Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Bách Luyện Thành Tiên Chương 1051 - 1055: Huyền Thiên Minh Bảo

Chương trước: Chương 1046 - 1050: Ý Định Của Chu Thiên Vân



Tu sĩ họ Trần mừng rỡ, cầm trong tay pháp khí la bàn đi tới, sau đó quát nhẹ một tiếng, pháp lực cả người tuôn ra. Lão giả tóc bạc cũng vội quay dầu nhìn lại, cùng nữ tu kia giống nhau, trong mắt tràn đầy lửa nóng.

Một lát sau, thanh âm ca ca truyền vào lỗ tai, cả vách núi bắt đầu run rẩy, sau đó ba bức tranh thần bí kia bị vỡ ra, rơi xuống. Xuất hiện một cái động cực lớn trước mặt, bất quá ánh mắt của bọn họ lại lướt qua cái động nhìn vào căn phòng cách đó không xa. "Là... Là Tế Đàn?" Lão giả tóc bạc nuốt một ngụm nước miếng, âm thanh có chút khàn khàn mở miệng. "Không sai!" Trong mắt tu sĩ họ Trần tràn đầy vẻ vui mừng như điên:" Đây chính là huyền thiên minh bảo mà chúng ta muốn tìm."

"Cái gì, huyền thiên minh bảo?" Nữ tu kia ngẩn ngơ, thần sắc nhất thời cảnh giác:" Trần đạo hữu, ngươi đây là có ý gì, ngươi không phải nói, bên trong núi Tuyết Minh sơn này, có một khối di dài do thượng cổ tu sĩ Ly Hợp Kỳ để lại sao, nhưng tại sao hiện tại lại biến thành huyền thiên minh bảo?"

"Ha ha, Liễu tiên tử, không niên tức giận, là tinh tức của Trần mỗ có chút sai lầm mà thôi, chỉ là tại hạ cũng không muốn để cho hai vị đạo hữu lo lắng, về mặt giá trị mà nói, cho dù là di vật của tu sĩ Ly Hợp kỳ, cũng không thể so sánh với huyền thiên minh bảo này?" Tu sĩ vóc người thấp bé họ Trần vẻ mặt đắc ý, trong miệng nói ra lời trấn án.

Cái gì mà tinh tức sai lầm, nữ tu họ Liễu cũng không phải dễ bị gạt như vậy, bất quá nghe đối phương nói như thế, cơn tức giận cũng đè xuống:" Huyền thiên minh bảo, tiểu nữ kiến thức nông cạn, chưa bao giờ nghe nói qua, mong rằng Trần đạo hữu giới thiệu một chút." "Mộ Dung huynh, ngươi đối với chuyện của âm ti giới hiểu rõ như vậy, vậy huyền thiên minh bảo này chắc cũng nghe nói qua?" Nhưng tu sĩ họ Trần kia lại mỉm cười quay đầu lại, hỏi người lão đầu tóc bạc bên cạnh.

"Xấu hổ, lão phu mặc dù cùng với tu sĩ bình thường so sánh, thì đối với âm ti giới có hiểu nhiều hơn một chút, về phần huyền thiên minh bảo thì chưa nghe nói qua, mong rằng đạo hữu cho hai chúng ta một lời giải thích hợp lý." Lão giả tóc bạc thần sắc cũng bất thiện, mặc dù đối phương mà trung kỳ, nhưng hắn cùng Liễu Mi liên thủ cũng không e ngại gã.

Tốt xấu gì bản thân cũng tung hoành tu tiên giới mấy trăm năm, lần này lại bị lợi dụng, tâm tình hiển nhiên không thể nào tốt.

"Hai vị đạo hữu đừng nóng vội, chúng ta quen biết nhau mấy trăm năm rồi, tại hạ hiển nhiên không có ác ý, quả thật tin tức xảy ra vấn đề, huyền thiên minh bảo này hai vị chưa nghe nói qua, vậy Ngự Linh tông Sơn Hà phiến chắc có nghe nói qua." Tu sĩ họ Trần cười nhẹ.

"Gì! Ngươi nói Sơn Hà phiến?"

Liễu Mi cùng lão giả liếc nhau, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, bọn họ mặc dù sống ở Lũng Nam, nhưng bản thân là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, hiển nhiên là từng đi qua nhiều nơi, kiến thức cũng vô cùng uyên bác.

Mà Sơn Hà phiến này là chi bảo của Ngự Linh tông, nghe nói là trăm vạn năm trước thời kỳ thượng cổ truyền xuống, chính là do cổ tu sĩ có thần thông kinh người luyện chế, uy lực lớn đến khó tin, không phải những bảo vật bình thường có thể so sánh được.

Hiện nay Ngự Linh tông thanh thế hiển hách, không người nào dám động vào, nhưng theo năm tháng, môn phái lên lên xuống xuống, lúc thì môn phái huy hoàng, thỉnh thoảng cũng có lúc xuống dốc.

Nghe nói khoảng 4-5 vạn năm trước, Ngự Linh tồng từng xuống dốc, trong môn phái chỉ có 7-8 lão quái Nguyên Anh kỳ, còn hậu kỳ thì chỉ có một người, hơn nữa là vừa mới tấn cấp.

Bình tâm mà nói, thực lực như vậy, đặt giữa các môn phái khác cũng không yếu, nhưng trong bảy đại môn phái hàng đầu trong Thiên Vân mười hai châu thì lại có vẻ hữu danh vô thực.

Tục ngữ nói cây to đón gió lớn, huống chi ngày xưa Ngự Linh tông lúc khuếch trương vốn gây thù chuốc oán không ít, hôm nay xuống dốc như vậy! Các môn phái, gia tộc khác hiển nhiên muốn nhân lúc cháy nhà mà hôi của.

Cường địch áp sát, chỉ là tu sĩ hậu kỳ đã có 3 người, Ngự Linh tông đối mặt với họa bị diệt môn, nhưng vẫn còn đến bây giờ.

Sở dĩ đứng sừng sững không ngã, một là căn cơ vũng chắc, hai là môn phái có chi bảo, công lao của Sơn Hà phiến.

Uy lực rất khó miêu tả, dù sao người từng nhìn thấy qua hiện tại cũng đã chết, nhưng nghe nói qua lúc ấy, từ người tu tiên thấp giai đến lão quái Nguyên Anh kỳ, cả đám người vẻ mặt đều vô cùng sợ hãi, cho dù là pháp bảo đứng đầu, cũng không so sánh được với Sơn Hà phiến này, rõ ràng là không cùng một cấp bậc. Nó đã thoát ly khỏi cấp độ pháp bảo bình thường.

Kỳ thật ngẫm lại, nếu không có chỗ hơn người, Ngự Linh tông sao có thể phát triển như vậy, cho dù là chi bảo của môn phái, cũng không dễ dàng vận dụng. Giờ phút này nghe đối phương đột nhiên đề cập tới, hai người hít vào một hơi thật sâu, vẻ mặt cực kỳ khoa trương:" Chẳng lẽ Sơn Hà phiến này, chính là huyền thiên minh bảo như lời đạo hữu nói sao?" Liễu Mi thử thăm dò.

"Hiển nhiên không phải, Sơn Hà phiến kia bất quá chỉ là một kiện mô phỏng lại mà thôi, làm sao có thể so sánh với minh bảo chính thức?" Tu sĩ họ Trần lắc đầu, trên mặt lộ ra nụ cười cao thâm khó lường. "Cái gì mà minh bảo linh bảo, Trần huynh người đừng thừa nước đục thả câu, ta xin rửa tai lắng nghe đây." Lão giả tóc bạc thở dài.

"Được rồi, ở trong thế giới này, có thể ngẫu nhiên luyện chế ra một ít pháp bảo có uy lực khó tin, nói về thần thông, vượt xa các loại pháp bảo bình thường, loại pháp bảo này, được xưng là thông thiên linh bảo, chính là thứ mà nhưng tu sĩ thượng giới truy cầu, đồng dạng, âm ti giới cũng có loại pháp bảo này, chỉ là lại được đại yêu quỷ gọi là minh bảo." Nữ tu kia liền vội vàng nói:" Vậy Sơn Hà phiến kia là..."

"Trăm vạn năm trước trong thời kỳ hồng hoang, thường xuyên có tu sĩ thượng giới phá toái hư không đến nhân giới chúng ta, mặc dù không biết họ có mục đích gì, nhưng sau khi những tu sĩ đại thần thông này cùng với cổ tu tiên nhân giới tiếp xúc, thường xuyên cùng nhau trao đổi công pháp cùng với pháp bảo, thậm chí còn có người đem thông thiên linh bảo để lại đây, mà Sơn Hà phiến kia, chính là cổ tu sĩ Ngự Linh tông căn cứ theo kiện pháp bảo thông thiên linh bảo mà phục chế lại."

