Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1056 - 1060: Cự Kiếm Thuật

Chương trước: Chương 1051 - 1055: Huyền Thiên Minh Bảo



Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, Lâm Hiên cũng chẳng tin nó thật sự là núi đá thông linh.

Nó từng nói có người giải khai phong ấn trên người, thế thì hơn phân nữa là quái vật đến từ dị giới.

Trên người cũng không có ma khí, hẳn là không có quan hệ gì với yêu ma, Linh giới tám chín phần mười sẽ không có thứ này, chẳng lẽ là...

Địa phủ trong truyền thuyết?

Có sáu người cùng sở hữu giới âm ti, chủng tộc cũng là phần phức tạp nhất trong giới này, ngoại trừ âm thú, đại yêu quỷ, còn có rất nhiều sinh vật ngàn hiếm trăm quái.

Ngọn núi cự quái này mặc dù lớn khủng bố, nhưng cũng không phải là không có.

Lâm Hiên trong đầu ý niệm chợt chuyển, trên mặt không có chút biểu tình nào, hắn không có giao tình với Tuyết Minh Môn, lại càng không muốn liều mạng với quái vật cao lớn nguy nga này, không nói đến chuyện thực lực thế nào, chỉ riêng dáng người cao vạn trượng cũng đã không dễ trêu chọc, chuyện không có lợi, Lâm Hiên tuyệt đối sẽ không làm.

Vừa mới chạy trốn Thái Thương Trữ, giờ cứ thế bị ngăn trở, có điều Lâm Hiên cũng không nổi giận, hắn bình tĩnh tìm kiếm lấy cơ hội như cũ.

Nhìn quái vật khổng lồ trước mắt, Chu Thiên Vân sắc mặt tái nhợt, cơ hồ không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Có điều gã dù sao cũng là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, cả đời trải nhiều sóng gió, hít thở thật sâu, bắt mình phải bình tĩnh lại.

Trong mắt đầy ý oán độc, bất kể là cái gì, phá hủy bổn môn, mình nhất định sẽ không bỏ qua.

Tay áo phất một cái, hai đạo kim mang bay vút ra, có chút lấn trời, xoay quanh người gã.

Toái Nguyệt Cấu, pháp bảo thuộc tính kim, dùng san hô dưới đáy biển sâu để luyện tạo.

Là chủ một môn phái, lại là lão quái vật Nguyên Anh trung kỳ, pháp bảo của Chu Thiên Vân tự nhiên là có chỗ bất phàm, mà bảo vật thuộc tính kim, lực công kích là mạnh nhất.

Sau khi tế ra Toái Nguyệt Cấu, gã không chút nghĩ ngợi mà vung tay lên, pháp lực bàng bạc tản mát ra, một tiếng "ông" nhỏ vang lên, khi đó móc vàng hóa thành hai đạo lệ mang, đánh mạnh lên người Tuyết Minh Sơn.

Tuyết đọng biến thành hơi, đá vụn rơi rào rào như mưa, cũng không biết là do thân hình quá lớn không đủ linh hoạt, hay là do cái gì, sơn quái kia không có động tác tránh né phòng hộ nào, cứ như vậy bị đánh trúng. Mà còn Chu Thiên Vân thì trên mặt không có chút vẻ vui mừng nào, ngược lại càng lộ vẻ lo lắng.

Ngoại trừ lão quái vật Ly Hợp kỳ, tu tiên giả Nguyên Anh kỳ đã là cao thủ đứng đầu Nhân giới, ở trong mắt người phàm, nói là thần tiên ở đất liền cũng không có gì quá đáng, tất nhiên là có thần thông dời non lấp bể.

Dưới một kích của bảo vật, đủ để đánh một lỗ thủng trên núi, sự huyền diệu của tiên pháp, cũng không ở thể tích lớn hay nhỏ.

Nhưng một kích vừa nãy của gã, chỉ có thể đánh thành một cái hố sâu bảy tám trượng mà thôi, từ biểu hiện mà xem, uy lực đã hết sức đáng sợ, nhưng cùng với dự đoán ban đầu, lại thua xa.

Núi đá bình thường từ lúc nào đã trở thành cứng rắn như thế chứ?

Chút vết thương nhỏ này, đối với Tuyết Minh Sơn cao vạn trượng mà nói, quả thật chẳng khác gì gãi ngứa.

"Khách khách, tên ngu xuẩn, không nên chống cự vô ích, mặc dù bổn tôn bị phong ấn hơn trăm vạn năm, nhưng không phải là người mấy tên đê giai tu sĩ như các ngươi có thể ngăn cản". Tuyết Minh Sơn mở miệng nói ồm ồm, nhưng độ lớn của âm thanh chẳng khác gì sét đánh.

"Đê giai tu sĩ? Ta thấy các hạ vẫn chưa tỉnh ngủ rồi, mặc dù không biết ngươi là quái vật gì, nhưng giết nhiều đệ tử bổn phái như vậy, Chu mỗ có thù không đội trời chung với ngươi, nạp mạng đi!"

Chu Thiên Vân hét lớn một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ, hai tay huy vũ, pháp quyết giống móc vàng trước người đánh ra hết đạo này tới đạo khác.

Bảo vật này lập tức linh mang đại phóng, nhanh chóng vặn vẹo biến dài, theo tiếng kêu trong trẻo, hai con giao long dài hơn mười trượng giương nanh múa vuốt hiện ra...

Lâm Hiên nhíu mày, khí linh chi bảo, Chu Thiên Vân quả nhiên không hổ là chủ một môn, trong pháp bảo còn có phong ấn hồn phách giao long, hơn nữa hình như không chút thua kém Hóa Hình kỳ.

Mắt thấy môn chủ ra tay, tu sĩ còn lại của phái này cũng không nhàn rỗi, mặc dù người còn thừa không nhiều lắm, nhưng tu tiên giả may mắn còn sống sót không có ai là không phải Ngưng Đan kỳ trở lên cả.

Tổng đàn bị hủy, đồng môn ngã xuống lấy ngàn mà tính, con mắt những người này đều đỏ hồng, trong lúc nhất thời linh mang lóe ra, đủ loại pháp bảo nện lên quái vật khổng lồ trước mắt.

"Rượu mời không muốn lại muốn uống rượu phạt!"

Đối mặt với sự vây công của mười mấy tên tu sĩ, nhưng giọng nói của quái vật lại đầy vẻ khinh thường, vốn Tuyết Minh Sơn cũng chẳng khác gì ngọn núi bình thường, nhưng sau khi giải trừ phong ấn lại lộ ra hai chân hai tay.

Không có đầu, nhưng nhìn qua cũng có mấy phần hình thái người khổng lồ.

Lúc này nắm đấm khổng lồ hung hăng đập về phía trước.

Tuyết Minh Sơn cao vạn trượng, một đôi nắm tay này, diện tích cũng chẳng khác ngọn núi nhỏ là bao, một khi huy vũ, phóng ra mảng tối lớn, ngay cả những đám mây trên trời cũng bị che khuất.

Thanh thế tự nhiên là không cần phải nói, mà hai đầu giao long đánh cùng nó chính là do Toái Nguyệt Câu biến thành.

Có điều Chu Thiên Vân cũng không chiếm được thượng phong, hai đầu giao long bị quyền lớn nện đến đầu óc choáng váng, linh quang dần ảm đạm, lại trở thành móc vàng như cũ.

Mà cánh tay kia huy vũ, lại ngăn trở pháp bảo của gã, tiếng rầm rầm truyền vào tai, mấy tảng đá lớn nhỏ không đều điên cuồng rơi xuống.

Lâm Hiên chân mày giật một cái, cự quái núi này tựa hồ không như tưởng tượng khó chơi giống con quái kia, trong mắt Khương Thị, Song Hùng càng lộ vẻ vui mừng, nóng lòng muốn ra tay.

Nhưng sau đó một khắc, nét mặt của bọn họ liền cứng đờ, quái vật hét lớn một tiếng, nắm tay kia vỡ vụn lóe ra hắc mang, rồi lại khôi phục như ban đầu, ngay cả hố to bị đánh trên người cũng đều biến mất.

Con ngươi Lâm Hiên co rút lại, ở trong đê giai yêu thú, không ít những tồn tại có thể tự lành thân thể, chỉ khi nào tiến giai lên cấp bốn, loại thần thông thiên phú này mới biến mất, nguyên nhân thì không ai rõ, nhưng rất có thể là vì quy luật thiên địa, cần phải duy trì sự cân bằng nào đó, nếu không thì những yêu tộc Hóa Hình kỳ kia bị chặt tay, hoặc trước ngực đâm thủng một cái hố vẫn có thể khôi phục không chết, thế thì tu sĩ nhân loại còn đánh gì nữa, còn không bằng rửa sạch cổ chờ làm thịt còn hơn.

Về phần đê giai yêu thú, có những thiên phú này không cũng chẳng ảnh hưởng gì lắm.

Nhưng cự quái núi trước mặt, ít nhất cũng là tồn tại cấp Nguyên Anh, hình thể lại khổng lồ như thế, hơn nữa còn có thể chữa trị thân thể mình...

Lâm Hiên cùng Tần Nghiên liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ sợ hãi trong mắt nhau, nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, bọn họ tuyệt không muốn là địch của quái vật trước mắt.

Lúc này tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, trong lòng Lâm Hiên rùng mình, quay đầu nhìn sang.

Chỉ thấy trên cánh tay cự quái kia, sinh ra rất nhiều xúc tu dài ngắn không đồng nhất... không, không phải xúc tu, mà giống đầu lưỡi của con quái vật nào đó hơn.

