Ban đêm im ắng, cơ thể Tô Cẩm như một pho tượng, im lặng đứng trong văn phòng tối om, ngoài cửa sổ là những ngọn đèn treo như một hàng rào dọc theo sông Giang, vài tia sáng nhàn nhạt chiếu vào, đánh vào cô mặt không chút thay đổi trên mặt.
Đã qua mười hai giờ, Lãnh Mặc Phàm còn chưa trở về, Tô Cẩm đã sớm đoán được anh sẽ làm như vậy, cho nên, ngay từ đầu cô cũng chuẩn bị tốt tinh thần để nhận khảo nghiệm của anh, nhưng đêm nay anh lại ở cùng Sarah, cô không có cách nào để bình tĩnh được, cô càng chểnh mản hơn, mấy ngày nay cô không hề ăn cơm, lúc này, dạ dày của cô cồn cào, cần ăn ngay lập tức, cơ thể của cô rét run, cô cũng không quan tâm, trong màn đêm lạnh như nước này, Tô Cẩm mặc quần áo đơn bạc, vốn không chịu được không khí lạnh.
Nhưng ý chí kiên cường buộc cô chịu đựng, nên không bị ảnh hưởng nhiều, cô vẫn tao nhã, xinh đẹp như cũ.
Lại qua một tiếng nữa, rốt cục, ngoài hành lang cũng vang lên tiếng bước chân dồn dập, giống như có người đi nhanh tới, chỉ chốc lát sau, bước chân lại thong thả, giống như không hề vội vàng mà lại từ từ chậm rãi đi tới, Tô Cẩm hơi nhếch khóe miệng, không biết là tự giễu, hay là bởi vì đã nhìn thấu suy nghĩ của người ngoài hành lang, đột nhiên những cảm xúc lúc chiều đã biến mất trong nháy mắt.
Đương nhiên Lãnh Mặc Phàm không nhận ra bước chân của anh dồn dập cỡ nào, bước hai ba bước đã đến trước văn phòng, mà sau khi đến trước cửa phòng, anh lại giả bộ như rất thong thả, nhưng không ngờ vô lại phát hiện là anh rất vội vã quay về để gặp cô, tất cả đều do ban đêm quá im lặng, nên tâm tư của anh đã sớm bị Tô Cẩm vạch trần.
Cửa phòng làm việc bị đẩy ra, Lãnh Mặc Phàm ấn nút mở đèn, ánh đèn chói mắt đột nhiên chiếu sáng, Tô Cẩm không thích ứng lấy tay che lại một chút, đã quen ở trong bóng tối, đột nhiên bị ánh sáng mạnh chiếu vào, nên rất không thoải mái.
Ánh sáng chiếu đầy văn phòng, Tô Cẩm ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang tao nhã bước vào ở cửa, phát hiện áo sơmi của anh hơi không chỉnh tề, lòng của cô hơi nhói lên, bình tĩnh nói,“Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện được chưa?”
Không biết có phải do đèn quá sáng hay không, Lãnh Mặc Phàm phát hiện sắc mặt Tô Cẩm tái nhợt không chút máu, đôi môi vốn nên đỏ mọng lại hơi khô nứt, tuy rằng anh cố kiềm nén để không để ý điều này, nhưng không khống chế được mình đi rót một ly nước đưa tới trước mặt cô, lại cố ý cao giọng nói,“Từ xưa tới nay tôi đều không bạc đãi người, bao gồm cả người tôi ghét, nếu em muốn ăn chút gì đó, tôi có thể cho em một chút thời gian.”
“Không cần, tôi chỉ muốn anh mau chóng thả cha nuôi tôi ra.” Tô Cẩm bưng ly nước uống một ngụm, để cổ họng thông thuận.
Lãnh Mặc Phàm cho cô một nụ cười lạnh,“Em cho rằng có thể sao? Sao có thể dễ dàng thả ông ta được?”
“Anh muốn đưa ra yêu cầu gì, tôi cũng sẽ làm theo, nhưng tôi chỉ có một yêu cầu, người chọc giận anh là tôi, không liên quan đến cha nuôi tôi.” Mặt Tô Cẩm không thay đổi, nói.
“Yêu cầu gì sao? Bao gồm cả việc kêu em lên giường với tôi một lần nữa sao?” Mắt Lãnh Mặc Phàm tà ác nhìn chằm chằm cô.
“Tôi có thể hầu hạ anh thật thoải mái.” Tô Cẩm lại đáp rất thoải mái.
Lần này, ngược lại đến phiên Lãnh Mặc Phàm giật mình kinh ngạc, đột nhiên anh có chút căm tức,“Em......” Nhận thấy mình không khống chế được cảm xúc, anh nhanh chóng khôi phục lại bình thường, trầm giọng nói,“Nói như vậy, chỉ cần bất kỳ kẻ nào bắt được cha nuôi của em, em đều có thể lên giường với họ sao?”
“Chỉ cần bọn họ yêu cầu.” Tô Cẩm trả lời không chút do dự.
Sắc mặt Lãnh Mặc Phàm càng khó coi hơn, rõ ràng là anh muốn tra tấn cô, nhưng hiện tại, anh nghe thấy mấy câu nói này, cơn tức trong bụng lại dâng lên, người phụ nữ này thật sự để ý Tương Vinh như