưng lúc này hai người lại rất nhanh truyền âm.
“Đại ca, đây là thánh thú trứng, năm đó những tên gia hỏa hỗn trướng của bảy phái đã từ tông môn chúng ta trộm mất, trời vẫn còn thương xót, chúng ta hôm nay rốt cục cũng gặp lại được.” Cung trang mỹ phụ nhẽ vỗ ngực, nước mắt tại hốc mắt chảy ra: “Có đoạt lại hay không?”
“Không nói đến trong tay chúng ta căn bản không có đủ lượng lớn tinh thạch đó, cho dù có thì cũng không thể đả thảo kinh xà, lão tổ phái chúng ta lẻn vào Hiên Viên Thành còn có nhiệm vụ khác, đấu giá hội hôm này cũng là tìm hiểu động tĩnh sự tình, nếu như làm bừa thì có khả năng làm hỏng đại kế của lão tổ.
Bạch bào năm tử lắc đầu, thần sắc hắn cũng dần dần tỉnh táo lại.
“Chẳng lẻ cứ trơ mắt nhìn thánh thú trứng rơi vào tay người khác.” Cung trang mỹ phụ có chút không cam lòng mở miệng.
“Thất muội, thật là hồ đồ, hết thảy đại sự là quan trọng, huống chi La gia ta là hậu duệ của Thiên Sát Minh Vương, đối với chủ nhân Cửu Anh thì nghiêm khắc mà nói cũng không có quan hệ, huống chi dính vào sẽ rất phức tạp.”
“Đại ca, ngươi nói vị kia làm sao vậy, nàng không phải cùng tổ tiên chúng ta giống nhau, đều là Âm Ti Lục Vương sao?
“Hừ, há chỉ là Lục Vương, năm đó vị kia kinh tài tuyệt diễm, luận về thực lực đã có thể so với chân tiên nhưng bởi vì có nguyên do đặc thù cho nên không thể phi thăng, nên mới ở lại Âm Ti giới, bất quá sau lại nghe nói…..”
“Đại ca, phía sau thế nào?” Cung trang mỹ phụ tò mò hỏi.
“Bây giờ cũng không phải lúc thảo luận cái này. Huống chi cụ thể ta cũng không rõ ràng lắm, năm đó Thiên Châu tổng đàn bảy đại thế lực lớn vây công, một số ít tổ tiên cũng trốn được, rất nhiều điển tịch cũng thất lạc, tóm lại vị kia rất là giỏi nhưng cùng chúng ta không quan hệ nhiều lắm, cho nên trứng Cửu Anh không tranh đoạt cũng được.”
“Ưhm.” Nói cho cùng thì mặc dù hồng y mỹ phụ không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.
Mà tràng tranh đoạt kịch liệt cũng đã bắt đầu.
Dù sao năm đó có một ít bí ẩn, không chỉ có liên lụy đến Linh giới cùng Âm Ti giới đại chiến, thậm chí còn có chân tiên giới cũng tham gia, sau đó lại có tin tức, nhưng tất cả đều bị che giấu đi, La gia bởi vì có huyết mạch Thiên Sát Minh Vương cho nên mới mơ hồ biết một ít.
Đoạn ghi chép đứt quãng tại điển tịch gia tộc có ghi lại loại đồ vật này khi đó trong tay bảy đại thế lực nhưng cũng chỉ có cao thủ Ly Hợp Kỳ mới có thể chạm vào được một ít, nhưng sau không biết thế nào mà yêu tộc cũng dính dáng vào.
Tu sĩ Nguyên Anh Kỳ bình thường căn bản không biết sự tình, cho nên bọn họ không biết ý nghĩa của trứng thú, chỉ là thèm thuồng thần thông pháp lực. Tất cả đều điên cuồng tham dự vào.
Để giá ba ngàn vạn tinh thạch, tuyệt đối với một người thì con số này là lớn, nhưng bất quá bảy đại thế lực cùng Yêu tộc thế lực không cách biệt nhau lắm, coi như là tại các châu phủ, ở bên trong nhất lưu môn phái đã trải qua nhiều năm tích lũy thì cũng có thể mang ra được.
Nhiều kẻ hít thở không nổi trong bầu không khí này, giá cả cứ liên tiếp tăng lên “Ba nghìn một trăm vạn.”
"Ba nghìn hai trăm vạn.’
"Năm ngàn vạn!”
Không đến thời gian một chén trà nhỏ, giá cả cơ hồ ngày càng cao.
Những lão quái vật xung quanh không ngừng cuống quít kinh hô. Lâm Hiên cũng kinh ngạc trừng mắt, người có tiền quả nhiên cũng không cách nào so sánh được với môn phái. Cho dù mình không màng đến Truy Sát Lệnh, nhưng táng gia bại sản tranh đoạt cũng không thắng những đại môn phái này.
Bình tâm mà nói thì Lâm Hiên rất muốn lưu ở chỗ này xem cuộc đấu giá kinh thiên này, cuối cùng ai sẽ được nhưng thật sự lại không có vận khí, tò mò như thế cũng không thể bằng sự an toàn của cái mạng nhỏ mình so sánh được.
Lâm Hiên quay đầu thoáng nhìn qua một vị yêu tộc ở xa xa, ngay lúc này Huyết Giao Đan không có nhưng dù sao cũng đã có đầu mối, sau đó thì lại nghĩ biện pháp. Việc cấp bách giờ là phải thoát thân.
“Tiểu muội, chuẩn bị tốt chưa? Lâm Hiên môi khẽ truyền âm đến.
“Ưhm.” Hạ Hầu Lan gật đầu, không chút do dự mở miệng.
“Lát nữa chúng ta hội họp tại cổng phía Bắc Hiên Viên Thành, động tác phải nhanh, dù sao nói qua quyền khống chế thân thể trong một ngày chỉ có thể duy trì trong hai canh giờ” Lâm Hiên suy tư nói như vậy. Theo hắn suy đoán Tuệ Thông lão trọc nọ cho dù muốn động thủ cũng sẽ không ở trong thành.