"Một kiện pháp bảo phục chế lại đã có uy lực lợi hại như vậy, theo Trần huynh nói, huyền thiên minh bảo cùng với thông thiên linh bảo cũng không khác nhau lắm, trước mắt chúng ta là..." Liễu Mi vẻ mặt đầy khiếp sợ, trong ánh mắt lộ ra vẻ tham làm không thể nghi ngờ. "Không sai, trước mắt chúng ta, là chính phẩm, chính là do tồn tại cao giai tại âm ti giới luyện chế, không phải do tu sĩ nhân giới phục chế lại." Tu sĩ họ Trần cam đoan, khẳng đỉnh suy nghĩ của đối phương. Sắc mặt nữ tu vô cùng vui mừng, nhưng lão quái khác, thì lại giảo hoạt hơn nhiều.

"Trần huynh, huyền thiên minh bảo nếu thật sự nghịch thiên như ngươi nói, các cổ tu phải tranh đoạt nhau chứ, tại sao lại đem nó phong ấn trong Tuyết Minh sơn này, còn nữa, dọc theo đường đi cấm chế mặc dù không yếu, nhưng đạo hữu một mình dùng thời gian dài một chút cũng có thể giải trừ, vì sao phải đưa hai người bọn ta theo, mặc dù ta cùng Trần huynh có mấy trăm năm giao tình, nhưng lão phu tự hỏi, nếu như bản thân mà biết chỗ này, tuyệt đối sẽ không đem tin tức tiết lộ ra ngoài, khẳng định sẽ nghĩ biện pháp nuốt trọn pháp bảo này." Tu sĩ tóc bạc sắc mặt âm trầm mở miệng đem nghi vấn trong lòng nói ra, dĩ nhiên không nể mặt một chút nào.

"Ha ha, Mộ Dung đạo hữu thật là thẳng thắn, xem ra không nói rõ ràng, các ngươi chung quy cho rằng lão phu còn che dấu âm mưu. Được rồi, nói thật với các người, lão phu cũng là từ đào bảo trong phường thị, ngoài ý muốn phát hiện một miếng ngọc giản, mặt trên có một cấm chế, người bình thường căn bản không thể dò xét bằng thần thức, lão phu nhất thời tò mò, liền mua lấy, sau khi tốn không ít công phu, rốt cuộc mới có thể đem cấm chế giải trừ."

"Từ bên trong ngọc giản, mới biết được trong Tuyết Minh sơn, có trấn áp một huyền thiên minh bảo, nghe nói từ thời kỳ thượng cổ, một đại nhân của âm ti giới sử dụng, về phần vì sao bị phong ấn tại nơi này, lão phu cũng không rõ lắm, ngọc giản cũng không nói lại, nhưng nghĩ lại ngày xưa cho dù có cái gì không ồn, nhưng hôm nay cũng đã qua trăm vạn năm, nguy cơ cũng có thể đã giải trừ."

"Về phần vì sao mang theo hai vị đạo hữu, đương nhiên không phải là Trần mỗ đại công vô tư, mà là muốn lấy được pháp bảo này, cần phải có lực của ba tu sĩ Nguyên Anh kỳ, mới có thể thành công, hai vị còn nghi vấn gì không?" Tu sĩ họ Trần nói đến đây có chút buồn bực, nếu có thể, hắn đượng nhiên muốn độc chiếm bảo vật. Lão giả cùng nữ tu hai mặt nhìn nhau, lời giải thích này thật không có vấn đề gì.

"Ha ha, không có ý tứ, xem ra là ta đã hiểu nhầm đạo hữu, chỉ là huyền thiên minh bảo này vô cùng trân quý, nhưng lại chỉ có một, mà chúng ta lại có ba người, đến lúc đó đạo hữu định phân chia như thế nào?" Lão giả liếm liếm môi, ánh mắt nhìn chằm chằm người phía trước.

"Hừ! Cái này cũng không đơn giản, huyền thiên minh bảo là vật nghịch thiên, ta cho dù có giữ được trong tay cũng chỉ dẫn tới họa sát thân, thậm chí ngay cả đến nhưng lão quái Ly Hợp kỳ không hỏi sự đời, cũng sẽ vì vật này mà ra tay."

Hắn còn chưa dứt lời, thần sắc của hai người cũng biến đổi, gật đầu, nếu thật có huyền thiên minh bảo vật nghịch thiên này, quả thật là rước lấy tai họa:" Vậy ý Trần huynh là."

"Hừ, cái này còn không đơn giản sao, còn nữa năm nữa, hội giao dịch Thiên Vân sẽ khai mạc, đây chính là việc trọng đại trăm năm mới cử hành một lần, không chỉ có Vân Châu chúng ta, các châu khác, thậm chí ngay cả Thiên Nhai Hải các môn phái hải ngoại cũng sẽ tham gia, đến lúc đó, chúng ta đem vật này ra bán đấu giá, thế lực khắp nơi khẳng định sẽ liều mạng cướp đoạt, tinh thạch, linh được, các loại tài liệu tu tiên, ngươi nói chúng ta có thể đổi được bao nhiêu?" Tu sĩ họ Trần vẻ mặt đắc ý nói.

"Cái này..." Hai người cũng kích động đến đỏ mặt, Sơn Hà phiến đã là chi bảo trấn phái của Ngự Linh tông, vậy huyền thiên minh bảo chính thức, chẳng phải là có giá trên trời sao. Nếu đổi lấy gì đó, cũng đủ để bản thân sau này tu luyện không cần lo lắng gì, không cần vì chuyện tư nguyện là rầu rỉ.

"Bất quá Trần mỗ xin nói trước, tin tức lần này là do ta hoàn tòan cung cấp, bình tâm mà nói, hai vị đạo hữu xuất lực cũng không nhiều, cho nên đến lúc đó bán được thứ gì đó thì ta chiếm sáu thành, các người mỗi người hai thành." Tu sĩ họ Trần vẻ mặt nghiêm túc nói. "Được!" Lão giả tóc bạc gật đầu. "Thiếp thân cũng không có ý kiến."

Bất ngờ, hai người bạn đồng hành cũng hết sức sảng khoái đáp ứng, thứ nhất đối phương nói có lý, thứ hai Tu Tiên giới xem thực lực là chính, phương trung kỳ, mà hai người đều là sơ kỳ, liên thủ không cần sợ, nhưng chỉ có thể bảo vệ tánh mạng mà thôi, nếu đánh nhau thật, khẳng định là sẽ thua, hai thành cũng không có, dù sao lần này tầm bảo, một chút nguy hiểm cũng không có. Người quý ở chỗ biết đủ thỏa mãn, lòng tham không đáy dễ rước họa vào thân.

Nghe vậy, trên mặt tu sĩ họ Trần lộ ra vẻ hài lòng:" Việc này đã định, vậy thì không nên chậm trễ, chúng ta nên lấy huyền thiên minh bảo này nhanh, tránh cho đêm dài lắm mộng, nếu như bị tu sĩ của Tuyết Minh sơn phát hiện ra có thể chữa tốt thành xấu mất."

Lão giả tóc bạc cùng nữ tu hiển nhiên không có dị nghị, ba người liền tiến vào căn phòng phía trước

Căn phòng này rất lớn, to khoảng chừng trăm trượng, vách tường bốn phía xung quanh, có đính mấy trăm khối dạ minh châu, bất quá thân là người tu tiên Nguyên Anh trung kỳ, ba người hiển nhiên sẽ không để ý tới loại bảo vật thế tục này.

Ánh mắt của ba người, đều tập trung vào cái tế đàn nho nhỏ kia ở trung ương đại sãnh.

Nói là Tế Đàn, kỳ thật lại quỷ dị vô cùng.

Xung quanh có vài thanh đồng khí thật lớn.

Hình dáng khác nhau.

Có đỉnh, có bồn, cũng có hình dáng của quái vật cổ, nhưng mỗi một cái đều vô cùng lớn, bên trong là bích lục quỷ hỏa đang thiêu đốt, làm cho cả căn phòng có nhiều màu sắc quỷ dị.

Mà ở nơi trung tâm, thì lại có một hộp ngọc dài nữa thước đã lơ lửng, từ bên trong phát ra âm lực chân thật, hình thành một ánh sáng năm màu.

