Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1116 - 1120: Mộng Như Yên

Chương trước: Chương 1111 - 1115: Áp Trục Bảo Vật



Hắn mặc dù không có tu luyện qua hỏa diễm bí thuật đặc biệt, nhưng là người tu tiên Ly Hợp kỳ, uy lực của bổn mạng anh hỏa cũng không phải chuyện đùa.

Anh hỏa màu tím sau khi rời miệng, xoay chuyển một cái, cũng hóa thành hỏa mãng, cùng Bích huyễn u hỏa va chạm nhau giữa không trung.

Hai bên vừa tiếp xúc, phật diễm ma diễm nhất thời đan vào nhau, liều mạng muốn đem đối phương cắn nuốt, cả bầu trời trong chốc lát bị ánh thành màu tím quỷ dị, trong chốc lát lại hóa thành màu xanh biếc xinh đẹp, nhưng rất nhanh, Bích huyễn u hỏa đã chiếm thượng phong, đem phật diễm liên tiếp ép lui.

Không thể chống lại!

Tuệ Thông sắc mặt đại biến, nhưng Lâm Hiên cũng không cho hắn thời gian suy tư, bản thân tuy có một ít thần thông cùng bảo vật nghịch thiên, nhưng cảnh giới pháp lực cùng lão quái Ly Hợp kỳ kém quá xa.

Nếu từ từ đấu pháp, kết quả cuối cùng tất bại không thể nghi ngờ, cho nên muốn thừa dịp đối phương chưa phát huy toàn bộ thực lực, tận lực đoạt lấy tiên cơ, sau đó mới có thể nghĩ biện pháp bỏ chạy.

Mắt thấy anh hỏa không địch lại, Tuệ Thông mày nhăn lại, liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết, thiên địa nguyên khí phụ cận, nhất thời dung nhập vào trong ngọn lửa màu tím.

Bích huyễn u hỏa mặc dù cũng có pháp lực của Lâm Hiên ủng hộ, nhưng so ra hiển nhiên không thể so với thiên địa nguyên khí ở bốn phía.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai ngọn lửa xuất hiện giằng co nhau.

Tuệ Thông vỗ xuống bên hông, một cái kim bát xuất hiện ở trước mặt, linh quang lập lòe, mặt ngoài còn có chú ngôn phật môn.

Lâm Hiên cũng không nhàn rỗi, sao có thể để cho đối phương thong dong thi triển bảo vật, tay áo bào phất một cái, một thanh đoản kiếm bay vút ra.

Dài bất quá chỉ chừng nửa thước, trên than còn có những vết nứt trải rộng, nhưng linh lực phát ra lại làm cho người khác sợ hãi.

“Thông thiên linh bảo!”.

Tuệ Thông khóe mắt giật giật:“Không Huyễn sư điệt cũng không nói sai, ngươi thật sự có Thông thiên linh bảo!”

“Biết thì sao, tu sĩ Ly Hợp kỳ không phải rất trâu sao, thử xem thanh kiếm trong tay của tại hạ”.

Lâm Hiên sắc mặt phát lạnh, tay phải xoay chuyển, đã nắm lấy thanh tàn kiếm, đem pháp lực cả người không hề giữ lại mà rót vào bên trong.

Rất nhanh đã hút đi non nửa, nhưng Lâm Hiên cũng không cảm thấy bất ổn, ngược lại hận không thể đem từng giọt linh lực cuối cùng của của bản thân dốc cạn vào trong đó.

Lúc này đây đối mặt là người tu tiên Ly Hợp kỳ, pháp lực mà Thông thiên linh bảo hút đi càng nhiều, thì một kiếm nọ tự nhiên là càng đáng sợ.

Tuệ Thông vẻ mặt cũng ngưng trọng hẳn lên.

Thông thiên linh bảo, nghiêm túc mà nói, không tính là ở giới nào, cho dù là ở trong tay tu sĩ nguyên anh, lại có thể phát huy ra uy lực làm cho kẻ khác lạnh người.

Đã có thể uy hiếp đến mình!

Đương nhiên, đồng thời vợi sự cẩn thận, trong mắt hắn cũng tràn đầy sự tham lam, chỉ cần diệt sát tiểu tử này, đem Thông thiên linh bảo đoạt vào trong tay, coi như là đối đầu với Vọng Đình Lâu, cũng không thể không có lực đánh một trận.

Mặc dù lão gia hỏa kia, trong tay cũng có một món phảng chế linh bảo, nhưng sao có thể so sánh được với chính phẩm được, mặc dù kiếm này có chút tàn phá, nhưng uy lực cũng vượt xa phảng chế phẩm .

Liếm liếm khóe miệng có chút khô khốc, hắn làm gì còn có nửa điểm bộ dáng cao tăng phật môn, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó là muốn giết người đoạt bảo.

Ở bên kia, Hạ Hầu Lan trong mắt cũng hiện lên vẻ kinh nghi, trong tay đại ca còn có loại đồ vật này, phải biết linh bảo cho dù ở thượng giới, cũng là vật không tầm thường. Đương nhiên, với thân phận con của tán tiên như nàng, cũng không có được món nào.

Đối với uy lực của linh bảo, Hạ Hầu Lan trong lòng rõ ràng, đáng tiếc tu sĩ nguyên anh chỉ có thể phát huy ra chút bề ngoài, nếu không dựa vào bảo vật này, cũng không cần phải sợ Lão hòa thượng này.

Hạ Hầu Lan vươn ngọc thủ, động tác bắt đầu không ngừng biến ảo, từng đạo phù văn hiện lên trước người nàng.

Phù văn cũng khác với ở nhân giới, phù chú này màu vàng nhạt có vẻ rất cổ kính, thâm ảo đến mức không thể tưởng tượng nổi.

“Đây là, văn tự thượng cổ Linh giới?”.

Tinh lực của Tuệ Thông, nguyên đại bộ phận đều tập trung về phía Lâm Hiên. Nhưng sau khi các phù văn này hiện hình, đã có một cỗ lực lượng quỷ dị, khuếch tán hướng ra bốn phía.

Hắn không khỏi quay đầu lại xem.

Mà sau khi nhìn, thì sắc mặt đại biến.

Vạn Phật Tông cũng đã truyền thừa mấy trăm vạn năm, tại thời thượng cổ, thiên địa chưa đại biến thường xuyên có tu sĩ Linh giới bởi vì các loại nguyên do, phá toái hư không, đi tới nhân giới.

Cho nên trong Tàng kinh các của Vạn Phật Tông, có một số di tích của cổ tu sĩ Linh giới, kể cả các cổ phù văn như vậy.

Đáng tiếc đều đã bị tàn phá nên không thể nghiên cứu thấu triệt, nhưng trải qua các đời trưởng lão nghiên cứu, ít nhất cũng phải ra một ít kết quả, các cổ phù văn này, bất luận vận dụng vào trận pháp, phù chú, hay thần thông gì khác, uy lực của nó cũng vượt xa các phù văn của nhân giới .

Nhìn văn tự màu vàng quanh quẩn bốn phía chung quanh thân thể Hạ Hầu Lan, Tuệ Thông sắc mặt xanh mét, đề nghị của nữ tử này quay về vang lên trong đầu, chẳng lẽ đối phương cũng không phải là thổi phòng, nàng thật là tu sĩ đại thần thông Linh giới?

Không có khả năng, trăm vạn năm trước, từ khi xảy ra trận đại chiến Linh giới cùng Âm Tư giới, bởi vì quá mức kịch liệt, mấy giới diện bị hủy, một giới này mặc dù may mắn bảo toàn, nhưng vĩnh viễn thay đổi một chút thiên địa pháp tắc. Đương nhiên, còn có một cách nói khác, là Âm Tư giới làm cũng thái quá, mặc dù hồn phi phách tán, nhưng thề nhất định phải báo thù, vì thế làm cho các chân tiên có điều cố kỵ, lặng lẽ tại thiên địa pháp tắc động ít tay chân”.

Đương nhiên, đây cũng là truyền thuyết đồn đãi mà thôi. Chân tướng cụ thể như thế nào, cũng không ai rõ ràng, nhưng ít ra có một chút chuyện tuyệt không khả nghi, chính là sau khi lần nọ thì đã không còn người tu tiên từ thượng giới phá toái hư không đi tới giới diện này.

Cũng bởi vì vậy, hắn mới cho rằng Hạ Hầu Lan là thổi phồng, nhưng hiện tại xem phù văn thượng cổ Linh giới này, sự tin tưởng của hắn không khỏi bị đả kích.

