Đương nhiên, bốn người cũng không tùy tiện nói lung tung, trong lòng vô cùng hiếu kỳ, nguyên nhân chân tướng chuyện này rốt cuộc là như thế nào, không hẹn mà cùng rửa tai lăng nghe.
"Tu vị của khôi lỗi kia bốn vị đạo hữu hẳn cũng đã rõ ràng. Cơ hồ có thể so sánh với thần thông của tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, uy lực của vụ nổ không cần phải nói, chỉ bằng vào hai người chúng làm sao có thể ngăn cản được, sở dĩ không có chết, là bởi vì ân sư ta mới vừa rồi đi qua nơi này." Tần Nghiên cứ như vậy mà nói.
"Cái gì, ngài nói là, thái thượng trưởng lão của quý phái, nữ tu đệ nhất Vân Châu đang ở xung quanh đây sao?" Âm thanh của Chu Thiên Vân có chút run rẩy.
Ba người khác vẻ mặt cũng không sai biệt lắm, bọn họ mặc dù là người tu tiên Nguyên Anh kỳ, nhưng cùng vị Như Yên tiên tử kia so sánh thì lại không đáng một đồng.
Ly Hợp kỳ, mới là chân chính là vô địch Nhân Giới!
Chỉ là loại quái vật cấp bậc này, không ở trong môn phái tiềm tu, tìm kiếm phương pháp vượt qua thiên kiếp đi tới Linh giới, mà chạy đến nơi hoang dã này làm gì?
Bốn người không khỏi quay đầu nhìn xung quanh, trên mặt mơ hồ toát ra vẻ hoảng sợ.
"Mấy vị đạo hữu không cần lo lắng, sư tôn sau khi ra tay cứu hai người chúng ta, cũng không dừng lại, mà đã rời đi rồi." Tần Nghiên trong lòng cười thầm, nhưng thần sắc trên mặt lại hết sức lạnh nhạt.
Bình tâm mà nói, Vân Trung tiên tử rất ít nói sạo, mà những ý tứ này, kỳ thật đều là ý tứ của Lâm Hiên, mới vừa rồi đấu pháp kịch liệt, hắn cũng không muốn cho người ta biết, thân thông của bản thân vượt qua các tu sĩ cùng giai. Cho nên cần phải có một giải thích hợp lý.
Vì vậy liền lấy chiêu bài sư tôn Tần Nghiên làm lá chắn.
Mặc dù có chút hồ đồ, nhưng nếu Lâm Hiên đã nói như vậy. Tần Nghiên cũng không có ý cự tuyệt, đối phương đã năm lần bảy lượt cứu mình, Tần Nghiên cảm giác chung quy có chút bất đồng.
Bốn lão quái vật cũng không có nghi ngờ. Thứ nhất, bọn họ cho tới bây giờ không có nghi qua hai người có thể còn sống cho tới bây giờ.
Thứ hai, vụ nổ đáng sợ vừa rồi. Ngoại trừ tu sĩ Ly Hợp kỳ sợ rằng không ai có thể đỡ dược, một phen giải thích hợp tình hợp lý này.
Về phần lão quái vật Ly Hợp kỳ kia vìa sao lại đến đây, bốn người hiển nhiên sẽ không ngu ngốc mà đi hỏi thăm. Tục ngữ nói, biết càng nhiều chết càng sớm, bí ẩn của lão quái vật ly hợp kỳ, bản thân có tư cách dò hỏi sao?
"Ha ha, hai vị đạo hữu thật sự là phúc tinh cao chiếu cố. Nếu không có việc gì, xin mời đi tới bổn môn, mà hội trao đổi cũng sắp bắt đầu rồi." Chu Thiên Vân vội vàng chuyển đề tài.
Lâm Hiên cùng Tần Nghiên cũng gật đầu, mặc dù không biết người nào mới là độc thủ phía sau màn này, nhưng trải qua chuyện lớn như vậy, chắc trong một đoạn thời gian ngắn hắn sẽ không có hành động gì, huống chi Tuyết Minh sơn giờ phút này. Lão quái vật Nguyên Anh kỳ khoảng gần trăm người, trừ phi tồn tại cấp bậc Ly Hợp kỳ ra tay, nếu không an toàn khẳng định không cần lo.
Vì vậy bọn họ tạm thời vứt vấn đề chưa giải quyết này sang một bên, thi triển thần thông. Bay tới Tuyết Minh sơn.
Khoảng cách năm trăm dặm, không tính là xa, đương nhiên còn hơn lúc Lâm Hiên tới, tốc độ phi hành chậm rất nhiều, vừa phi hành vừa tán dóc, sau thời gian một bữa cơm, mới nhìn thấy một ngọn núi nguy nha tràn ngập tuyết trắng.
Nhưng mà Chu Thiên Vân lại cau mày, đang độn quang đột nhiên dừng lại.
Đừng nói là hắn, mọi người cũng cảm thấy rất kỳ quái, mặc dù khoảng cách còn xa, nhưng thần thức của Nguyên Anh hiển nhiên có thể cảm nhận rõ ràng linh lực trên núi, như thế nào mà chỉ có mấy người, những người còn lại đi đâu rồi.
Chẳng lẻ, tổng đàn bổn môn xảy ra biến cố?
Chu Thiên Vân thân là tông chủ, làm sao có thể không vội, sau khi cùng với mỹ phụ hồng y liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc hướng về đỉnh núi bay tới.
Ái nữ bọn họ, còn có môn nhân đệ tử đều ở đó, mong là đứng xảy ra chuyện gì.
"Lâm đạo hữu, Tần tiên tử, nếu không chúng ta cũng đi xem một chút?" Khương Thị song hùng, hiển nhiên cùng Tuyết Minh môn có quan hệ không tệ, hiển nhiên không thể xem như không thấy.
"Uh." Lâm Hiên gật đầu, cái này có thể cùng Tần Nghiên bị tập kích có liên quan không?
Vì vậy tốc độ của bốn người liền nhanh hơn, đuổi theo sau.
Rất nhanh, liền đi tới đỉnh núi, đã thấy Chu Thiên Van7 đang cùng một vị tu sĩ hơn 40 tuổi nói chuyện với nhau. Xung quanh còn có vài tên tu sĩ Ngưng Đan kỳ đang đứng.
Mà vị tu sĩ kia, Lâm Hiên cũng nhận ra, họ Cơ tên Huyền Sanh.
Hai sư huynh đệ sau khi trò chuyện một hồi, đều thở phào nhẹ nhõm, nguyên lai bổn môn đều không bị gì cả, mà là do kinh động của trận đại chiến vừa rồi, nên các đệ tử mới tạm lánh đến địa phương an toàn.
"Cơ sư đệ, khổ cực rồi." Chu Thiên Vân vỗ vỗ vai tu sĩ, hết sức cảm khái.
"Sư huynh không nên nói như vậy, đệ từ nhỏ đã sống và lớn lên tại Tuyết Minh sơn, thủ hộ cơ nghiệp tổ sư, chính là chuyện quan trọng, chỉ là hiện tại nguy hiểm đã được giải trừ. Nhưng mấy vị đạo hữu tới tham gia hội giao dịch cũng đã bỏ đi rồi, cái này..." Nói đến chỗ này, trên mặt Cơ Huyền Sanh lộ ra vẻ khó khắn.
Chu Thiên Vân dở khóc dở cười, uy lực của vụ nổ kia quả thật vô cùng kinh người, nếu nơi này không phải là tổng đàn bổn môn. Đổi lại chỉ là nơi hắn cùng mấy lão quái vật giao dịch, hắn cũng sẽ có lựa chọn như vậy. Người tu tiên Nguyên Anh kỳ, người nào mà không giảo hoạt, hám lợi tránh hại. Mỗi người đều ham sống sợ chết. Chỉ là bọn hắn lần này vừa đi, hội giao dịch được chuẩn bị lâu như vậy lại bị nhỡ, quả thật làm cho người ta khó chịu.
Bất quá bản thân là nhất môn chi chủ, rốt cuộc vẫn có vài phần khí độ:" Thôi, mọi người không có việc gì là tốt rồi. Cơ sư đệ, phiền ngươi liên lạc với Cơ sư đệ cùng Liễu sư muội, đề cho hai người bọn họ có thể mang theo đệ tử bên ngoài trờ về."
"Uh, việc này giao cho đệ."
Cơ Huyền Sanh cũng không từ chối, ôm quyền. Liền mang theo vài tên đệ tử thân tính, bay về phía xa xa.