Lớn cỡ mấy chục trượng, ngắn cũng chừng bảy tám trượng.

Chỉ thấy cánh tay nó huy vũ, đầu lưỡi cũng đồng thời ngăn trở công kích của tu sĩ Tuyết Minh môn, tu sĩ Nguyên Anh ở cạnh đó thì còn đỡ, nhưng tu tiên giả Ngưng Đan kỳ thì đại kinh thất sắc, hai người trong đó tránh né không kịp, bị đầu lưỡi cổ quái kia quấn lấy, sau đó đưa vào trong miệng quái vật.

Tiếng rộp rộp truyền vào tai, miệng quái vật kia là một cái khe gần đỉnh núi, dài chừng hơn trăm trượng, bên trong răng lổm chổm, một khi bị hút vào, đừng nói là Ngưng đan kỳ, cho dù là đại tu sĩ cũng chết không thể nghi ngờ.

Người đang ở trước mặt nó giống như con kiến, còn chưa đủ nhét kẽ răng, nhưng trên mặt cự quái lại lộ vẻ hài lòng, bộ dạng hưởng thụ vô cùng. "Không tệ, không tệ, mặc dù không bằng tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, nhưng có thể khiến bổn tôn khôi phục một chút nguyên khí".

Nghe xong lời này, Lâm Hiên thần sắc vừa động, nhìn chằm chằm quái vật trước mặt, qua thời gian hơn nửa chén trà, hắn thở dài yếu ớt: "Sư tỷ, chúng ta cũng chuẩn bị ra tay thôi".

"Cái gì?" Tần Nghiên ngẩn ngơ, vẻ mặt có chút cổ quái, sư đệ vừa nãy còn nói, không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt sẽ không tham gia vào, sao trong nháy mắt đã đổi ý rồi. Lâm Hiên làm vậy đương nhiên là có lý do của hắn, mục đích cùng không phải là báo thù cho Tuyết Minh môn.

Bây giờ hắn rốt cuộc đã hiểu, quái vật vừa nãy vì sao lại chặn hai người, bởi vì máu thịt của tu sĩ là thứ đại bổ với người này. Nó tuyệt sẽ không cho người nào chạy trốn.

Nếu giờ phút này ở một bên ngồi xem, chờ tu sĩ Tuyết Minh môn bị giết mổ gần hết thì sẽ đến lượt chính mình.

Với sự khôn ngoan của Lâm Hiên, đương nhiên sẽ không tạo cơ hội để địch nhân diệt từng bộ phận.

Phải liên thủ trước.

Đương nhiên, lát nữa trên đường đánh tới nếu quái vật lộ ra sơ hở, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà chạy trốn.

Dù sao loại sinh vật dị giới này, trước kia chưa từng xuất hiện, đối phương mạnh thế nào, hắn cũng không biết được, mà cũng chẳng phải là thứ mình bây giờ có thể ứng phó.

Cũng may phong ấn mặc dù đã giải trừ, nhưng thực lực của đối phương vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hẳn là cần phải thôn phệ máu thịt của tu sĩ mới có thể bổ sung nguyên khí, cụ thể cần phải ăn bao nhiêu người Lâm Hiên cũng chẳng rõ lắm, nhưng mấy ngàn đệ tự Tuyết Minh môn đã bị diệt có thể cung cấp cho nó không ít pháp lực.

Lâm Hiên nói phỏng đoán của mình ra, Tần Hiên nhẹ gật đầu, nàng mặc dù không nghĩ nhiều như vậy, nhưng lời sư đệ nói có rất nhiều khả năng.

Quái vật cần máu thịt, tuyệt sẽ không để những người bản thân đã gặp chạy trốn, thay vì bị tiêu diệt từng bộ phận, không bằng liên thủ trước kháng ma.

Đương nhiên, Lâm Hiên cũng báo cho Khương Thị, Song Hùng, sau khi nghe xong truyền âm của Lâm Hiên, Khương Đại, Khương Nhị cũng biến sắc, không dám trì hoãn nữa.

Vì vậy bốn tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng gia nhập chiến đấu.

"Khách khách, bốn con bò sát nhỏ, cũng muốn tới chịu chết à?"

Đừng thấy cự quái này hình thể khổng lồ đến cực điểm thì khinh thường, linh trí của nó đủ để so với nhân loại.

Nó quả thật có ý tiêu diệt từng bộ phận, cho nên sau khi ngăn cản Lâm Hiên và Tần Nghiên cũng không tiếp tục công kích.

Về phần Khương Thị, Song Hùng, từ đầu tới cuối, càng không thèm để ý đến.

Nhưng có một phần nhỏ thần thức, vẫn luôn chú ý đến hành động của bốn người, tuyệt không cho phép bọn họ chạy trốn, tu sĩ Nguyên Anh, với nó mà nói, là đại bổ nhất, ăn một người, đủ bằng ăn hơn ngàn tu tiên giả bình thường.

Lúc này thấy quỷ kế của mình bị bốn người đoán ra, cự quái vừa sợ vừa giận, có điều sợ cũng chẳng bao nhiêu, bàn tay cự quái mở ra, quạt về phía bốn người.

Tức thì phảng phất giống như thái sơn áp đỉnh, khoảng cách còn hơn trăm trượng, trận gió mãnh liệt kia đã thổi tới.

Ánh mắt Khương Thị, Song Hùng lộ vẻ sợ hãi, hai người bọn họ cũng không dám tiếp công kích bá đạo hung mãnh như thế.

Hai huynh đệ nắm chặt tay nhau, cùng hóa thành một đạo cầu vồng, tốc độ nhanh gấp bội tu sĩ cùng giai, nhanh chóng bay sang phía bên trái.

Thái Nghiên eo nhỏ ngăn lại, thi triển ra Cửu Thiên Huy Bộ, mặc dù còn lâu mới bằng bản thăng cấp của Lâm Hiên, nhưng né tránh công kích cũng không có gì đáng lo.

Nhưng rất nhanh, nàng liền mặt hoa thảm biến.

"Sư đệ!"

Trong thanh âm của thiếu nữ lộ vẻ lo lắng, thiếu niên khiến nàng lo lắng kia không rõ vì sao vẫn còn đang ngẩn tại chỗ.

Ngay cả cự quái cũng cảm thấy có chút kỳ quái, có điều phần vui nhiều hơn, đối phương nếu đã muốn chết, nó tất nhiên sẽ không hạ thủ lưu tình.

Ầm ầm! Ma sát cùng không khí không ngờ lại phát ra chấn động như sấm rền, một kích này, mặc dù không chứa bất cứ pháp lực nào, nhưng khí lực tuyệt đối nặng mấy trăm vạn cân.

Cùng hợp lại như thế, cho dù là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng có thể biến thành bánh thịt.

Nhưng Lâm Hiên lại hoàn toàn không sợ.

Tay áo phất một cái, một thanh đoản kiếm dài hơn thước bay vút ra, trên mặt cự quái không khỏi lộ vẻ cười nhạt, giao long vừa nãy cũng không làm gì được quả đấm của mình, một thanh kiếm tiên ngắn như vậy thì có thể làm gì chứ.

Vù! Lực lượng cự chưởng kia đánh ra lại tăng thêm ba phần.

Lâm Hiên cũng đánh ra một đạo pháp quyết.

"Đi!"

Theo một tiếng quát khẽ của hắn, trên thanh Hỏa kiếm, đột nhiên bắn ra linh mang chói mắt.

Một trượng, hai trượng, mười trượng...

Sau đó kiếm này lại tăng tới hơn bảy mươi trượng làm người ta kinh hãi.

Cự kiếm thuật! Tất cả tu sĩ không khỏi nhìn trân nghẹn lời, đối với cao giai tu tiên mà nói, khiến pháp bảo trở nên to lớn dài ra cũng không tính là thần thông cao thâm gì.

Ví dụ như móc vàng của Chu Thiên Vân vừa biến thành giao long dài mười xà trượng.

Nhưng loại thể tích này, gần như cũng đã đến tột cùng, không thể nào dài thêm nữa, trong đó có hai hạn chế.

Một là pháp bảo càng lớn, uy lực tuy càng mạnh, nhưng lúc điều khiển, cũng cần nhiều pháp lực và thần thức hơn.

Cái đầu còn tàm tạm, dùng thần thông cao thâm của tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, điểm pháp lực ấy, vẫn có thể cung cấp, nhưng cự vật không lồ dài chừng mười trượng, thần thức lại không theo kịp.

Đừng nói trung kỳ, cho dù là tu sĩ hậu kỳ, miễn cưỡng đến cùng, muốn điều khiển bảo vật bảy mươi xà trượng, chỉ sợ thần thức cũng phải không kém lão quái Ly Hợp bao nhiêu.

Huống chi cho dù thần thức đủ, cũng còn có nan đề thứ hai.

Mặc dù tài liệu luyện chế pháp bảo, chính là thiên tài địa bảo muôn hình vạn trạng, co duỗi và kéo dài dát mỏng đều vô cùng tốt, nhưng cho dù là thứ gì, đều có tính cực hạn.

Một kiện bảo vật, nếu muốn lúc co có thể nhỏ lại hơn tấc, lúc lớn lên lại tăng tới mười trượng, mặc kệ là từ góc độ nào nói, đều có chút quá hà khắc.

Không có nhiều tài liệu có thể làm được.

Nhưng dù là lông phượng và sừng lân, cũng không phải đại biểu nhân giới sẽ tìm không ra.

Ví dụ như lửa xanh trong tay Lâm Hiên, chính là bảo vật loại khiến người ta thèm nhỏ dãi này.