Mà Lâm Hiên cũng không biết bí ẩn này, huống chi lần trước cùng Tân Nguyệt động thủ, cũng đã sớm kiến thức qua loại thần thông này, cho nên trên mặt hắn cũng không có mảy may ngạc nhiên, thấy lực chú ý của Tuệ Thông bị tiểu muội hấp dẫn, không khỏi vui mừng.

Tay phải giơ cao lên, sau đó thần sắc ngưng trọng chém xuống phía trước.

Xẹt!

Thanh quang chói mắt, một đạo kiếm khí hiện lên, dài hơn mười trượng, to lớn vô cùng, khác với kiếm khí bình thường chính là, ở mặt ngoài lại có vô số phù văn lưu chuyển, như ẩn như hiện”.

Mà phù văn này, cũng khác với nhân giới, ngược lại có vài phần tương tự với phù văn của tiểu muội xuất ra.

“Không ổn!”

Tuệ Thông sắc mặt đại biến, uy áp của linh bảo, làm cho hắn cũng có chút lạnh người, vội vàng giơ tay trái lên, một đạo pháp ấn đánh về phía trước.

Kim bát nọ chợt lóe, hóa thành chín cái, sau đó liên kết với nhau tạo thành một màn ánh sáng.

Về phần hắn, thì bước sang bên trái, muốn thi triển thần thông sức địa.

“Muốn chạy, không dễ dàng như vậy”.

Lâm Hiên đã tập trung lâu như vậy, chính là muốn bức đối phương cùng linh bảo của mình va chạm, sao để cho hắn trốn tránh, cũng đã có chuẩn bị mà rung tay lên, ngọn giáo của Tuyết Hồ vương bay vút ra.

Tay phải vẫn cầm linh bảo, nên dùng tay trái đem ngọn giáo hung hăng đánh xuống phía dưới.

Không gian chợt lóe, không gian bốn phía xung quanh thân thể Tuệ Thông vặn vẹo lên.

Nhưng lúc này đây Lâm Hiên đã tính sai, hòa thượng tựa hồ đã nhận ra điều gì, đưa tay vỗ tới trước, dao động không gian nhất thời bình phục.

Bảo vật này tuy có hiệu quả bài trừ thuấn di, nhưng Tuệ Thông thân là lão quái vật Ly Hợp kỳ, đã thấu hiểu thiên địa pháp tắc, giáo đã mất đi hiệu quả.

Thân ảnh của hắn bắt đầu mơ hồ, mắt thấy sẽ biến mất, Lâm Hiên vừa sợ vừa giận, mưu tính đã lâu như vậy lại bị đối phương tránh thoát, uy lực linh bảo có cường thịnh, nhưng đánh không trúng đối phương thì cũng không có hiệu quả.

Nhưng lại có một tiếng cười khẽ truyền vào bên tai, trong khi Lâm Hiên công kích, Hạ Hầu Lan cũng không có nhàn rỗi, theo động tác của nàng, các phù văn thâm ảo này, đã biến thành một đóa tiên hoa.

Hoa hồng, mẫu đơn, nguyệt quý, thược dược, thủy tiên…

Ganh đua sắc đẹp!

“Nhanh!”.

Hạ Hầu Lan điểm một chỉ, tiên hoa này linh quang chợt lóe, vỡ vụn thành một mảng, cánh hoa đầy trời bao vây lấy xung quanh hòa thượng.

Bách hoa phiêu hương trận!

Tan Nguyệt từng khiến qua, Hạ Hầu Lan đã dùng đến thủ đoạn [độc nhất vô nhị.

Trận này ám hàm thiên địa pháp tắc, Tuệ Thông hòa thượng súc địa thuật đã mất đi hiệu quả.

Hơng hoa thấm vào lòng người, Tuệ Thông sắc mặt lại cực kỳ khó coi.

Là người tu tiên Ly Hợp kỳ, đại bộ phận độc tố nhân giới, đối với hắn cũng không có hiệu quả, nhưng độc này lại trực tiếp làm cho nguyên anh trong đan điền khí hải mở đôi mắt, vẻ mặt sợ hãi.

Nữ tử này có lẽ thật sự là tu sĩ Linh giới, Tuệ Thông trong lòng dâng lên một sự thật mà bản thân hắn cũng không muốn thừa nhận.

Nhưng hiện tại, hắn cũng không có tâm tình suy nghĩ nhiều, súc địa thuật bị ngăn cản, hắn không thể không đối mặt với công kích đáng sợ của Thông thiên linh bảo.

Kiếm khí nọ làm cho Tuệ Thông cũng lạnh người không thôi.

Hít vào một hơi, một đạo pháp quyết hướng tới kim bát đánh tới.

Từ bên trong phun ra rất nhiều văn tự.

Là văn tự, chứ không phải phù văn.

Các văn tự này tổ hợp lại cùng một chỗ, tạo thành một kim võng kinh, chợt lóe, kinh văn đã tiến vào bên trong màn sáng, sau đó phật môn phạm xướng đột nhiên sinh ra.

Cả quá trình, bất quá chỉ trong tích tắc mà thôi, sao đó đạo kiếm khí nọ, đã chém tới.

Hai bên chạm nhau, lại vô thanh vô tức.

Một cổ tiếng nổ kinh thiên động địa mới xa xa truyền lại cách đó mấy vạn dặm.

Giao khu cách Hiên Viên thành không xa, một nam một nữ đang giằng co.

Nữ tử mặc áo xanh, trừ vóc người coi như thon thả ra, thì khuôn mặt bình thường, tu vi bất quá chỉ là Ngưng Đan kỳ.

Mà nam tử trước mặt nàng, là một yêu tộc tai dài mắt xanh, tu vi cụ thể tạm thời không nói, chỉ từ hình dáng cụ thể, cũng biết là yêu tộc Hóa Hình kỳ .

Nhưng nữ tử này sau khi đối mặt với hắn, lại không hề sợ hãi.

“Cửu đầu lão tổ, ngươi dùng Huyền thiên bát quái phù đem ta vây khốn, lại chịu sự nhờ vả của con lừa trọc Tuệ Thông sao?” Mộng Như Yên trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ: “Hắn cho ngươi chỗ tốt gì?”.

“Ha ha, tiên tử cần gì tức giận, lần trước chúng ta từ biệt, ít nhất cũng đã hai trăm năm không gặp, tại hạ chỉ bất quá muốn mời tiên tử uống một chén trà mà thôi, không ngờ lại bị hiểu lầm”.

“Hừ, uống trà, uống trà mà dùng Huyền thiên bát quái phù sao, Cửu đầu, không nên đùa với ta, ngươi chẳng lẽ xem ra là đứa ngốc sao” Mộng Như Yên vẻ mặt càng tỏ ra khó coi, đã muốn bùng nổ.

“Ha ha, lão hữu không chịu đón tiếp, tại hạ không thể làm gì khác hơn là dùng một ít thủ đoạn nhỏ mà vui đùa, bất quá hơn hai trăm năm trước, tiên tử thần thông tinh tiến cực nhanh, cũng làm cho ta hâm mộ, vật nghịch thiên như Huyền thiên bát quái phù, tiên tử cũng bất quá chỉ mất nửa canh giờ là có thể đi ra” Cửu đầu lão tổ trên mặt mặc dù tươi cười, nhưng sâu trong con ngươi, lại toát ra vẻ kiêng kỵ, chậm rãi mở miệng nói.

Tránh ra!

Như Yên tiên tử cũng không có thời gian cùng đối phương dây dưa, Tuệ Thông mượn cớ rời đi, lại cho Cửu Đầu ngăn chặn mình, mục đích không không ngoài muốn gây bất lợi với Lâm Hiên! Nguyên việc này cùng mình cũng không quan hệ, Như Yên cũng có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng khác với các lão quái vật khác, nữ tử này tính cách thuộc về loại có dũng khí dám hận, nói khó nghe một chút là có chút quái đản, không chỗ nào cố kỵ, cũng không tính toán lợi ích được mất. Nói dể nghe một chút là tính tình chân thật, thích là làm.

Khi tại Lũng Nam quận, Lâm Hiên từng giúp qua mình, trước đó không lâu, càng lại bởi vì hắn, làm cho mình rõ ràng làm thế nào để đột phá tâm cảnh.

Lâm Hiên cũng không biết thân phận của mình, đối với hắn mà nói, tất cả đều là vô ý thức, nhưng mình quả thật từ đó mà chiếm được chỗ tốt rất lớn.