Quầng sáng trung tâm, lại là một quái vật, thân cao ba trượng, thân thể vô cùng cường tráng, ba đầu bốn tay, ỡ giữa cột sống lưng, có một cây gai xương, mỗi bộ phận yếu hại của thân thể đều bị bao trong lân giáp, nhìn qua hết sức hung ác. "Đây là cái gì, hóa hình yêu tộc?" Ba người vẻ mặt kinh ngạc, nữ tu kia càng không nhịn được mà thất thanh kinh hô, kiến thức của nàng xem như cũng phong phú, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy cũng như nghe thấy yêu vật nào đáng sọ như vậy. "Không phải yêu tộc, là yêu ma." Tu sĩ họ Trần hít vào một hơi thật sâu, thần sắc trở nên ngưng trọng, cho dù chỉ khác nhau một chữ nhưng lại hoàn toàn bất đồng. "Yêu ma?"

Lão giả cùng nữ tu nhất thời sắc mặt đại biến, là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, đối với thượng cổ yêu ma trong truyền thuyết, bọn họ tư nhiên đều biết một chút. "Không có khả năng, bộ tộc yêu ma đã sớm bị cổ tu sĩ tiêu diệt rồi." Nữ tu dung nhan tú lệ cau mày, vẻ mặt không tin mở miệng.

"Không sai, người ma bất lưỡng lập, cho dù nơi này là Tế Đàn từ thời kỳ thượng cổ truyền xuống, nhưng quái vật trước mắt vì sao cổ tu sĩ lại không giết chết, ngược lại lại đem trấn áp ở nơi này?" Lão giả tóc bác vuốt vuốt chòm râu, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi. "Cái này ta cũng không biết, trong ngọc giản, căn bản không có nhắc tới, ta thậm chí không biết nơi này có phong ấn một đầu yêu ma." Tu sĩ họ Trần vẻ mặt buồn bực nói. Vẻ mặt của hắn không giống nói sạo, hai người khác nhìn nhau, nhất thời cũng lâm vào trong trầm tư.

"Trần huynh, xem ra cổ tu sĩ đem huyền thiên minh bảo đặt ở chỗ này, mục đích là vì trấn áp đầu yêu ma này, nếu như chúng ta đem nó đi, chẳng phải yêu ma này sẽ sống lại sao?" Lão giả nhướng mày, thần sắc có chút khó coi mở miệng.

Đương nhiên, hắn nói như vậy, cũng không phải lo lắng sau khi yêu ma sống lại, sẽ gây hại cho sinh linh bá tánh, mang đến hạo kiếp cho Vân Châu, mọi người đều biết, người tu tiên đều tư lợi, chỉ cần có thể đạt được chỗ tốt, thì có mang đến cho nhân giới một hồi tinh phong huyết vũ, hắn căn bản sẽ không có chút do dự. Đạo hữu chết, bần đạo không chết chính là đạo lý này.

Lão giả tóc bạc lo lắng chính là, nếu mất đi bảo vật trấn áp, vậy khi yêu ma lập tức sống lại, ba người bọn họ chẳng phải là đứng mũi chiụ sào sao, nguy hiểm này vô cùng lớn.

Nên biết huyền thiên minh bảo có thể so sánh với thông thiên minh bảo, nếu phải dùng nó để trấn áp, thì có thể tưởng tượng được yêu vật này mạnh mẽ như thế nào. Cảnh giới cụ thể mặc dù không rõ ràng lắm, nhưng giết ba gã tu sị Nguyên Anh hẳn là không có gì khó khăn.

Vấn đề này hai người khác cũng có nghĩ tới, vẻ mặt hiển nhiên vô cùng khó coi, chẳng lẽ vất vả như vậy, cuối cùng lại phải tay không trở về. Mặc dù nhất thời nghĩ không ra chủ ý nào, nhưng không người nào đề nghị rời đi. Nghĩ đến huyền thiên minh bảo, nhãn thần của ba lão quái vật hừng hực thiêu đốt vô cùng nóng.

Cứ như vậy sau thời gian một nén hưong trôi qua, tu sĩ họ Trần mở miệng đầu tiên:" Hai vị đạo hữu, tục ngữ nói, tìm phú quý trong nguy hiểm, tính từ thời kỳ thượng cổ, yêu ma này cũng bị phong ấn tại nơi này cũng đã hơn trăm vạn năm, cho dù lúc đầu hắn có thần thông nghịch thiên, nhưng hiện tại cấp bậc hắn cũng vô cùng suy yếu, có cái gì phải sợ, lão phu cũng không nguyện tay không rời đi." "Uh! Thiếp thân cũng nghĩ như vậy, trăm vạn năm, chắc cũng hoa tổn đến chết rồi." Nữ tu nói.

Chỉ có lão giả tóc bạc nhíu nhíu mà, nhưng cuối cùng lòng tham cũng chiếm thượng phong:" Được rồi, lão phu cũng đồng ý lấy bảo."

Ba người đạt thành nhất trí, nhưng không có lập tức hành động, mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng đối với đầu quái vật ba đầu bốn tay này, trong lòng bọn họ vô cùng kiêng kỵ. Có thể ngưng kết Nguyên Anh thành công, ngoại trừ tư chất cùng cơ duyên, tâm cơ cũng không thấp. Trước khi muốn lấy bảo vật, hiển nhiên phải chuẩn bị một phen, cũng phải có biện pháp dự phòng.

Đáng tiếc ba người không có mang theo khí cụ bày trận gì, bất quá lấy tu vị cùng thần thông của ba người, bố trí một ít cấm chế cũng không phải là việc khó, mặc dù đối với loại yêu ma cấp bậc này không nhất định hữu dũng, nhưng dù sao có vẫn còn hơn không, sau đó bọn họ lại ngồi xuống, đem pháp lực hồi phục. Sau đó ba người đếu lấy ra pháp bảp của mình, thần sắc nhưng trọng nhìn chằm chằm quầng sáng phía trước. Liếm liếm đầu lưỡi, tu sĩ họ Trần rốt cục quyết định ra tay.

Bên kia, Lâm Hiên đã về tới khách quý lâu.

Khoanh chân ngồi ở trong phòng, nhưng mà vẫn chưa ngồi xuống, trên mặt ngược lại lộ ra vài phần mê mang, lần này ước hẹn với Tần Nghiên, chuyện không chỉ không biết rõ ràng, ngược lại còn làm cho hắn càng lún sâu hơn.

Nhắc tới truyền âm phù, Tần Nghiên vẻ mặt thẹn thùng, vẫn chưa phủ nhận, xem ra xác thực, nhưng cùng với suy nghĩ của bản thân lại không giống nhau. Lâm Hiên mơ hồ cảm giác được, bên trong sự ngượng ngùng của đối phương, dừơng như còn có một chút cổ quái ở bên trong.

Không nói tới một chữ song tu, tại phương diện này, da mặt Lâm Hiên có vẻ mỏng, thuộc về loại mới bước vào tình trường, hiển nhiên không biết mở miệng như thế nào.

Huống chi Vân Trung tiên tử mặc dù mỹ lệ, nhưng đối với Lâm Hiên mà nói, trường sanh mới là chuyện quan trong nhất, đối với truyền âm phù ngày xưa, hắn chỉ là cảm thấy tò mò mà thôi, không nhất định muốn cùng vị Vân Trung tiên tử này. Đương nhiên, cũng không thể nói, Lâm Hiên thật sự không có chút ý niệm như vậy trong đầu. Có được một vị giai nhân như thế làm bạn cũng không tệ. Tóm lại hết thảy tùy duyên! Lúc chia tay, hai người còn ước hẹn sau này có cơ hội cùng nhau du lịch Vân Châu.

Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, Lâm Hiên cũng không ý định làm như vậy, hắn hiện tại còn có rất nhiều chuyện cần phải làm, sau khi ngưng kết yêu đan, cần phải nghĩ biện pháp kết Anh cho Nguyệt Nhi. Mặc dù đối với Tần Nghiên cũng có hảo cảm, nhưng về tri kỷ, vẫn chỉ có nha đầu Nguyệt Nhi kia.

Tiên đạo gian nan, chủ tớ hai người gắn bó gần nhau, lòng người vẫn là khó lường, nhưng chỉ có trước mặt Nguyệt Nhi, bản thân mới có thể không cần cố kỵ gì mà đem tất cả bí mật thổ lộ ra hết.