Dù sao cũng là trưởng lão Vạn Phật Tông, đại đức cao tăng. Nghĩ muốn giết người đoạt bảo thì cũng phải bận tâm đến sự ảnh hưởng một chút, cho nên khẳng định sẽ chọn một nơi hoang vắng không có bóng người.
Lâm Hiên không có lựa chọn cùng Hạ Hầu Lan cùng nhau rời đi, sẽ làm đối phương đem thực lực chính mình phỏng đoán sai. Khi đến cửa phía Bắc, đối mặt với lão quái vật Ly Hợp Kỳ, đấu lực không lại thì sẽ đấu trí.
Cùng Hạ Hầu Lan thương lượng vài câu xong, thần sắc Lâm hiên thong dong từ đại điện đi ra.
Đã thu hút nhiều sự chú ý, giờ lại có người ngay lúc này rời đi.
Nhất là Lâm Hiên mới từ miệng hổ đoạt thức ăn, chính từ tay Tuệ Thông đem Hạ Cô Thảo cướp đi.
Ý
So với hắn, Hạ Hầu Lan cũng đứng dậy từ bên kia đi ra cũng đưa tới một ít sự chú ý, theo sau không chút gợn sóng, tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ chỗ nào cũng có, huống chi nữ nhân này cũng không mua thứ gì, mọi người hiển nhiên sẽ không chú ý.
Bị ánh mắt không chút hảo ý đảo qua trên người. Lâm Hiên lại coi như không thấy, nghĩ muốn giết người đoạt bảo thì bọn ngươi còn chưa đủ tư cách, hắn chỉ kiêng kỵ một người. Đó là lão tặc ngốc Tuệ Thông, bất quá từ đầu tới cuối Lâm Hiên cũng không quay đầu lại.
Sau khi rời khỏi phòng đấu giá, cả người Lâm Hiên nổi lên thanh mang, bên trong thành cũng không có cấm chế cấm không, bất quá khi tiến vào chủ thành Hiên Viên Thành, Lâm Hiên nhất thời cảm giác một cổ lực mạnh từ trên trời giáng xuống.
Cấm chế cấm không này chỉ đủ để giam cầm tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ bình thường, bất quá Lâm Hiên có thực lực vượt xa tu sĩ cùng cấp, hít một hơi cả người linh quanh nhất khởi, tiếng nổ bùm bùm truyền vài tai, trực tiếp đem cấm chế vô hình phá đi, thanh mang không giảm tạo nên một đuôi lửa trên bầu trời.
Nhất thời nhiều tiếng kinh hô liên tiếp vang lên, ngoại trừ chấp pháp sử có pháp khí đặc thù, có thể không sợ hãi cấm chế thì có thực lực để phi hành chỉ có đại tu sĩ.
“Trời ạ, vị này mới chỉ tiền bối Trung Kỳ, như thế nào có thể thoát khỏi cấm chế?”
“Không có khả năng, ta cũng là người tu tiên Trung Kỳ, nhưng tại sao lại không thể bay được.”
Các dạng thanh âm truyền vào tai, còn có Nguyên Anh Trung Kỳ không giam gia đấu giá hội cũng muốn làm theo, kết quả vừa mới vận khí bay lên đã bị một cổ lực lượng đè xuống.
Vì vậy Lâm Hiên càng nhận được nhiều ánh mắt kinh ngạc bội phục.
Nghiêm khắc mà nói thì hành vi hắn đã vi phạm vào quy củ đấu giá hội, nhưng tu tiên giới là mạnh được yếu thua. Hắn bất quá chỉ bay một chút, lại không có tạo nên chuyện hỗn loạn gì, chấp pháp sử không tên nào là không có mắt, ai lại đi ngăn cản một người mà thực lực có thể so với đại tu sĩ.
Mà bên kia, Hạ Hầu Lan cũng từ xa rời đi, đồng dạng kinh hô.
Hiên Viên Thành diện tích rộng lớn, bất quá Lâm Hiên lại toàn lực phi hành nên hiển nhiên rất nhanh đã tới cổng phía Bắc, hắn độn quang chậm lại, đem thần thức phóng ra, rất nhanh âm thanh một cô gái tiến nhập vào trong não.
Không sai, quả nhiên không hổ là người tu tiên Linh Giới, cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ, độn thuật so với chính mình còn nhanh hơn một ít, c
Sau khi cùng Hạ Hầu Lan hội hợp, hai người vẫn chưa dừng lại mà vẫn như cũ cùng giúp đỡ nhau bay đi xa trốn thoát.
Mặc dù trước kia chưa từng hợp tác, nhưng hai người cũng không phải người tu tiên bình thường, tốc độ độn quang thì đừng nói đến tu sĩ cùng cấp, dù là người tu tiên Hậu Kỳ thì cũng muốn thua kém một ít.
Một hơi độn ra hơn ngàn dặm, nhưng lại vẫn chưa có tung tích địch nhân, Lâm Hiên âm thầm lấy làm kỳ quái, chẳng lẻ lão trọc nọ có ý định buông tha mình?
Không có đạo lý nào, lão tặc ngốc Vạn Phật tông trừng mắt nhìn mình thì phải báo thù chứ, lại càng không nói mình vừa ở đấu giá hội đoạt đi Hạ Cô Thảo của hắn.
Trong lòng kinh nghi, nhưng bất quá Lâm Hiên ngược lại độn quang nhanh hơn, mặc kệ đối phương có ý định như thế nào. Tận lực trốn xa một chút, hiển nhiên đối với mình lại càng an toàn.
Cùng lúc đó, đấu giá hội như trước vẫn tiến hành đấu giá, mặc dù chỉ là phân hồn Cửu Anh nhưng đối với các đại thế lực thì vẫn như trước có sức hấp dẫn khó có thể tưởng tượng, hôm nay đấu giá thì giá cả đã tăng gần một trăm triệu.