Cự kiếm hơn bảy mươi trượng kia lúc hiện ra trong tầm mắt, tất cả tu sĩ vô cùng kinh ngạc, cơ hồ cho là mình nhìn lầm.

"Đại ca, ta không có mơ chứ, chẳng lẽ thần thức của tiểu tử này, lại có thể sánh với tu sĩ Ly Hợp kỳ?" Khương Nhị há to miệng, vẻ mặt nhìn qua có chút ngốc nghếch.

Về phần Khương Đại thì căn bản đã quên cả trả lời, ở trong tu sĩ cùng bậc, hai huynh đệ tung hoành vô địch, nhưng giờ phút này thấy thiếu niên khuôn mặt bình thường này, mới hiểu được đạo lý gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn.

Thần thông khác tạm thời không nói, chỉ dựa vào cự kiếm thuật khủng bố này đã đủ để đại sát bốn phương.

Ầm! Mọi người không có thời gian suy nghĩ, động tác vừa nãy nói thì chậm nhưng diễn ra lại nhanh, bàn tay giống núi nhỏ kia liền đối chiến với Lâm Hiên.

Thật ra từ thể tích mà nói, hai thứ vẫn chênh lệch như cũ, nhưng cự quái chỉ là cậy mạnh, còn thanh Hỏa kiếm lại ẩn chức lực ngũ hành, hơn nữa ở trong pháp bảo của Lâm Hiên, luận về công kích thì nó là mạnh nhất.

Hai thứ chạm nhau, chuyện xảy ra khiến người ta trợn mắt há mồm.

Thanh quang chói mắt, bàn tay khổng lồ kia giống như đậu hủ, thanh Hỏa kiếm chỉ hơi lật một cái, đã xoắn toàn bộ bàn tay thành bột phấn, sau đó chém mạnh về phía đỉnh núi, nếu không có sơ suất gì, vậy hẳn sẽ chém tới đầu cự quái.

Mặc kệ là sinh vật gì, đầu đều là bộ vị yếu hại.

"Không thể nào!"

Chu Thiên Vân trợn tròn mắt, gã vừa mới ăn quả đắng không nhỏ của quái vật, biết rất rõ chỗ đáng sợ của nó.

Theo lẽ thường mà nói, pháp bảo chém tảng đá hẳn là giống như chém đậu hủ, nhưng cự quái này sau khi sống lại, không biết thi triển thần thông gì, khiến cho mức cứng rắn của toàn thân đều tăng mạnh.

Cụ thể là cứng rắn đến mức nào thì rất khó nói, nhưng so với không ít tài liệu luyện chế linh khí thì cũng chẳng kém là bao, một kích toàn lực của mình cũng chỉ có thể đánh ra một cái hố trên người đối phương mà thôi.

Nhưng bảo vật của Lâm Hiên lại có thể dễ dàng xoắn bàn tay thành bột phấn, còn có dư lực tiến hành đợt công kích thứ hai.

Có lầm không vậy, cảnh giới của hắn thật sự giống mình ư? Cho dù là đại tu sĩ đi nữa, có thể làm được điều này chỉ sợ cũng chẳng có mấy người.

Trong lòng Chu Thiên Vân hoảng sợ, có điều cũng chẳng có tâm tình suy nghĩ Lâm Hiên vì sao lại lợi hại như thế, đối mặt với cự quái, trợ thủ thực lực càng mạnh thì đối với gã càng có lợi, dù sao hai bên cũng chẳng có xung đột ích lợi gì.

Quát to một tiếng, gã lại rót pháp lực vào móc vàng, cơ hội tốt như vậy, tất nhiên không có lý do gì để bỏ qua.

Thật ra thì tu tiên giả nào vừa kịp phản ứng lại cũng đều thi triển thần thông sở trường, bây giờ điều cần làm chính là ra sức mà đánh.

Nhưng vẻ mặt Lâm Hiên lại trầm xuống, cho dù một bàn tay bị chém đứt, đối với quái vật mà nói cũng chỉ là một vết thương nhẹ, mục tiêu của hắn là chỗ đỉnh núi, ngũ quan nơi đó nhất định trọng yếu nhất.

Mặc dù trong lòng vẫn tồn tại ý niệm chạy trốn như cũ, có điều nếu có cơ hội giết chết quái vật trước mắt thì Lâm Hiên cũng sẽ chẳng nương tay chút nào.

Có một câu nói: Xem chiến cuộc, xem tình huống, đánh thắng được thì đánh, đánh không lại thì bỏ chạy.

Quái vật tuyệt không ngờ tiểu tư dung mạo tầm thường này thực lực lại mạnh như thế, không tốn chút sức nào đã chém bàn tay của mình xuống.

Mặc dù có thể khôi phục, nhưng nguyên khí tiêu hao lại rất nhiều, có điều nó bây giờ không có thời gian tức giận, thanh cự kiếm của hắn lại chém tới mắt của mình.

Quái vật giận dữ mở to miệng, đột nhiên lè ra một đầu lưỡi thật dài, mặc dù cũng là nham thạch tạo thành, nhưng lại rất khác với những bộ phận khác của thân thể, đen kịt như mực, loại nham thạch này cũng là loại cứng rắn nhất, không sợ pháp bảo của tu tiên giả, chỉ tiếc toàn thân nó bộ phận có được loại nham thạch này không nhiều lắm.

Trong đó bao gồm cả đầu lưỡi trong miệng.

Lâm Hiên nhướng mày, nhưng không kịp biến chiêu nữa, mặc dù thần thức hắn đủ mạnh, có thể điều khiển pháp bảo thể tích lớn như thế, nhưng lại không còn độ linh hoạt trước kia, việc có lợi tất có hại.

Đầu lưỡi kia xoắn một cái, đã quấn tới thanh Hỏa kiếm, mà lần này pháp bảo lại chém không đứt, ngược lại còn bị đầu lưỡi cuốn lấy.

Cự quái nhe răng phát ra tiếng cười, định kéo nó vào trong miệng.

Lâm Hiên nhướng mày, cũng không bấm niệm pháp quyết đoạt lại, thần thông khác tạm thời không nói, chỉ so khí lực với quái vật kia, quả thật đã không biết chữ chết viết thế nào, đừng nói mình, chỉ sợ cho dù là mấy tu sĩ cảnh giới cao hơn nữa cũng không bằng.

Nếu đổi lại là một người khác, chỉ còn cách bỏ pháp bảo, nhưng trong mắt Lâm Hiên lóe lên vẻ tàn khốc, bỗng nhiên hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng, tay không nhắm tới đầu lưỡi quái vật.

"Lâm huynh, mau quay lại đi".

Chu Thiên Vân đột nhiên biến sắc, trải qua một phen giao thủ vừa nãy, gã biết rõ sự khủng bố của cự quái, cho dù bí thuật của người này có thể so với tu tiên giả Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng liều lĩnh như thế cũng thật quá nguy hiểm.

Đương nhiên, gã nóng lòng như thế, cũng không phải vì có giao tình sâu đậm với Lâm Hiên, mà chẳng qua là do giờ phút này liên thủ đối địch, tất nhiên không muốn có người đi chịu chết vô ích.

Khương Thị, Song Hùng cũng thở dài, vị Lâm đạo hữu này thần thông quả thật không tệ, nhưng kinh nghiệm đấu pháp quá nông cạn, đối mặt với quái vật khổng lồ như thế, cách làm thông minh nhất nên là núp ở nơi xa mà đánh, tiếp cận quá mức sẽ chịu áp lực gấp đôi.

Trong mọi người, chỉ có cách nhìn của Tần Nghiên là khác với mọi người, nàng hiều rõ Lâm Hiên hơn những kẻ khác nhiều, vị sư đệ này là hạng người âm hiểm giảo hoạt, chỉ chiếm tiện nghi chứ không chịu thiệt thòi, nếu không nắm chắc, sao dám mạo hiểm xông tới trước.

Nhìn đạo cầu vồng kia, Tần Nghiên cơ hồ không chút chần chờ, cả người linh quang chợt lóe, thi triển Cửu Thiên vi bộ, từ phía sau đuổi theo.

Lâm Hiên mặc dù thân ở trong hiểm cảnh, có điều với thần thức cường đại của hắn, cũng có thể phát hiện được nhất cử nhất động xung quanh, Tần Nghiên theo tới, trong lòng Lâm Hiên không khỏi ấm áp.

Đương nhiên, vào thời khắc này, hắn cũng chẳng có thời gian bày tỏ gì, hét lớn một tiếng, vận chuyển pháp quyết trong cơ thể, tốc độ độn quang đột nhiên tăng mạnh.

Ngay lập tức đã tới trước đầu lưỡi của cự quái.

Tảng đá màu đen cùng với những bộ phận khác khác nhau rất lớn, con ngươi Lâm Hiên hơi co lại, mà trên mặt cự quái lại lộ ra thần sắc vui mừng như điên.

Đối với Lâm Hiên có một cỗ hận thấu xương, một tu tiên giả Nguyên Anh kỳ nho nhỏ, lại dám phá hủy bàn tay của mình.

Không đem hắn nhai thành bột phấn, thật khó giải nỗi hận trong lòng.

Triệu Chủy!

Theo tiếng quát lớn của Tuyết Minh Sơn, trên đầu lưỡi lại mọc thêm hơn chục nhành, mỗi một nhành đều vàng sù sì, nhìn qua giống như rắn ma trăn lớn, quấn về phía Lâm Hiên.