"Chu đạo hữu, nếu hội giao dịch đã không thành, vậy Lâm mỗ ở lại nơi này cũng vô ích, trước hết xin cáo từ." Chờ đối phương xử lý tốt chuyện bên trong môn phái. Lâm Hiên nhẹ nhàng tiến lên, mở miệng nói.
Tần Nghiên mặc dù không có mở miệng, nhưng lại đi theo phía sau hắn, hiển nhiên là hai người đều có chung một ý định.
"Ha ha, Lâm hiền đệ cần gì phải vội vàng như vậy, nghe nói ngươi diệt sát Tồi Hoa lão ma, cứu nữ nhi của Chu mỗ cùng mấy tên đệ tử không ra hồn, mới vừa rồi nếu không có ngươi cùng hai vị huynh đệ Khương thị kịp thời chạy tới, thì tánh mạng của hai vợ chồng ta cũng khó giữ nổi, nếu đã tới đây rồi, cần gì phải đi vội, nếu không che bổn môn đơn sơ, xin mời ở lại đây một đoạn thời gian, cái khác không nói, trong phương viên mười vạn này, linh mạch của Tuyết Minh sơn ta coi như không tệ, hơn nữa vì tỏ ý cả tạ, điển tịch bổn môn. Ngoại trừ một ít đặc thù, còn lại túy ý Lâm huynh tham khảo, không biết ý Lâm huynh như thế nào." Chu Thiên Vân xoay người ôm quyền. Vô cùng thân thiết nói.
Mỗi một chữ nói ra, đều làm cho mọi người ở đây cứng lưỡi, dù làm Lâm Hiên cũng trợn mắt há hốc mồm.
"Thiếu gia, trên đời này còn có chuyện tốt như vậy thật sao?" Âm thanh tò mò của Nguyệt Nhi truyền vào trong tai, phản ứng đầu tiên của tiểu nha đầu là, có âm mưu, cho dù Lâm Hiên cứu Chu Thiến. Mới vừa rồi còn ra tay tương trợ, bọn họ cảm tạ như vậy cũng rất là thái quá.
Trừ một ít đặc thù, điển tịch bổn môn tùy ý tham khảo. Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.
Lâm Hiên híp mắt, đánh gia vị môn chủ Tuyết Minh sơn này vài lần, nhưng thần sắc của đối phương vô cùng tự nhiên.
"Đạo hữu đã có ý tốt như thế, nếu Lâm mỗ còn nhất định phải đi, thì có vẻ như tại hạ không hợp tình hợp lý lắm. Cũng được, nếu đã vậy xin quấy rầy quý phái vài ngày." Lâm Hiên thản nhiên cười, vẻ mặt ôn hòa nói.
"Ha ha, đạo hữu quá khách khí, cái gì mà quấy rầy, xin cứ xem bổn môn là nhà của mình vậy." Chu Thiên Vân mừng rỡ. Vô cùng khách khí nói, sau đó lại quay đầu lại nói:" Tần tiên tử, cũng xin mời lưu lại, điển tịch của bổn môn đương nhiên không thể so sánh với Thiên Nhai Hải Các, tiên tử nếu có hứng thú xem, Chu mỗ nhất định không ngăn cản."
"Hảo, môn chủ nếu đã có thành ý như vậy, thiếp thân cũng xin trụ lại mấy ngày." Tần Nghiên nhìn thoáng qua thiếu niên bên người, quả nhiên cũng không nói lời cự tuyệt.
Chu Thiên Vân mừng rỡ, hắn cùng với Khương thị song hùng rất là quen thuộc, không cần tận lực giữ lại làm gì, lúc này liền tự mình đem Lâm Hiên cùng Tần Nghiên đến khách quý lầu.
Một canh giờ sau, hắn trở lại bên động phủ của mình, đã nhìn thấy mỹ phụ hồng y thần sắc do dự chờ ở nơi đó.
"Phu nhân, làm sao vậy?"
"Sư huynh, ngươi đây là ý gì, muốn lưu lại Lâm tiểu tử kia, cũng không cần phải hứa hẹn thái quá như vậy, điển tịch bổn môn, đó là do lịch đại tổ sư truyền xuống, như thế nào có thể để cho ngoại nhân xem." Thần sắc của mỹ phụ hồng y vô cùng khó coi, trượng phu là môn chủ, lúc trò chuyện với ngoại nhân. Nàng không tiện phản bác, nhưng lúc nãy hắn xử lý chuyện tình, lại lộ vẻ có chút quá mức khinh suất.
"Ha ha, nguyên lai sư muội là đang trách vi phu chuyện này, ta đây hỏi muội, phu nhân cảm thấy thần thông của Lâm tiểu tử kia như thế nào?" Chu Thiên Vân vô cùng thần bí nói.
"Sư huynh đây là ý gì, ngươi sẽ không cho rằng Tần tiên tử nói sạo chứ, là Lâm tiểu tử đở được uy lực của vụ nổ đáng sợ kia sao?" Mỹ phụ hồng y ngẩn ngơ. Thần sắc vô cùng nghi hoặc.
"Sư muội đa nghi rồi, vi phu cũng không có hoài nghi Vân Trung tiên tử, sau khi khôi lỗi kia tự bạo. Uy lực chúng ta cũng đã tận mắt nhìn thấy, không phải là một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có thể ngăn cản được." Suy nghĩ viễn vông như vậy làm cho Chu Thiên Vân cảm thấy tức cười.
"Vậy tại sao phu quân lại hỏi tu vị của hắn như thế nào, lúc ấy kịch chiến như vậy, ta cũng không có chu ý tới."
"Uh, không có chú ý, chỉ là lúc ấy vi phu lại có lưu ý một chút, ngoại trừ khôi lỗi kia là Nguyên Anh hậu kỳ, còn am hiểu ẩn nặc, lúc đầu khôi lỗi đánh lén Tần Nghiên, lúc ấy tình thế nguy cấp, chính là Lâm Hiên đã cứu Vân Trung tiên tử." Chu Thiên Vân chậm rãi đem tình huống lúc đó miêu tả lại, hắn lúc đó nhìn thấy rất là rõ ràng.
"Cái gì, thuấn di, còn có ngọn lửa màu xanh biếc. Thật sự là có uy lực đáng sợ như sư huynh miêu tả sao?" Trên khuôn mặt mỹ phụ hồng y xuất hiện vài phần kinh hãi, nếu không phải những lời này do trượng phu nàng nói, nàng căn bản sẽ không tin tưởng một chút, người tu tiên Nguyên Anh trung kỳ, lám sao có thể biết được bí thuật đáng sợ như thế.
"Tất nhiên là thật, chỉ có hai vợ chồng chúng ta, vi phu làm sao có thể thổi phồng lên được chứ?" Chu Thiên Vân cười khổ mà nói:" Mặc dù không biết thần thông khác của vị Lâm đạo hữu kia như thế nào, bất quá chỉ bằng vào thuấn di cùng bích hỏa đáng sợ kia, đã có thể làm cho tu sĩ trung kỳ ta phải tránh xa rồi. Cho dù đối phương là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, cũng chưa chắc đã không thể không liều mạng, cho dù không được cũng có thể chạy thoát."
"Vậy sư huynh giữ hắn lại là vì..."
"Không sai, Tần Nghiên từng xưng hô hắn là sư đệ, nói cách khác, người này rõ ràng còn ít tuổi hơn so với Vân Trung tiên tử, mà chúng ta cũng biết, Tần Nghiên hiện tại chỉ mới 200 tuổi, đã có thể kết Anh thành công, nghe nói đã vượt qua sư tôn của nàng lúc còn trẻ, mà tên họ Lâm này, lại tiến giai lên tới trung kỳ, thậm chí thần thông cũng không kém so với tu sĩ hậu kỳ, tương lai thành tựu của hắn như thế nào, sợ rằng vi phu không cần phải nhiều lời, sư muội, muội cảm thấy ta làm như vậy, có tính là sai không." Chu Thiên Vân cười nhẹ nói.
"Đương nhiên không có, là tiểu muội hiểu lầm sư huynh, nếu như theo suy đoán của huynh, Lâm tiểu tử tiến giai Nguyên Anh hậu kỳ không cần phải nói, cho dù là sau mấy trăm năm nữa, tiến vào Ly Hợp kỳ cũng không phải không có khả năng, có quan hệ tốt với một lão quái vật như vậy, đối với bổn môn đúng là một chuyện vô cùng tốt, hiện tại chỉ nỗ lực một chút như vậy, không tính là gì."
Mỹ phụ hồng y liền chuyển sang vui mừng, nhìn về phía trượng phu mình, vô cùng sùng bái.