Nhất là khi đó, đối mặt với “Linh động kỳ” là mình, hắn lại khôn chút tị hiềm, một tiếng tiểu muội làm cho Mộng Như Yên cảm thấy phi thường ấm áp. Tiên đạo tịch mịch, thế tục có một câu danh ngôn, đó là lên cao không khỏi lạnh. Đối với tu sĩ Ly Hợp, lại càng như thế.

Cho nên lúc này, Mộng Như Yên cũng không thể nhẫn tâm nhìn Lâm Hiên đi tìm chết, mặc dù nàng không muốn là địch với Vạn Phật Tông, nhưng bảo vệ mộ người mà thôi, Tuệ Thông hẳn là sẽ cho một điểm mặt mũi.

“Ha ha, tiên tử cần gì sốt ruột, trăm năm không gặp, sẽ không chịu cùng lão bằng hữu trò chuyện vài câu sao?” Cửu đầu lão tổ vẫn làm bộ dáng tươi cười đùa dai như trước, nhìn qua không giống như lão quái vật Ly Hợp kỳ, quả thực chính là đồ háo sắc.

Đương nhiên, hắn làm như vậy, không phải ăn no ở không mà đi trêu chọc Như Yên tiên tử, mà chỉ muốn qua phương thức này, tận lực kéo dài một chút thời gian.

Mộng Như Yên tính tình cương trực, nhưng thân là tu sĩ Ly Hợp kỳ, hiển nhiên không ngốc, đôi mi thanh tú cau lại, vẻ mặt âm trầm xuống, “Ngươi đến tột cùng là không nhường đường?”

“Tiên tử…”

Cửu đầu lão yêu còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt, Mộng Như Yên đã khẽ nâng cánh tau, một cỗ linh áp mênh mông không có dấu hiệu từ trên trời áp xuống, gió nổi lên…

Rõ ràng khí trời trong xanh, đột nhiên nổi lên một trận mưa nhỏ, sau đó các hạt mưa hướng lên trên bầu trời mà tụ lại, linh quang dâng lên, hình thành một người cơn lốc đường kính mấy trượng.

“Nhanh!.

Theo tiếng quát nhẹ của Như Yên tiên tử, cơn lốc xoáy sau một hồi co duỗi, đã mở rộng lên mấy lần, che cả nửa bầu trời, tiếng nổ ầm ầm từ bên trong phát ra.

Nơi này mặc dù không phải biển rộng, cũng không phải là hồ nước, nhưng với tu vi của Mộng Như Yên, cũng có thể tập hợp nguyên khí nước dư thừa.

“Lạc vân phiêu tuyết quyết! Đã là Ly Hợp sơ kỳ đỉnh cấp?

Cửu đầu lão tổ biến sắc, vẻ mặt cười đùa tất cả đều thu liễm, vươn tay vỗ lên ót mình, một viên châu to bằng mắt rồng từ trong miệng hắn phun ra.

Hạt châu nọ ánh sáng màu vàng óng ánh, có vô số phù văn lớn chừng hạt gạo như ẩn như hiện bên ngoài, vừa nhìn thần bí tới cực điểm.

Sau đó dưới pháp quyết thúc dục, linh mang tăng vọt, huyễn hóa ra ra một hư ảnh quái thú thật lớn, thân dài chừng trăm trượng, tướng mạo hung ác, lại là một con rắn lớn có chín đầu.

“Yêu Đan, ngươi lại đem đan luyện chế thành bổn mạng bảo vật?” Như Yên tiên tử biến sắc, vẻ mặt kinh ngạc nói.

Mọi người đều biết, đối với yêu thú cấp cao, Yêu Đan rất quan trọng, cũng không khác gì nguyên anh của các tu sĩ, tinh hồn được phụ ký ở bên ngoài, đều được giấu ở trong thân thể, nghiêm ngặt bảo vệ.

Cửu đầu lão quái lại đem đan luyện chế thành pháp bảo, mặc dù không biết hắn tại sao lại àm như vậy, nhưng uy lực khẳng định không phải chuyện đùa.

Con lừa trọc Tuệ Thông đến tột cùng cấp cho hắn chỗ tốt gì, vừa động thủ lại nhất định phải đem mình ngăn cản lại.

Mộng Như Yên trong lòng kinh ngạc, nhưng vẻ mặt ngược lại càng thêm kiên định, nữ tử này cứng rắn, chỉ thích mềm không thích cứng.

Tay áo bào phất một cái, tiếng vù vù trong cơn lốc lại càng chói tai, một con rồng nước từ bên trong phun ra, lóe ra giữa không trung, chia ra làm ba, rồi từ ba ra chín… mỗi một giao long đều hơn hai mươi trượng, hình thái đều không giống nhau, đem một cô gái xinh đẹp như hoa bảo vệ xung quanh. Đối mặt với đối thủ cùng cấp, nàng đã thi triển toàn lực, cũng đã hiện ra gương mặt thật.

Vẫn áo xanh như trước, nhưng gương mặt lại xinh đẹp vô cùng, mặc dù so với ái đồ Vân Trung tiên tử, từ ngũ quan mà nói, có lẽ còn kém hơn một chút, nhưng tuyệt đối là khuynh quốc khuynh thành.

Nhất là thân thể của nàng, mảnh mai, da thịt trắng trẻo bóng loáng như da trẻ con, dưới màn nước bao quanh thân thể, lại càng vô cùng mê người.

Một người một yêu, hai Ly Hợp kỳ giằng co, mắt thấy đại chiến hết sức căng thẳng, nhưng ngay lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa truyền vào tai. Đất rung núi chuyển, không gian chấn động không ngừng.

Như Yên tiên tử đã giơ cánh tay lên, chuẩn bị phát động công kích, biến cố bất thình lình làm cho động tác không khỏi dừng lại.

Cửu đầu lão tổ vẻ mặt cũng không khác gì mấy, có chút ngạc nhiên quay đầu lại nhìn, nhưng ngoại trừ thanh âm thật lớn ra, cũng không có thấy gì.

Bất quá thân là người tu tiên Ly Hợp kỳ, hiển nhiên có thể cảm ứng được sóng khí cực kỳ cuồng bạo trong thiên địa, chẳng lẽ là…

“Cút!”

Mộng Như Yên đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng lo lắng, không ngờ lại mắng một câu, sau đó thân hình mơ hồ, cũng không biết thi triển bí thuật gì, đã quỷ dị biến mất, sau đó xuất hiện cách cả ngàn trượng. Thần thông không gian, hơn nữa vượt xa huấn di, Cửu thiên vi bộ của Lâm Hiên lại càng không thể so sánh.

Cửu đầu lão tổ hơi chần trừ một chút, hắn đương nhiên nhìn ra Mộng Như Yên đã cuồng nộ, cũng không biết cùng tiểu tử nọ có quan hệ gì, bất quá có chút xác định không thể nghi ngờ, nếu như mình còn không thức thời, nữ tử này nổi điên cùng mình liều mạng cũng là có thể.

Mình làm tới bước này cũng xem như đã không làm lừa trọc Tuệ Thông thất vọng, tính cách của Mộng Như Yên hắn rất rõ, luôn luôn không có chỗ nào cố kỵ, Phượng Lê quả mặc dù tốt, nhưng hắn còn không muốn bởi vậy mà kết một sinh tử đại địch.

Hơn nữa ở bên kia, đối mặt với người tu tiên Ly Hợp kỳ, Lâm Hiên không dám có chút giấu diếm, liên tiếp thi triển mấy đại thần thông, sau đó bắt được thời cơ, đem Thông thiên linh bảo tế ra.

Tuệ Thông vốn không muốn va chạm cứng, bất đắc dĩ dưới Bách hoa phiêu hương trận của Hạ Hầu Lan cũng không phải chuyện đùa, đã phá súc địa thuật của hắn, kiếm khí đã cùng màng sáng hiện lên kinh văn va chạm.

Vô thanh vô tức, qua chừng một chén trà nhỏ, mới có tiếng nổ kinh người vang lên, cả không gian bắt đầu lay động, một bên là kiếm quang, một bên là phật quang màu vàng, đan xen vào nhau, thoạt nhìn có xu thể giằng co nhau. Lâm Hiên mày cau lại, sắc mặt âm trầm xuống.

Không hổ là lão quái vật Ly Hợp kỳ, lại có thể đem công kích của Thông thiên linh bảo ngăn trở lại, trước kia mình sử dụng bảo vật này, cũng chưa có ai dám chắn trước mũi nhọn…

Tuệ Thông cũng không tốt gì lắm, trên trán tràn đầy mồ hôi hột, trong lòng vừa sợ vừa giận, chỉ là một người tu tiên Nguyên Anh kỳ, đã làm cho mình chật vật đến như thế.