Nguyệt Nhi là bảo bối quý giá nhất, về phần Tần Nghiên, Lâm Hiên mặc dù cũng có hảo cảm, nhưng có thể kết làm song tu đạo lữ hay không còn phải xem sau này duyên phận như thế nào. Hiện tại nghĩ tới cũng vô dụng, dù sao hai người cũng ước hẹn sau này cùng kết bạn đồng hành. Lâm Hiên mở bàn tay ra, một khối ngọc phù ôn hòa lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

Đây là tín vật Tần Nghiên đưa cho hắn, Thiên Nhai Hải Các không chỉ không có nam đệ tử, hơn nữa tuyệt đối cấm nam tu sĩ đến gần, một khi xông vào, bất cứ ai đều giết hết. Nhưng mà có khối ngọc phù này, Lâm Hiên có thể tiến vào Thiên Nhai Hải Các tìm nàng. Vân Trung tiên tử dường như đã động phàm tâm, chỉ là có thể cùng Lâm Hiên một chỗ hay không, còn phải xem hai người có hợp nhau không mới được.

Một tiếng vang nhỏ vang lên, ngoài dự liệu của ba lão quái, tu sĩ họ Trần dĩ nhiên hết sức dễ dàng bài trừ quầng sáng trước người này. Yêu ma liền xuất hiện trước mắt, nhìn qua trong vô cùng tà ác dữ tợn. Bất quá làm cho ba người an tâm chính là mắt của yêu ma gắt gao nhắm lại, chẳng lẻ, thọ nguyên của yêu vật này thật sự đã hết? Ba người trong lòng mừng rỡ, nhưng là cũng không bởi vì vậy mà nội tâm xuất hiện sự kinh thường.

"Đi!" Tu sĩ họ Trần điểm chỉ pháp bảo trước người một cái, cái chuôi phi đao màu xanh biếc chợt léo lên, hoá thành quang manh, mãnh liệt chém về phía cổ yêu ma. Đinh một tiếng, phi đao dĩ nhiên bị đánh văng ra, tu sĩ họ Trần biến sắc, đồng tử có chút co rút lại. Bất quá rất nhanh hắn liền "hừ!"một tiếng, phi đao kia ở giữa không trung chuyển một cái, lại tiếp tục chém về phía tiểu phúc của yêu ma. Lần này không có bị ngăn cản, kèm theo máu màu đem, phi đao dễ dàng đâm xuyên qua thân thể yêu ma.

"Quả nhiên không có lân phiến nên dễ dàng chém được!" Tu sĩ họ Trần lầu bầu, hai lão quái khác cũng mừng rỡ, đều lập tức điều khiển pháp bảo của mính công kích quái vật trước mặt, rất nhanh đã đem yêu ma phân thây. Bọn họ còn chưa hài lòng, còn phun ra Anh hỏa, ngay cả tàn thi cũng hóa thành tro bụi. "Hô!" Ba người thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt cũng lộ ra vẻ mừng như điên, âm thầm may mắn mới vừa rồi không có rút lui. Phú quý trong nguy hiểm, xem ra hôm nay áp dụng được rồi. Nhìn hộp ngọc đang lơ lửng giữa không trung, ánh mắt của ba người đều trở nên nóng bỏng như lửa. Muốn lấy được bảo vật cần phải có ba người hợp tác, mà phương pháp đã được nghi lại trong ngọc giản rồi.

"Hai vị đạo hữu, chúng ta đều hướng về thanh đồng khí này rót một ít pháp lực vào trong đó, sau đó có thể lấy bảo vật ra." Tu sĩ họ Trần vừa nói, vừa tiến lên từng bước, đi tới cự đỉnh trước mắt. Giơ tay phải lên, đem lòng bàn tay đặt lên trên. Liễu Mi cùng lão giả liếc mắt nhìn nhau, do dư một chút, hai người cũng phân biệt đưa tay áp lên trên.

"Lên!" Tu sĩ họ Trần trên mặt lộ ra vẻ hài lòng, hét lên một tiếng, đem pháp lực toàn thân rót vào trong đỉnh đồng không hề giữ lại. Hai lão quái khác trong lòng mặc dù có chút do dự. Nhưng hiện tại đã đến nước này, hiển nhiên cũng chỉ có thể làm theo như vậy.

Một lúc sau, bích u quỷ hỏa lập tức bùng cháy mãnh liệt. Mặt đất cũng có chút run rẩy, nhưng ngoại trừ cũng cái đó ra cũng không có dị tượng dì khác.

Lấy tu sĩ họ Trần cầm đầu, ba người không ngừng đem linh lực rót vào trong. Cứ như vậy một canh giờ sau. Cho dù là người tu tiên Nguyên Anh trung kỳ, sắc mặt ba người cũng có chút trắng bệch.

"Trần huynh, chúng ta còn phải tiếp tục cho tới khi nào?" Lão giả nhăn mặt nhăn mày mở miệng.

"Hừ! Muốn đạt được bảo vật, làm sao không thể không nỗ lực một chút, chỉ là tiêu hao một chút linh lực mà thôi, lát nữa ngồi xuống là có thể khôi phục, Mộ Dung huynh cần gì phải kêu khổ." Tu sĩ họ Trần lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ không cho là đúng.

"Đạo hữu nói đúng là dễ dàng, nhưng ngươi là Nguyên Anh trung kỳ, ta củng Liễu tiên tử làm sao có thể so sánh với ngươi?" Lão giả oán giận mở miệng, nhưng sự tình đã như vậy, cũng chỉ có thể oán thầm mà thôi.

Hoa tốn thời gian mất nữa ngày, tính toán thì mặt trời cũng sắp lên rồi.

Ba gã tu sĩ Nguyên Anh cũng mất đi phân nữa pháp lực, rốt cuộc cái bồn kia, từ bên trong đình phun ra ba khối hỏa cầu đầu người, vô cùng chói mắt, trên mặt tu sĩ họ Trần lộ vẻ vui mừng, hai tay huy vũ liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết vào trong đó.

Ba khối hỏa cầu giống như bị cái gí lôi kéo vậy, chậm rãi dán sát vào nhau ở trung tâm, sau đó bắt đầu dung hợp lại.

"Đi!" Tu sĩ họ Trần điểm chỉ một cái, hỏa cầu chợt léo lên, sau đó hóa thành một cánh tay. Cánh tay này rất là mập mạp, nhìn qua rất chắc chắn, giống như tay trẻ con vậy, nhưng lại có màu xanh biếc, có vài phần quỷ dị, mà trong bàn tay, còn nắm một cái kỳ lệnh nho nhỏ.

Tu sĩ họ Trần mừng rỡ, cái này cùng với trong ngọc giản miêu tả không có chút khác biệt.

Vội vàng bóp pháp quyết, cánh tay kia liền phe phẩy lệnh kỳ, một đạo âm phong từ bên trong bay ra, bay về phía hộp ngọc.

Hộp ngọc kia bị một tầng sáng màu tím bao vây. Cùng với quầng sáng bảo hộ mà bọn họ phá vỡ lúc trước bất đồng, tầng sáng này mặc dù nhỏ, nhưng lại vô cừng cửng cỏi, hơn nữa mặt ngoài còn có vô số ký hiệu ẩn hiện, ba người đều thử dùng pháp bảo công kích, nào biết không những không có chút hiệu quả, ngược lại còn bị phản chấn, pháp bảo còn bị tồn hại một chút.

Ba lão quái không khỏi thất kinh, sắc mặt đều có chút tái mét, tầng bảo hộ này, dĩ nhiên có thể làm hư tổn pháp bảo, loại sự tình này trước kia chưa từng nghe nói qua, bọn họ đượng nhiên rõ ràng bản thân không có khả năng phá vỡ nó.

Vì vậy tu sĩ họ Trần mới bỏ đi ý niệm mưu lợi trong đầu. Đàng hoàng làm theo phương pháp ghi lại trong ngọc giản.

Chỉ thấy âm phong kia vừa đụng vào quầng sáng, lại không bị phản chấn, mà dung nhập vào bên trong, quầng sáng dường như cũng yếu đi một chút, hai tay không ngừng huy vũ.

Theo động tác của hắn càng ngày càng có nhiều âm phong từ trong lệnh kỳ bay ra.

Sau thời gian một bữa cơm, một tiếng nhỏ vang lên, quầng sáng giống như bọt nước vậy ta biến vào trong không khí. Ba người hít vào một hơi thật sâu, trên mặt cũng tràn đầy vẻ chờ mong.

"Hai vị đạo hữu, tại hạ sẽ tới lấy thiên minh huyền bảo, các người có ý kiến gì không!" Một lúc sau, tu sĩ họ Trần chậm rãi mở miệng. Linh áp trên người cũng cố tình phóng thích ra.