"Không chỉ có vậy, người này cùng Vân Trung tiên tử quan hệ không bình thường, Tần Nghiên xuất thân từ Thiên Nhai Hải Các, đối với nam nhân không có cảm giác, hết lần này tới lần khác lại ở cùng một chỗ với Lâm Hiên, nhưng thần thái lại hoàn toàn bất đồng, quan hệ tốt với Lâm Hiên, hiển nhiên tới lúc đó cũng sẽ có quan hệ tốt với Vân Trung tiên tử."
"Sư huynh, chẳng lẻ hai người bọn họ đã sớm quen biết nhau, nếu không, chúng ta âm thầm điều tra."
Ánh mắt của mỹ phụ hồng y lóe lên, lòng hiếu kỳ của phụ nữ dường như vô cùng mạnh mẽ, điểm này, ngay cả người tu tiên cũng không ngoại lệ.
"Nói bậy, sư muội, nhất thiết không thể đả thảo kinh xà, không nên có hành động làm hai người bọn họ tức giận, bọn họ có quan hệ như thế nào, chúng ta biết rồi thì có chỗ tốt gì, còn có khả năng đem bằng hữu biến thành địch nhân." Chu Thiên Vân lại càng hoảng sợ, vội vàng nói lại.
"Muội biết rồi." Mỹ phụ hồng y gật đầu, nàng dù sao cũng là người tu tiên Nguyên Anh kỳ đã sống mấy trăm tuổi, đương nhiên không thể không biết nặng nhẹ, mới vừa rồi chỉ là lỡ lời mà thôi.
Cùng lúc đó, tại một chỗ bí mật tại Tuyết Minh sơn, ba bóng người mơ hồ cùng chớp lên một cái, người bên trái có vóc người thấp bé, nhìn qua giống như người lùn, nhưng lại có khí thế nhất.
Hắn mặc dù đã thu liễm linh lực bản thân, nhưng vẫn có thể đoán ra, đây là một người tu tiên Nguyên Anh trung kỳ.
Hai người khác, cũng đều là tu sĩ Nguyên Anh, chỉ là sơ kỳ.
Một lão đầu đầu đầy tóc bạc.
Còn có một nữ tu dung mạo tú lệ.
Nếu có tu sĩ nào khác tham gia hội giao dịch xuất hiện ở chỗ này, có thể nhận ra ba người này, chính là ở chỗ này lúc vụ nổ xuất hiện, nghị luận không ngừng, cũng là ba người suy đoán ra có tồn tại Ly Hợp Kỳ giao thủ.
Hơn nữa bọn hắn còn rời đi đầu tiên, sau đó mấy lão quái vật khác mới lập tức giải tán.
Không nghĩ tới bọn họ vẫn chưa đi xa, ngược lại lặng lẽ quay trở về.
Hiển nhiên là có ý đồ, chỉ là không biết có âm mưu gì?
"Trần huynh, ngươi thật sự khẳng định, Tuyết Minh sơn có vật kia?" Tu sĩ tóc bạc nhìn qua nhìn lại, vẻ mặt cảnh giác mở miệng hỏi.
"Nói nhảm, nếu không có nắm chắc, Trần mỗ làm sao mạo hiểm tới nơi này, vốn định thừa lức hội giao dịch nhiều người hỗn tạp, lặng lẽ hành động, nhưng như vậy dù sao cũng không nắm chắc mấy, hôm nay trời cũng giúp ta, đem đệ tử Tuyết Minh sơn dẫn đi, chúng ta nên hành động nhanh một chút." Trên mặt tu sĩ thấp bé họ Trần kia xuất hiện vẻ mặt tàn khốc, có chút hưng phấn nói.
Về phần nữ tu kia, mặc dù không có mở miệng, nhưng trong đôi mắt, cũng đã xuất hiện vẻ tham lam, cho dù khuôn mặt vốn coi như thanh tu cũng có chút dữ tợn.
Tuyết Minh sơn là một tòa cô phong, bọn họ hiện đang ẩn nấp ở vị trí bí ẩn tại sườn núi, cách đỉnh núi cũng không xa, cho nên không thể không cẩn thân làm việc được.
Mà trong tay tu sĩ thấp bé kia, đang cầm một cái pháp khí hình la bàn, một bên đi, một bên xem xét địa hình xung quanh, đột nhiên, hắn thở nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc vui mừng:" Chính là nơi này."
"Nơi này?"
Hai người khác dừng cước bộ lại, trước mặt bọn họ là một vách đá trụi lủi, cái gì cũng không có, trong mắt bọn họ, không khỏi xuất hiện một chút nghi ngờ.
Tu sĩ thấp bé lại coi như không nhìn thấy, thân hình chợt lóe, đã bay đến phía trước vách đá, nhìn một chút pháp khí trong tay, sau đó điểm mấy cái lên cái la bàn này.
Ca ca âm thanh truyền vào lỗ tai, trước mặt bọn họ xuất hiện một cái động có đường kính nữa trượng, đen như mực, sâu không thấy đáy, nhưng với nhãn lực của lão quái Nguyên Anh, hiển nhiên có thể thấy rõ ràng.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra vẻ mừng như điên, quả nhiên không có tìm lầm, vì vậy liền thi triển thần thông, ngay vào bên trong.
Tất cả những chuyện phát sinh nơi này, mọi người trên đỉnh núi đều không biết. Bên trong một tĩnh thất có hoàn cảnh lãnh đạm, Tần Nghiên đang ngồi ở đó, lúc này đây thương thế của nàng cũng không phải nhẹ, cũng may là có mang linh dược từ Thiên Nhai Hải Các tới, sau khi dùng, đã không có gì đáng ngại.
Lúc này đã nửa đêm, ánh trăng lẳng lặng treo ở đó, ngoài cửa sổ còn có chim hót, chuyện phát sinh ban ngày, đã sớm tan thành mây khói, nhưng mà trong lòng của Vân Trung tiên tử vẫn lặng yên xuất hiện một bóng người.
Tần Nghiên thở dài, chậm rãi đứng lên, xem ra tối nay không thể tu luyện được rồi.
Bàn tay nàng vừa đẩy cửa sổ ra, đột nhiên chân mày khẽ động, cả người nhẹ nhàng bay ra ngoài.
Tư thế vô cùng ưu mỹ, lăng không mà đi, giống như tiên nữ từ trên trời xuống vậy.
Nàng tất nhiên là ở lại khách quý lầu, mà còn là tòa kiến trúc chiêu đãi lão quái Nguyên Anh kỳ, mỗi một tòa đều độc lập, còn có cấm chế đơn giản xung quang, có thể không cần lo lắng bị rinh coi.
Giờ phút này bên ngoài quầng sáng màu lam, có một đạo hỏa quang xoay quang.
Truyền âm phù! Khóe miệng Tần Nghiên xuất hiện một nụ cười, mặc dủ động tác này, có lẽ ngay cả bản thân nàng ta cũng không có chú ý tới.
Bàn tay vừa điểm một cái, đạo hồng quang liền bay nhanh tới, quang mang hé ra, truyền âm phù khi đang bay tới, giống như thông linh vậy, không ngừng xoay quanh cô gái.
Tần Nghiên đem thần thức rót vào bên trong.
Không ngoài sở liệu, quả nhiên là người kia gửi tới.
Vân Trung tiên tử ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một chút, hiện tại đã là nữa đêm, hắn hiện tại lại hẹn mình.
Trong lòng cảm giác được có chút không ổn, nếu như đổi lại một người khác nàng khẳng định sẽ không để ý đến, nhưng là vị Lâm sư đệ kia.
"Thôi vậy, người ta cũng đã cứu mình mấy lần, từ chối rất không lễ phép." Tần Nghiên thì thào tự nói, chỉ là nghe qua giống như đang tìm lý do để đi phó ước vậy.
Trên mặt đã ửng đỏ cả lên.
Tiên tử mặc dù mỹ lệ, nhưng mà lại rất ít khi tức giận, Tần Nghiên lúc này, thoạt nhìn so với lúc bình thường còn mê người hơn nhiều.
Đây mới chính là vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành.
Lại nhìn một chút truyền âm phù trong tay, thân hình Tần Nghiên dần dần mơ hồ trong bóng đem, nàng dĩ nhiên sử dũng thần thông ẩn nặc, dù sao trong đêm trăng tròn như vậy, một nam một nữ lén lút gặp mặt nhau chung quy vẫn có cảm giác có chút chột dạ.
Đáng thương cho Tần Nghiên nào có biết, Lâm Hiên căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chơi đùa âm mưu quỷ kế, hắn có vô số kinh nghiệm xương máu, lão quái vật thua trong tay Lâm Hiên, không thể đếm hết, về trình độ thông minh, thì không thể nghi ngờ.