Từ khi Thiên Vân giao dịch hội khai mở từ thời thượng cổ đến nay chưa từng có kiện bảo vật nào có giá trên trời như thế này.
Bất quá hai lão quái vật Ly Hợp Kỳ vẫn như trước thần nhàn khí định, trứng Cửu Anh này, ai cũng đừng nghĩ lấy đi.
“Cửu Đầu đạo hữu, lão nạp có một chuyện muốn nhờ.”
“Chuyện gì?” Đôi mắt của yêu thú quay qua, lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Ngươi tạm thời ở đây chủ trì, lão nạp có chút chuyện riêng nên muốn rời đi.”
“Bởi vì Hạ Cô Thảo của tiểu tử nọ?”
“Không sai!” Trên mặt Tuệ Thông toát vẻ dữ tợn cười: “Lấy thần thông của đạo hữu, hẳn là cũng nhìn thấu được ngụy trang của hắn, tiểu tử này không chỉ mới vừa làm mất mặt mũi ta, lại còn làm bị thương Không Huyễn sư điệt.”
“Hừ, ta đương nhiên biết người này chính là mục tiêu ghi trên Truy Sát Lệnh, nhưng cái mặt nạ vừa rồi ngươi không cảm thấy quen mắt sao?”
“Ngươi nói là Mộng Như Yên cho hắn?”
“Đại sư quả nhiên đã nhìn ra, Mộng Như Yên cùng tiểu tử nọ có quan hệ không đơn giản, người nếu giết hắn không sợ Mông Như Yên tới nhà kiếm sao?” Cửu Đầu lão tổ cười cười, không chút hảo ý nói.
“Hừ, Mộng Như Yên ngang ngược kiêu ngạo, lão nạp trước lấy đại cục làm trọng đã chịu đựng, không thể nào sợ nữ nhân này, cho dù giết Lâm tiểu tử, thì Mộng Như Yên có thể làm khó dễ ta sao, bất quá đạo hữu nói không sai, nếu như nữ tử này nhúng tay vào, nghĩ muốn giết tiểu tử này cũng cần tốn một chút công phu, nhờ Cửu Đầu đạo hữu trong chốc lát đem nàng giữ lại, làm cho ta có thời gian động thủ.”
“Ân oán tu sĩ của các ngươi như vậy, bổn tọa không muốn dính dáng vào.” Cửu Đầu lão tổ lắc đầu, không cho là đúng mở miệng.
“Cửu Đầu, lời này của ngươi có thể đã rất không khách khí, ngươi là yêu tộc, tới cảnh giới này rồi thì còn quan tâm gì đến việc của thế tục chứ, ngươi và ta dù sao cũng có mấy trăm năm giao tình.” Tuệ Thông hòa thượng bất mãn nói.
“Lời tuy là như thế, nhưng Mộng Như Yến há có thể dễ trêu chọc, ta không muốn cùng với nữ nhân này kết thâm cừu?” Cửu Đầu lão tổ vẫn như trước không chịu đáp ứng, giao tình bất quá chỉ như mây bay, muốn chính mình hỗ trợ trừ phi ngươi cho ta chỗ tốt, người tu tiên chính là như vậy.
“Nói hưu nói vượn, ta chỉ nhờ ngươi trì hoãn Mộng Như Yên một chút, cũng không phải là kêu ngươi cùng nàng động thủ. Cũng được, lão quái vật keo kiệt này, ngay cả một điểm nhỏ cũng không giúp, bất quá gần đây lão nạp cơ duyên xảo hợp, chiếm được vài quả Phượng Lê.
“Cái gì, quả Phượng Lê, thứ này đối với người tu tiên Phật tông không có trợ giúp, nhưng đối với bổn tôn lại rất hữu dụng. Ngươi có mấy cái?” Cửu Đầu lão tổ ngẩn ngơ, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết.
“Không nhiều lắm, ngươi nếu giúp ta, ta nguyện ý đem hai quả cho ngươi.”
“Hai quả thì quá ít, Mộng Như Yên khó đối phó nên ít nhất cũng phải ba quả mới được.”
“Được, ba quả thì ba quả, nhưng ngươi ít nhất phải giúp ta giữ nàng lại khoảng một canh giờ.” Tuệ Thông suy tư một chút, rồi gật đầu đồng ý.
“Một canh giờ, sao lại lâu như thế, tiểu tử ấy là một gã Nguyên Anh Trung Kỳ thì chỉ một giây là giết được ngay mà.” Cửu Đầu lão tổ nhíu nhíu mày khó hiểu nói.
“Hừ, ngươi biết gì, tiểu tử nọ không phải là tu sĩ Trung Kỳ bình thường, nếu không há có thể đơn độc giết chết Không Huyễn sư điệt?”
“Thì sao nào, cho dù là Nguyên Anh Hậu Kỳ, trong mắt ta bất quá cũng như con kiến hôi, Mộng Như Yên năm đó lấy thực lực bản thân thì chỉ cần thời gian nửa chén trà nhỏ đã giết chết tám gã Hậu Kỳ. Lão trọc ngốc cẩn thận thì không sai, nhưng ngươi có phải hay không là quá nhát gan.” Trên mặt Cửu Đầu lão tổ lộ vẻ châm chọc.
“A di đà phật, ngươi không cần để ý nhiều như vậy, ta cho ngươi ba quả Phượng Lê, ngươi giúp ta ngăn chặn Mộng Như Yên một canh giờ, giao dịch công bằng, không nói nhiều nữa, đến tột cùng ngươi có đồng ý hay không?”
Thấy Tuệ Thông thẹn quá hóa giận, Cửu Đầu lão tổ thu lại vẻ mặt tươi cười:” Thật không biết lão ngốc trọc ngươi đến tột cùng đang nghĩ gì, được, cứ giao kèo như vậy đi.”
