41 Edit: Hà ThuTrong một tòa biệt thự tư nhân, giữa trưa yên tĩnh truyền đến một tiếng gầm nhẹ: “Ngay cả một con đàn bà cũng không bắt được, ta bỏ tiền nuôi các ngươi ích lợi gì?”“Ông chủ đừng nóng giận, chúng tôi nhận được tin của cảnh sát, đã có tung tích người phụ nữ kia.
42 Vịnh biệt thự, tại bãi biển. Rất nhiều du khách chọn lúc buổi chiều không khí mát mẻ yên ả làm thời điểm xuống nước bơi lội, một thân hình vô cùng gợi cảm bước lên từ trong màn nước biển trong vắt, cơ thể cô dính đầy những bọt nước lấp lánh, bầu ngực không ngừng rung động theo từng bước chân của cô, hấp dẫn sự chú ý của những du khách ở bãi biển.
43 Trên bãi biển trống trải, một cô gái tóc ngắn đang chạy bộ buổi sáng, bước chân khỏe khoắn có lực, ngẩng đầu ưỡn ngực, khắp người bao phủ khí chất lão luyện.
44 Trong trấn nhỏ Berlin yên tĩnh, một nhóm sát thủ xuất hiện lúc nửa đêm. Họn họ tụ tập trong một nhà bình dân, thương nghị kế hoạch hành động lần này. Tên cầm đầu vang lên giọng nói kiên quyết nói một không có hai: “Lần này chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua cô ta, cho dù phải lật tung cả trấn này, cũng phải tìm ra cô ta.
45 Xe của Lục Thiểu Đình và Tô Cẩm vừa phóng lên đường lớn đã cảm giác phía sau có một áp lức vô hình ập đến, Tô Cẩm lập tức quay đầu, thấy vài chiếc xe việt dã đang tăng tốc đuổi theo bọn họ.
46 Lúc Tô Cẩm mở mắt ra đã thấy một nóc nhà đơn sơ, ánh nắng chiếu vào. Cô nằm trên một tấm ván giường, bên dưới là chiếc chiếu cũ, trên người đắp quần áo nam, vết thương trên ngực khẽ đau nhói, được băng bó bằng vải trắng, mà cúc áo của cô mở gần hết, gần như trần truồng.
47 Ngọn núi bị tuyết phủ trắng xóa, sáng rực bầu trời đêm, giống như một khối kim cương khổng lồ, góc đỉnh núi có khe rãnh rõ ràng, trời cao bao phủ âm u như một tác phẩm điêu khắc vừa xinh đẹp vừa nguy hiểm.
48 Đi từ con sông lên quốc lộ đã là giữa trưa, vết thương của Tô Cẩm không bị chuyển biến xấu. Toàn bộ hành trình Lục Thiểu Đình đều ôm chặt cô, không để ngoại lực nào làm tổn hại đến cô, mắt tam giác thấy bộ dáng quan tâm săn sóc của anh như vậy, đáy lòng liền cho rằng người đàn ông này nhất định là người yêu của nữ sát thủ.
49 Tuy trong mắt Lục Thiểu Đình ngập tràn lo lắng, nhưng càng thêm tỉnh táo, anh biết lúc này mình phải thật bình tĩnh xử lý mọi chuyện. Nhìn chiếc xe rời đi, anh nhớ kỹ biển số xe đó, xoay người rồi bị giải lên chiếc xe khác.
50 Một người khác cũng đang nghĩ cách cứu người, Lục Thiểu Đình xuất hiện đầu đường, anh xuống xe kiểm tra vết xe mới nhất, sau khi xác định chính xác lộ tuyến mới xe chạy vào rừng cây.
51 Lãnh Mặc Phàm tự mình cởi áo đắp lên người Tô Cẩm, nhìn vết thương bị nước muối cào rách lại bắt đầu rỉ máu, trái tim anh như bị bóp chặt, nhìn vết da lốm đốm đen do tàn thuốc, anh chỉ hận vì sao không giết được tên hung thủ kia.
52 Một lúc sau, Tô Cẩm lại ngủ, khi tỉnh lại đã là buổi tối. Bóng người Lãnh Mặc Phàm hiện lên ngoài cửa sổ, nhìn khói tỏa ra trên đỉnh đầu có thể biết được anh đang hút thuốc.
53 Kỹ thuật lái của Lục Thiểu Đình không tệ, máy bay ổn định trở lại, hai tiếp viên hàng không cũng đã tỉnh, nghe nói cơ trưởng gặp chuyện không may nên vô cùng đau buồn, đồng thời thu thập đống lộn xộn trên khoang máy bay.
54 Nghỉ ngơi trong khách sạn ba ngày liền, ngăn cách mọi hỗn loạn bên ngoài, yên tĩnh, không phải lo nghĩ, nhưng có một chuyện khiến Tô Cẩm đắn đo đó chính là chuyện cô bị bắt.
55
56
Chiều hôm sau, Tô Cẩm và Lãnh Mặc Phàm lên chuyến bay đến Mêxico. Đối với sự cố lô vũ khí lần này, Lãnh Mặc Phàm là người có địa vị nhất định phải xử lí cẩn thận, nếu có chút sai lầm, nhẹ thì tổn hại danh lợi, nặng thì trở thành đối tượng truy bắt của cảnh sát.
57
58
Mười hai giờ đêm là lúc quán bar náo nhiệt nhất, trên đài đám vũ nữ vặn vẹo vòng eo, bắt đầu nhảy thoát y, dưới đài mọi người la hét ầm ĩ.
Phía cửa lớn lúc này có một người đàn ông cao lớn đi vào, hơn ba mươi tuổi, mặt mũi góc cạnh, tóc ngắn gọn gàng, mặc khá thời gian, sức hấp dẫn tầm trung, hắn xuất hiện lập tức khiến Tô Cẩm chú ý.
59
60
Đêm khuya, trong phòng Lãnh Mặc Phàm vẫn chưa nghỉ ngơi, Jack cũng mệt mỏi nằm trên ghế sô pha chợp mắt, thấy cô trở về, Lãnh Mặc Phàm ngước mắt lên nhìn mong đợi: “Sao về trễ vậy?”
“Tốn chút thời gian.