Nhưng mà chỉ số thông minh cùng với chuyện tình ái lại là hai việc khác nhau, trên phương diện tình cảm, Lâm Hiên lại có chút ngu ngốc.
Cùng Khổng Tước giao hợp, cũng là kết quả không thể nghịch lại, bình thường cùng Nguyệt Nhi lại càng tùy tiện hơn, Lâm Hiên nào biết cùng nữ tu ở chung một chỗ là phải chú ý cái gì.
Tỷ như nói, hắn nữa đêm hẹn gặp Tần Nghiên, hiển nhiên là vô cùng không ổn, bất quá Lâm Hiên lại không có cảm giác gì, hắn sở dĩ chọn lúc này, là muốn xem xét thương thế cùng pháp lực của Tần Nghiên, hiện tại hắn vừa hồi phục xong.
Lâm Hiên còn đang dương dương tự đắc, cảm giác được sẽ thay người khác lo lắng, nào biết được Tần Nghiên đêm hôm khuya khoắt nhận được truyền âm phù của hắn, khiến cho trống ngực đập liên tục, đỏ mặt đi đến nơi phó ước.
Đương nhiên, làm như vậy, cũng không phải là nói Tần Nghiên thích Lâm Hiên.
Đường đường Vân Trung tiên tử, sao có thể nông cạn như vậy.
Vừa gặp đã yêu là không có khả năng.
Bất quá hảo cảm khẳng định có.
Cũng giống như 200 năm về trước, lúc bản thân nguy hiểm nhất, một người thiếu niên đã đem mình từ trong chỗ chết cứu ra.
Năm đó như thế, hôm nay lại như thế.
Chẳng lẽ là trung hợp, hay là đang ám chỉ điều gì đó.
Tần Nghiên đã là Nguyên Anh kỳ, nhưng Lâm Hiên cùng Điền Tiểu Kiếm là loại người thích đấu với thiên, cùng cường đạo tranh đấu bất đồng, hai người đều có một tín niệm là vận mệnh nắm trong tay ta, căn bản không đặt lão thiên vào trong mắt, mà con đường tu hành của Tần Nghiên lại tương đối đơn giản, chủ yếu là tư chất cùng cơ duyên, nàng tin tưởng thiên, tin tưởng duyên.
Tuy nói trí nhớ về 200 năm trước đã có chút mơ hồ, nhưng hôm nay lại rất rõ ràng, vị Lâm sư đệ kia không chỉ có ân cứu mạng, còn có rất nhiều rung động.
Theo nàng biết, Lâm Hiên không có linh căn, nhưng hôm nay không chỉ có cảnh giới còn hơn mình một bậc, thần thông lại càng thái quá.
Tần Nghiên kiến thức uyên bác, nhưng ngoại trừ sư tôn ra, nàng thật sự không có gặp qua cao thủ nào. Thậm chí mấy vị sư tỷ Nguyên Anh hậu kỳ, cũng rõ ràng là không bằng, ít nhất một kích cuối cùng của Lâm Hiên, cơ hồ có thể so với một kích của tu sĩ Ly Hợp kỳ.
Khó tin! Vân Trung tiên tử kiêu ngạo vô cùng, chỉ phục một người, đó là sư tôn, đã khen nàng thông minh hơn người, tiền đồ không thể hạn lượng.
Nhưng thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, đối với vị Lâm sư đệ này, nàng thật sự không phục không được.
Cảm kích, ngạc nhiên, bội phục, mấy thứ này trong bất tri bất giác rất dễ biến thành hảo cảm.
Nếu không có ân cứu mạng, Tần Nghiên cũng không hoang đường mà canh ba đi đến phó ước này.
Nàng mặc dù chỉ là sơ kỳ, nhưng liễm khí thuật trong Cửu Thiên huyền công huyền diệu vô cùng, hiển nhiên không có bất luận kẻ nào phát hiện ra, sau thời gian một chén trà nhỏ, đã đi tới phía sau núi.
Nơi này có một khu rừng rậm, ngày thường có rất ít người tới, càng huống chi là lúc nữa đêm, cho nên càng không cần lo lắng sẽ có người đột nhiên xông vào. Lâm Hiên lựa chọn địa điểm này, cũng đã tốn mất một hồi tâm tư.
Bình tâm mà nói, cũng không sai, nhưng mà tên gia hỏa này, căn bản không nghĩ qua, như vậy mà hẹn ước với một nữ nhân là hết sức không ổn, hắn lại còn lựa chọn chỗ hẻo lánh như vậy. Thấy thế nào dường như cũng không có tốt.
Lúc này đại mi của Tần Nghiên đã có chút nhăn lại, mặc dù có chút hoài nghi ân nhân cứu mạng.
Nhưng tục ngữ nói, tâm tư hại người không thể không có, không thể không xuất hiện tâm tư phòng người, Tần Nghiên mặc dù kinh nghiệm tinh phong huyết vũ không nhiều lắm, nhưng cũng không phải thái điểu mới bước vào tiên đạo.
Trên mặt Tần Nghiêm xuất hiện một chút do dự, từ trong nội tâm, nàng rất muốn tin tưởng Lâm Hiên không có ác ý, nhưng hoàn cảnh xung quanh lại hẻo lánh như vậy.
Lại còn có bố trí cấm chế cách âm, kỳ thật ý định của Lâm Hiên là không muốn cuộc nói chuyện của hai người lọt vào trong tai người thứ ba, phòng ngừa bị nhìn trộm, nhưng trong mắt Vân Trung tiên tử lại rất dễ dàng liên tưởng đến chuyện khác.
Thần sắc Tần Nghiên có chút so dự. Sau khi do dự thời gian một chén trà nhỏ, cuối cùng cắn răng. Xuất hiện một tia dứt khoát, cả người nhẹ nhàng lao vào trong rừng cây.
Nàng cuối cùng đã lựa chọn tin tưởng Lâm Hiên.
Mặc dù lòng người khó lường, nhưng mơ hồ, nàng cảm giác Lâm Hiên đối chính mình cũng không có ác ý.
Rừng cây trước mặt vô cùng rậm rạp, cây cối so với bình thường còn cao hơn, thấp bé nhất cũng cao tới hai ba mươi trượng.
Sau khi tiến vào bên trong, ánh trăng cũng bị chăn lại. Bất quá thân là người tu tiên, hiển nhiên không cần lo lắng nhìn không thấy đường.
Bay chỉ trong chốc lát, một khu đất trống nhỏ liến xuất hiện trong tầm mắt, phía trên mặt tuyềt trắng xóa, là một thiếu niên có dung mạo bình thường đang khoanh chân ngồi.
Không cần phải nói, đúng là Lâm Hiên.
Liễm khí thuật của Tần Nghiên hiển nhiên vô cùng huyền diệu, nhưng với thần thức cường đại của Lâm Hiên, hơn nữa hắn cũng có sở trường như vậy, hiển nhiên đã sớm cảnh giác, chậm rãi mở hai mắt ra, đứng dậy.
Nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Hiên, nội tâm Tần Nghiên liền buông lỏng. Cũng biềt lo lắng chỉ là dư thừa, chỉ là có chút nghi hoặc mà thôi, đêm hôm khuya khoắc. Đối phương vì sao phải hẹn mình ở địa phương hẻo lánh như thế này.
"Hai trăm năm không thấy, phong thái của sư tỷ vẫn như cũ. Thật sự là đáng mừng." Lâm Hiên mặc dù về mặt tình cảm có chút ngốc, nhưng cho dù ngốc đến mấy cũng không thể không biết nói mấy lời khen tặng.
Khóe miệng Tần Nghiên xuất hiện vài phần ý cười:" Lời này của sư đệ, ta thẹn không dám nhận, cùng với ngươi so sánh. Ta đây thật sự không đáng nhắc tới."
"Đâu có, đâu có."
Sắc mặt Lâm Hiên lạnh nhạt nói vài câu khiên tốn, nhưng lại âm thầm lưu ý vẻ mặt của Tần Nghiên, vị Vân Trung tiên tử này, quả thật là vô cùng xinh đẹp, sắc mặt dường như cũng có đỏ một chút, nhưng hành động cử chỉ lời nói, lại rất là tự nhiên hào phóng.
Đến tột cùng nên mở miệng như thế nào đây?
Ý niệm không ngừng xoay chuyển trong đầu Lâm Hiên.
Lần nữa nhìn thấy Tần Nghiên, hắn lại tự nhiên nhớ tới lời ước hẹn bên trong huyền âm phù năm xưa.
Ước hẹn sau khi Nguyên Anh, trăng tròn cùng song tu!