Một màn ở đấu giá hội, Lâm Hiên cũng không rõ ràng lắm, vừa đảo mắt đã qua thời gian một nén nhang. Thanh âm Hạ Hầu Lan truyền vào tai: “Đại ca, vận khí chúng ta thật tốt, lão gia hỏa Tuệ Thông kia hẳn là sẽ không đuổi tới, giờ đã cách Hiên Viên Thành không dưới ngàn dăm, cho dù là tu sĩ Ly Hợp Kỳ cũng không thể có thần thức cường đại và xa như vậy để có thể tìm ra tung tích chúng ta.”
“Nói không sai, ta cảm giác cái này rất quỷ dị, Tuệ Thông hận ta thấu xương, cơ hội tốt như vậy lão có thể bỏ qua sao.” Lâm Hiên có chút khó hiểu nói.
“Có trời mới biết, có lẽ lão trọc ngốc nọ găp chuyện, không thể phân thân được.”
Hạ Hầu Lan còn chưa dứt lời, sắc mặt đột nhiên trắng bệch, độn quang vừa chậm, rồi ngừng lại.
“Tiểu muội, làm sao vậy?”
Hạ Hầu Lan không mở miệng, mà quay đầu nhìn phía ngọn núi không xa:” Tuệ Thông đại sư, các hạ đã đến thì cần gì phải ẩn ẩn núp núp che dấu, nhanh hiện thân ra thì tốt hơn.”
“Cái gì, Tuệ Thông đuổi theo?” Lâm Hiên đột nhiên biến sắc, theo ánh mắt nàng mà nhìn lại.
Cách hai người vài dặm có một tòa núi cao ngất, chẳng lẻ Tuệ Thông lại ẩn thân bên trong.
Lâm Hiên đem thần thức phóng ra nhưng lại không thu được gì. Bất quá hắn không hoài nghi Hạ Hầu Lan, nữ nhân này là người tu tiên tại Linh giới, thân phận cao quý, hiển nhiên có chút thần thông cao thâm.
“Như thế nào, đại sư còn không ra, chẳng lẻ còn muốn tiểu nữ động thủ, hay là đường đường là tu sĩ Ly Hợp Kỳ lại muốn đánh lén chúng ta sao?” Hạ Hầu Lan lạnh lùng nói, mặc dù tính cách nàng ôn nhu hiền thục, nhưng cũng phải xem đối phương là ai, huống chi sau còn dung hợp với trí nhớ Linh giới, mặc dù nàng không giống Tân Nguyệt ngang ngược kiêu ngạo, nhưng lời nói cũng sắc bén rất nhiều. “A di đà phật, vị nữ thí chủ này thần thông bất phàm, lão nạp dùng Vô Hình Phật Ẩn, nếu là tu sĩ cùng cấp cũng không nhìn ra, như thế nào ngay lúc đó lại biết là ta?”
Chỉ thấy ở ngọn núi nhỏ phía trước, không gian vặn vẹo một trận. Theo sau là kim sắc linh quang hiện lên, một lão tăng thân mặc cà sa xuất hiện trước mặt.
Mặt vàng, thân gầy, trên mặt lại có một vết sẹo, không cần phải nói, đúng là Tuệ Thông hòa thượng.
Hạ Hầu Lan không có mở miệng, mày nhíu lại, nếu là tại Linh giới, tu sĩ Ly Hợp Kỳ nàng đâu để vào mắt, nhưng mà do phá toái hư không, bị thiên địa pháp tắc khốn trụ, chính mình đây bất qua cũng chỉ là Nguyên Anh Trung Kỳ, hiện tại rất phiền toái. Cùng đối phương động thủ, nàng cũng không nắm chắc, nhưng lúc này đây cũng không còn đường lựa chọn.
“Nữ thí chủ không muốn trả lời ta, cũng không có vấn đề gì, lão nạp cùng người không oán không cừu, có thể tự nhiên rời đi.” Hai tay Tuệ Thông tạo thành chữ thập, mặt hiện vẻ từ bi, đương nhiên hắn nói như vậy vì muốn phân rõ địch nhân thôi, tu sĩ Nguyên Anh thì hắn cũng không để vào mắt, cũng không biết vì sao mà đối mặt với nữ tử này, lòng hắn lại có cảm giác bất an, Tuệ Thông cân nhắc rồi mới nói ra. “Đa tạ ý tốt của đại sư, tiểu nữ xin tâm lĩnh, nhưng bất quá thì tiểu nử còn muốn Lâm đại ca nhau rời đi.” “Không được.” “Vì sao?” “Cô nương cần gì phải hỏi rõ, Lâm đạo hữu vô lý xúc phạm, giết chết Không Huyễn sư điệt, làm trưởng bối như ta sao có thể bỏ mặc.” Trên mặt Tuệ Thông liền hiện sát khí.
“Đã như vậy, tiểu nữ cũng không thể đi, Lâm Hiên là đại ca kết nghĩa của ta, vô luận như thế nào ta cũng không bỏ hắn mà đi.” Trong mắt Hạ Hầu Lan hiện vẻ kiên định, nhẹ nhàng bước lên cùng Lâm Hiên sóng vai đứng chung một chỗ. “Cô nương rất nghĩa khí, bất quá ta lời ta nói là ý tốt, hai người tu tiên Nguyên Anh Kỳ cùng lão nạp đối nghịch, căn bản là không thể chống lại.” Tuệ Thông không giận mà là cười lạnh nói. “Phải vậy không, đại sư cho rằng mình rất rất giỏi, Ly Hợp Kỳ, là tu sĩ đứng đầu, như vậy ta hỏi ngươi một câu, đại sư có thể tưởng tượng phi thăng đến thượng giới sẽ ra sao chứ?”
