121 Edit: susublue
Khi mong chờ một chuyện gì đó quá nhiều, thời gian lại trở nên gian nan, ba ngày ở thị trấn nhỏ, Tô Cẩm thăm dò tất cả tình hình nơi này, lái xe trở về khách sạn, thông qua quan hệ Tương Vinh đã đưa đến cho cô súng tối tân nhất, khi cô ở trong phòng kiểm tra súng, Amy đi vào, nói với Tô Cẩm đang ngồi ở trước bàn,“Sư tỷ, lần này để cho em giúp chị đi.
122 Edit: susublue
Khi mong chờ một chuyện gì đó quá nhiều, thời gian lại trở nên gian nan, ba ngày ở thị trấn nhỏ, Tô Cẩm thăm dò tất cả tình hình nơi này, lái xe trở về khách sạn, thông qua quan hệ Tương Vinh đã đưa đến cho cô súng tối tân nhất, khi cô ở trong phòng kiểm tra súng, Amy đi vào, nói với Tô Cẩm đang ngồi ở trước bàn,“Sư tỷ, lần này để cho em giúp chị đi.
123 Edit: susublue
Gió đêm vù vù, ở một ngã tư đường không người, một chiếc xe việt dã chạy như điên, tốc độ xe kinh người, Amy vừa nhấn ga, vừa quay đầu quan xét Tô Cẩm đang ngồi ở phía sau, nói chuyện với cô.
124 Gió đêm vù vù, ở một ngã tư đường không người, một chiếc xe việt dã chạy như điên, tốc độ xe kinh người, Amy vừa nhấn ga, vừa quay đầu quan xét Tô Cẩm đang ngồi ở phía sau, nói chuyện với cô.
125 Edit: susublue
Trong phòng đen tối, trời đen kịt, giống như không có ánh sáng, Tô Cẩm trằn trọc, nhưng không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng, ác mộng như ma quỷ tác quái vây hãm cô, dù thế nào, cô đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng kêu thảm thiết, hình ảnh Lãnh Mặc Phàm ôm Sarah, còn có giọng nói ác nghiệt của anh, “Tôi sẽ làm cho em hối hận, hối hận.
126 Edit: susublue
Trong phòng đen tối, trời đen kịt, giống như không có ánh sáng, Tô Cẩm trằn trọc, nhưng không thể nào thoát khỏi cơn ác mộng, ác mộng như ma quỷ tác quái vây hãm cô, dù thế nào, cô đều nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, còn có tiếng kêu thảm thiết, hình ảnh Lãnh Mặc Phàm ôm Sarah, còn có giọng nói ác nghiệt của anh, “Tôi sẽ làm cho em hối hận, hối hận.
127 Ban đêm im ắng, cơ thể Tô Cẩm như một pho tượng, im lặng đứng trong văn phòng tối om, ngoài cửa sổ là những ngọn đèn treo như một hàng rào dọc theo sông Giang, vài tia sáng nhàn nhạt chiếu vào, đánh vào cô mặt không chút thay đổi trên mặt.
128 Edit: susublue
Ban đêm im ắng, cơ thể Tô Cẩm như một pho tượng, im lặng đứng trong văn phòng tối om, ngoài cửa sổ là những ngọn đèn treo như một hàng rào dọc theo sông Giang, vài tia sáng nhàn nhạt chiếu vào, đánh vào cô mặt không chút thay đổi trên mặt.
129 Edit: susublue
Chạy trên đường phố Washington, Tô Cẩm cũng không có tính trở về, cô đi tới một quán bar! Đi vào gọi một ly rượu mạnh, đêm nay cô có nhiều u sầu, cô cần phải phát tiết bớt ra ngoài, nhưng mà, một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm giống cô, ở trong cái nơi xa hoa thối nát như quán bar này, muốn không bị chú ý là rất khó, cô vừa mới ngồi xuống không lâu, đã có hai ánh mắt bỉ ổi nhìn thẳng vào cô.
130 Edit: susublue
Chạy trên đường phố Washington, Tô Cẩm cũng không có tính trở về, cô đi tới một quán bar! Đi vào gọi một ly rượu mạnh, đêm nay cô có nhiều u sầu, cô cần phải phát tiết bớt ra ngoài, nhưng mà, một người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm giống cô, ở trong cái nơi xa hoa thối nát như quán bar này, muốn không bị chú ý là rất khó, cô vừa mới ngồi xuống không lâu, đã có hai ánh mắt bỉ ổi nhìn thẳng vào cô.