Lâm Hiên cau mày, ống tay áo vũ động, một cây thương dài hình dạng xưa cũ xuất hiện trong tầm mắt, đây là bảo vật của Bạch Tuyết Hồ Vương, không chỉ có hiệu quả thần thông về không gian, mà chỉ riêng lực công kích cũng đã không phải tầm thường, so với lửa xanh, cũng chẳng thua kém là bao.

Rót pháp lực vào, Lâm Hiên khua bảo vật này xuống dưới, một đạo quang nhận hình trăng lưỡi liềm hiện ra, chém mạnh lên trên một nhánh xúc tu.

Xoạt một tiếng giòn tan truyền vào tai, nhưng không thấy nửa điểm hiệu quả.

"Khách khách, tiểu tử, không cần vùng vẫy phí công, ngươi tưởng đầu lưỡi bổn môn có thể bị một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ như ngươi tổn thương sao?"

Cự quái một bên dùng đầu lưỡi tần công địch, một bên điên cuồng cười to, điểm này khiến Lâm Hiên hết sức bội phục, có điều khoe độ cứng rắn của đầu lưỡi mình...

Không sai, ngay cả lửa xanh cũng không thể ngăn cản được, nhưng pháp bảo mà mình có trong tay, chỉ sợ cũng chỉ có chuôi tàn kiếm này mới có chém đứt nó.

Đáng tiếc loại bảo vật cấp bậc này, không phải cứ muốn dùng là có thể dùng được, ngoại trừ thủ pháp tế luyện đặc thù, còn phải có bí quyết thông bảo phối hợp.

Lâm Hiên bế quan thời gian quá ngắn, vẫn chưa kịp học qua.

Nhưng Lâm Hiên sở học vô cùng nhiều, không chỉ giới hạn riêng trong pháp bảo, hắn còn có bí thuật ẩn giấu.

Thần thông ngọn lửa này không cần phải nói, trước đó không lâu đã dung hợp hỏa của thiên kiếp, mặc dù Lâm Hiên không dám nói là thần cản giết thần, Phật cản giết Phật, nhưng ít ra ở trong nhân giới mà nói, thứ có thể chống nổi hẳn là không nhiều lắm.

Mắt thấy bảy tám nhánh xúc tu đã tới trước người, nhưng sắc mặt Lâm Hiên chẳng thay đổi chút nào, thân hình quay tít một vòng, từ trong tay áo hắn bắn ra mấy hỏa tuyến xanh biếc, đánh chuẩn xác lên trên xúc tu.

Phốc...

Một tiếng vang nhỏ truyền vào tai, xúc tu ngay cả pháp cũng không cách nào đả thương kia bị một tầng lửa xanh bao vây, mặc dù không hóa thành tro bụi, nhưng rõ ràng không chịu nổi, vô số vết rạn xuất hiện ở mặt ngoài.

Lâm Hiên giơ tay lên, mấy đạo kiếm khí ẩn hiện, lóe lên, những xúc tu kia liền biến thành đá vụn rơi rào rào xuống.

Lâm Hiên lại càng không dám trì hoãn, cả người thanh quang chợt lóe, đã dùng Cửu Thiên Cảm Bộ thuấn di đến cái lưỡi khổng lồ.

Hai tay không ngừng huy động, vô số cô ấn chằng chịt ở trong khoảnh khắc đã hoàn thành, miệng phồng lên, một ngọn Bích Huyễn U hỏa cỡ cánh tay phụt lên, giữa không trung ngoặc một cái, một con chim lửa dài hơn thước thành hình trước mặt.

Uy lực thần thông này tuy khiến người ta hâm mộ, nhưng tu luyện gian nguy, số lượng lại không nhiều, mà thứ trước mắt lại càng hiếm.

"Đi!"

Lâm Hiên chỉ vào, chim lửa màu xanh biếc giương cánh, hóa thành một mũi tên xanh, nhào tới đầu lưỡi.

Lửa ma khiến người ta sợ tràn ra bốn phía, một màn kia lại lần nữa xuất hiện, tiếng vang két két két truyền vào tai, thanh Hỏa kiếm đã chém đứt nham thạch xuất hiện vết rạn kia.

Thành công thoát khốn mà ra, cự quái dáng vẻ kiêu ngạo lui về sau một bước, trên mặt đầy đau đớn, khác với bàn tay bị chém đứt lúc nãy, loại nham thạch bình thường kia có thể dùng pháp thuật khôi phục, nhiều nhất chỉ là tiêu hao một chút nguyên khí mà thôi.

Mà loại đá đen thần bí này, mới là chỗ hạch tâm trọng yếu nhất, một khi bị hao tổn, không có cách nào sống lại.

Vốn loại tảng đá này cũng là cứng rắn nhất, ít nhất pháp bảo bình thường chắc chắn sẽ chẳng tổn thương được chút nào, nhưng thật không ngờ ngọn lửa của đối phương lại bá đạo như thế.

Vừa nãy may là lui về sớm, nhưng đầu lưỡi cũng đã bị chém tới tận một phần ba. Cự quái đau đến toàn thân run rẩy, đối với thiếu niên làm tổn thương mình càng thống hận tới cực điểm.

Tiếng ken két ken két truyền vào tai, những tảng đá này lại biến thành từng con quái thú nham thạch, lớn nhỏ không đều, hình thái cũng khác nhau, nhưng mỗi một con đều phát ra khí hung lệ nồng đậm, hung hăng nhào tới Lâm Hiên.

Đây là cái gì? Lâm Hiên nhíu mày lại, mặc dù không nhận ra, nhưng cùng cơ quan con rối cũng có vài phần tương tự. Cũng chẳng biết uy lực thế nào, Lâm Hiên đang định thử một chút, nhưng động tác Tần Nghiên lại còn nhanh hơn một chút, chỉ thấy thiếu nữ hai tay bấm niệm pháp quyết, Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng hoa lệ muôn vẻ, đã vọt tới trước. Hồng quang chợt lóe, một đôi quái thú mang hình báo đã bị chẻ thành hai nửa. Trù Đoạn đón gió triển khai, độ sắc bén của nó chẳng kém phi kiếm phi đao chút nào.

Tiếp theo ngón tay Tần Nghiên điểm nhẹ, bảo vật này lại giống như linh xà, quấn lên thân một con thạch quái khác, siết chặt thành mảnh nhỏ.

Cứng mềm hỗ trợ, biến hóa vạn trạng, thần thông của Tần Nghiên vốn bất phàm, lại dùng đỉnh giai pháp bảo Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng này, thạch quái bình thường sao có thể ngăn cản được nàng.

Nhưng thạch quái mất đi bao nhiêu thì trong sương trắng lại sinh ra bây nhiêu.

Lông mày Lâm Hiên cau lại, lại đưa tay ôm eo thon của thiếu nữ, thân thể mềm mại của Tần Nghiên hơi cứng, nhưng rất nhanh liền trần tĩnh lại, hai người đang ở đó đã thuấn di đâu mất.

Loại tình thế này, rõ ràng càng dây dưa càng bất lợi, hai người Lâm Hiên chuyển một cái, đã tới sườn núi.

Nhưng Lâm Hiên không còn thời gian giải thích với nàng nữa, đã có vô số quái thạch từ đằng sau đuổi tới, cũng may Khương thị, Song Hùng cùng tu sĩ Tuyết Minh môn cũng không nhàn rỗi, tinh lực cự quái phân ra đối phó hai người bọn họ không nhiều.

Nhưng quái thạch trước mắt cũng gần ngàn con.

"Sư tỷ, người trước tiên giúp ta ngăn địch, chỉ cần mấy khắc là được rồi".

"Không được, những quái thạch này quá nhiều, một mình ta sợ không ứng phó nổi". Tần Nghiên cắn răng nói. Lâm Hiên gật đầu, loại quy mô trước mắt này, với tu vi thần thông của Tần Nghiên, quả thật bây giờ không phải lúc hắn ẩn dấu thực lực.

Vươn tay ra, khẽ giật bên hông, hai túi vải bị hắn tế lên...

Ầm!

Thi vụ cuồn cuộn, kèm theo mùi hôi thối muốn ói, một thân ảnh cao gầy khô đét xuất hiện ở tầm mắt, con mắt lồi ra, móng tay ngăm đen.

Thi ma!

Tần Nghiên lấy tay che miệng, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc, sư đệ sở học giống mình, Cửu Thiên Huyền Công chính là đạo môn chính tông, làm sao có thể sử dụng thi ma.

Phải biết rằng luyện thi thuật thuộc về loại thần thông ma đạo, hơn nữa còn phải là nhất mạch quỷ tu của thiên môn mới có thể nắm giữ, âm dương linh lực khác loại, sao có thể cùng vận hành trong cơ thể một người chứ?

Có điều kinh ngạc thì kinh ngạc, trên mặt Tần Nghiên lại chẳng có chút chán ghét nào, ngược lại còn lộ ra một tia sùng bái, dù sao Chính Ma Nho Phật, kể cả người tu yêu, đều chẳng qua chỉ là lựa chọn con đường tu tiên bất đồng mà thôi.

Huống chi ở trong suy nghĩ của tu sĩ nào có cái gì là chính tà, dù là Vân trung tiên tử, cũng sẽ không xem thường tu quỷ, trong tâm chẳng qua chỉ là tò mò thôi.

Tiếp theo túi linh thú bên cạnh mở ra.

Tần Nghiên vừa thấy ngay cả kinh hô cũng chẳng thốt nên lời, trên mặt đẹp chỉ còn lại có sự rung động.

Một con tê tê dài hơn một trượng xuất hiện trước mặt, sau đó linh quang chợt lóe, hóa thành một Lạp Xa lão giả, mặc áo da ngắn tay, tóc dài đến eo, rối xù giống như ổ gà.