Tuệ Thông ngẩn ngơ, chân mày cau lại:” Cô nương nói lời này có ý tứ gì, ta tu tiên, trải qua gió tanh mưa máu, chỉ vì trường sanh, ai không nghĩ muốn phi thăng đến Linh giới chứ.”
“Nghĩ muốn là tốt rồi, ngươi buông tha cho Lâm đại ca, ta đảm bảo ngươi sẽ trường sanh, nếu là hắn bị thương, cho dù ngươi có thể vượt qua thiên kiếp, phi thăng đến thượng giới, cũng không trốn thoát kết cục hồn phi phách tán.” Hạ Hầu Lan nói tới đây, trên mặt toát ra vài phần ngạo khí, dù sao nàng đã dung hợp với trí nhớ của Tân Nguyệt….’,
Tuệ Thông nghe được mặt đầy vẻ ngạc nhiên, theo sau không nhịn được cuồng tiếu: “Cô gái nhỏ, tưởng mình là ai vậy, chân tiên hạ phàm, hay là công chúa Linh Giới chuyển thế, ở chỗ này thổi phồng lên là tưởng lừa gạt được Phật gia ta sao. Tiện tỳ không biết lượng sức mình, nếu muốn chết thì ta sẽ đưa ngươi đến u minh địa phủ!” Lời còn chưa dứt, hắn vươn tay đến, nhẹ nhàng điểm về phía trước. “Tiểu muội, nguy hiểm!”
Cả quá trình, Lâm Hiên vẫn không mở miệng mà chỉ ở bên cạnh nhìn Hạ Hầu Lan cùng đối phương giao thiệp, bất quá tiểu nha đầu sau khi nói ra thì Lâm Hiên chỉ biết là nguy rồi.
Lúc đầu, chính mình tận mắt thấy Tân Nguyệt dùng thủ trạc thần bí nọ phá toái hư không, triệu hoán linh khí dụ thể, thức tỉnh hồn phách ngủ say đã lâu, cho nên đối với nàng, thân phận tu sĩ linh giới xác thực không thể nghi ngờ.
Mà hòa thượng này lại chưa từng nhìn thấy, sở dĩ đồng ý nói chuyện vì không muốn một bên hạ sát thủ, hơn phân nửa là vì Tân Nguyệt phá ẩn nặc thuật của hắn, làm cho lão cảm giác được nữ nhân này không phải chuyện đùa.
Cái gì mà cam đoan phi thăng, nếu không đi tới Linh giới thì cũng hồn phi phách tán, quả thật rất ly kỳ, một điểm kiên nhẫn cuối cùng của đối phương cũng mất đi.
Vừa động thủ, sắc mặt Lâm Hiên đại biến, chỉ thấy hòa thượng nhẹ điểm một cái, nguyên bổn bầu trời đang trong xanh bỗng tối sầm xuống. Từng trận cuồng phong thổi qua, thiên địa nguyên khí bốn phía đều bị dẫn động.
Tại bốn phía thân thể Tuệ Thông, thoáng cái xuất hiện nhiều quang điểm, mỗi một cái ước chừng cỡ đầu ngón tay lớn nhỏ, toàn bộ hiện ra màu vàng nhạt, chứng minh người này sử dụng thiên địa nguyên khí lấy thổ thuộc tính làm chủ.
Lúc này thân thể tu sĩ là vật điều khiển, cũng không có giới hạn pháp lực trong cơ thể, bọn họ thường dùng phương thức chiến đấu là điều động thiên địa nguyên khí công kích.
Đương nhiên độ chuyển hoán cùng số lượng điều động cũng là do cảnh giới quy định, còn có quan hệ trực tiếp đến pháp lực và công pháp tu luyện. Càng là công pháp đứng đầu, càng có thể từ bốn phía chuyển hóa càng nhiều nguyên khí tinh thuần.
Đồng thời, cũng chịu hạn chế của hoàn cảnh, ví dụ như nói Mộng Như Yên tu luyện chính là “Phiêu Vân Lạc Tuyết Quyết “ là công pháp thủy thuộc tính, tại nơi biển rộng hoặc chỗ hồ nước, Mộng Như Yên thường có thể xuất hết thực lực, mà tại nơi đầy đất cát, tu sĩ Ly Hợp Kỳ muốn điều động thủy nguyên khí thì rõ ràng không dễ dàng như vậy.
Đương nhiên, theo tu vi tăng lên thì loại ảnh hưởng này cũng từ từ giảm bớt, huống chi tu sĩ Ly Hợp Kỳ đồng dạng cũng sẽ sử dụng phù toản pháp bảo.
Sử dụng thiên địa nguyên khí thì dùng ít sức, cái đáng sợ nhất của tu sĩ Ly Hợp Kỳ là nằm ở việc lĩnh ngộ pháp tắc.
Giờ phút này Lâm Hiên có cảm giác như vậy, thời gian phảng phất chậm lại, chỉ thấy quang điểm nhanh chóng tụ hợp, biến thành hơn trăm kim sắc đại thủ. Mỗi một cánh tay có bộ dáng dài đến bảy tám trượng.
Lâm Hiên không khỏi hít một ngụm lương kí, dạng thần thông biến hóa như vậy, bất cứ một gã Nguyên Anh kỳ nào cũng ngợp. Ví dụ như chính mình cũng thường dùng linh lực chuyển hoá thành cánh tay màu xanh. Nhưng mà một lần hơn trăm cái quả thực là kinh thế hãi tục, cùng nhau ầm ầm đánh xuống thì đủ đem mình nghiền thành bột. Sắc mặt Lâm Hiên xanh mét tới cực điểm. Tay áo phất một cái, hai pháp bảo bay ra.
Một cái Ô Kim Long Giáp Thuẫn, quang mang chợt lóe đã hóa thành một phiến kim sắc quang mạc, đem chính mình bao bọc trong đó, trong quang mạc hành văn lóe ra, nhìn qua không phải chuyện đùa.