Ước định này tất nhiên là làm cho người ta có vô tận dư vị, nhưng ngẫm nghĩ lại, lại quá mức đột ngột, đến tột cùng là Tần Nghiên có còn nhớ hay không?
Câu đố này chỉ có nữ nhân trước mắt mới có thể giải. Bất quá cho dù Lâm Hiên đối với tình ái rất ngốc, nhưng cũng không ngu đến nỗi trực tiếp mở miệng ra hỏi.
Phương pháp tốt nhất là nói bóng nói gió, trong lòng Lâm Hiên còn đang suy nghĩ nên nói cái gì, thì Tần Nghiên đã mở miệng trước:" Lâm sư đệ, nếu ta không có nhớ lầm. Lúc tại Phiêu Vân Cốc , ngươi tựa hồ không có linh căn, tại sao lại có thể tu hành nhanh như vậy."
Lâm Hiên trong lòng rùng mình, nhưng thấn sắc trên mặt vẩn như cũ, hắn ngoại trừ ngu ngốc trong phương diện tình cảm, những chuyện khác đều hết sức khôn khéo, đã sớm nghĩ sẽ nên nói cái gì.
Lam Sắc Tinh Hải bí mật hiển nhiên không thể tiết lộ, cũng may Lâm Hiên đã không còn ngây thơ như ngày xưa còn là người tu tiên Linh Động kỳ, hiện tại kiến thức của hắn vô cùng uyên bác, có thể tìm một cái cớ hoàn mỹ không sứt mẻ.
"Không có linh căn, sư tỷ cảm giác được có thể hay không có thể?" Khóe miệng Lâm Hiên xuất hiện một nụ cười chế giễu, trên mặt lại càng đậm ý cười.
"Ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, nhưng năm đó kiểm tra ngươi rõ ràng..."
"Tu vị của bọn họ quá mức thấp kém, không nhìn ra được châu ngọc, nghe nói sư tỷ là đệ tử Thiên Nhai Hải các, kiến thức hiển nhiên không cần phải nói, Phiêu Vân Cốc ngày xưa, bất quá chỉ là một môn phái nhỏ, chưởng môn cũng chỉ mới Ngưng Đan kỳ, người kiểm tra linh căn lại chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ. Phạm sai làm thì không có gì ngạc nhiên." Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ khinh thường, lời lẽ cũng hết sức trào phúng, sự tình năm đó tại Phiêu Vân Cốc, từ đệ tử cùng nhau nhập môn, đến trưởng bối sư thúc. Đều đối với hắn chọc khiêu khích, Lâm Hiên hiển nhiên không có bao nhiêu hảo cảm.
Nhưng mà Tần Nghiên cũng không phải dễ gạt như vậy, hơi nhíu mày, trầm ngâm một lát rồi mở miệng:" Sư đệ nói không sai, hiện tại đối với ngươi, Phiêu Vân Cốc quả thật không đáng nhắc tới, nhưng kiểm tra linh căn cũng không cần pháp thuật phức tạp gì, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ kỳ, cũng không có khả năng phạm sai lầm."
"Như thế nào, sư tỷ không tin ta sao?"
"Không phải vậy, ta chỉ cảm thấy tò mò mà thôi, sư đệ nếu không muốn nói, ta sao dám cưỡng cầu?" Tần Nghiên thản nhiên cười nói.
"Kỳ thật cũng không có cái gì gọi là bí mật, không biết sư tỷ từng nghe nói qua vể khổ linh căn chưa?" Lâm Hiên chậm rãi mở miệng.
"Khổ linh căn? Chính là biểu hiện ra như không có linh căn. Nhưng chỉ cần cố gắng đạt tới trình độ nhất định, có thể vượt qua Thánh linh căn, thể chất cổ quái?" Tần Nghiên ngẩn ngơ, thất thanh kinh hô lên.
"Không sai, sư tỷ quả nhiên kiến thức uyên bác." Trên mặt Lâm Hiên lộ ra vẻ hài lòng.
Nói ra khổ linh căn, tự nhiên là do hắn nói bừa. Nhưng cái này là truyền thuyết lưu truyền từ xưa của Tu Tiên giới, dùng để giải thích tu vị bản thân đột nhiên tăng mạnh lại rất thích hợp.
Tần Nghiên quả nhiên không nghi ngờ hắn, trên mặt ngược lại lộ ra vẻ bội phục, lưu truyền từ xưa, khổ linh căn muốn phát huy hiệu quả, gian khổ vất vả phải trải qua thường nhân khó có thể tưởng tượng được.
Tỷ lệ xuất hiện so với thánh linh căn còn ít hơn, hơn nữa cho dù ngươi có thể chất như thế nào, bởi vì tâm trí không đủ cứng cỏi, nên cũng không có cách bước vào tiên đạo.
Trách không được vị sư đệ này có thể tiến giai Nguyên Anh trung kỳ, nói vậy hắn 200 năm qua, cũng đã trải qua không ít tinh phong huyết vũ.
Nghi hoặc trong lòng được khai giải, Tần Nghiên đối với Lâm Hiên lại càng thân thiết hơn, hai người chậm rãi bước đi trong rừng, đem kinh nghiệm của bản thân kể ra cho đối phương.
Mỹ nhân như ngọc, trong mũi phảng phất ngủi được mùi thơm u lan, nếu đổi lại là người khác, khẳng định là sẽ bị mê hoặc mà lọt vào trong sương mù, nhưng Lâm Hiên sẽ không, con đường tu tiện. Mỗi bước đều là chông gai, trường sanh với là mục đích cuối cùng, cho dù là mỹ nữ cũng đừng hòng dao động được tâm trí của Lâm Hiên.
Mặc dù Vân Trung tiên tử rất là tài ba.
Nhưng trên mặt hắn vẫn một vẻ lãnh đạm phong thanh như trước. Về phần muốn dấu diếm một ít kinh nghiệm, nói sạo đối với Lâm Hiên mà nói, cũng không có gì khó khắn.
Khéo cười tưoi đẹp làm sao. Cả người Tần Nghiên tựa hồ đều tản ra mỹ lệ, bất quá hiện tại cùng Lâm Hiên nói chuyện, kỳ thật nàng cũng rất chú ý tới cử chỉ của đối phương.
Tần Nghiên hiển nhiên biết bản thân mỹ lệ, rất ít có nam nhân nào thấy nàng mà không thần hồn điên đảo, nhưng mà vị Lâm sư đệ bên cạnh này, ánh mắt lại rất đàng hoàng.
Tần Nghiên khẽ cắn hàm răng, trên môi xuất hiện vài phần vui mừng.
Bất tri bất giác, một canh giờ sau, Lâm Hiên xem xét một chút cảm thấy thời khắc cũng đã đến rồi, đây là lúc nên nở miệng, nếu không cứ tiếp tục như vậy, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ đến kết quả.
"Sư tỷ, Lâm mỗ có một việc muốn thỉnh giáo. Xin sư tỷ thẳng thắn cho biết."
"Việc gì?" Trong mắt Tần Nghiên toát ra vẻ kỳ quái, thấy vẻ mặt Lâm Hiên nghiêm túc, thần sắc của nàng cũng bắt đầu ngưng trọng. Nếu như đã truyền âm phù cho bản thân, lại còn đem mình hẹn gặp ở nơi hoang vắng này, nếu như chỉ vì muốn ôn chuyện xưa thật sự có chút khó tin, nàng tưởng rằng Lâm Hiên muốn nói là chuyện chính sự.
"Là như thế này, năm đó hành trình ở Khê Dược, sư tỷ còn nhớ rõ không?" Chuyện tới trước mắt, Lâm Hiên lại cảm giác được có chút khó có thể mở miệng.
"Đương nhiên là nhớ rõ, nếu như không phải có sư đệ cứu, ta đã mất mạng rồi, lại càng không nói đến có được Cửu Thiên huyền công." Tần Nghiên cười cười, ôn nhu mở miệng.
"Chuyện đó chỉ là tình cờ mà thôi, sư tỷ không cần để trong lòng. Sau khi hai người chúng ta chia tay..."
"Sau khi chia tay?" Tần Nghiên nhíu mày trong mắt xuất hiện vẻ kỳ quái. "Đúng vậy, sau khi chia tay, sư tỷ có..." Lâm Hiên ấp a ấp úng, chuyện này không phải do thiếu hiểu biết trong chuyện tình cảm, mà là chuyện này, quả thật khó có thể mở miệng. "Sư đệ muốn nói cái gì?" "Uh! Chính là cái truyền âm phù kia, sau khi chúng ta chia tay không lâu, cùng với truyền âm phù có liên quan."