"Đương nhiên là không có ý kiến, chỉ là trước khi đấu giá, ta cùng Liễu tiên tử sẽ đi theo Trần huynh." Lão giả tóc bạc gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười giảo hoạt.

"Không sai! Đây cũng là điều mà thiếp thân muốn nói." Nữ tu họ Liễu kia tiến lên phía trước một bước, môi đào hé mở.

"Làm sao vậy, hai vị đạo hữu còn sợ tại hạ mang theo bảo vật chạy trốn sao?" Âm thanh của tu sĩ họ Trần có chút lạnh lùng.

"Trần huynh, người ngay không nói lời ám thoại, ba người chúng ta mặc dù có trăm năm giao tình, bất quá quy củ của Tu Tiên giới, tất cả mọi người cũng đều rõ ràng, trước mặt bảo vật như vậy, một chút giao tình thì có tính là gì, không biết Liễu tiên tử nghĩ như thế nào, dù sao lão phu tuyệt đối không tin các hạ." Lão giả tóc bạc, dĩ nhiên một chút mặt mũi cũng không lưu lại.

"Hừ! Mộ Dung huynh đúng là thẳng thắn, cũng được. Chúng ta ai cũng có tâm tu như nhau, các ngươi muốn theo lão phu hiển nhiên không thành vấn đề, nhưng huyền thiên minh bảo này phải giao cho ta giữ mới được." Tu sĩ họ Trần hừ lạnh một tiếng, đã đến bước này, cũng nên lột mặt nạ xuống rồi.

"Không được, nếu như ngươi dùng huyền thiên minh bảo đối phó hai người chúng ta thì sao." Liễu Mi lắc đầu, cũng không đồng ý đề nghị này, đối phương là tu sĩ trung kỳ, nàng cùng lão giả liên thủ. Chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mà thôi, nếu như để cho đối phương giữ pháp bảo, chẳng phải là cái mạng nhỏ của mình có khả năng đã đánh mất sao.

"Hừ! Tiên tử tâm cơ thật tốt, bất quá chỉ là dư thừa. Pháp bảo bình thường chỉ cần tế luyện một phen là có thể sử dụng được, còn huyền thiên minh bảo ngươi tưởng rằng có thể dễ dàng sử dụng sao, có hai vị đạo hữu đi theo, lão phu cho dù có tâm tư này, chỉ sợ cũng vô lực." Tu sĩ họ Trần cười lạnh chế giễu.

Lời này cũng đúng, hai người thân là tu sĩ Nguyên Anh, kiến thức hiển nhiên uyên bác, nếu nói huyền thiên minh bảo này có được trong tay liền có thể sử dụng, bọn họ cũng không thể tin được.

Hai người hơi do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Tu sĩ họ Trần cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ tiến lên phía trước, vươn tay ra, cầm lấy hộp ngọc. Cảm giác có chút âm lãnh, ngoại trừ cái này, cũng có không có cảm giác khác.

"Trần đạo hữu, nhanh mở ra xem một chút, lão phu sống hơn 700 năm, nhưng vẫn chưa từng nhìn thấy loại pháp bảo cấp bậc này, tuy nói là cuối cùng cũng sẽ mang bán đấu giá, nhưng cũng phải để cho ta nhìn cho đã đã." Lão giả vẻ mặt đầy tham lam tiến lên. Liễu Mi phản ứng cũng không sai biệt lắm, huyền thiên minh bảo, chĩ nghĩ tới thôi cũng đã làm cho người ta nóng ruột rồi.

Đối với yêu cầu nầy, tu sĩ họ Trần hiển nhiên không có lý do để cự tuyệt. Huống chi hắn cũng rất tò mò về loại pháp bảo trong truyền thuyết này. Vì vậy đặt tay lên hộp ngọc, muốn mở nắp hộp ra, nhưng mà ngay lúc này, ai cũng không ngờ tới dị biến lại xảy ra.

Cả căn phòng bọn họ đang đứng, đột nhiên kịch liệt lay động, ngoài ra biên độ lay động còn rất mạnh, làm cho người ta cứng lưỡi.

Những khối đá to lớn mấy ngàn cân bắt đầu rơi xuống ầm ầm. Ở sâu trong ngọn núi này, đột nhiên sập xuống một cách khó hiểu.

Chuyện gì xảy ra? Ba lão quái vật ngẩn ngơ, cảm thấy ngoài ý muốn. Bất quá sắc mặt cũng không đổi, nếu như là người bình thường, gặp loại tình huống này, khẳng định bị chôn sống, nhưng bọn chỉ cần mở ra hộ thuẫn bằng linh lực, liền vững như Thái Sơn.

Mà quỷ dị chính là chấn động tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ một lát sau, liền bình tĩnh lại, ba người phát hiện, bọn họ phát Hiện đang ở bên trong một thạch động, thông đạo khi nãy tiến vào đã bị chặn lại. Thạch động này so với căn phòng lúc trước nhỏ hơn nhiều, chỉ rộng khoảng 20 trượng mà thôi.

"Chuyện gì xảy ra?" Lão giả quay đầu lại nhìn xung quang, thần sắc có chút cổ quái mở miệng.

"Thiếp thân cũng không rõ lắm, bất quá chúng ta hiện tại hình như bị chôn trong vách núi này." Liễu Mi ánh mắt chớp động nói.

"Chôn sống? Tiên tử nói đùa, chỉ là một ít đá mà thôi. Làm sao có thể vây khốn được tu sĩ chúng ta, chỉ cần cẩn thận, không làm kinh động đến Tuyết Minh môn là được, hiện tại bảo vật đã đến tay chúng ta, cho dù bí mấy lão quái vật của Tuyết minh môn phát hiện, cũng không có gì đáng ngại, nếu thật sự đánh nhau, ta có lẻ không thắng được bọn họ, nhưng bọn họ cũng không giữ được ta." Tu sĩ họ Trần không cho là đúng nói, sau đó phất tay áo một cái. Pháp bảo phi đao liền hóa thành quang mang, hung hăng chém lên vách núi.

Đừng nói là pháp bảo của lão quái Nguyên Anh, cho dù là linh khí của đệ tử Linh Động kỳ, cũng có thể dễ dàng đánh nát cự thạch ngàn cân này, nhưng chuyện phát sinh làm cho người ta trợn mắt há hốc mồm.

Phi đao chém lên trên tảng đá, ngoại trừ lưu lại một vết màu trắng trên bề mặt, ngoài ra không còn có hiệu quả gì khác. Làm sao có thể? Ba người trợn mắt há hốc mồm, cơ hổ đều hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề, đưòng đường một kích toàn lực của tu sĩ Nguyên Anh kỳ, dĩ nhiên không đánh vỡ được một khối đá bình thường? Chẳng lẽ là...

Ba người sắc mặt đại biến, rất nhanh đều bay tới, dó xét nham thạch bốn phía xung quang.

"Không có quáng mạch."

"Chỉ là nham thạch bình thường, làm sao có thể, nham thạch vì sao cứng rắn như thế?" Liễu Mi đem toàn bộ linh lực tập trung lên trên tay, dùng sức đánh mạnh lên vách núi, nhưng lại cũng không có bất kỳ hiệu quả gì.

Ba người liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt đều vô cùng khó coi, một dự cảm không rõ xuất hiện. Chẳng lẻ huyền thiên minh bảo này cũng không phải là vì trấn áp yêu ma, mà là trong Tuyết Minh sơn còn ẩn dấu điều cổ quái khác?

Chỉ có thể tiếp tục đợi ở chỗ này! Trong đầu ba người đột nhiên cùng xuất hiện ý niệm này trong đầu.

Liễu Mi phất tay một cái, xuất pháp bảo ra, đang muốn cùng hai người hợp lực, công kích lên vách núi, nhưng mà đúng lúc này, dị biến xuất hiện.

Dưới chân chỗ bọn họ đang đứng, đột nhiên tách ra hai bên, âm thanh ca ca truyền vào lỗ tai, từ trong cái khe đó đột nhiên lòi ra mấy cái đầu lưỡi.

Không sai quả thật là đầu lưỡi! Bất quá tất cả đều đen như mực, rõ ràng là do nhanh thạch cấu thành.

Giống như độc xà vậy, lao về ba lão quái vật.

"Không tốt!"

Liễu Mi mặc dù là Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng lại có được linh căn thuộc tính phong, công pháp tu luyện lấy nhẹ nhàng linh động làm chính, linh giác phản ứng cũng nhanh hơn các tu sĩ cùng giai một bậc, cho nên lúc cảm giác được trên mặt đất có chút không ổn, thân hình liền nhẹ nhàng chuyển sang bên cạnh.