Nhưng trong mắt hắn càng phát ra vẻ nóng bỏng, nhìn về phía Thông thiên linh bảo, tràn đầy vẻ cuồng nhiệt.

Lâm Hiên vươn tay vỗ lên Túi trữ vật, thanh quang chói mắt, một cái yêu đái hình dáng cổ xưa xuất hiện. Lâm Hiên thu hồi Thanh Hỏa, sau đó đem ngọc đái chắn đeo lên.

Sắc mặt có chút tái nhợt, mặc dù thời gian giao thủ tuy rất ngắn, nhưng đối mặt với đại địch Ly Hợp kỳ, mỗi một lần giao chiến đều phải dốc toàn lực, tự nhiên là pháp lực cực kỳ tiêu hao. Hơn nữa Thông thiên linh bảo, một kiếm vừa xuất ra, đã đem linh lực toàn thân hút đi quá nữa. Sau khi đeo linh đái lên, pháp lực vốn khô kiệt trong nháy mắt lại được bổ sung.

Lâm Hiên ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua kiếm quang cùng phật quang đan vào nhau ở phía trước, một kích của Thông thiên linh bảo cũng không phải chuyện đùa, Tuệ Thông tuy là người tu tiên Ly Hợp kỳ, nhưng pháp lực cả người cũng đã không còn nhiều lắm. Đối với bản thân, đây đúng là thời cơ tuyệt hảo.

Lâm Hiên hít vào một hơi, pháp quyết hai tay biến ảo không thôi, sau lưng hắn đã xuất hiện hư ảnh như có vô số cánh tay, nhìn qua như là Thiên thủ Quan Âm của Phật gia. Không cần phải nói, Lâm Hiên đang thi triển bí thuật có được từ Mặc Nguyệt tộc. Chân linh nhất kích, nói về uy lực, thì ngay cả Bích huyễn u hỏa cũng không thể sánh bằng.

Ở bên kia, Hạ Hầu Lan cũng không có nhàn rỗi, nữ tử này ngón trỏ cùng ngón cái bấm quyết, giơ lên cao qua đầu, sau đó lại múa may quanh eo, nhìn qua phảng phất như đang nhảy múa, nhưng trong miệng truyền ra chú ngữ cổ kính. Theo động tác của nàng, các cánh hoa tụ cùng một chỗ, biến thành một đóa mẫu đơn, là một đóa mẫu đơn thật lớn, đường kính hơn trượng, trôi nổi trên đỉnh đầu cô gái. Khi bắt đầu chỉ có nụ hoa, rất nhanh đã tầng tầng nở ra.

Dị hương bay vào mũi, không cần phải nói, là có kịch độc, nhưng Tuệ Thông không hổ là người tu tiên Ly Hợp kỳ, cao giọng niệm một câu “A Di Đà Phật” cả người bảo quang truyền ra, mặc dù không thể hoàn toàn ngăn được độc tố, nhưng ít ra có thể khống chế, trong thời gian ngắn sẽ không phát tác.

“Nhanh!”.

Hạ Hầu Lan điểm vào đóa mẫu đơn trên đỉnh đầu, từ trong nhụy hoa, từng đạo ngân mang phun ra. Như cá gặp nước, các ngân mang này có ngắn lại, hóa thành từng thanh tiểu kiếm. Đương nhiên, không phải chính thức là pháp bảo, mà là dùng linh lực huyễn hóa ra. Nhưng mỗi một cái đều thành thực chất, số lượng lại càng kinh người, trong chớp mắt, từ trong nhụy hoa xuất hiện ra cả vạn thanh. Cả khoảng không toàn bộ bị lấp đầy.

Lâm Hiên cũng không khỏi hít vào một hơi khí lạnh, kiếm quang này uy lực mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng chỉ sợ cũng không khác gì pháp bảo, nói cách khác, một chiêu của tiểu muội này, giở tay nhấc chân, có thể chém giết cả vạn người tu tiên cấp thấp.

Tuệ Thông gương mặt vặn vẹo, nữ tử này mười phần là hết tám chín thật sự là tu sĩ linh giới, Lâm Hiên mặc dù khó chơi, cũng đều là từ bảo vật lợi hại, mà nữ tử này, thi triển đều là bí thuật huyền diệu khó tin. Thần thông như vậy, đừng nói là thấy, nghe cũng chưa từng nghe nói, nhân giới tuyệt đối không thể có.

Nghĩ tới đây, hắn trong lòng có điểm hối hận, không nên tạo ra cường địch như vậy, nhưng rất nhanh, lại thay bằng vẻ mặt dữ tợn, nếu đã làm, đã không thể có được quan hệ hòa hoãn, thì phải đem nữ tử này tiêu diệt, nếu không hậu hoạn vô cùng. Trong mắt quang mang hiện lên mãnh liệt, đang muốn có động tác, thì Hạ Hầu Lan đã xuống tay trước, điểm về phía trước một cái, nhẹ giọng nói một chữ “Trảm”.

Nhất thời tất cả kiếm quang tụ lại, tạo thành một dòng thác, ồ ạt hướng tới phía trước áp qua. Tiếng xẹt xẹt làm người khác tê dại truyền vào tai, phật quang màu vàngcó vẻ lung lay muốn ngã làm cho Tuệ Thông sắc mặt đại biến, trong mắt tràn đầy hận ý, đấm vào ngực một cái, một ngụm máu tươi phun ra giữa không trung hóa thành huyết vụ, dung nhập vào trong màn sáng. Phạm xướng lại nổi lên, đã đè áp trở lại, không hổ là lão quái vật Ly Hợp kỳ, tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng không thể so sánh. Bất quá Lâm Hiên còn có Chân linh nhất kích.

Vừa mới bổ sung linh lực, song chưởng điên cuồng tụ lại, rất nhanh lần nữa tranh thủ thời gian, hơn nữa so với sử dụng Thông thiên linh bảo cũng khác, linh lực bị hút đi không phải một nửa, mà là hút khô tới giọt cuối cùng.

Trong đầu có cảm giác mê muội, Lâm Hiên cắn răng vượt qua, hai tay hợp lại trước ngực, ánh mắt nghiêm túc.

Trước ngực hắn, có một viên cầu mặc dù không lớn, nhưng so với mặt trời còn muốn chói mắt hơn, ở giữa viên cầu còn có một bạch hổ. Chân linh nhất kích, vốn chính là bắt chước bí thuật của hần thú. Uy áp dâng lên, Tuệ Thông vẻ mặt lại đại biến.

Tiểu tử họ Lâm này sao cũng có pháp thuật sắc bén như thế, nói về uy lực, tựa hồ cũng không thua kém gì nữ tử giống như là tu sĩ linh giới này.

Mặc dù giao thủ cho tới nay, hắn vẫn chưa chiếm được thượng phong, nhưng vẫn thoải mái có thừa, nhưng lúc này thật sự đã có cảm giác sợ hãi.

“Đi!”.

Lâm Hiên đem thần niệm cả người tập trung, quang cầu nọ nhất thời xuất hiện một khe hở, bạch hổ rống giận, móng vuốt từ bên trong lộ ra, sau đó cả thân hình tăng vọt, phá tan quang cầu, hung hăng đánh về phía màn sáng.

“Lan nhi, đi!”

Lâm Hiên sau khi xuất ra Chân linh nhất kích, pháp lực cả người cũng không còn, mà Túi trữ linh cũng không phải có thể liên tục sử dụng, nhưng lúc này làm sao có thời gian để hắn từ từ khôi phục.

Lâm Hiên trên mặt hiện lên vẻ quả quyết, đưa tay vỗ lên Túi trữ vật, một cái bình ngọc bay vút ra, mở nắp bình sau đó ngửa đầu đem toàn bộ đan dược bên trong uống sạch. Loại “Hồi nguyên tán” này là do ma đạo luyện chế, khác với cách bổ sung ngoại lực như linh đái. Hắn là thông qua phương pháp kích thích tiềm năng, rất nhanh khôi phục pháp lực.

Cùng với Thiên ma giải thể rất tương tự, mặc dù hiệu quả không tệ, nhưng sau đó nguyên khí sẽ đại thương. Bất quá lúc này, Lâm Hiên cũng không quản được nhiều, cho dù có Chân linh nhất kích, cũng không đủ để diệt được tu sĩ Ly Hợp kỳ, nhiều nhất là vì bản thân tranh thủ một chút thời gian chạy trốn mà thôi. Đối phương quá mạnh, vượt qua cả tưởng tượng ban đầu.