Lâm Hiên đầu đầy mồ hôi, mở miệng khó khăn, ngoại trừ lão quái Ly Hợp kỳ, hiện tại Nhân giới đã có rất ít người có thể làm hắn phải chật vật như vậy, Tần Nghiên cũng có chút kinh ngạc, cố gắng nhớ lại. Tuy nói người tu tiên trí nhớ lực vô cùng tốt, nhưng hai trăm năm, lúc này quả thật có chút khó khăn. "Truyền âm phù..." Tần Nghiên đột nhiên hô nhẹ một tiếng, sau đó nhanh chóng che miệng lại. "Như thế nào rồi, sư tỷ nhớ rồi sao?" Lâm Hiên mừng rỡ, hai tay chà xát.
Tần Nghiên gật đầu, âm thanh nhỏ như muỗi, nhìn thấy rĩ phản ứng của nàng, Lâm Hiên ngược lãi liền nói thầm:" Chẳng lẽ truyền âm phù thật sự là Tần sư tỷ gởi đi."
Cũng không đúng, nếu như nàng thật sự có ý định sau khi Nguyên Anh cùng mình song tu, vì sao lúc hai người mới gặp mặt nhau, lại tỏ vẻ như không có gì. Vân Trung tiên tử làm sao có thể nông cạn như vậy, một lần liên thủ kháng địch liền lấy thân báo đáp? Suy nghĩ như vậy, Lâm Hiên cảm thấy có chút thái quá. Không có khả năng! Nhưng nếu không phải nàng gửi, vậy vẻ mặt cổ quái của nàng giải thích như thế nào?
Tần Nghiên vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng lại như con nai con đang nhảy loạn, mà Lâm Hiên lại đang cau mày suy nghĩ, vẻ mặt cồ quai, vốn đang ở trong rừng rậm, giờ phút này lại càng thêm có một loại yên lặng rất là quỷ dị.
Ngay thời điểm hai người gặp nhau trong đêm trăng, bên kia, ba lão quái Nguyên Anh kỳ đi mà quay lại, đã lặng lẽ tiến vào bên sâu trong núi.
Lúc này người đang ở trong một trận pháp thật lớn, trận pháp này linh quang bắn ra bốn phía, không ngừng có các loại quái thú biến ảo từ bên trong ra, hình thái hung ác, không hề sợ hãi lao về phía mấy lão quái Nguyên Anh kỳ.
"Trần huynh, chúng ta thật sự tìm đứng chổ sao, tại sao lại có nhiều cấm chế cùng bẫy rập như vậy?" Lão đầu tóc bạc cau mày, vừa nói vừa móc từ trong ngực ra một điện hồ màu bạch ngân, đem quái vật đến gần đánh thành bột phấn.
"Không sai, nếu không phải trong thông đạo này, khắp nơi đều có thể có loại ẩn linh thạch ngăn cách linh lực này, không đợi ta ra tay, mà đã sớm bị tu sĩ đỉnh phong phát hiện rồi." Nữ tu có dung mạo thanh tú lật cổ tay một cái, một cột sáng to như cánh tay từ trong tay áo bay ra, xuyên qua quái vật đầu heo thân ngựa kia.
"Hừ, bẩy rập càng nhiều, càng chứng minh đây là địa phương mà chúng ta cần tìm, muốn tìm được đồ tốt, hai vị sao một chút kiên nhẫn cũng không có? Tu sĩ có vóc người thấp bé không cho là đúng mở miệng, quanh người hắn, là một tầng hà vụ cổ quái bao xung quanh, nhìn qua vô cùng âm trầm, người này dĩ nhiên là là gã quỷ tu:" Yên tâm đi, lão phu tuyệt đối không tìm lầm chỗ, chúng ta trước tiên hợp lực lại bài trừ cấm chế trước mắt này."
Lời còn chưa dứt, hắn đã bóp quyết, hà vụ điên cuồng xoay chuyển, biến hóa thành một quỷ đầu mặt mũi hung dữ.
Về phần hai lão quái khác, cho dù trong lòng còn có chút nghi hoặc, nhưng ngay lúc này, hiển nhiên cũng không thích tiếp tục hỏi tới, liếc mắt nhìn nhau, cùng thi triển ra bí thuật sở trường.
Ầm ù ù âm thanh nổ mạnh truyền vào lỗ tai, theo như lời của nữ tu kia, xung quang vách núi có ẩn linh thạch trải rộng, chỉ cần bọn họ không quá ồn ào, thì sẽ không bị người trên đỉnh núi phát hiện.
"Sư tỷ, chuyện về truyền âm phù, người còn nhớ không?" Lâm Hiên thử thăm dò. "Uh!" Tần Nghiên gật đầu, khuôn mặt xinh xắn càng đỏ hơn, nhìn về phía mặt Lâm Hiên, việc này nếu như Lâm Hiên không đề cập tới, có lẽ nàng vĩnh viễn cũng không nhớ ra. Nhưng Lâm Hiên vừa nói, trí nhớ 200 năm trước, lại xuất hiện vô cùng rõ ràng trong đầu nàng.
Hành trình năm đó tại Khê Dược Giản, bản thân thiếu chút nữa rơi vào trong tay chưởng môn Hỏa Linh, sau cùng lại cùng Lâm Hiên liên thủ đối địch, giống như được sao phúc tinh chiếu vào vậy, còn vất vả tìm được cổ bảo của Hỏa Linh Môn.
Bất quá vị Lâm sư đệ này không có ý định quay về Phiêu Vân Cốc, vì tránh cho bản thân tiết lộ hành tung của hắn, người này còn vừa đấm vừa xoa, ép mình phải thề độc.
Ngẫm lại hai bên còn có một đoạn khúc mắc, trong nội tâm của Tần Nghiên cũng không có tức giận, khóe miệng ngược lại còn mỉm cười.
Kỳ thật nàng cũng hiểu được hành động của Lâm Hiên, đột nhiên phát tài, trong người còn mang theo bảo vật trong cổ bảo, mặc kệ là ở chỗ nào, cũng đều có thể rước họa vào người.
Tu Tiên giới cá lớn nuốt cá bé, vì kiếm được chỗ tốt, Phiêu Vân Cốc tuyệt đối có thể đối ngoại là thanh lý phản đồ để xử lý hắn, Tần Nghiên hiển nhiên sẽ không đem chuyện nhỏ năm đó để trong lòng. Nhưng mà sau khi chia tay.
Sau khi phát ra tâm ma chi thệ, hai người liền chia ra đông tây mà chạy, nhưng chỉ trong chốc lát, một đạo hỏa quang từ phía sau đuổi theo. Là truyền âm phù! Tần Nghiên hiển nhiên cảm thấy kinh ngạc, nhưng cũng không có suy nghĩ nhiều, đem thần thức rót vào. Nhưng nội dung bên trong, lại làm cho vị Vân Trung tiên tử này trợn mắt há hốc mồm.
Là âm thanh của Lâm Hiên, nói là vô cùng ái mộ mình, nhưng trước khi đại đạo chưa thành, không dám phân tâm, hy vọng sau khi Nguyên Anh, hai người có thể kết làm song tu. Tần Nghiên lúc ấy cũng choáng váng.
Mặc dù lúc ở Phiêu Vân Cốc, nàng cũng có vô số đồng môn ái mộ, nhưng ai cũng không dám rõ ràng như vậy, vị Lâm sư đệ này chẳng lẽ là hoa si, hai người bình thường cũng chỉ nói qua vài câu, rồi một lần cùng nhau liên thủ giết địch, hắn liền có ý nghĩ muốn bản thân lấy thân báo đáp, nhưng lại hẹn sau khi Nguyên Anh.
Phải biết rằng lúc đó hai người vừa mới bước vào con đường Tu Tiên giới không bao lâu, nhưng lại ở tại nơi Duyện Châu cằn cỗi, đừng nói là lão quái Nguyên Anh, mà Ngưng Đan kỳ cũng không có, thậm chí đơn đã độc dấu tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ cũng có thể dễ dàng giết hắn.
Nguyên Anh? Vị Lâm sư đệ này đúng là chí hướng quá xa, Tần Nghiên dở khóc dở cười, nhưng cũng không đem chuyện này làm thật sự. Mặc dù cảm giác được rất là hoang đường, nhưng sau đó tinh tế nghĩ lại cảm thấy cũng có thể hiểu được.
Có lẽ là Lâm Hiên điên rồi, có lẽ hắn cảm giác được tâm ma chi thệ vẫn chưa đủ, nói cái gì Nguyên Anh song tu, mục đích ngoài trừ muốn thận cận với bản thân một chút, còn muốn chính là không tiết lộ bí mật của hắn.