Đông! Đầu lưỡi kia không cuốn được nàng, nên thuận thế đâm thẳng vào một bên vách núi.

Cả thạch động có chút run rẩy kịch liệt, lực đánh không dưới mười ngàn cân, ngay cả khi bản thân có linh lực hộ thể cũng có thể ngăn cản được hay không cũng khó mà nói.

Ngẫm lại hậu quả nếu bị cuốn lấy, Liễu Mi tuy là người tu tiên sống mấy trăm năm, sắc mặt cũng có chút tái lạu, mà đúng lúc này, một tiếng kêu thảm thiết truyền vào trong tai, Liễu Mi cực kỳ hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại.

Khi nhìn thấy vào trong mắt, vẻ mặt của nàng càng trở nên lo lắng.

Vừa mới rồi mấy cái lưỡi lớn bằng nham thạch này, đồng thời công kích ba người một lúc.

Nàng xem như biết sớm, may mắn tránh được, mà tu sĩ họ Trần kia mặc dù công pháp tu luyện không phải thuộc tính phong, nhưng dù sao cũng là Nguyên Anh trung kỳ, thần thức mạnh hơn nhiều so với sơ kỳ, hiển nhiên không bị trúng chiêu.

Nhưng lão giả tóc bạc.

Người này bản tính giảo hoạt, rất là sắc sảo, nhưng nói về thần thông, lại là yếu nhất trong ba người, hết lần này tới lần khác lại tu luyện thổ hệ, thần thức lại còn không bằng các tu sĩ cùng giai.

Sự tình phát sinh đột ngột, bị cái lưỡi nham thạch kia cuốn lất, lão giả vừa sợ vừa giận, trong lòng mơ hồ còn mang theo sợ hãi, cả người linh quang lóe ra, muốn giãy thoát.

Hắn mặc dù không phải người tu yêu, cũng không luyện qua thần thông phật môn đoán hưu, nhưng là lão quái Nguyên Anh kỳ, há có thể so sánh với người bình thường, theo lý mà nói, đừng nói là nham thạch, cho dù là pháp bảo bình thường, cũng không nhất định có thể vây được hắn.

Nhưng mà lúc này, lại không có một chút hiệu quả.

Chỉ trong nháy mắt, hắn đã thi triển nhiều loại bí thuật, nhưng vẫn như trước không thể thoát khỏi, bị kéo vào cái khe lớn kia.

Nếu như lão giả sáng suốt, thì tốt nhất là lựa chọn Nguyên Anh xuất khiếu, nhưng hắn mặc dù tâm tư sắc sảo, nhưng lại không có khí độ kiêu hùng.

Chỉ do dự trong nháy mắt, cuối cùng đã bỏ lỡ cơ hội.

Âm thanh như răng cưa truyền vào trong lỗ tai, cái khe lớn kia khai rồi lại hợp, hai bên còn sinh ra hàm răng dài nữa thước, đương nhiên cũng do nham thạch cấu thành.

Vì vậy cái khe kia giống như cái miệng vậy, nhai một hồi, máu tươi phun ra, dĩ nhiên đem người tu tiên Nguyên Anh kỳ cắn nuốt từ thắt lưng trở xuống, ngay cả Nguyên Anh cũng không có chạy thoát.

Nghe tiếng la bi thảm của đồng bạn, cho dù là Liễu Mi cũng từng nhìn thấy qua không ít người chết trong khi tìm bảo vật, nhưng lúc này sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại có chút run lên.

Bị ăn! Chết kiểu này không thể nghi ngờ làm cho người ta cả thấy da đầu tê dại, mà càng làm cho nàng sợ hãi hơn là bản thân nhìn thấy lại chính là tu sĩ Nguyên Anh kỳ, đã vậy còn không biết địch nhân là ai.

Là người, là yêu, hay là ma?

Không biết cái gì mới là nguy hiểm kinh khủng nhất! Vẻ mặt của lão tu sĩ họ Trần cũng không khác mấy, hai người không khỏi bay gần lại, dựa lưng vào nhau cùng một chỗ, mới vửa rồi vì bảo vật, bọn họ cơ hồ đều đã trở mặt, nhưng ngay lúc này, có chung mối nguy hiểm lại đưa bọn họ lại với nhau.

Liên thủ có lẽ còn tìm được đường sống, đơn độc chỉ làm cho bản thân chết nhanh hơn.

Trước nguy hiểm về tánh mạng, một chút ân oán có tình là gì.

Hai người trong lòng đều có một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt, ở bên ngoài, tu sĩ Nguyên Anh kỳ là tồn tại đỉnh phong làm cho người ta phải ngước nhìn, đi tới nơi nào, cũng được mọi người nghênh đón bằng ánh mắt kính sợ.

Nhưng mà giờ phút này bên trong ngọn núi Tuyết Minh sơn, bọn họ lại có cảm giác bản thân giống như một con mồi bị một con độc xà nhìn chằm chằm vậy.

Cùng lúc đó, Lâm Hiên đang ngồi ở trong phòng.

Truyện về truyền âm phù đã bị hắn tạm thời gác sang một bên, sau này phải xem xem mình cùng Vân Trung tiên tử có duyên hay không, việc cấp bách bây giờ là tu luyện, Lâm Hiên đang tu luyện mấy đại chu thiên.

Đột nhiên, Lâm Hiên biến sắc.

Không có dấu hiệu đột ngột đình chỉ tu luyện, cả người linh quang chợt lóe, hắn thậm chí không có thời gian đứng lên, tựa như lấy tư thế xếp bằng đó đi đến một nơi khác.

Phảng phất như có âm thanh bạo liệt như tiếng sấm truyền vào lỗ tai, chỗ ngồi của hắn trong lầu các này trong nháy mắt bị biến thành bột phấn, tầng phòng hộ bên ngoài không có bất cừ hiệu quả gì, giống như tờ giấy bị xé rách vậy.

Công kích này tới vô thanh vô thức, có thể nói là vô cùng quỷ dị, sắc mặt Lâm Hiên không khỏi trở nên trầm xuống, sau khi xuất hiện lại, hắn cũng không có dừng lại, mà thoáng một cái liền bay cao lên trời hơn trăm trượng, đem cửu thiên linh thuẫn mở ra, sau đó mới nhìn xuống phía dưới.

Chỉ thẩy không chỉ có lầu các nơi hắn, mà cả Tuyết Minh môn cũng đều bị san bằng, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, mặc dù với sự sắc xảo của Lâm Hiên, cũngkhông khỏi thất sắc, mấu chốt là biến cố này xảy ra vô cùng quỷ dị. Đầu sỏ gây nên là mấy cái cột đá.

Không có chút dấu hiệu nào báo trước mặt đất đột nhiên nứt ra, nói là cột đá, kỳ thật lúc nó ngã xuống hình dáng giống như hàm răng yêu thú vậy, đao phong sắc bén, dài ngắn không đồng nhất, ngắn thì chỉ nữa thước, dài thì có hơn 10 trượng.

Cả đỉnh núi rộng lớn, toàn bộ kiến trúc của Tuyết Minh môn hoàn toàn bị phá hủy.

"Đây là cái gì, đột thứ thuật?"

Với kiến thức uyên bác của Lâm Hiên, cũng có chút ngây ngốc, từ hiện trường mà thấy, quả thật có chút giống.

Nhưng không có khả năng! Đột thứ thuật chỉ là pháp thuật thổ hệ nhập môn, ngay cả vừa mới bước vào tiên đạo tu sĩ Linh Động kỳ cũng dễ dàng thi triển, làm gì có uy lực đáng sợ như thế này.

Đao phong cột đá bắn ra bốn phía, lại còn quấn quanh thành một vòng có màu vàng, không ngừng nẩy lên, Lâm Hiên cảm giác được bên trong có ẩn chứa linh lực sung mãn.

Rốt cuộc là có ai đánh lén mình?

Làm cho Lâm Hiên cảm thấy hoảng sợ là hắn dĩ nhiên không có cảm ứng được khí tức của ai cả.

Trong lòng kinh ngạc, bất quá Lâm Hiên cũng không có lộ ra vẻ mặt bối rối, đối mặt với nguy hiểm không biết càng phải tỉnh táo, hắn đem thần thức xuất ra, bắt đầu toàn lực tìm tòi, phải là ra hai việc, một làm tìm ra địch nhân, còn lại là tìm thấy tung tích của Tần Nghiên.