Sớm biết như thế, nên sau khi xuất ra Hiên Viên, thì nên điều chỉnh hơi thở mà tìm chỗ trốn đi, nhưng cũng khó mà dấu diếm được với thần thức của đối phương. Bất quá hiện tại, Lâm Hiên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể thử một lần.

Hạ Hầu Lan nghe Lâm Hiên gọi, cũng khẽ thở dài một cái, nếu như mình tiến cấp Nguyên Anh hậu kỳ, luyện chế mấy thứ bảo vật chiếm được, thì cũng không sợ gì lão hòa thượng này, bất quá hiện tại, cho dù cùng đại ca liên thủ, vẫn đấu không lại đối phương.

Trốn, cũng là hy vọng xa vời, nhưng không còn cách nào khác, Hạ Hầu Lan đôi mắt lưu chuyển, liếc nhìn Lâm Hiên một cái, sau đó hai người hóa thành một đạo cầu vồng, bay về phía núi xa.

“Đại ca, người có cách thoát thân sao?” Cô gái dùng thần thức hỏi.

“Không có, kế hiện nay là chỉ có tìm một chỗ ẩn nấp, ta sẽ dùng một ít phương pháp dấu khí tức, hy vọng có thể giấu diếm được thần thức của đối phương!” Lâm Hiên thở dài: “Tiểu muội, ta không nghĩ tới tu sĩ Ly Hợp kỳ lợi hại như vậy, bất quá chúng ta vừa mới công kích, cũng trì hoãn hắn một khắc cũng không có vấn đề. Đi thôi, nếu hai người hợp cùng một chỗ, cũng đánh không lại, không bằng đều tự chạy trốn, lừa trọc nọ muốn diệt là ta, có lẽ sẽ không truy đuổi muội”.

“Không được, nếu đồng ý hỗ trợ nhau, làm gì có đạo lý bỏ dở nửa chừng, huống chi mạng của tiêu muội là do đại ca cứu ,[muốn chết chúng ta chết cùng một chỗ” Hạ Hầu Lan lắc đầu, thần sắc kiên định nói.

“Nói bậy; là con gái của Tán tiên, thân phận quý trọng, sao lại xem nhẹ, nào, đi thôi, hai người cùng nhau, càng dễ dàng bại lộ, huống chi đại ca gió tanh mưa máu nhiều như vậy cũng xông qua được, không nhất định là chạy không thoát” Lâm Hiên đối với kẻ địch mặc dù máu lạnh, nhưng đối với bằng hữu lại luôn chân thành, Lan nhi đã vì mình mà làm quá nhiều, Lâm Hiên cũng không muốn để nàng mạo hiểm nữa.

“Nhưng…” Hạ Hầu Lan còn muốn nói cái gì nữa, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ lại vẻ oán độc của Tuệ Thông mới rồi nhìn về phía mình, vì vậy đổi giọng: “Được rồi, đại ca, vậy người hãy bảo trọng” Nói xong, nàng độn quang cũng chuyển hướng, cũng không chờ Lâm Hiên trả lời, đã bay nhanh về phía chân trời.

Chuyển biến 1800, làm cho Lâm Hiên không khỏi kinh ngạc, nhưng lúc này, chạy trốn là quan tọng nhất, cũng không có thời gian đánh giá cái gì, ngược lại có chút vui mừng, tiểu muội đồng ý chạy trốn, ít nhất mình có chết, cũng có người thay mình báo thù.

Phì, phì… vừa nghĩ đến đây, Lâm Hiên liền biến sắc, phun nước miếng, nghĩ tiêu cực như vậy làm cái gì, tình trạng trước mắt tuy nguy hiểm, nhưng trước kia cũng không phải chưa từng bị tu sĩ cấp cao truy đuổi qua.

Mình tuyệt không thể chết, nếu như mình chết, sẽ có người thương tâm.

Lâm Hiên hít vào một hơi, độn quang như lưu tinh rơi xuống đất, chui vào trong rừng rậm.

Hạ xuống tính thời gian cũng không kém nhiều lắm, Lâm Hiên quang mang thu liễm, sau đó chui vào trong lòng đất, thi triển Liễm Khí Thuật, đem pháp lực toàn thân thu liễm một điểm cũng không có, thậm chí ngay cả nhịp tim, máu lưu động cũng rất chậm lại, nhưng hữu dụng hay không cũng khó nói, dù sao thần thức tu sĩ Ly Hợp kỳ vượt xa mình tưởng tượng, bản thân cũng nắm giữ một ít bí thuật, chỉ có thể đánh cuộc một phen.

Bình tâm mà nói, Lâm Hiên cũng không thích đem an nguy củ bản thân đặt vào vận khí, nhưng cũng không có biện pháp, đối phương quá mạnh mẻ. Nếu tiến cấp hậu kỳ, có lẽ miễn cưỡng sẽ có lực liều mạng, còn hiện tại, nghĩ cũng đừng nên nghĩ.

Ở bên kia, Hạ Hầu Lan sau khi rời đi, thì toàn lực hướng về phía ngược với Lâm Hiên mà bay đi. Nhưng trong độn quang, nàng lại vươn tay ra, vỗ xuống bên hông, lấy ra một lá Truyền âm phù, đem thần thức chìm vào bên trong.

Rất nhanh, nàng ngẩng đầu, Truyền âm phù hóa thành một đạo hỏa quang bay đi, phương hướng là phía chỗ mới vừa giao chiến với Tuệ Thông.

“Xem tình hình, lừa trọc nọ hẳn là tin tưởng mình là tu sĩ linh giới, nói một ít lời uy hiếp hắn, người này hẳn là sẽ đuổi theo mình, dù sao so với đại ca, kết oán cùng mình, đối với hắn có uy hiếp lớn hơn” Hạ Hầu Lan lẩm bẩm nói.

Khác với Tân nguyệt, nữ tử này từ nhỏ gặp rất nhiều khổ sở, đối với việc tri ân báo đáp xem rất nặng, hơn nữa Hợp Tình đan mặc dù không có hiệu quả nwh ban đầu, nhưng dù sao cũng làm cho nàng đối với Lâm Hiên có chút cảm giác không muốn xa rời, vì vậy đã quyết định xả thân quên mình.

Mà trên một ngọn núi ngoài chừng mười vạn dặm, một gã tu sĩ áo bào đen đang chắp tay sau lưng, cảm ứng dao động của thiên địa nguyên khí xa xa, chân mày cau lại. Người này đúng là La gia lão tổ.

Một hướng khác, bất quá chỉ hơn mấy trăm dặm, một nam một nữ, hai tu sĩ đang dùng tốc độ cao bay về phía nơi này.

Nam tử nọ ước chừng hơn bốn mươi tuổi, thân mặc đạo bào, tướng mạo nho nhã, nữ tử thì tuổi trẻ hơn một ít, bộ dáng chỉ chừng hơn hai mươi, dung mạo cũng không có gì xuất sắc, hai người đều là Nguyên anh trung kỳ, nhưng khí thế lại vô cùng cổ quái, đừng nói cùng cấp, tựa hồ ngay cả đại tu sĩ cũng không bằng…

“Huyết Linh, ngươi nói có bao giờ tới lầm chỗ không!” Người tướng mạo tao nhã đưa mắt nhìn chung quanh, chậm rãi mở miệng nói.

“Yên tâm, mặc dù bởi vì thiên địa pháp tắc. Tu sĩ linh giới chúng ta phá toái hư không, sẽ làm cho tu vi đại giảm, bất quá ngươi hẳn cũng rõ, ta vốn là một trong Kiếm thị của công chúa, hiển nhiên sẽ có một ít phương pháp xác định tung tích của chủ nhân” Nàng kia gật đầu, trên mặt tràn đầy vẻ tự tin.

“Vậy cũng tốt, mặc dù chúng ta lần này xuống đây, nhiệm vụ còn có cướp đoạt món đồ đó, bất quá quan trọng nhất, vẫn là tìm công chúa về, vừa mới nguyên khí dao động, chứng minh nơi đây xuất hiện người tu tiên Ly Hợp kỳ, nếu như công chúa ở ngay phụ cận, thì cũng không phải là hay” Nam tử nói tới đây, trên mặt hiện ra vẻ sầu lo.

Nữ tử sau khi nghe xong, vẻ mặt cũng xanh mét xuống, nếu như Tân Nguyệt ở đây, hai người mình khẳng định vạn kiếp bất phục, về phần đây là nhân giới, chỉ sợ cũng khó có thể thừa nhận lửa giận của vị đại nhân kia, chỉ mong người tu tiên hạ giới, ngàn vạn lần đừng làm ra chuyện ngu xuẩn.