Hóa hình yêu tộc, hơn nữa còn là hậu kỳ!

Làm sao có thể chứ?

Yêu tộc Hóa Hình kỳ linh trí đã mở, nào cam tâm chịu để người định đoạt, đừng nói sư đệ là tu tiên giả Nhất Nguyên anh kỳ, cho dù là sư tôn Như Yên tiên tử của nàng, cũng không có khả năng tóm đại yêu tộc Hóa Hình hậu kỳ làm linh thú.

Vốn Lâm Hiên tuy mạnh, nhưng Tần Nghiên vẫn cảm thấy được bóng lưng của hắn, nhưng bây giờ, thật sự chỉ còn lại có sùng bài. "Sư tỷ, có hai người thủ hạ của tiểu đệ trợ giúp, ngăn những quái thạch này hẳn là không có vấn đề, xin tận lực giúp ta tranh thủ một ít thời gian". Thanh âm của Lâm Hiên truyền tới.

"Được". Tần Nghiên gật đầu, cũng không nhiều lời, mặc dù nàng không biết mục đích của Lâm Hiên là gì, có điều sau khi thấy thủ đoạn của vị sư đệ này thì nàng đã hoàn toàn tâm phục, không biết tại sao lại có chút cảm giác như khi đối mặt với Như Yên tiên tử.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng, nhắm hai con mắt lại, thả thần thức vô cùng cường đại ra, bắt đầu tìm tòi ở quanh đó.

Mà những quái thạch kia đã vọt tới gần, thi ma gầm lên giận dữ, hai cánh tay ma tăng vọt, năm ngón tay nắm chặc, một quyền đánh thủng thạch quái đang vọt tới trước người.

Con tê tê mạnh hơn, mặc dù linh trí của nó bình thường không mở ra, nhưng dù sao cũng là Hóa Hình hậu kỳ, tu luyện yêu thể vô số năm tháng, mạnh mẽ vô cùng, vọt tới giữa thạch quái quyền đấm cước đá loạn xạ, thỉnh thoảng phóng ra mấy cái pháp thuật thổ hệ, đánh mấy quái vật này mất bảy hồn tám vía.

Về phần Tần Nghiên thì ngược lại núp ở phía sau, có điều nàng làm thế, tự nhiên không phải là vì nhát gan, mà là để hộ pháp cho Lâm Hiên, không để thạch quái quấy rầy hắn.

Mỗi khi có cá lọt lưới, đều bị nàng thu thập gọn gàng.

Từ những chi tiết nhỏ này, cũng có thể thấy được đây là một cô gái rất thận trọng.

Thạch quái tuy nhiều, nhưng không có con nào có thể vọt tới cạnh Lâm Hiên, đảo mắt thời gian đã trôi qua nửa chén trà, Tuyết Minh Sơn cũng phát giác không ổn, đang định có động tác khác, nhưng Lâm Hiên lại mở hai mắt ra, đánh ra một đạo pháp quyết, lửa xanh xoay quanh đỉnh đầu bổ mạnh về chỗ hơn trăm trượng bên trái.

Mặc dù kiếm này không sử dụng Cự đại thuật, nhưng uy lực cũng không tầm thường. Một vách núi bị san phẳng, lộ ra một đại động đường kính hơn một trượng, sâu không thấy đáy.

"Chúng là ở trong này".

Lâm Hiên mừng rỡ nói: "Sư tỷ, theo ta vào".

Lâm Hiên vừa nói, vừa hóa thành một đạo cầu vồng, bay vào trong huyệt động cổ quái kia,

Tần Nghiên không chút do dự, cũng theo sát, kế tiếp chính là con tê tê và thi ma, hai con quái vật cản phía sau, vừa đánh vừa rút, cũng tiến vào sơn động.

Trong động chỉ có hơn một trượng, đối với loài người mà nói thì rộng rãi, nhưng những thạch quái kia lại không vào được, dù một số thể tích nhỏ, cưỡng chế xâm nhập, cũng chẳng qua là biến thành pháo hôi của hai người mà thôi, tu sĩ Tuyết Minh môn và Khương Thị, Song Hùng trợn mắt há hốc mồm, hai người rõ ràng chạy vào trong thân quái vật, bọn họ định làm gì vậy?

Nhưng không có thời gian suy nghĩ.

Cự quái kia nhất thời không cách nào tóm được, phát tiết tất cả tức giận lên người bọn họ, nham thạch màu đen sau khi bị hủy không thể hồi sinh lại, nhưng những bộ phận khác của nó lại không có gì đáng ngại, bị thanh Hỏa kiếm chặt đứt lại dài ra lần nữa, cự quái rít gào đánh tới bọn họ.

Muốn tránh cũng không được, những người khác chỉ có thể cắn răng chống đỡ, quái vật kia mặc dù không có pháp lực ba động, nhưng mỗi một quyền đánh ra, nặng mấy trăm ngàn cân, ngay cả tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, cũng không dám công kích trực tiếp.

"Đừng liều mạng, du đấu, ngũ quan hẳn là chỗ yếu hại của nó, trước tiên tập trung pháp bảo rồi công kích".

"Dạ!"

Đệ tử Tuyết Minh môn không cần phải nói, Khương Thị, Song Hùng với mệnh lệnh của gã cũng không chỉ trích, một là giao tình hai bên không tệ, hai là chỉ cần có thể đẩy lùi địch, một chút tiểu tiết có tính là gì?

Chỉ thấy trên bầu trời cầu vồng đủ màu lóe ra, nhìn từ xa giống như đom đóm bay đầy trời, phương thức du đấu này quả nhiên không tệ, cự quái mặc dù không ngu ngốc, nhưng thân hình lại cao lớn đồ sộ như thế, chắc chắn không có được sự linh hoạt như người tu tiên.

Tránh thoát nắm tay, sau đó tranh thủ dùng pháp bảo nhắm ngay đỉnh núi đánh xuống, cự quái tất nhiên sẽ không chờ bị đánh, trên mặt nó lại xuất hiện thêm nhiều cột đá, linh hoạt giống như rắn, ngăn cản pháp bảo bay tới.

Có điều những cột đá này không phải màu đen, chỉ là loại đá bình thường sau khi tăng cường, mặc dù có cứng hơn một chút, nhưng pháp bảo muốn đánh vụn cũng không có vấn đề gì.

Thấy cự quái bảo vệ khuôn mặt như thế, chỗ yếu hại là nơi này chắc chắn không sai, chúng tu sĩ mừng rỡ, đều tăng công kích.

Quái vật này cũng không phải là không thể chiến thắng.

Trong lòng vừa mới dâng lên ý nghĩ này, quái vật kia đột nhiên mở to miệng, rống lớn một tiếng.

Âm ba tạo thành một cỗ lốc xoáy mắt thường có thể nhìn thấy, quét về trước.

Chiêu này rất giống sư tử hống của Phật môn, nhưng lại bất đồng.

Loại thần thông cao thâm của phật môn là đem thanh âm, thần niệm, còn cả pháp lực trộn lẫn với nhau, dùng phương thức bí thuật phóng ra, mà cự quái phát động công kích thì chỉ thuần túy là dựa vào thanh âm lớn mà thôi.

Nhưng không nên chủ quan khinh thường, với thân hình khôi ngô cao vạn trượng của nó, sự hùng hồn của thanh âm vọng lại cũng rất khó tưởng tượng.

Mấy đạo gió lốc phía trước còn dễ nói, âm ba phía sau càng thêm khiến người ta nghẹn họng nhìn trân trối, không ngờ lại tạo thành ba đạo có vật chất vô hình giống như quang nhận, quét ngang qua.

Hai tu tiên giả Ngưng Đan trung kỳ đứng mũi chịu sào, một người là lão già tóc bạc, người còn lại là một nữ tu có dung mạo xinh đẹp.

Hai người vì chỗ đừng gần phía trước, muốn tránh cũng không được, trong lúc vội vàng, thậm chí ngay cả pháp bảo cũng không kịp tế ra, chỉ có thể một người lui về sau, người kia hai tay vỗ, xuất hiện một phòng ngự phù không gió tự cháy, hóa thành vòng bảo hộ sương mù ngăn ở trước.

Lựa chọn khác nhau, nhưng đều phí công vô ích.

Chỉ nghe một tiếng xoạt truyền vào tai, vòng bảo hộ màu trắng kia bị xé rách giống như vải gấm, mưa máu đầy trời, lão già bị chặn ngang thành hai khúc.

Cả phòng ngự phù của địa giai sơ cấp mà cũng không có nửa điểm hiệu quả.

Nữ tu xinh đẹp mặt hoa thất sắc, hai tay bấm niệm pháp quyết, phun ra một bụm máu, độn quang sau khi hấp thụ, tốc độ lập tức nhanh hơn nhiều.

Với thần thông của tu sĩ Ngưng Đan kỳ, theo lẽ thường mà nói, âm ba tuyệt không đuổi kịp, nhưng một tiếng rống này của cự quái, thanh âm đã hóa thành gió lốc, mức mau lẹ của nó, bạo tăng đến độ không thể tưởng tượng nổi, nữ tu kia miễn cưỡng lui khoảng chừng hai mươi trượng, rồi cũng bị chém rớt đầu.

"Sư tỷ!"

Chu Thiến Như mắt ngọc trừng lớn, nước mắt từ trên khuôn mặt xinh đẹp chảy xuống, nữ tu xinh đẹp kia quan hệ keo sơn với nàng, nhưng hôm nay lại ngã xuống trước mặt mình, chẳng lẽ thật sự là trời muốn diệt Tuyết Minh môn ta sao?