Cái khác là một thanh đoản kiếm dài nửa thước, nhưng thanh quang rất chói mắt, đích thị là Thanh Hỏa Kiếm. Thần sắc Lâm Hiên ngưng trọng, một đạo pháp quyết được đánh ra.
Kiếm này đồng dạng bạo trướng hơn mười trượng, cuối cùng biến thành một giao long, đương nhiên không có hồn phách yêu thú, bất quá hình thái thì giống như nhau, nhưng lấy uy lực Thanh Hỏa Kiếm thì tuyệt đối không thể coi thường.
Tuệ Thông coi như không nhìn thấy, trên mặt tràn đầy vẻ chê cười, coi như tiêu diệt đại tu sĩ thì đối với mình mà nói cũng dễ dàng vô cùng, tiểu tử này đúng là không biết tự lượng sức mình. “A di đà phật!”
Theo tiếng Phật hiệu hắn niệm, thiên địa nguyên khí ngưng kết thành hơn trăm cánh tay hướng về hai người bay đến.
Con ngươi Lâm Hiên co lại, trên mặt cũng không có ý sợ hãi, mắt thấy cánh tay đã đến trước mặt, đột nhiên đầu vai run rẩy, bước ra từng bước.
Thân hình biến mất tại chỗ.
“Thuấn di?”
Tuệ Thông không khỏi ngẩn ngơ, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, thứ nhất hắn không nghĩ tới một gã tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ lại có thể nắm giữ sự huyền diệu của không gian thần thông.
Thứ hai, Lâm Hiên vừa mới tế xuất thuẫn bài, hắn còn tưởng rằng tiểu tử này muốn ngạnh kháng, nào biết lại bị đùa, đối mặt người tu tiên Ly Hợp Kỳ, liều mạng chiến là chết, Lâm Hiên lựa chọn dùng cái đầu.
Dùng Cửu Thiên Kiếu Bộ thoát ra khỏi phạm vi công kích của đối phương, thanh quang chợt lóe, hiện tại Lâm Hiên xuất hiện ngay bên trái Tuệ Thông, khoảng cách hai người không quá trăm trượng.
Động tác Lâm Hiên mau lẹ điểm về phía trước một cái.
Thanh Hỏa Kiếm biến thành giao long, nhất thời hung tợn đánh về phía hắn.
Mà bên kia, Hạ Hầu Lan đồng dạng không có gặp nguy hiểm, nàng đã được truyền thừa trí nhớ của Tân Nguyệt, đương nhiên hiểu rõ phương thức công khích của tu sĩ Ly Hợp Kỳ, nhưng cùng Lâm Hiên tấn công lại khác, đón đở thì rất ngu, linh quang trên thân nữ nhân này lóe ra, Phong Độn Thuật được nàng vận dụng đến xuất thần nhập hóa. “Hừ, Ly Hợp Kỳ thì rất giỏi sao, nếu là lúc trên thượng giới, bổn cô nương còn không để vào mắt.
Tay thiếu nữ khẽ nâng, một thanh kiếm tiên cổ xưa từ trong tay áo nàng xuất ra, mặc dù lúc phá toái hư không thì không thể mang bảo vật đến linh giới, nhưng mấy năm nay nàng cũng không nhàn rỗi, kiếm này chính là bổn mệnh pháp bảo phỏng chế cái ở trên Linh Giới.
Đương nhiên, tài liệu linh giới nơi này cũng không tìm được, bởi vậy không thể không dùng phế phẩm thay thế, uy lực hiển nhiên không thể cùng bổn mệnh pháp bảo chính thức của mình so sánh, nhưng còn hơn bảo vật ở nhân giới. Một tiểu pháp trận được tạo ra, Hạ Hầu Lan vươn ngón tay ngọc trắng noãn, pháp ấn biến ảo không ngừng, theo sau điểm một cái về phía trước. Một tiếng oanh rõ ràng truyền vào tai, vô số phù văn bốn phía trên Kiếm Tiên hiện ra, thiên địa nguyên khí bắt đầu tụ tập.
Khóe miệng Hạ Hầu Lan hiện lên một tia đắc ý, mặc dù là trong giới hạn của cảnh giới, nàng không thể trực tiếp khu sử thiên địa nguyên khí, nhưng mượn pháp bảo cùng với trận pháp Linh giới thì cũng có thể.
Dù sao từ tâm cảnh, mình đối với pháp tắc cũng có lý giải, đừng nói là lão trọc trước mắt, dù là Vọng Đình Lâu thì cũng không có cách cùng nàng so sánh.
“Không có khả năng, một tu sĩ Nguyên Anh Trung Kỳ, như thế nào có thể vận dụng thiên địa pháp tắc, hiển nhiên lại đem nguyên khí dẫn dụ mà dùng?” Tuệ Thông trừng lớn mắt, mặt tràn đầy vẻ khó tin.
“Đã sớm nói qua cho người, bổn tiên tử là tu sĩ Linh giới.
Hạ Hầu Lan chỉ một điểm, kiếm tiên chém về phía hòa thượng.
“Nói bậy, người nói vậy là muốn hù dọa lão nạp, từ thời thượng cổ thiên địa dị biến đến nay thì tu sĩ Linh giới sẽ không thể phá toái hư không để đến hạ giới chúng ta.”
Tuệ Thông lộ vẻ không cho là đúng, nhưng đối với nữ nhân này không dám khinh thị, vươn tay lên phía sau não vỗ một cái, một thanh Mộc Ngư dài một trượng từ trong miệng bay ra, vô số quang điểm cuồng dũng nhập vào, theo sau là hai kiện pháp bảo được quán chú thiên địa nguyên khí đánh nhau. Ầm ầm!
Thanh âm này giống như tia chớp cắt trời cao, vừa tại mặt đất văng tung tóe, kinh tâm đảm phách, trong lòng Lâm Hiên cũng hồi hộp, đồn đãi quả nhiên không sai, trách không được tám gã đại tu sĩ trong tay Mộng Như Yên chống đở không tới thời gian một chén trà nhỏ.