Phải nhanh đi tìm công chúa, mặc dù ngăn cản bởi thiên địa pháp tắc, nhưng ba người hợp lực, cũng không sợ Ly Hợp kỳ bình thường.

Nữ tử nghĩ đến đây, độn quang đột nhiên chậm rồi ngừng lại.

“Huyết Linh, sao vậy?” Nam tử nọ ngẩn ngơ, trên mặt không khỏi lộ ra vài phần kinh ngạc.

Nữ tử không có trả lời, mà là mở miệng ra. Một đạo tinh khí phun ra, hơi co lại hóa thành một viên cầu, sau đó nàng cắt ngón cái, nhỏ vài giọt máu vào trong đó.

Hai tay huy vũ, liên tiếp đánh ra vài đạo pháp quyết, viên cầu nọ biến thành màu đỏ, vù một tiếng, bắn nhanh ra xa.

Nữ tử trên mặt tràn đầy vẻ vui mừng: “Không sai, công chúa cách chúng ta không xa, mau đi!”.

Ở bên kia, địa điểm mới rồi ba người Lâm Hiên từng giao chiến.

Nhật nguyệt vô quang, sắc trời hôn ám, trên đầu bụi bậm màu đen lơ lửng.

Về phần mặt đất, phảng phất như bị cự thú hồng hoang chà đạp qua, một cái rãnh thật lớn, sâu không thấy đáy giăng ngang. Ngọn núi trong phạm vi hai mươi dặm, toàn bộ sụp xuống, chỉ còn lại một đống đá vụn, lớn nhỏ không đồng nhất, nhìn gần chỉ là một vùng đất bị nghiền nát.

Hống!

Đột nhiên có tiếng trầm muộn từ dưới nền đất truyền ra, là chỗ của Tuệ Thông vừa mới đứng, xuất hiện một cái động lớn, cửa động hình tròn, đường kính chừng bảy trượng, sâu không thấy đáy, đột nhiên ở chỗ sâu trong đáy động, xuất hiện một điểm ánh sáng, thiên địa nguyên khí ở phụ cận điên cuồng tràn vào.

Sau đó, từ bên trong cửa động, phun ra một cột sáng thật lớn, bắn thẳng lên trời cao, bên trong ẩn chứa linh lực làm kẻ khác hãi hùng khiếp vía.

Bụi bặm trên bầu trời, toàn bộ bị thổi tản đi, không gian vặn vẹo, đã bị xé mở ra một cái khe, sau đó cột sáng nhập vào trong đó.

Cái này đương nhiên không phải phá toái hư không, nhưng có thể đem không gian xé rách, đủ có thể thấy linh lực mạnh tới cỡ nào, làm cho kẻ khác nhìn thấy mà giật mình.

“Hô, hô!”.

Tiếng thở truyền vào tai, trong cửa động kim quang chợt lóe, một bóng người hiện ra, không cần phải nói, tự nhiên là lừa trọc Tuệ Thông, nhưng lúc này, hắn đã không còn giống người tu tiên Ly Hợp kỳ đứng ở đỉnh nhân giới, cả thân hình chật vật tới cực điểm.

Áo cà sa đã không còn, tăng bào cũng bị phá nát vụn, nhìn qua không giống đại đức cao tăng, mà so với tên khất cái ở cửa thành, rất có vài phần tương tự.

Linh áp cả người hắn mặc dù vẫn không thể xem thường, nhưng so với vừa rồi, rõ ràng đã yếu bớt nhiều, trên mặt tràn đầy vẻ oán độc.

Từ khi tiến cấp Ly Hợp kỳ, trừ mấy lão bất tử cùng cấp, còn lại chưa từng có ai có thể làm cho mình chật vật đến trình độ này.

Đồng thời với sự buồn bực trong lòng, thì cũng cảm thấy một ít sợ hãi. Vừa rồi thật sự nguy hiểm, mình thiếu chút nữa là trụ không được, Lâm tiểu tử nọbất quá chỉ là Nguyên Anh trung kỳ, mà đã có thực lực đáng sợ như vậy, nếu có một ngày hắn cũng tiến cấp đến Ly Hợp.

Tuệ Thông không dám suy nghĩ, thật đến lúc đó, Vạn Phật Tông còn có thể tồn tại sao? Sớm biết như thế, sẽ không đáng để chọc tới tên đại địch này.

Bất quá hiện tại hối hận cũng đã muộn, phải thừa dịp đối phương chưa trưởng thành, thì giết hắn từ trong trứng nước.

Tiểu tử, ngươi cho rằng có thể chạy khỏi lòng bàn tay của Phật gia sao?

Tuệ Thông trong mắt tinh mang lóe ra, cả người sát khí dâng lên, hắn [đang chuẩn bị thả thần thức ra, tìm kiếm tung tích Lâm Hiên, đột nhiên một đạo hỏa quang xuất hiện ở trong tầm mắt.

Truyền âm phù?

Tuệ Thông không khỏi kinh ngạc.

Đưa tay vẫy một cái, Truyền âm phù nọ đã rơi vào lòng bàn tay, hắn đem thần thức nhập vào.

Rất nhanh ngẩng đầu, trên mặt hiện lên vẻ chần chừ.

Không cần phải nói, phù này là Hạ Hầu Lan phát ra.

“Xem ra nữ tử này thật đúng là người tu tiên linh giới, phiền toái này thật sự là lớn”.

Đối với lời nói của con gái Tán tiên trong Truyền âm phù, Tuệ Thông cũng chỉ cười nhạt, bất quá sau khi thiên địa dị biến, còn có thể nghĩ biện pháp phá toái hư không xuống. Không cần phải nói, khẳng định cũng là nhân vật hàng đầu linh giới.

So với Lâm Hiên, nữ tử này đối với mình uy hiếp còn lớn hơn, nếu theo như lời nàng ta nói, mình cho dù phi thăng đến thượng giới, cũng sẽ gặp phải nguy hiểm hồn phi phách tán.

Cân nhắc lợi hại, Tuệ Thông thả ra thần thức, rất nhanh đã tra ra tung tích của Hạ Hầu Lan, nha đầu kia vì thay đại ca thu hút cường địch, cũng không có thu liễm khí tức.

Tuệ Thông kinh ngạc, sau đó trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn. Tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, nữ tử này thân là tồn tại ở thượng giới, nhưng lại làm ra chuyện xả thân quên mình như vậy, thật sự là ngu xuẩn cực kỳ.

Muốn chết, Phật gia sẽ thanh toàn ngươi, quản ngươi ở thượng giới tới cỡ nào, hiện tại bất quá chỉ là Nguyên Anh kỳ.

Hơn nữa bắt được nữ tử này thi triển Sưu hồn thuật, nói không chừng còn thu được nhiều chỗ tốt.

Nghĩ tới đây, Tuệ Thông đem uy hiếp của Lâm Hiên vứt ra khỏi đầu, xoay chuyển một cái, hóa thành một đạo cầu vồng, nhằm về hướng của Hạ Hầu Lan mà bay vút đi.

Ở bên kia, tại một tòa núi nhở cách nơi này chừng ngàn dặm.

Trên đỉnh núi, có hai người đang giằng co.

Người bên trái, là một mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành, nhìn qua ước chừng hơn hai mươi tuổi, dung mạo đã tuyệt sắc, vóc người càng làm cho người ta thèm thuồng không thôi, da thịt trắng trẻo bóng loáng, còn tản ra hương thơm nhàn nhạt, không phải là do son phấn, mà là mùi thơm trên người mỹ nữ này.

Như Yên tiên tử!

Người bên phải, là một lão giả áo xám, nhìn qua chừng sáu mươi, tinh thần phấn chấn, càng thêm quỷ dị chính là, trên người hắn không có linh lực dao động, phảng phất như phàm nhân bình thường vậy.

Nhưng mà Mộng Như Yên lại như lâm đại địch, tại sao ở đây lại có một Ly Hợp kỳ?

Cả Thiên Vân mười hai châu, nhân yêu hai tộc. Tồn tại Ly Hợp kỳ hợp lại cùng một chỗ, cũng chỉ có vài người, đều có liên lạc lẫn nhau, người này mình sao lại không nhận ra.

Chẳng lẻ là mới tấn cấp, hoặc là tu sĩ khổ tu ở thâm sơn cùng cốc?

Mộng Như Yên thật không có nghĩ đến là người La gia, mặc dù nàng chịu sự nhờ vả của Vọng Đình Lâu, từng bắt được một gã đệ tử La gia, bất quá người nọ tu vi không cao, tiếp xúc không tới cơ mật hạch tâm, thậm chí không biết trong nhà có một Ly Hợp kỳ lão tổ.