"Như nhi, đừng vọng động!"

Chu Thiên Vân kéo cánh tay nữ nhi, nếu không cẩn thận ứng phó, rất có thể toàn quân bị diệt, cũng may công kích vừa nãy cách những người khác khá xa, miễn cường tránh thoát được.

Chúng tu sĩ hoảng hốt, lại lui về sau hơn trăm trượng, cũng không dám lại gần công kích nữa.

Cự quái lại duỗi cánh tay, một tay bắt lấy xác hai tu tiên giả, đút vào miệng rộng lúc mở lúc đóng, sau đó khí thế phát ra tựa hồ lại tăng một ít, Chu Thiên Vân mặt đầy vẻ lo lắng, tên ghê tởm này, quả nhiên là dựa vào việc thôn phệ máu thịt tu sĩ để bổ sung nguyên khí.

Vừa nghĩ tới mấy ngàn danh môn đệ tử ngã xuống, trên mặt Chu Thiên Vân tràn đầy lệ khí, không có nửa ý muốn rời đi, huống chi đối phương cũng chẳng thể nào thả họ đi.

Hai bên lại lần nữa lâm vào thế giằng co, cư quái thân thể run lên, vô số cự thạch lớn nhỏ không đều tách ra khỏi người nó, tiếp theo nó nhổ ra không trung sương mù màu trắng, bao trùm những cự thạch này.

Kể cả mấy tu tiên giả Vô anh kỳ trên mặt cũng lộ vẻ kinh hãi, cảnh này sao quen mắt thế. Cự thạch chìm trong sương trắng, có thể biến ảo thành quái vật giống như cơ quan con rối.

Mặc dù một con không phải quá mạnh, nhưng số lượng đông đảo, có những tiểu quái vật này hỗ trợ, những người này cũng biết mình căn bản không phải là đối thủ của quái vật khổng lồ trước mắt.

Ngay cả lão quái vật Vô anh kỳ trong lòng cũng thấp thỏm không yên, hơn hai mươi gã tu sĩ Ngưng đang kỳ còn sót lại càng không cần phải nói, mặc dù bọn họ cũng phẫn nộ vì đồng môn ngã xuống, nhưng nói cho cùng, tu tiên giả dù sao cũng ích kỷ, nếu có thể báo thù thì bọn họ cũng nguyện ý buông tay đánh cược một lần, nhưng theo tình hình hiện tại mà đánh tiếp, hơn phân nửa toàn quân sẽ bị diệt.

Không ít người con mắt bắt đầu đảo loạn, muốn tìm kế thoát thân.

Những kẻ đó tất nhiên chính là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, nhưng Chu Thiên Vân khẽ thở dài, cũng không có chút ý ngăn cản nào, muốn chạy đâu dễ dàng thế, cự quái sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào.

Nếu quả thật có người có thể chạy trốn, gã cầu còn không được nữa là, coi như là giữ lại một chút hương khói cho bản môn.

Cùng lúc đó, Lâm Hiên và Tần Nghiên đã tiến vào lòng núi sâu, dọc theo con đường này, hắn trù tính sẽ lại gặp nguy hiểm, có điều khi nghĩ đến mình đang ở trong cơ thể quái vật, khuôn mặt Vân Trung tiên tử cũng có chút trắng bệch.

Tuy nói tu tiên giới chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra, nhưng cự quái thân cao vạn trượng, vẫn khiến người ta có một loại cảm giác không chận thật như vừa trong mộng bừng tỉnh.

"Sư đệ, ngươi đến tột cùng là có chủ ý gì, chẳng lẽ muốn đánh bại quái vật từ trong cơ thể nó sao?" Tần Nghiên cắn chặt răng, nhịn không được mà mở miệng.

"Đánh bại?" Lâm Hiên lắc đầu: "Đâu dễ như thế, người này thân thể quá lớn, thân thể lại tự lành..."

"Vậy tính toán của ngươi là?"

"Sư tỷ chẳng lẽ đã quên rồi sao, cự quái từng nói có người từng giải khai trói buộc, còn có thần thông trước mắt này, hiển nhiên là do sức người mở ra". Lâm Hiên vừa nói, vừa đánh giá xung quanh, chỉ thấy trên vách núi bốn phía, được khảm vô số tảng đá màu trắng, phát ra ánh sáng u ám mà lành lạnh.

"Ý ngươi là, từng có người tiến vào đây, giải trừ phong ấn?" Tần Nghiên ngẩn ngơ, trên mặt lộ vẻ mặt trầm tư.

"Không..."

Lâm Hiên đang định nói gì đó thì lại tới nơi cuối của thông đạo hẹp kia, hai mắt sáng rực, phía trước xuất hiện một cái sơn động, rộng khoảng hai ba mươi trượng vuông.

Vách núi lồi lõm không bằng phẳng, ở bên trái hắn, còn có một thông đạo khác, không biết kèo dài tới đâu.

"Quả nhiên..." Ánh mắt Lâm Hiên nhìn vào trong nham động quét qua, tay áo phất một cái, một mảnh thanh hà bay vút ra, cuốn về một lá trận kỳ đã bị sứt mẻ.

Lâm Hiến để nó trước mắt, cẩn thận nhìn qua, phía trên còn lưu lại một ít linh lực, xem ra thời gian cấm chế này bị hủy diệt chưa tới nửa canh giờ.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một luồng dị sắc, chần chừ trong chốc lát, rồi hóa thành một đạo cầu vồng bay vào trong thông đạo phía trước.

Tần Nghiên không chút do dự, cả người thang mang nổi lên, cũng theo sát.

Về phần bên kia.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tiếp, mấy quang đoàn đồng thời bạo mưa máu ở giữa không trung, tu sĩ rơi xuống lần này chừng hơn bảy người, cũng là mấy vị tu tiên giả Ngưng Đan kỳ mắt thấy đối kháng không nổi, định tranh thủ chạy trốn, nào biết ngược lại rơi vào trong cạm bẫy của cự quái.

Thật ra không chỉ bọn hắn, ngay cả Khương Nhị là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ cũng bị thương nặng, mặc dù hai huynh đệ cùng Tuyết Minh môn giao tình không tệ, nhưng địch nhân quá mạnh, bọn họ tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà ở lại chỗ này cùng bồi táng, hai huynh đệ vốn muốn từ mặt bên vượt qua, nào biết từ lòng núi lại bắn ra đá nhọn lấy ngàn mà tính.

Đi đôi với tiếng vang xuy xuy, tựa như giống cường cung phóng nỏ, mạnh mẽ phá vỡ cổ bảo phòng ngự do hai huynh đệ tế ra.

Mắt thấy Khương Đại sắp bị bạo đầu, Khương Nhị không để ý đến nguy hiểm mà đẩy huynh trưởng, bị loại mầm đá cỡ đùi người lớn đâm sâu vào bụng, thương thế như vậy, cho dù là tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, thân thể cũng chắc chắn sẽ bị hủy...

Khương Nhị hai mắt trợn tròn, nhưng trên mặt lại không có chút hối hận nào, hai huynh đệ không cha không mẹ, từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, mấy trăm năm qua họa phúc cùng hưởng, cảm tình gắn bó người thường chẳng thể nào hiểu được.

Nếu ở một mặt nào đó mà nói, đại khái chẳng khác gì Nguyệt Nhi và Lâm Hiên.

Cũng may đối với tu tiên giả Nguyên Anh kỳ, thân thể dù mất, cũng không có nghĩa là chết.

Bên khóe miệng Khương Nhị lộ ra một tia cười quỷ dị, đưa tay sờ trên đỉnh đầu một cái, một đứa nhỏ xinh xắn xuất hiện ở cạnh đỉnh đầu.

Sau đó bàn tay nhỏ của Nguyên Anh bấm niệm pháp quyết, thi triển tịch thuật trong nháy mắt, chui vào trong thân thể đại ca.

Đương nhiên, không phải là đoạt thân.

Có điều cái này tựa hồ đã vi phạm thường thức của giới tu tiên, phải biết, chỉ có bí thuật đệ nhị nguyên anh mới có thể tạo thành cảnh song anh dùng chung một thân thể, bởi vì hai nguyên anh vốn là cùng một người, cho nên sẽ không bài xích, ngoài điều đó ra thì không có khả năng, dù là huynh đệ song sinh cũng không được.

Đừng thấy cự quái tướng mạo hình dáng ngu ngốc, tuổi thọ của nó cơ hồ là vô hạn, kiến thức hết sức uyên bác, thấy tình cảnh như thế không khỏi ngừng động tác bắt xác Khương Nhị.

Mà sau khi chờ nguyên anh đệ đệ nhập vào cơ thể, Khương Đại lại không chút do dự, hai tay múa may như hồ điệp xuyên hoa, sau đó thần sắc ngưng trọng mà đánh ra một đạo pháp quyết.

Một tiếng "bùm", xác chết Khương Nhị bạo thành một màn mưa máu, sau đó màn mưa máu kia đón gió kéo dài, biến thành một bộ áo giáp, mặc ở trên người Khương Đại.

Hai mắt Khương Đại biến thành màu đỏ, một cỗ lệ khí ngút trời trên người gã phát ra, được sự tăng phúc của bộ độn giáp này, tu vi của gã lại bạo tăng đến Nguyên Anh hậu kỳ.

Mà kiểu dáng bộ áo giáp kia càng thêm kỳ lạ, sau lưng có bốn cái cánh.

Huyết diễm ma giáp!

Trên mặt cự quái mơ hồ lộ vẻ sợ hãi.