Nhưng mặc kệ như thế nào, lần đầu tiên có nam nhân biểu lộ như vậy với mình, tâm hồn thiếu nữ của Tần Nghiêm vẫn có chút nhưng nhớ, trong mấy năm đầu, nàng vẫn thường xuyên nhớ tới.
Nhưng theo thời gian trôi qua, tu vị của nàng tăng lên vô cùng nhanh chóng, Tu Tiên giới cũng xảy ra vô số chuyện, đầu tiên là âm hồn xâm lấn, cả Duyện Châu đình trệ, môn phái mặc dù mang tới U Châu, nhưng cuối cùng vẫn bị hủy trong tay Quỷ Vương. Dựa vào thần thông trong Cửu Thiên huyền công, nàng giết khỏi vòng vây, sau này thiên địa dị biến, nàng một mình đi tới.
Xảo ngộ Như Yên tiên tử, bái vị nữ tu Ly Hợp kỳ này làm vi sư, gia nhập Thiên Nhai Hải các, từ nay về sau tu hành lại càng thêm thuận lợi. Dưới sự giúp đỡ của sư tôn, thành công tiến giai lên Nguyên Anh kỳ. Nói thì đơn giản, cũng quay đầu lại, cũng đã 200 năm.
Chuyện xưa của Tần Nghiêm, mặc dù bản thân không đứng ở đỉnh cao trong tu hành ở Nhân Giới, nhưng cũng là tồn tại chí cao làm cho người ta ngước nhìn.
Tuy lấy được nhưng mất nhiều, nhưng cũng không phải không có mất mác.
Phiêu Vân Cốc mất.
Đồng môn ngày xưa, còn có bằng hữu tất cả đều biến thành xương khô, kỳ thật bọn họ cho dù không có chết, không thể kết thành Kim Đan tuổi thọ cũng không dài lắm.
Tiên đạo vốn cô độc, ký ức này đã sớm được Trần Phong dựng lên cho nàng.
Không nghĩ tới lần này lại nhìn thấy Lâm sư đệ.
Giống như lúc tại Khê Dược Giản vậy, ngăn cơn sóng dữ, dường như mỗi lần hắn xuất hiện, luôn là trời xao an bài.
Bình tâm mà nói, Tần Nghiên mặc dù không có quên người này, nhưng trong mắt của nàng, Lâm Hiên cũng đã sớm không còn trên đời này nữa.
Mặc dù Phiêu Vân Cốc từng mang đến Vân Châu, nhưng Lâm Hiên thời gian đó ẩn dấu rất kỹ, nàng cũng không có nghe nói gì qua về thiếu chủ Linh Dược Sơn, mà Mã Thiên Hùng cùng Hứa Giai cùng với Lâm Hiên tiếp xúc, nhưng không biết vì sao, cũng không có nhắc tới Tần Nghiên.
Kỳ thật lần tu vị Lâm Hiên tăng vọt tại Khê Dược Giản, vị Vân Trung tiên tử này, căn bản cũng không có để ý tới, nàng còn tưởng rằng Lâm Hiên chỉ là vận khí tốt, ăn được thiên tài địa bảo nào đó. Mặc dù cùng người này hai lần tiếp xúc, nhưng nàng cũng biết vị Lâm sư đệ này không có linh căn.
Con người mặc dù có thể tu tiên, nhưng không có tư chất linh căn, thì không có khả năng Trúc Cơ, hai trăm năm, nói vậy thì đã sớm không còn ở nhân thế. Cái kiểu biểu lộ đó, nàng hiển nhiên đã sớm quen mất rồi, thế cho nên thấy hai người gặp mặt nhau lâu như vậy, nhưng lúc này Lâm Hiên lại ấp a ấp úng đề cập đến chuyện xưa, Tần Nghiên không chỉ có kinh ngạc, mà còn vô cùng xấu hổ, hơn nữa hiện tại cùng với lúc xưa không giống nhau. Hai người đều đã là Nguyên Anh kỳ. Sau khi tiến giai lên Nguyên Anh kỳ, song tu rất có lợi cho đột phá cảnh giới, Tần Nghiên biết điều này, mà đối với Lâm Hiên, kỳ thật nàng cũng không phản cảm, thậm chí còn có hảo cảm. Ân cứu mạng là một mặt.
Còn bởi vì vị Lâm sư đệ này quả thật rất ưu tú, mặc dù dung mạo bình thường, nhưng Vân Trung tiên tử cũng sẽ không lấy người vì dung mạo, tại tu tiên giới người mạnh vi tôn.
Trải qua chuyện ban ngày liên thủ ngăn địch, Tần Nghiên trong lòng rõ ràng, thần thông của Lâm Hiên còn hơn lão quái hậu kỳ, chỉ hơn chứ không kém, làm cho nàng có loại cảm giác an toàn.
Chỉ nói về điểm này, điều kiện của hắn hoàn toàn phù hợp.
Nhưng Tần Nghiên vốn không cần phụ thuộc vào người mạnh, hai người muốn song tu, có tình cảm hay không mới quan trọng.
Nhưng mà lấy đâu ra, lúc tại Phiêu Vân Cốc, hai người cũng không có tiếp xúc với nhau, lúc liên thủ ngăn địch tại Khê Dược Giản, trước sau cũng chỉ có nửa canh giờ mà thôi. Sau đó hai người đến hôm nay mới gặp lại. Đừng nói là tình cảm, hai người ngay cả một chút hiểu biết về nhau cũng không có, sau đó vị Lâm sư đệ này lại nữa đêm canh ba hẹn gặp mình, đề cập đến chuyện kia. Quả thực có chút khinh bạc. Cho dù có muốn cùng mình, hai người cũng phải kết bản trước đã, chậm rãi đem tình cảm bồi dưỡng, xem xem có thích hợp làm đạo lữ không. Nếu không phải nhìn thấy bộ dáng khờ khạo của hắn, Vân Trung tiên tử đã sớm đem người trước mặt xem là sắc lang rồi.
Trong lòng oán thầm không thôi, nếu như đổi lại là người khác, Tần Nghiên khẳng định phất tay áo bỏ đi, bất quá nàng đối với Lâm Hiên, cũng có chút hảo cảm, vì vậy liền cúi đầu nhìn mủi chân, không phát ra âm thanh nào.
Lâm Hiên nào biết trong này có chỗ hiểu lầm, càng không biết Tần Nghiên từng nhận được truyền âm song tu của bản thân, lúc này nhìn thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi có chút giống hòa thượng sờ đầu suy tư. "Chẳng lẽ là xấu hổ?" Đối với tâm tư của nữ hài, Lâm Hiên hiển nhiên không biết, vì vậy liền đàng hoàng thỉnh giáo Nguyệt nhi, dù sao đều là nữ nhân, khẳng định biết đối phương nghĩ gì.
Nhưng gọi nữa ngày, cũng không thấy trả lời, Nguyệt nhi bình thường đối thiếu gia vô cùng nghe lời, cũng không phải vô điều kiện, tỷ như lúc bây giờ, liền mặc kệ hắn.
Tần nghiên vẻ mặt đỏ bừng, trong lúc nhìn xung quanh, càng mơ hồ mang theo vài phần u oán, nhưng mà lại làm cho Lâm Hiên không biết nguyên nhân trong đó, Càng không biết hai người đều thu được truyền âm phù của đối phương.
Trong chuyện này thật sự có rất nhiều khúc mắc, nhưng mà rất khó có thể giải thích rõ trong một lát.
Đêm trăng tròn, ha người chậm rãi bước đi trong rừng, nhưng mà bên trong hào khí kiều diễm lại mơ hồ có một chút mùi vị cổ quái bên trong.
Cùng lúc đó, sâu bên trong núi.
Ba lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng thi triển thần thông, âm phong lệ khiếu, kiếm khí cuồn cuồn, quang mang phát ra từ trong đai trận đã yếu đi rất nhiều, có vẻ có chút lung lay sắp đổ.
Âm thanh bạo liệt vẫn không ngừng vang lên như trước truyền vào lỗ tai, sau thời gian một bữa cơm, linh quang chợt lóe, quầng sáng lại quỷ dị sáng lên.
Ba người không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, đều tự động tăng mạnh công kích trên tay, cấm chế này chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi.
Quầng sáng run lên, giống như thuyền trong gió bão vậy, cuối cùng bị chia làm hai, một cái thông đạo xuất hiện trước mặt.
"Đi thôi, phía trước không biết còn có khảo nghiệm gì." Âm thanh bình thản của tu sĩ họ Trần tu sĩ họ trần vang lên, lại xung phong đi đầu, đi ở phía trước ba người.