Pháp bảo này đã có uy lực, lại được quán chú thêm thiên địa nguyên khí, uy lực sợ rằng bạo tăng lên gấp bảy tám lần. Kiếm tiên và Mộc Ngư chạm vào nhau, phút chốc đã đem ngọn núi san thành bình địa.
Mặc dù lấy thực lực tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng có thể làm đến thế này, nhưng loại phá hoại này bất quá chỉ là dư âm của pháp bảo mà thôi.
Ai cũng nói tu sĩ cấp có khả năng của thần tiên, đại thần thông dời núi lấp biển, kỳ thật như vậy quá phóng đại, nhưng trước mắt là pháp bảo quán chú thêm thiên địa nguyên khí, làm tăng uy lực, thì hết thảy đều biến thành sự thật, những ngọn núi gần đó mỗi khi một đạo kiếm khí đảo qua hoặc là dư âm mộc ngư công kích cũng làm cho mặt đất tạo từng khe nứt sâu, theo sau là toàn bộ mặt đất sụp xuống.
Nguyệt phong lệ khiếu, nhật nguyệt đan mễ. Trong phương viên trăm dặm, thiên địa tối sầm xuống.
Tuệ Thông hòa thượng vừa sợ vừa giận, nữ tử này rõ ràng là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, vì sao cũng có thể vận dụng thiên địa pháp tắc, mà bên kia, Lâm Hiên cũng không có nhàn rỗi. Theo đại lượng pháp lực rót vào, Thanh Hỏa kiếm biến thành giao long dữ tợn, nhào tới đối thủ trước mặt.
“A Di Đà Phật!”.
Một luồng kim quang từ ống tay áo Tuệ Thông bay vút ra, xoay quanh một chút, biến thành bộ dáng một kim luân phật môn, bảo quang bắn ra bốn phía, đón lấy Thanh Hỏa.
Rắc…
Thanh âm phảng phất như cây cối bị cuồng phong thổi gãy truyền vào tai, Thanh Hỏa kiếm bị đánh quay về nguyên hình, như lưu tinh bay ngược trở về. Kiếm này công kích, mặc dù cũng không tính là bất lợi. Nhưng lúc này đây, kẻ địch đối mặt là Ly Hợp kỳ!
“Ồ?”.
Tuệ Thông trên mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, Bảo Luân Kim Quang này, uy lực không phải chuyện đùa, coi như là pháp bảo tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đánh lên, nhất định linh tính mất đi, kiếm kia lại cứng rắn như vậy sao?
Công kích bị ngăn, Lâm Hiên cũng không hoảng hốt, thực lực của bản thân rất rõ ràng, lão quái Ly Hợp kỳ làm sao mà dễ dàng đối phó như vậy được.
Cho dù cùng Hạ Hầu Lan liên thủ, thực lực cũng tháp hơn một bạc, từ từ so chiêu sẽ không có đường ra, lựa chọn duy nhất, là bắt lấy thời cơ, lấy thủ đoạn lôi đình đánh đối phương một mình ứng phó không kịp, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Nghĩ đến đây, Lâm Hiên lần nữa thi triển Cửu Thiên Vi Bộ, chớp lên mấy cái đã áp sát đối phương.
Sau đó tay giương lên, nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, hơn mười đạo kiếm khí bắn ra, hung hăng chém về phía đối phương.
“Muốn chết!”.
Tuệ Thông trên mặt toát ra nụ cười dữ tợn, không tránh không né, chỉ thấy hắn giơ tay lên, điểm một cái trên hư không, không khí đã như sóng nước gợn chớp lên, vô số sợi tơ màu vàng đột nhiên xuất hiện, cái này đều là thiên địa nguyên khí tụ lại, quấn quít cùng một chỗ, như tóc của yêu ma cuốn lấy kiếm khí của Lâm Hiên.
Sau đó Tuệ Thông bước về phía trước một bước, thi triển thần thông súc địa, khoảng cách hai người lần nữa điên cuồng rút ngắn, chỉ còn lại chừng hai ba trượng.
Lâm Hiên lúc này muốn chạy trốn cũng không kịp, trong mắt toát ra vẻ bối rối.
“Chết, ngươi có thể đi chết rồi đó!”.
Tuệ Thông nhếch miệng, tay trái khẽ nâng, hướng về phía ngực của Lâm Hiên mà đánh tới, động tác rõ ràng hết sức nhẹ nhàng, nhưng trên bàn tay, lại bao trùm bảo quang ngũ sắc.
Phật môn bí truyền Như Lai thần chưởng!
Thần thông này Lâm Hiên đã từng gặp qua, nhưng do Ly Hợp kỳ thi triển thì lại hoàn toàn khác.
Một chưởng này nếu đánh thật, tuyệt đối kết quả là hồn phi phách tán, sợ rằng ngay cả nguyên anh cũng không kịp độn ra.
“Đại ca!”.
Hạ Hầu Lan cực kỳ hoảng sợ, nhưng nàng khoảng cách quá xa, pháp bảo lại bị đối phương dùng mộc ngư cuốn lấy, có muốn cứu viện cũng không còn kịp rồi.
Hòa thượng vẻ mặt tươi cười, tiểu tử này thực lực không tệ, bất quá mình lúc trước cũng có chút đánh giá cao, hắn tuyệt trốn không được một chưởng này.
Nhưng ngay giờ phút này, vẻ bối rối trong mắt Lâm Hiên lại biến mất không còn thấy bóng dáng, không sai, nói về thực lực, hắn hiện tại thúc ngựa vẫn thua xa Ly Hợp kỳ, nhưng bất quá nếu nói về kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sợ rằng so với Vọng Đình Lâu, Lâm Hiên còn muốn tốt hơn.