Ở trong trăm nghệ tu tiên, cũng có thuật chế giáp, đáng tiếc chế luyện giáp trụ, còn khó khăn hơn pháp bảo bình thường rất nhiều, bởi vậy mặc dù là ở thời thượng cổ, truyền lưu cũng không rộng, hiện giờ càng sớm đã thất truyền, dù là ở Linh giới, ma giới, hoặc là trong âm ti giới, cũng không còn sót lại bao nhiêu.

Có điều uy lực bảo giáp lại không thể nghi ngờ, sự tăng phúc đối với thực lực thậm chí không thể thắng được bảo vật bình thường.

Mà đối với việc suy tàn của thuật luyện giáp, một số yêu ma thần thông cường đại, còn có một số quái vật trong âm ti giới, cũng đã nghĩ ra phương pháp thay thế.

Chúng sáng tạo ra một vài công pháp, có thể bắt chước bảo giáp.

Có điều không khí muốn dựa vào pháp lực thành hình, cần phải có vật dẫn.

Huyết diễm ma giáp này chính là công pháp do một vị Ma tổ thần thông cường đại của yêu ma giới sáng lập ra.

Huyết diễm Ma Tổ uy danh hiển hách, cũng là một nhân vật tồn tại đỉnh cao ở yêu ma giới, nhưng trong một lần đại chiến giữa linh giới và ma giới lại thê thảm vô cùng, thiếu chút nữa tiêu tùng.

Bình tâm mà nói, vị Ma Tổ này cũng thật không may, so thực lực, gã cùng với vị tiền bối linh giới kia người nửa cân kẻ tám lượng, thậm chí còn hơi cao hơn một chút, trong tay đối phương có linh bảo thông thiên, gã thân là thượng vị Ma Tổ, trong tay cũng có bảo vật ma giới uy lực tương đương.

Theo lý sẽ không rơi xuống hạ phong, nhưng trong tay vị Đông Hoa đế quân kia lại có thêm một kiện pháp bảo, mà hình thái lại phát triển đến chung cực.

Huyết diễm Ma Tổ cuối cùng nuốt hận đương trường, cũng may cuối cùng không ngã xuống.

Sau khi trở về rút thì rút ra kinh nghiệm xương máu, tiếc là thuật chế bảo của yêu ma giới kém xa so với linh giới, Huyết diễm Ma Tổ cũng không tìm được bảo vật có thể địch nổi.

Vì vậy dùng ma công quỷ dị, lấy máu thịt làm vật dẫn, sáng chế ra thần thông Huyết diễm ma giáp.

Có điều loại Huyết diễm ma giáp này tuy mạnh, nhưng chỉ dùng được một lần, còn lâu mới bằng giáp trụ dùng bảo vật luyện tế, có thể sử dụng tùy tiện không có chút hạn chế nào.

Ma Tổ biết, không phải tùy tiện tìm một tu sĩ tế máu là có thể xuất ra huyết diễm ma pháp.

Yêu cầu hết sắc hà khắc, nghe nói vật sử dụng để tế máu phải cùng dòng máu với người thi pháp.

Mà trải qua mấy năm sau đó, Ma giới và âm ti giới lại xảy ra một trận đại chiến, Huyết diễm ma giáp tà ác ngập trời, vô số đồng tộc đại yêu quỷ và cự quái đều chết trong tay ma này, cho nên ấn tượng đối với huyết diễm ma giáp rất sâu sắc.

Lúc này lại trông thấy công pháp này trên tay một tu sĩ loài người, cư quái theo bản năng mà thấy sợ hãi.

Về phần loài người làm sao có thể dùng được thần thông của Ma Tổ, nó căn bản không nghĩ tới.

Thật ra thì cái này căn bản không phải Huyết diễm ma giáp chân chính, chỉ là mấy ngàn năm trước, một tu sĩ ma đạo đại thần thông, lợi dụng bí thuật định câu thông với ma giới, sau khi thất bại vô số lần lại gặp vận cứt chó mà liên lạc được với Huyết diễm Ma Tổ, cũng thu được một số chỉ dạy từ trong miệng đối phương, tạo ra bộ công pháp này.

Năm tháng trôi đi, qua tay nhiều người rơi vào trong tay Khương Nhị, Khương Đại, thật ra so với huyết diễm ma pháp chân chính, chẳng qua chỉ là rất giống mà thôi, còn uy lực không bằng một phần vạn.

Hai huynh đệ thứ nhất không có thân nhân nào, thứ hai cũng không phải là tà tu, đương nhiên chưa bao giờ sử dụng qua, lúc này thay vì để thân thể Khương Nhị bị địch nhân thôn phệ, bổ sung nguyên khí, chi bằng làm vật dẫn, gia tăng thực lực của mình.

Đây là đạo lý rất dễ hiểu.

Mà sau khi mặc Huyết diễm ma pháp, uy lực gia tăng còn lớn hơn so với tưởng tượng, Khương Đại mừng như điên, bốn cánh sau lưng khẽ vỗ, thân hình quỷ dị biến mất ngay tại chỗ.

Thuấn di!

Không... không phải là thuấn di.

Thuấn di thuật của Nguyên anh bình thường, kể cả Cửu Thiên Tệ Bộ của Lâm Hiên, một lần di động, nhiều nhất là khoảng hơn hai mươi trượng.

Nhưng gã lúc này di động, lại xuất hiện ở chỗ cách xa bảy mươi trượng, mặc dù còn chưa bằng Phá Không Thiểm của tu sĩ Ly Hợp kỳ, nhưng cũng đã đủ kinh thế hãi tục.

Cự quái quả nhiên bị dọa hoảng sợ, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự, không biết có nên ngăn cản không, đối với Huyết diễm ma giáp, có một sự sợ hãi sâu sắc.

Khương Đại không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, có điều trước mắt là cơ hội tốt gã tất nhiên sẽ không bỏ qua, rót pháp lực vào trong cánh sau lưng, di động cực mau, rất nhanh đã biến mất ở phía chân trời xa xa.

Lúc này đôi huynh đệ kia cũng trở thành nhân vật thoát hiểm đầu tiên, mà ở trong lòng núi sâu vào chính lúc này, hai người Lâm Hiên đã tiếp cận dạ dày của quái vật.

Thật ra trên đường đi có rất nhiều lối rẽ, còn ẩn linh thạch ngoại trừ hấp thụ pháp lực, cũng có hiệu quả hạn chế thần thức, có điều Lâm Hiên lại không đi không chệch chút nào.

Phong ấn quái vật?

Chẳng qua là nói ngoài miệng mà thôi, Lâm Hiên cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ qua.

Thật ra thì từ lúc mới bắt đầu, Lâm Hiên đã có ý lưu lại, cự quái này mặc dù khủng bố, đánh không thắng, nhưng trốn thì lại không có chút vấn đề gì.

Sở dĩ lưu lại, là vì bảo vật.

Dù sao bảo bối có thể phong ấn loại quái vật khổng lồ này, chắn chắc không phải tầm thường, hơn nữa Nguyệt Nhi nói ở trong đầu hắn, cảm giác trong lòng núi có một vật, dường như có liên lạc khó hiểu với mình.

Hai trăm năm trước, lúc gặp Nguyệt Nhi là ở U Châu, cái này đến từ một khối đại lục ở Nhân giới, sao lại có liên quan với nàng chứ?

Phản ứng đầu tiên của Lâm Hiên là cảm giác của tiểu nha đầu sai rồi.

Nhưng Nguyệt Nhi lắc đầu, cảm giác kia rất rõ ràng, phảng phất như có thứ gì hết sức quan trọng kêu gọi bản thân, tiểu nha đầu hơi do dự, liền cầu xin thiếu gia thảm thiết mang mình qua đó nhìn thử một chút, tốt nhất là có thể thu vật kia vào tay.

Không có chỗ tốt Lâm Hiên không muốn mạo hiểm, huống chi còn phải tiến vào trong lòng núi bên trong do quái vật biến thành.

Mặc dù Lâm Hiên cũng thèm bảo vật nhỏ dãi, nhưng cũng không điên như vậy.

Phàm là chuyện gì cũng đều có ngoại lệ, cùng bảo bối Nguyệt Nhi có quan hệ, Lâm Hiên cũng không so đo được mất nhiều như vậy, đừng nói hắn có thể nắm chắc giữ được tính mạng hay không, cho dù là đối mặt với lão quái Ly Hợp kỳ, vì Nguyệt Nhi, dù là chuyện nhổ răng nanh trong miệng cọp, hắn cũng chưa chắc không dám đi làm.

Lúc hai người tới chỗ cuối của thông đạo.

Phía trước không có đường.

Có điều màu sắc vách núi lại khác vừa nãy, đen như mực.

Tần Nghiên giơ tay thon lên, bấm tay bắn ra, một đạo kiếm khí màu xanh bắn nhanh ra, xuy một tiếng đánh lên vách núi đá, nhưng chẳng in chút vết trắng nào.

Thiếu nữ động dung, cứng rắn như thế, chỉ sợ cho dù là Cửu Thiên Băng Hỏa Lăng cũng không phá được, vô tình nhìn về phía Lâm Hiên, nàng không khỏi càng phát ra bội phục.

Vân Trung tiên tử yên lặng mà lui về sau một bước.

Trên mặt Lâm Hiên vẫn bộ dạng hờ hững như cũ, có điều trong đầu lại trao đổi với Nguyệt Nhi.

"Thiếu gia, chính là ở trong này". Ánh mắt Nguyệt Nhi có chút mê ly.

"Chắc chứ?"

"Vâng".