Cũng bởi vì duyên cớ này, Mộng Như Yên không đem âm mưu của La gia đặt ở trong mắt, nếu không có cự tuyệt giúp Vọng Đình Lâu hay không cũng còn chưa biết. Dù sao La gia thạt sự trở người mà nói, đối với Thiên Nhai Hải Các cũng không phải là tin tức tốt.

“Bằng hữu là ai, vì sao cản đường thiếp thân?” Như Yên tiên tử đôi mi thanh tú hơi nhíu mở miệng hỏi.

La gia lão tổ không có lập tức trả lời, trên mặt tràn đầy vẻ lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại đang cuộn sóng.

Nữ tử trước mắt hắn dù chưa chính mắt gặp qua, nhưng hiển nhiên nhận ra, La gia lập chí báo thù, những năm gần đây, đối với nhân vật cao tầng của bảy phái, hắn thông qua nhiều con đường, vẫn luôn lưu ý.

Không nghĩ tới ở nơi này lại cùng Thái thượng trưởng lão của Thiên Nhai Hải Các gặp giữa đường, Mộng Như Yên ở chỗ này, nói như vậy, thiên địa nguyên khí hỗn loạn vừa rồi, cũng không phải là do nàng gây ra, phụ cận còn có một lão quái vật Ly Hợp kỳ, cái này thật có chút không ổn.

Con ngươi chuyển động, đang tự định giá bước hành động tiếp theo, thì âm thanh dễ nghe lại mang theo hỏa khí truyền vào tai: “Đạo hữu vì sao trầm mặc, chẳng lẽ ngươi cũng chịu sự nhờ vả của lừa trọc Vạn Phật Tông, muốn ngăn cản ta?”

La gia lão tổ ngẩn ngơ, tâm niệm thay đổi thật nhanh, lời đã đến bên mép lại rụt trở về.

Trải qua mấy năm quan sát, hắn phát hiện bảy phái cũng không phải là một khối thép như mấy trăm ngàn năm trước. Cũng khó trách, khi đó bọn họ có cùng một kẻ địch cường đại là Thiên châu La gia tồn tại.

Hôm nay, La gia biến thành tro bụi, bảy thế lực lớn đều ở cùng một chỗ, có thể hiệu lệnh tu tiên giới mười hai châu. Mặt ngoài mặc dù ăn ý, nhưng ở trong thì cũng tránh không được tranh quyền đoạt lợi, hiển nhiên sẽ có hiềm khích.

Thiên Nhai Hải Các dời ra hải ngoại, tuy nói cùng đất liền ít có vãng lai, nhưng bởi vì tính cách, đối với Vạn Phật Tông giả nhân giả nghĩa, Như Yên tiên tử luôn luôn xem thường.

Hai bên vốn đã có mâu thuẫn, hiện tại xem ra mặc dù không biết chuyện thế nào, nhưng La gia lão tổ, cũng là nhân vật tâm cơ ra sao, mày cau lại, đã nghĩ ra đối sách tốt nhất.

Nếu như có thể gia tăng sự chia cắt giữa bảy phái, thậm chí khơi mào phân tranh giữa bọn họ, chỗ tốt đối với La gia tự nhiên là không cần nói cũng biết .

“Tiên tử cần gì phải hỏi rõ, không sai, Tuệ Thông đạo hữu cùng tại hạ cũng có giao tình, hắn có chuyện thì sao ta không giúp cho được, ta khuyên tiên tử, cũng không nên xen vào việc của người khác”.

“Muốn chết!”

Với tính cách nóng nảy của Mộng Như Yên, nào có tâm tình nghe đối phương ở chỗ này mà dài dòng. Một đạo linh lực kinh người vừa mới bắn thẳng lên trời, nhưng nàng toàn lực thả ra thần thức, cũng không cảm giác được khí tức của Lâm Hiên.

Mặc dù không dám khẳng định Lâm Hiên sẽ mất mạng, nhưng hắn đối mặt chính là người tu tiên Ly Hợp kỳ, Tuệ Thông nhân phẩm tạm thời không nói tới, pháp lực cũng không phải là Lâm Hiên có thể so sánh được. Lâm Hiên nhất định là dữ nhiều lành ít.

Nghĩ đến đây, Mộng Như Yên vừa sợ vừa giận, tự nhiên không chút do dự mà động thủ.

Lúc này nàng đã động chân hỏa, ngọc thủ phất một cái, một thanh tiên kiếm màu xanh biếc xuất hiện ở trong tay.

Thiên địa nguyên khí phụ cận điên cuồng nhập vào, huyễn hóa ra hàng vạn hàng nghìn bộ ảnh, cấp bách đâm về phía đối phương.

Đây đâu phải là động thủ, quả thực cùng liều mạng cũng không sai biệt lắm!

La gia lão tổ giật mình, tình báo nói Mộng Như Yên làm việc bất kể hậu quả, đồn đãi cũng không có phóng đại, mà tựa hồ còn giảm bớt xuống.

Nên biết tu sĩ Ly Hợp kỳ, cho dù động thủ, nhiều ít cũng sẽ lưu một ít đường sống, lấy luận bàn là chính. Dù sao ở nhân giới mà nói, bọn họ đã là tồn tại cao nhất, đối với cái mạng nhỏ của bản thân quý trọng vô cùng, ai cũng sẽ không ăn no ở không, đi cùng một tu sĩ cùng cấp trở thành sinh tử đại địch.

Nhưng Mộng Như Yên thì không vậy, xem vẻ mặt của nàng, rõ ràng không có nhận ra mình, nhưng lại một lời không hợp, đã đằng đằng sát khí mà xông tới.

Điên rồi!

Ta cũng không đoạt chồng của nàng ta, tìm ta liều mạng để làm chi?

La gia lão tổ cũng kinh sợ gioa nhau, nhưng suy nghĩ lại thì mừng như điên, Mộng Như Yên phản ứng kịch liệt như thế, mặc dù không biết là nguyên nhân gì, nhưng nếu như mình đem nàng cuốn lấy, còn sợ Vạn Phật Tông cùng Thiên Nhai Hải Các không thành sinh tử đại địch sao?

Nghĩ tới đây, hắn hít vào một hơi, vươn tay vỗ ở sau đầu, một thanh chiết phiến (quạt xếp) từ trong miệng bay vút ra.

Chỉ dài chừng một tấc, nhưng dưới pháp quyết thúc dục, lại nhanh chóng bành trướng.

“Tiên tử, được người nhờ vả thì cũng là chuyện của mình. Tại hạ nếu đáp ứng Tuệ Thông đại sư, vô luận thế nào cũng sẽ không để cho ngươi phá hư chuyện tốt của hắn”.

La gia lão tổ vẻ mặt chính khí, duỗi tay điểm tới, cũng có thiên địa nguyên khí cực kỳ tinh thuần ùa vào chiết phiến.

Mặt ngoài chiết phiến, có một đồ án đại bàng trông rất sống động, lợi trảo sắc bén, hai mắt là hai điểm sáng đỏ như máu.

“Nhanh!”.

La gia lão tổ một đạo pháp quyết đánh ra, tiếng ưng kêu to rõ truyền vào trong tai, đại bàng trong chiết phiến biến mất, mà bầu trời lại thoáng cái tối sầm xuống.

Không, cũng không phải là sắc trời biến ảo, mà là ánh mặt trời bị ngăn trở, một con chim đại bàng hiện lên ở trên đầu.

Thân thể của con chim này, khổng lồ đến khó tin, chỉ cánh vươn ra đã vượt qua trăm trượng, cả thân hình, quả thực chẳng khác gì một tòa núi.

Cánh nhẹ nhàng vỗ một cái, đã có gió lốc hiện lên.

Khí linh chi bảo!

Như Yên tiên tử đôi mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, đại bàng này không phải chuyện đùa, tu sĩ Nguyên Anh thấy cũng sẽ lạnh người phát run, bất quá là một tu sĩ Ly Hợp, nàng cũng không có gì sợ hãi.

Lớn thì thế nào?

Bất quá chỉ là làm cho hồn phách yêu thú thu nạp thiên địa nguyên khí, rồi từ đó huyễn hóa ra thần thông.

Trong mắt Như Yên tiên tử, lệ khí mơ hồ hiện lên, trên bầu trời, đột nhiên có tuyết rơi xuống.

Các kiếm ảnh mà tiên kiếm xanh biếc nọ huyễn hóa ra hợp lại thành một thể, phương hướng vừa chuyển, như một đợt sóng triều màu xanh biếc, hướng về đầu của đại bàng mà chém tới.