131 Màn đêm buông xuống, ở một biệt thự giữa sườn núi, một bóng người tuấn mỹ như một dã thú mai phục, ở qua cuộc truy đuổi ban đêm, trốn trong bóng tối để nghỉ ngơi, Lãnh Mặc Phàm hơi nhắm mắt lại, không suy nghĩ gì trong đầu cả, tự cho mình một không gian thoải mái.
132 Trong một phòng bao của nhà hàng Tây ở Washington, đã lâu rồi không gặp Tô Cẩm, khi nhìn thấy trạng thái tinh thần của cô, Jack không khỏi kinh ngạc, không thể tưởng được chỉ trong một tháng, Tô Cẩm lại lấy lại được khí thế lạnh lẽo sắc bén như đao của lúc trước, thần thái thâm trầm lạnh lùng này càng khiến người ta không dám nhìn.
133 Trời trong nắng ấm, trời xanh mây trắng, phía trước là đại dương xanh biếc, phong cảnh bốn phía nhẹ nhàng khoan khoái, một sân gôn rộng lớn, nơi này có những cửa hàng cao cấp để phục vụ cho thú vui của mọi người, nếu chỗ này không phải là một hòn đảo đơn độc, thì nhất định sẽ có rất nhiều người giàu đến hưởng thụ thiên đường.
134 Xâm nhập vào phòng thí nghiệm thành công, ở trước mặt Tô Cẩm là một hành lang trống sâu hun hút, nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh hai bên có thể thấy được các loại dụng cụ phức tạp, nhưng mà điều khiến cô cảm thấy kỳ quái là cả dãy phòng thí nghiệm này đều quá im lặng, chẳng lẽ nơi này đã bị bỏ hoang rồi sao?
Ý nghĩ này làm cho tâm Tô Cẩm không khỏi co rút, điều này nghĩa là thí nghiệm đã thất bại ư? Vậy đám người đó đưa Lãnh Mặc Phàm đi đâu rồi?
Tô Cẩm cẩn thận đi tới phía trước, đột nhiên, đi đến trước cửa một căn phòng thí nghiệm, cô phát hiện cửa chỉ khép hờ, hơn nữa còn có vài áo khoác trắng, Tô Cẩm không chút do dự khoác một chiếc áo lên người, đồng thời buộc tóc lên, ôm một bìa kẹp, một quyển báo biểu vào trong ngực, bắt đầu quang minh chính đại đi về phía trước.
135 Ưu thế của tàu ngầm chính là khiến quân địch không tìm ra hành tung, một tiếng sau, đám người Tô Cẩm đã rời xa khỏi hòn đảo thí nghiệm, mà trong một tiếng này, Lãnh Mặc Phàm mất máu quá nhiều, đang nằm trên giường nhỏ để nghỉ ngơi, nhưng thần trí của anh hoàn toàn tỉnh táo, thỉnh thoảng còn trao đổi ánh mắt với Tô Cẩm, Tô Cẩm còn cố ý tránh ánh mắt soi mói của anh nữa, đứng chỉ huy ở trước bàn điều khiển của khoang thuyền.
136 Lãnh Mặc Phàm đào thoát thành công, vượt qua một tuần, nhưng trong một tuần này, bên ngoài có ít nhất bốn lực lượng đang tìm anh, ngay cả Jack cũng bị họa lây, trong một lần bị tai nạn xe cộ thiếu chút nữa bị thương, hai tên áo đen muốn bắt cóc anh lên xe nhưng cũng hên là anh may mắn, gặp được cảnh sát tuần tra nên trốn thoát.
137 Hai chiếc xe nhỏ bị vây quanh đi tới bãi đỗ xe, dừng ở ngoài ngã tư đường, xung quanh đầy phóng viên hòa vào trong quần chúng, bọn họ nhiệt tình hưng phấn, hoan hô nhìn dàn lãnh đạo nước Mĩ đi vào.
138 Dựa vào giường, Lãnh Mặc Phàm nhìn người đứng ở ngoài cửa sổ, Tô Cẩm thong dong đốt một điếu thuốc, cô chỉ khoác áo ngủ mỏng, bao phủ cơ thể gợi cảm, nhưng trên thân thể của cô lại tỏa ra một cảm giác ưu thương, điều này làm cho người khác cảm thấy lòng của cô đang chịu một cảm xúc trầm trọng.