Thần thông của Vân Trung tiên tử hắn cũng đã nhìn thấy, mặc dù không bằng mình, nhưng miễn cưỡng cũng có thể so sánh với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, theo lý hẳn là không có việc gì, nhưng dù sao hồi nãy đánh lén cũng bất ngờ như vậy, cho nên phải nhìn thấy tung tích của giai nhân, hắn mới có thể an tâm.

Rất nhanh liền có thu hoạch, mười đạo kinh hồng xuất hiện trong tầm mắt, có Khương thị song hùng, có vợ chồng Chu Thiên Vân, còn có mấy lão quái Nguyên Anh khác.

Tần Nghiên xuất hiện bên cạnh hắn không xa.

Tựa hồ cũng nhận ra Lâm Hiên đang tìm kiếm mình, Vân Trung tiên tử gật đầu, trên mặt lộ ra nét mỉm cười, nhưng thần sắc của mấy lão quái Nguyên Anh của Tuyết Minh môn lại vô cùng xanh mét.

Bọn họ tất nhiên không có việc gì, nhưng công kích quỷ dị vừa rồi, lại làm cho tổng đàn bị san bằng, mấy ngàn đệ tử, trốn thoát cũng chỉ có mấy trăm.

Tuyệt đại bộ phận đều chết trong công kích vừa rồi.

Trong đó không thiếu tu sĩ đã ngoài Ngưng Đan kỳ! Có thể nói, tại khu vực Lũng Nam môn phái này thực lực coi như không tệ, có cảm giác bi phẫn khó hiểu, trong lòng mấy người sợ hãi không thôi, mặc dù không nhận ra đây là pháp thật đột thứ quỷ dị gì, nhưng uy lực hiển nhiên không nhỏ, mấu chốt là diện tích bao trùm rất lớn.

Chỉ một kích, liền bảo phủ cả đỉnh núi.

Sợ rằng cho dù là thần thông của đại tu sĩ cũng không có khả năng như vậy.

Chẳng lẽ là lão quái Ly Hợp kỳ trong truyền thuyết.

Nghĩ đến đây, mầy người đều có chút sợ hãi, nhưng Chu Thiên Vân dù sao cũng là nhất môn chi chủ, người tu tiên mặc dù có chút ích kỷ, nhưng chưa chắc đã không có điểm mấu chốt.

Tuyết Minh môn là nơi hắn sống và lớn lên, từ nhỏ đã lớn lên ở chỗ này, mắt thấy môn phái bị phá hủy, sắc mặt xám xịt nhưng lại không thể làm được gì:" Là tên hỗn trướng nào, vì sao phải đối địch với bổn môn, có bản lãnh thì đi ra cùng Chu mỗ quyết một trận tử chiến, ấn núp một nơi bí mật gần đây đánh lén, thì tính là cái gì?"

Vì muốn dụ đối phương ra ngòai, trong lời nói của Chu Thiên Vân, không có một chút cố kỵ nào, nhưng mà lời còn chưa nói xong, hai đạo quang mang từ dưới đất mãnh liệt bắn nhanh lên, một vào đầu một vào tiểu phúc, hung hăng lao về hắn.

Chu Thiên Vân vẻ mặt lo lắng, nhưng thần sắc lại không có chút nào bối rối, khi mở miệng mắng to, hắn đã sớm dự liệu sẽ có kết quả này.

Phất tay áo một cái, một cái tiểu thuẫn đỏ như máu bay vút ra, vừa xoay tròn vừa chuyển, đã bành trướng lên nữa trượng, sau đó hóa thành một tầng quầng sáng huyết sắc, đem chủ chân bao vào bên trong.

Phốc phốc hai tiếng vang lên trước sau truyền vào lỗ tai, quầng sáng huyết sắc kia chợt lóe lên, đem công kích cản lại.

Mặc dù khoảng cách xa hơn 100 trượng, nhưng với nhãn lực của Lâm Hiên, hiển nhiên vẫn thấy rõ ràng, là cột đá bén nhọn.

Cho dù vừa mới đánh lén không phải là sử dụng thần thông đột thứ, nhưng cột đá này như thế nào bay lên đã thương người hơn nữa hắn cũng không cảm giác được có linh lực ba động từ dưới mặt đất, chẳng lẽ địch nhân lại ẩn núp ở trong nham thạch, Lâm Hiên nghĩ như vậy, một lần nữa đem thần thức xuất ra, hướng về tầng nham thạch bên trong tìm kiếm.

Chỉ trong nháy mắt, Lâm Hiên liền nhíu màu, hai mắt đang nhắm đột nhiên mở ra, lấy tay xoa trán, trên mặt xuất hiện thần sắc vô cùng cổ quái.

Có kinh ngạc, có mờ mịt, không thể giải thích.

"Làm sao vậy, Lâm sư đệ, chẳng lẻ ngươi phát hiện gì?"

Âm thanh dịu dàng vang lên truyền vào lỗ tai, một làn gió thơm mát thổi tới, Tần Nghiên đã tới bên cạnh hắn.

"Uh, khó mà nói."

"Khó mà nói?" Trên mặt Tần Nghiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

"Đúng vậy, lần này tập kích phi thường quỷ dị, mà ta cũng vừa mới phát hiện một đồ vật, chỉ là rất kỳ quái, cho nên cũng chưa dám chắc chắn." Lâm Hiên lấy tay xoa xoa trán, chậm rãi nói. "Ai! Ngươi thật là, muốn nói thì nói đi, đâu cần giống như thầy bói vậy, lời nói thần thần bí bí giống như lọt vào trong sương mù vậy." Tần Nghiên chà chà chân, trên mặt lộ ra thần sắc oán giận.

Vẫn phải nói, Vân Trung tiên tử có một loại mỹ lệ thanh tú thoát tục, lúc này có chút tức giận, ngược lại lãi càng tăng thêm vài phần xinh xắn.

Ánh mắt Lâm Hiên không khỏi sáng ngời, chỉ là hiện tại không có thời gian để nhìn mỹ nữ.

Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ cười khổ:" Sư tỷ trách oan ta rồi, tiểu đệ không có ra vẻ thần bí, mà là. Việc này quả thật khó có thể nói rõ, rất khó tin tưởng, theo như ta thấy, chúng ta đừng ở chỗ này nữa, trước mắt lựa chọn tốt nhất, là nhanh chân rời khỏi nơi này."

"Ngươi nói là mặc kệ bọn họ. Bỏ chạy một mình." Trên mặt Tần Nghiên lộ ra vẻ kinh ngạc. "Sư tỷ cần gì phải nói khó nghe như vậy, cũng không thể nói là trốn, ta cùng Tuyết Minh môn cũng không có giao tình gì, chỉ là ta không muốn giao du với mấy kẻ xấu mà thôi." Lâm Hiên nhíu mày, thản nhiên nói.

Tần Nghiên có chút do dự, liền gật đầu đồng ý, nàng mặc dù không thể so với Lâm Hiên, nhưng cũng đã trải qua nhiều tinh phong huyết vũ, nhưng Vân Trung tiên tử cũng là nữ nhân vô cùng thông minh, sư đệ nói không sai, hai người cùng Tuyết Minh môn bất quá chỉ là bình thủy tương phùng, vì bọn họ mà mạo hiểm là rất ngu xuẩn. Nên lựa chọn như thế, Tần Nghiên hiển nhiên trong lòng biết rõ. Hai người nhìn nhau cười, đang muốn rời đi, đột nhiên một tiếng nổ lớn từ dưới chân truyền lên.

Âm thanh phảng phất như vạn mã bôn đằng vậy, lại phảng phất như người viễn cồ khổng lồ đang di động vậy, hai người thân là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, cũng cảm giác có chút mê muội, mà những đệ tử còn sót lại của Tuyết Minh môn, lại càng không tốt, Ngưng Đan kỳ còn tốt, miễn cưỡng có thể trụ lại, Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn không khống chế được pháp lực, từ giữa không trung rơi xuống. Cả đỉnh núi, chứa đầy các loại răng nanh bén nhọn, đến lúc này, lại có thêm mười mấy tên tu sĩ chết, mấy lão quái của Tuyết Minh môn, sắc mặt cũng vô cùng khiếp sợ, đã đến gần bờ vực tự bạo rồi. Nhưng thần sắc của Lâm Hiên lại càng ngưng trọng, đột nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tần Nghiêm bên cạnh:" Đi!"

Cùng lúc đó, tại sâu trong núi, hai người tu tiên Nguyên Anh kỳ khác, vẻ mặt cũng vô cùng hoảng sợ, thân hình không ngừng di chuyển, đều tự xuất ra pháp bảo của mình, trước người có mười đầu lưỡi hắc ảnh quấn quít lấy.