Lão giả tóc bạc cùng nữ tu dung mạo tú lệ liếc mắt nhìn nhau, rồi vội vàng bước nhanh theo.
Thông đạo lần nay rõ ràng là rộng hơn so với lúc trước, đường kính hơn ba trượng, nhưng cũng không dài lắm, không lâu sau bọn họ liền di tới cuối đường.
"Chẳng lẻ chúng ta đi lầm đường?" Nhìn vách núi phía trước, nữ tu mỹ lệ nhíu chặt mày.
"Đương nhiên không phải." Tu sĩ họ Trần vươn tay ra, vổ bên hông một cái, lấy kiện pháp bảo la bàn kia ra, đánh lên trên đó một đạo pháp quyết.
Ánh sáng năm màu chợt xuất hiện, sau đó âm thanh ca ca truyền vào lỗ tai, vách núi phía trước tự động tróc ra, một đồ án cổ quái xuất hiện trong tầm mắt.
Không. Không phải đồ án.
Mà là mấy bức tranh.
Từ từ xuất hiện.
Bức đầu tiên là bối cảnh cánh đồng hoang tĩnh mịch, trên cánh đồng hoang vu, có đủ loại thực vật cổ quái, cùng với nhân giới không giống nhau.
Tỷ như cái cây kia, mỗi lá cây đều có ngũ quan, vô cùng dữ tợn, nhìn qua giống như mặt quỷ vậy vô cùng khéo léo.
Trên mặt đất có thể tùy ý nhìn thấy vô số hài cốt, ở đây ba người đều là lão quái Nguyên Anh kỳ, đều đã trải qua biết bao nhiêu tinh phong huyết vũ, nhưng không biết vì sao, lại có cảm giác sống lưng có chút lạnh.
"Đây là cái gì?" Nữ tu kia nhịn không được mà hét lên một tiếng kinh hãi.
Nhưng hai lão quái vật khác lại không có mở miệng, ánh mắt tập trung vào bức họa thứ hai.
Bức họa này lại càng quỷ dị hơn, cùng với bức đầu tiên mang hình thái tươi sáng đối lập, non xanh nước biếc, quỳnh lâu điện ngọc, hòan tòan không có âm u kinh khủng như vừa rồi, bên trong một tòa đình tinh xảo có một cô gái 17-18 tuổi đang chơi đàn.
Nhìn qua giống như tiên cảnh trong nhân gian vậy.
Cô gái này có dung mạo mỹ lệ kinh người, quả thật có thể so với Vân Trung tiên tử, chỉ có thể dùng từ khuynh quốc khuynh thành để hình dung.
Tiếp theo là bức họa thứ ba.
Vẫn là vị cô nương xinh đẹp kia, xung quanh nàng, đều là núi lớn, rõ ràng là tranh, nhưng không biết vì sao, dĩ nhiên có thể làm cho người ta cảm thấy được âm khí tận trời, mỹ nhân như ngọc, cô gái mang một cái váy dài màu trắng, chân trần phiêu phù ở trong không khí, phảng phất như tiên tử hạ phàm vậy, nhưng xung quang nàng, lại bay đây yêu hỏa quỷ dị.
Trước người, vô số loại sinh vật đang quỳ xuống.
Có khoảng mấy vạn.
Mà trong những tên này, một bộ phận nhỏ có hình dáng giống như nhân loại vậy, nhưng lại có nhiều những quái vật mặt mày hung dữ, thậm chí ngay cả thân cao trăm trượng cũng có.
Nhưng rõ ràng không phải là yêu thú, cũng không phải là ma tộc.
"Chẳng lẽ đây là đại yêu quỷ sao?" Tu sĩ tóc bạc họ Mộ Dung kia nuốt một ngụm nước miếng.
"Đại yêu quỷ, đạo hữu nói đây là quái vật âm ti giới sao?" Nữ tu sắc mặt khó coi nói.
"Mặc dù là nét vẻ trên bức họa nên ta không nhìn ra tu vị, nhưng theo suy đoán của ta, thần thông của bọn họ tuyệt đối không thấp, có hình dáng giống nhân tộc chúng ta, chỉ sợ đã ngoài Quỷ Đế là Nguyên Anh kỳ, còn bên cạnh là cự linh quỷ, loại quái vật này khi trưởng thành có thực lực tương đương tu sĩ Ly Hợp kỳ." Lão giả liếm liếm mối, nhạt nhẽo nói.
"Oh! Không nghĩ tới Mộ Dung huynh lại có kiến thức uyên bác như thế." Tu sĩ có vóc người thấp bé có chút ngoài ý muốn mở miệng nói.
"Thần thông của lão phu kém xa so với đạo hữu, nhưng bởi vì có chút kinh nghiệm đặc thù, nên đối với âm ti giới hiểu rõ hơn người bình thường một chút." Lão giả phảng phất như nhớ tới chuyện xưa, thần sắc trở nên ảm đạm, sâu kín thở dài.
Nghe đồng bạn nói như vậy, hai người có chút kinh ngạc, nhưng ngay lúc này, hiển nhiên sẽ không ăn no không có việc gì làm, mà đi hỏi thăm bí mật của đối phương.
"Theo như lời đạo hữu nói, cảnh sắc trước mặt chắc là ứng với âm ti giới, nhưng vị cô nương kia là ai, nhìn có vẻ rất nhu nhược, nhưng tại sao lại có nhiều đại yêu quỷ tỏ ra kính sợ khuất phục như vậy?" Nữ tu nhiú mày mở miệng hỏi.
"Cái này... Lão phu cũng không rõ, về mặt khách quan mà nói, Liễu tiên tử hẳn đã nghe nói qua, Âm ti giới tổng cộng có sáu cái, nhân giới chúng ta mặc dù là hạ vị giới, nhưng lại vô cùng rộng lớn, huyền ảo thần bí, tồn tại cao giai đủ để cùng Linh giới cùng Cổ Ma giới nhưng thượng vị giới so sánh, không chỉ giới hạn riệng trong Ly Hợp Kỳ, nữ nhân này mặc dù xinh đẹp vô cùng, nhưng hơn phân nữa là tồn tại cực cao trong âm ti giới." Lão giả tóc bạc gãi gãi đầu nói.
Sau đó ánh mắt của ba người chuyển sang bức tranh mới, nhưng mà nếu Lâm Hiên xuất hiện ở chỗ này, khẳng định sẻ phát ngốc, ngay cả nói cũng nói không ra lời.
Bởi vì cô gái thống trị vô số đại yêu quỷ âm ti kia, bộ dáng hắn vô cùng quen thuộc, thậm chí có thể nói là 200 năm nay lúc nào cũng ở chung một chỗ, chưa từng rời xa nhau dù chỉ một khắc.
Đôi mắt đó, hàng mi đó, cái mũi đó, còn có những đường cong lung linh thon dài, cùng với Nguyệt Nhi quả thật là rất giống, phảng phất như bóng dáng của nàng trong kính vậy.
Bất đồng duy nhất chính là khí chất cùng thần thái của hai người.
Nguyệt Nhi là một tiểu cô nương, làm cho người ta yêu thương, điềm đạm đáng yêu.
Mà cô gái trên bức tranh kia, cả người lại tản mác ra một loại khí chất cao quý lạnh như băng, cùng với loại khí chất công chúa của Nguyệt Nhi lại không giống nhau.
Mặc dù Nguyệt Nhi thực lực cũng không tệ, nhưng có thể tại Linh giới hoành hành vô kỵ là bởi vì có phụ thân, dù sao cũng không có nhiều người dám đi trêu chọc một vị tán tiến, cho nên chỉ cần không quá phận, mọi người đều tha thứ cho nàng.
Mà cô gài âm ti này, có vẻ mỹ lệ của tiên tử, từ trên người nàng phát ra một loại khí chất ngạo ngễ thiên hạ.
Nàng rốt cuộc là ai, cùng với Nguyệt Nhi có quan hệ gì?
Đáng tiếc Lâm Hiên không có mặt ở chỗ này, mà ba gã Nguyên Anh kỳ này, cũng rất nhanh chuyển ánh mắt sang bức tranh mới, chỉ là lão đầu kia chỉ nhìn thoáng qua thôi.
Chỉ thấy cô gái kia chống cằm, tựa hồ nhìn về phương xa, phía chân trời mơ hồ xuất hiện ngọn lửa màu xanh biếc.
Tu sĩ họ Trần cũng không muốn quản nhiều như vậy, hắn đến nơi này là vì bảo vật trong truyền thuyết, ánh mắt mắt nhìn lên tường, rất nhanh liền nhìn thấy chỗ giao nhau giữa ba bức tranh có một vật vòng tròn.