Đừng nhìn hắn chỉ sống hơn hai trăm năm, đoạn đường đó cơ hồ đều là ở trong gió tanh mưa máu mà xông pha, từ khi bước vào tiên đạo đến tột cùng đã giao thủ với bao nhiêu kẻ địch, Lâm Hiên bản thân cũng không nhớ rõ.
Muốn dùng thủ đoạn lôi đình để lui địch, không thể không đem bản thân đặt vào hiểm địa trước. Tất cả vừa rồi, Lâm Hiên thật ra đã sớm lập kế, đây bất quá chỉ là kế dụ địch của hắn mà thôi.
Như Lai thần chưởng?
Nếu như đổi là một người tu tiên khác, khoảng cách gần như vậy, cho dù là tu sĩ hậu kỳ, kết quả cũng có thể thấy được.
Nhưng Lâm Hiên thì khác, sở học của hắn phức tạp tới cùng cực, không chỉ có chính ma kiêm tu, hơn nữa cũng không sợ hãi cận chiến, dù sao hắn còn tu luyện cả thần thông Phượng vũ cửu thiên quyết.
Lâm Hiên hít vào một hơi, tiếng xương cốt răng rắc truyền vào trong tai.
Nương theo một tiếng phượng gáy trong trẻo, Lâm Hiên cánh tay phải quỷ dị tăng vọt lên một cỡ, hơn nữa còn có ngân quang lập lòe.
Không cần phải nói, yêu hóa!
Mặc dù cực phẩm công pháp như Phượng vũ cửu thiên quyết, khi thi triển cũng không dùng hình thái biến hóa thành yêu thú, nhưng đó là không cần, chứ không phải là không thể.
Nếu như Lâm Hiên đem Phượng vũ cửu thiên quyết tu luyện tới đại thành, không cần biến thân, giở tay nhấc chân, thần lực cũng làm cho người khác trợn mắt, nhưng hiện tại,[hắn còn kém xa, cho nên không thể không mượn yêu hóa thuật.
Yêu lực mãnh liệt tuôn ra, Tuệ Thông trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc, tiểu tử này sử dụng đều là pháp thuật huyền môn chánh tông, sao lạiy là người tu yêu?
Nhưng kinh ngạc cũng chỉ trong nháy mắt, tưởng rằng như vậy là có thể cùng mình chống lại sao, quá ngây thơ rồi, đừng nói là người tu yêu, coi như là Hóa Hình yêu tộc chính thức, cũng tiếp không được Như Lai thần chưởng của mình.
Đạo lý này hắn hiểu, Lâm Hiên trong lòng cũng biết rõ ràng. Mặc dù ngưng kết Yêu Đan thành công, làm cho hắn thực lực tăng trưởng không ít, nhưng hiển nhiên không đủ để cùng lão quái vật Ly Hợp kỳ chống đỡ.
Dù sao cảnh giới kém quá xa, bất quá Lâm Hiên làm như vậy, tự nhiên là có sự nắm chắc nhất định.
Hít vào một hơi, một luồng lửa màu xanh biếc hiện ra trong lòng bàn tay.
Đây là tuyệt kỷ mà Lâm Hiên dựa vào, Bích huyễn u hỏa sau khi dung hợp Thiên kiếp chi hỏa, uy lực lại càng lại lợi hại đến cùng cực.
Lâm Hiên cả cánh tay đều bị ma viêm hừng hực thiêu đốt bao vây, năm ngón tay nắm chặt, hung hăng một quyền đánh về phía trước.
Ầm!
Một tiếng nổ truyền vào lỗ tai, linh quang nổ tung ra, khi quyền chưởng giao nhau, Lâm Hiên chỉ cảm thấy một luồng đại lực không thể địch nổi, từ bàn tay truyền vào thân thể mình.
Trước mắt sao bay loạn, xương da thịt, thậm chí ngũ tạng lục phủ, phảng phất như bị đập nát ra.
Lâm Hiên hai mắt trợn tròn, hét lớn một tiếng, cả người linh quang lóe ra, pháp lực cực kỳ tinh khiết từ đan điền khí hải, hướng về kinh mạch toàn thân mà lan tràn, rốt cuộc đem luồng đại lực này ngăn cản lại được.
Thật là lợi hại!
Không hổ là lão quái Ly Hợp kỳ, Bích huyễn u hỏa đã triệt tiêu tám phần uy lực, chỉ hai phần dư âm còn sót lại này, với song anh một đan của mình, pháp lực không thua tu sĩ hậu kỳ, mà thiếu chút nữa đã tiếp không được.
Hơn nữa khi đối phương xuất ra Như Lai thần chưởng, chỉ có một nửa tinh lực, còn đang bị tiểu muội quấn lấy, không thể toàn lực ứng phó.
Lâm Hiên trong lòng có chút hoảng sợ, người tu tiên Ly Hợp kỳ, so với trong truyền thuyết còn muốn lợi hại hơn nhiều.
Nếu không cẩn thận, hôm nay thật có thể mất mạng ở đây.
Lâm Hiên trong lòng cảm thán, cũng không biết so với hắn, Tuệ Thông còn bị rung động lớn hơn nhiều.
Mộng Như Yên năm đó, lấy lực bản thân, diệt sát tám gã tu sĩ hậu kỳ, về phần người tu tiên Nguyên anh sơ kỳ cùng trung kỳ, lại càng không phải là đối thủ .
Tuệ Thông tự hào so với Vân Châu đệ nhất nữ tu kia, thì cũng không thua kém gì, nhưng đối phó với hai gã tu sĩ trung kỳ, lại phải cố hết sức đến như thế.
Bích huyễn u hỏa không chỉ có triệt tiêu Như Lai thần chưởng, Lâm Hiên tiếp được công kích đối phương, lập tức thi triển Cửu thiên vi bộ, người nhẹ nhàng lui ra phía sau, mà ngọn lửa màu xanh biếc kia, lại hóa thành một ma xà, hung hăng hướng tới mũi của Tuệ Thông mà táp tới.