Lâm Hiên không nói thêm lời nào nữa, hai tay phiên chuyển, một hỏa cầu từ từ bay lên trước ngực, ban đầu chỉ bằng quả trứng gà, nhưng rất nhanh đã tăng vọt lên phạm vi hơn một xích.

Một cỗ khí tức quỷ dị từ phía trên phát ra.

Tần Nghiên không tự chủ động mà rùng mình một cái, trong mắt mơ hồ toát ra sự hoảng sợ, nàng mặc dù không biết đây là ngọn lửa gì, nhưng uy lực mạnh của nó, chỉ sợ còn trên cả ma viêm tu luyện của tu sĩ Nguyên Anh bình thường.

Thứ này, chỉ sợ có thể diệt sát được đại tu sĩ

Đối với bản lĩnh của vị sư đệ này, Tần Nghiên có một loại nhận thức tương đối rõ ràng.

Lâm Hiên cũng không định giấu dốt trước mặt nàng, đánh ra một đạo pháp quyết, kèm theo tiếng hót dễ nghe, một con chim lửa dài hơn thước phóng lên cao, không chút do dự mà đánh về phía vách núi đen kịt.

Theo sau ngọn lửa xanh biếc, với tốc độ lan tràn mắt thường có thể thấy được, vô số vết rạn đồng thời xuất hiện trên vách núi đá phảng phất không thể phá vỡ.

Tần Nghiên duỗi ngón điểm nhẹ, kiếm khi màu xanh lại từ ngón giữa bắn ra...

Tiếng ầm ầm truyền vào tai, đá vụn rơi rào rào, vách núi màu đen kia không ngoài dự đoán sụp đổ. Cự quái đang giao chiến cùng tu sĩ Tuyết Minh môn đột nhiên dừng lại, trên mặt đầy vẻ thống khổ.

"Nó làm sao thế?" Chu Thiên Vân ngẩn ngơ, có điều phản ứng của lão quái vật cũng rất nhanh, Khương Thị, Song Hùng mặc dù đi rồi, nhưng Lâm Hiên và Tần Nghiên vẫn còn đang ở trong thân thể của cự quái.

Có lẽ đây mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng cơ hội tốt như vậy gã tất nhiên sẽ không bỏ qua, rót pháp lực vào Toái Nguyệt Cầu, gọi môn nhân đệ tử, liều chết đấu với cự quái.

Cuộc chiến bên ngoài thế nào Lâm Hiên cũng không rõ, lúc này hắn đang cau mày nhìn vách núi trước mắt sau khi bị phá vỡ, một gian phòng lớn màu đen đập vào mắt, phạm vi ước chừng hai mươi trượng.

Trên vách đá bốn phía, bao gồm cả đỉnh đầu và dưới chân, nứa ra từng vệt dài hơn một trượng, bên trong cài răng lược, nhìn qua giống như miệng của yêu ma.

Ngoài ra, còn có vô số đầu lưỡi màu đen ngọ nguậy, dường như đang truy đuổi cái gì đó.

Thần thức Lâm Hiên quét qua, liền phát hiện hai Nguyên Anh lớn hơn tấc, mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, đang thi triển thuấn di thuật, chạy trốn không ngừng.

Bởi vì Nguyên Anh hình thể quá nhỏ, hơn nữa trong nháy mắt di chuyển thần diệu, những đầu lưỡi kia nhất thời không làm gì được chúng nó, có điều điều này cũng đã chứng minh thân thể hai người đã rơi rụng, cũng may hai người kịp thời xuất ra nguyên anh.

Nhưng đến bây giờ đã thế suy sức yếu, thuấn di rất hao tổn pháp lực.

Trong lòng cơ hồ tuyệt vọng, nghĩ rằng chạy trời không khỏi nắng, nhưng vách núi phía trước lại đột nhiên sụp đổ quỷ dị khiến hai người mừng rỡ, không chút chần chờ mà bay vút ra ngoài.

Bên khóe miệng Lâm Hiên lộ một tia cười nhạt, tay áo phất một cái, một đạo quang hà bay vút ra, vây hai người lại.

"Ngươi..."

Tu sĩ họ Trần vừa sợ vừa giận, nhưng Lâm Hiên căn bản không để bọn họ thời gian giải thích gì, đánh ra mấy đạo pháp quyết liên tiếp, Nguyên Anh liền bị giam cầm.

Sau đó lấy ra một hộp ngọc, nhét hai gã kia vào trong.

"Sư đệ, ngươi..."

Tần Nghiên ngẩn ngơ, trên mặt đầy vẻ bất ngờ, sao lại động thủ với tu sĩ Nguyên Anh cùng loài người. "Hai người này, phong ấn cự quái là do chính bọn chúng giải trừ, vì bản thân tư lợi, chết còn chưa đáng kiếp". Đương nhiên, hắn làm vậy còn có dụng ý khác.

Ánh mắt Lâm Hiên quét về thạch thất phía trước, những đầu lưỡi này phảng phất cảm giác được uy hiếp của hắn, mặc dù ngọ nguậy, nhưng không dám nhào qua.

Bên khóe miệng Lâm Hiên nở nụ cười thản nhiên, cả người thanh quang chợt lóe, Cửu Thiên linh thuẫn đã mở ra, Bích Huyễn U hỏa biến thành con chim đánh tới, xoạt một tiếng dung nhập vào bên trong, mặt ngoài vòng bảo hộ lập tức có thêm một tầng lửa quỷ dị.

Lâm Hiên chậm rãi đi vào.

Những đầu lưỡi này từng khiến ba gã tu tiên giả Nguyên Anh kỳ phải chật vật không chịu nổi, không ngờ lại rối rít thối lui, nơi Lâm Hiên đi qua, cả bầy đều dạt ra.

Tần Nghiên nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, trong ánh mắt chớp lên vầng sáng khó hiểu.

Với trí thông minh của Vân Trung tiên tử, hiển nhiên đã đoán được Lâm Hiên tiến vào lòng núi là có mục đích khác, nhưng bản thân lại chẳng hay biết gì.

Có điều nàng cũng không phải là nữ tử bình thường, cũng không vì vậy mà tức giận, ngược lại còn thầm khen ngợi.

Nếu Lâm Hiên là loại vừa thấy mỹ nữ liền ngay cả họ gì cũng không biết, nàng sao có để trong mắt, người không có tiền đồ như vậy, làm sao xứng làm song tu đạo lữ của mình.

Có dũng có mưu, thực lực xuất chúng, hơn nữa ở trước mặt sắc đẹp, còn có thể giữ sự tỉnh táo phán đoán, Tần Nghiên cảm thấy rất hài lòng.

Lâm Hiên tất nhiên không biết Vân Trung tiên tử đang nghĩ gì, hắn chạy tới góc trong cùng của hang, trên mặt đất có một hộp ngọc dài hơn một xích, trong đó có chức thứ khiến Nguyệt Nhi có cảm ứng khó hiểu.

Lâm Hiên cầm lên, để vào trong Túi trữ vật.

Bây giờ không có thời gian xử lý.

Hai người theo đường cũ mà về.

Tốc độ lần này nhanh hơn nhiều, chẳng qua thời gian tìm cũng chỉ một bữa cơm, nhưng khiến hai người thất kinh chính là, tu sĩ Tuyết Minh môn cơ hồ đã toàn quân bị diệt.

Tu sĩ Ngưng đan kỳ không cần phải nói, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ cũng ngã xuống hai người.

Chỉ còn lại vợ chồng Chu Thiên Vân, Cơ Huyền Sanh, còn có thiếu nữ mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Không cần phải nói, đó chính là Chu Thiến Như.

Bởi vì có cha mẹ liều mạng bảo vệ, cho nên nàng đến lúc này vẫn còn sống sót.

Nhưng trên người cũng có nhiều chỗ bị thương, thấy Lâm Hiên và Tần Nghiên bình an trở về, trên mặt Chu Thiên Vân đầy vẻ vui mừng, gã chỉ còn lại một cánh tay, lúc này nào còn muốn báo thù, gã cũng hiểu bản thân bất kể liều mạng cũng không phải là đối thủ của cự quái.

"Lâm đạo hữu, chúng ta làm một giao dịch thế nào?" Chu Thiên Vân mở miệng chậm rãi nói.

"Giao dịch?" Lâm Hiên ngẩn ngơ, thở dài: "Chu huynh sẽ không phải là muốn..."

"Ha ha, không sai, vợ chồng ta chết cũng không có gì tiếc, chỉ không yên lòng đứa con gái này, xin Lâm đạo hữu chiếu cố một chút, xem như báo đáp, chúng ta sẽ liều mạng giữ lấy cự quái, tạo thời cơ cho đạo hữu chạy trốn".

"Mang một cô nương xinh đẹp đi thì không có vấn đề, nhưng chỉ giới hạn trong lúc ly khai hiểm địa, Lâm mỗ sẽ không thu đồ đệ, cũng không thích có thị nữ bên người". Lâm Hiên nhìn ra ý khẩn cầu trong mắt đối phương, chỉ là có một số chuyện, hắn cũng không cách nào giúp được.

Chu Thiên Vân hơi do dự, lo lắng mà nhìn con gái một cái, ái nữ đã thành kim đan, tu vi không thấp, nhưng vẫn còn ngây thơ chất phác, nếu không có người trông nom, nàng làm sao sống sót đây?

Loading...

Xem tiếp: Chương 1061 - 1065: Cự Kiếm Thuật

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

5 Vị Tiểu Thư

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10



Người Ở Chung Cuồng Ngạo

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 10


Nghịch Tập

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 288


Cường Mãi Cường Mại

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 78