Những hắc ảnh này, dĩ nhiên là những cái lưỡi lớn, mỗi cái, đều dài hơn mấy trượng, rõ ràng là do nham thạch cấu thành, nhưng không biết vì sao, lại vô cùng linh hoạt.

Càng đáng sợ chính là, ngoại trừ dưới lòng bàn chân, nham thạch bốn phía cùng phía trên đỉnh đầu, cũng nút ra cũng cái khe hở như cái miệng này, đóng rồi lại mở, hàm răng lóe ra u quang, quả thật vô cùng đáng sợ.

Giờ phút náy bọn họ ở trong nham động này, chỉ có hơn 20 trượng, nhưng lại có hơn 10 cái lưỡi, mặc kệ là tu sĩ họ Trần hay là Liễu Mi, cũng đều đang thở hồng hộc, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ.

Càng làm cho hai lão quái vật kinh hãi chính là, nhưng cái lưỡi này vô cùng cứng rắn, pháp bảo của hai người oanh kích lên nhưng không có một chút sứt mẻ.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sớm muộn cũng có kết quả như lão giả kia, nghĩ đến đồng bạn bi ăn tươi mà chết, tu sĩ họ Trần còn tốt một chút, Liễu Mi dù sao cũng là nữ tử, thiếu chút nữa đã ngất đi, sớm biết vậy, đã không tin tầm bảo rồi. Nhưng Tu Tiên giới lại không có thuốc hối hận. "Các hạ cứu được người nào thì cứu, muốn chết cũng đừng kéo ta theo." Tu sĩ họ Trần hét lớn, trong mắt mơ hồ xuất hiện một tia điên cuồng.

Rất là kinh khủng, đường đường là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, bị buộc đến tình trạng sinh tử vong tồn, đã vậy còn không biết đối thủ là ai. Chẳng lẻ là yêu ma vừa bị phong ấn?

Không có khả năng, đối phương không những bị mình chém làm tám đoạn, ngay cả tàn thi cũng bị hỏa anh cũng hóa thành tro bụi, đừng nói là yêu ma, cho dù là thần tiên cũng phải chết, chứ không có khả năng sống lại. Đáng sợ là địch nhân rốt cuộc là cái gì?

"Hừ! Hai tên tiểu tử nhân tộc kia, các ngươi không cần từ chối, bổn tôn nhất định sẽ ăn hết linh hồn của hai người, cho dù các ngươi là tu sĩ Nguyên Anh cũng vậy, các ngươi nếu như không muốn ăn đau khổ, thì đừng nên chống cự vô ích, ngoan ngoãn làm thức ăn cho ta."

Một âm thanh xé gió truyền vào lỗ tai, nội dung làm cho người ta ngây ngốc, Liễu Mi lảo đảo một cái, cơ hồ suýt nữa là bị cái lưỡi đánh trúng, cùng tu sĩ họ Trần liếc mắt nhìn nhau, trên mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Hai người rõ ràng đang ở bên trong núi, như thế nào lại xuất hiện quái vật ở trong này, lời nói này không khỏi có chút hoang đường.

Bên kia, bàn tay Tần Nghiên bị Lâm Hiên nắm lấy, mặt mũi không khỏi đỏ bừng, nhưng nhìn thấy vẻ ngưng trọng trong mắt Lâm Hiên.

Vân Trung tiên tử nhìn thấy vậy, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm nghị.

Sau đó hai người liền hóa thành linh mang, bay đi về phía bắc chân trời.

Bọn họ sở học giống nhau, cùng nhau thi triển ngự phong thuật, còn có hiệu quả điệp gia.

Mặc dù không bằng thuấn di, nhưng trong nháy mắt cũng độn xa vài dặm.

Nhưng mà mấy đạo quang mang mãnh liệt tử dưới lòng bàn chân bắn lên, đem đường đi của hai người ngăn lại.

Trong mắt Lâm Hiên hiện lên một tia phẫn nộ, không muốn liều mạng, vươn tay ra, đem eo nhỏ của Tần Nghiên ôm vào, thi triển cửu thiên vi bộ.

Loại thần thông này, Vân Trung tiên tử cũng có học qua, nhưng Phượng Vũ Cửu Thiên quyết sau khi tăng mạnh, cùng với nguyên bản rất khác nhau, cơ hồ có thể so sánh với thần thông thuấn di.

Quang mang liền vỡ tan.

"Di!"

Từ phía dưới chân truyền đến một tiếng kinh dị, nhưng âm thanh này lại giống như tiếng sét đánh vậy.

Sau khi linh mang bắn ra, lại có hơn trăm đạo quang mang mãnh liệt hướng về phía hai người bắn tới.

Nhiều như vậy?

Đồng tử Lâm Hiên có chút co rút lại, con đường hắn chạy trốn đã hoàn toàn bị phong tỏa, bất đắc dĩ, hai người không thể làm gì khác là lùi lại.

"Cái này đến tột cùng là quái vật gì?" Tần Nghiên lấy tay che miệng, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Vẻ mặt Lâm Hiên lại vô cùng khó coi, không nghĩ tới sự nghi ngờ của của mình lại đúng như vậy.

Nếu không đi được, cũng chỉ có nghĩ biện pháp nghênh địch, những tu sĩ còn lại chậm rãi tu tập lại một chỗ.

Ngoại trừ hai người bọn họ, Khương thị song hùng, còn có hơn 30 tu sĩ của Tuyết Minh môn, trong đó còn có 5 lão quái Nguyên Anh kỳ, còn có mấy tên Ngưng Đan kỳ.

Tình hình chiến lực bên này, có lực chiến đấu mạnh, chỉ có 9 lão quái Nguyên Anh kỳ, lực chiến đấu tuyệt đối không yếu, nhưng mà địch nhân mà bọn họ phải đối mặt là quái vật khó có thể tưởng tượng ra. Ầm ầm ầm!

Tiếng sấm sét xé gió không ngừng truyền vào lỗ tai, ngoại trừ Lâm Hiên đã đoán ra trước, thần sắc có chút tốt hơn một chút, nhưng người khác vẻ mặt vô cùng kinh hãi, phảng phất như gặp quỷ vậy. "Không có khả năng! Phu nhân, ta...ta không có nhìn lầm chứ, Tuyết Minh sơn dĩ nhiên sống lại."

Vẻ phẫn nộ trên mặt Chu Thiên Vân cũng đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt khó tin, vô cùng rung động khi nhìn thấy quái vật trước mặt. Cao lớn vạn trượng, bọn họ phảng phất như con kiến trước con voi vậy, thậm chí còn nhỏ hơn nhiều. Tuyết Minh sơn như quái vật thông linh vậy, chậm rãi đứng lên. Rống!

Theo tiếng rống vang lên, đá vụn rơi như mưa, ở trên đình núi, hiện ra mắt mũi.

Sau đó một tiếng sét đánh vang lên, lúc này đá rơi xuống càng nhiều, hai tay chân cũng đã mở ra, một người khổng lồ hình ngọn núi xuất hiện trước mắt mọi người. Trên người cũng không có linh áp, nhưng thân hình khổng lồ này, lại làm cho người ta run rẩy. Lâm Hiên mặc dù đã đoán ra một chút, nhưng sắc mặt cũng trắng bệch, về phần những người khác, lại càng không cần phải nói.

Tuy nói vạn vật đều có thể tu tiên, thạch đầu thông linh trên lý luận mà nói không phải không thể được, nhưng một đỉnh núi cao vạn trượng như thế này, lại thành quái vật thông linh. Đúng là chưa từng nghe thấy.

Nhất là những tu sĩ còn sót lại của Tuyết Minh môn, lại càng không thể tin vào mắt mình, bổn môn đã truyền thừa trăm vạn năm, nhưng ngọn núi này lại biến thành quái vật, phá hủy tổng đàn của bọn họ. Cái này rất là hoang đường!

Một trận cười cạp cap cạp quái dị truyền vào lỗ tai:" Ha ha, một trăm vạn năm, rốt cuộc cũng có kẻ ngu ngốc phá giải phong ấn trên người bổn tôn, các người tu tiên các ngươi nếu như thông minh thì không nên phản kháng, ngoan ngoãn làm thức ăn cho ta."

Loading...

Xem tiếp: Chương 1056 - 1060: Cự Kiếm Thuật

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Đại Bạo Ngọt

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50




Thiên Thần Mắt Tím 2

Thể loại: Truyện Teen

Số chương: 50