Tiếng chim ưng truyền tới, đại bàng hiển nhiên sẽ không chờ bị đánh, hai móng hướng về phía dưới mà chộp tới, lôi cầu chợt hiện lên ở mặt ngoài ưng trảo.

Đường kính chừng bảy tám trượng, ầm ầm nghênh đón kiếm quang do Bích ảnh Lạc Tuyết kiếm biến thành.

Hai tồn tại Ly Hợp kỳ, một muốn cứu người, người kia trong lòng mang theo kế hoạch nham hiểm, tại vùng đất hoang dã này đã động thủ đánh nhau.

Phong vân biến sắc, độ kịch liệt vượt xa trận chiến của Lâm Hiên Hạ Hầu Lan cùng Tuệ Thông vừa rồi.

May là nơi này hoang vắng, nếu là đang trong Hiên Viên thành, còn không biết sẽ khiến cho hỗn loạn đến thế nào.

Thắng bại ở đây tạm thời không nói đến. Ở bên kia. Lâm Hiên từ trong bùn đất chui ra.

Vẻ mặt của hắn rất khó coi, lúc đầu ẩn nấp, Lâm Hiên trong lòng không yên. Nhưng theo thời gian trôi qua, Lâm Hiên lại cảm thấy có chút không đúng.

Cho dù Liễm Khí Thuật của mình huyền diệu, Tuệ Thông phát hiện không được, nhưng ít nhất, thần thức của hắn hẳn là phải đảo qua chung quanh, nhưng đã lâu như vậy sao, Lâm Hiên cũng không cảm giác được .

Nói cách khác, hắn chưa có truy đuổi mình.

Vậy Tuệ Thông sẽ đi đâu?

Với tâm cơ của Lâm Hiên, đáp ánnày cũng không khó đoán, tiểu muội có nguy hiểm.

Lâm Hiên vẻ mặt rất khó coi.

Tuy nói tu tiên giới cá lớn nuốt cá bé, tất cả mọi người phi thường ích kỷ, chỉ cần có thể sống sót, bán đứng thân nhân bằng hữu cũng không mất mặt, bất quá chuyện như vậy Lâm Hiên làm không được.

Đối mặt với kẻ địch, Lâm Hiên có thể so với tu sĩ khác còn máu lạnh hơn, vô tình hơn, còn đối với thân nhân bằng hữu, Lâm Hiên vẫn luôn che chở.

Tiên đạo khó khăn, người phải có sự kiên trì. Nếu như ngay cả điểm mấu chốt tối thiểu cũng không có, cho dù trường sinh thành tiên thì thế nào, như vậy chẳng khác nào một cái xác không hồn mà thôi.

Hai trăm năm gió tanh mưa máu, làm cho Lâm Hiên biến thành xảo trá, trở nên thành thục, nhưng chút lương tri này, hắn thủy chung vẫn kiên trì.

Cho nên lúc đầu tại Khuê Âm sơn mạch, biết rõ có nguy hiểm rất lớn, nhưng vẫn đi cứu Khổng Tước, mặc dù đối mặt với Xuân Cơ trong tứ hung, cũng không chút lùi bước.

Cho nên cùng Tần sư tỷ mặc dù trăm năm không gặp, nhưng thấy nàng gặp nguy cấp, Lâm Hiên vẫn viện thủ không chút chùn bước.

Mặc dù là đối với tiểu đồ đệ Nguyệt nhi kia, Lâm Hiên cũng rất giữ gìn, ai nói đại đạo sẽ nhất định phải như vậy?

Hạ Hầu Lan vì cứu mình mới lâm vào nguy hiểm. Lâm Hiên làm sao có thể không quản.

Có lẽ đối với lão quái vật khác nhìn thì như vậy có chút ngu ngốc, nhưng Lâm Hiên luôn có sự kiên trì của bản thân!

Đáng tiếc, Tân Nguyệt cùng tiểu muội xài chung một thân thể, nếu không thì công chúa điêu ngoa nọ gặp nạn, Lâm Hiên còn có thể bỏ đá xuống giếng.

Nhưng ý niệm hỗn loạn trong đầu xoay chuyển. Lâm Hiên đem thần thức thả ra, đáng tiếc là không có thu hoạch.

Thần niệm của hắn mặc dù hơn nhiều so với tu s cùng cấp, nhưng nhiều nhất cũng chỉ cảm ứng trong ba trăm dặm mà thôi. Tiểu muội cùng lừa trọc Tuệ Thông, nhất định đã vượt qua khoảng cách này.

Làm sao bây giờ?

Lâm Hiên nóng lòng đi vòng vòng, bất quá hắn cũng rất nhanh tỉnh táo lại.

Hoảng cũng vô ích, Lâm Hiên hơi suy tư, đã suy đoán sự tình từ đầu đến cuối, đối mặt với vấn đề khó, thì cũng phải động não nhiều.

Tiểu muội nhất định là cố ý dẫn dắt lừa trọc rời đi.

Nàng muốn cho mình thoát hiểm, như vậy nhất định sẽ tận lực đem hòa thượng kéo ra xa.

Bản thân mình lúc đầu nhằm hướng đông nam mà trốn, vậy tiểu muội lựa chọn, hẳn là hướng tây bắc.

Đương nhiên, cũng đã ra ngoài tầm dò xét của Lâm Hiên, bất quá dưới tình huống thần thức không thể cảm ứng được, thì hắn đã đưa ra một lựa chọn.

Chỉ mong không phạm sai lầm.

Lâm Hiên yên lặng cầu nguyện một câu, cả người thanh mang nổi lên, bay vút về phía tây bắc.

“Xin lỗi, Nguyệt nhi, lại phải đi theo ta mạo hiểm”.

“Thiếu gia, còn nói vậy là ta tức giận đó” Thanh âm của tiểu nha đầu truyền vào trong tai.

“Tại sao?” Lâm Hiên ngẩn ngơ, cảm thấy ngoài ý muốn.

“Không nên nói xin lỗi, Nguyệt nhi đã nói qua. Bất luận thiếu gia có lựa chọn gì, ta cũng nguyện ý cùng người cùng sinh cùng tử” Nguyệt nhi nói rất nhẹ, nhưng bên trong lại tràn đầy thâm tình khó được: “Huống chi ta thích thiếu gia như vậy, có tình có nghĩa. Đối với kẻ đối địch thì cay độc thẳng tay, nhưng đối với người người một nhà thì… ôi chao…”

Cô gái lời còn chưa dứt, đột nhiên hét lên một tiếng, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy vẻ thống khổ.

“Nguyệt nhi, sao vậy?” Lâm Hiên lại càng hoảng sợ, vội vàng hết sức quan tâm hỏi.

“Không biết, trong đầu ta, lại xuất hiện một ít mảng trí nhớ, nhưng mà rất mơ hồ, đến tột cùng bao hàm cái gì, ta cũng không rõ ràng. Chỉ là, hình như, kiếp trước của ta cũng giống như thiếu gia” Nguyệt nhi thì thào tự nói, lời nói đã có chút bừa bãi.

“Cũng giống với ta, đây là ý gì?” Lâm Hiên ngẩn ngơ, chân mày cau lại.

“Tiểu tỳ cũng không thể nói rõ được, ý ta nói, kiếp trước của ta tính cách cùng với thiếu gia bây giờ rất giống, vì người thân cùng bằng hữu, có thể bất kể hậu quả, kiếp trước của ta hình như cũng từng hành động theo cảm tình, đã làm chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng là cái gì, lại nghĩ không ra” Nguyệt nhi chậm rãi nói.

“Ồ” Lâm Hiên gật đầu: “Nghĩ không ra thì thôi, đừng miễn cưỡng bản thân”.

“Ta biết, kiếp trước như thế nào tiểu tỳ cũng không để ý” Nguyệt nhi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng chỉ nói: “Chỉ cần kiếp này được cùng thiếu gia ở cùng một chỗ”.

Thấy vẻ thống khổ trên mặt Nguyệt nhi đã biến mất, Lâm Hiên hít vào một hơi, cả người thanh mang chợt lóe, tốc độ độn quang chợt nhanh hơn, biến mất ở chân trời.

Loading...

Xem tiếp: Chương 1121 - 1125: A Tu La Vương

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Tham Hoan

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50


Tính Mạng Cô Thuộc Về Tôi

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 153


Là Nam Nhân Thì Quyết Đấu Đi

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 50


Nếu Có Thể Xóa Đi Kí Ức

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 28


Melbourne Anh Đi Nhặt Hạnh Phúc

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 49