121 Bình thường cần tới nửa giờ đi đường, Đằng Cận Tư rút ngắn đến còn mười lăm phút, xe vừa mới dừng lại, anh liền không kịp chờ đợi liền xông lên lầu hai.
122 "Nói nhảm, trước tiên chữa hết bệnh cho tôi. " Đằng Cận Tư nói một câu thành công ngăn lại cái miệng không ngừng cằn nhằn của Quan Hạo Lê, dù là lỗi của anh, anh cũng không muốn bị vạch trần ở trước mặt nai con, cho dù là bạn tốt của anh cũng không được!Một người đàn ông rất kiêu ngạo, nhưng mà anh còn chưa có ý thức được bản thân mà thôi.
123 Quan Hạo Lê cảm thấy thật là không có biện pháp đánh thông tư tưởng của anh ta, chỉ đành phải chỉ vào một phần da thịt nhỏ lộ ra ngoài của Lương Chân Chân nói: "Anh xem ở đây có mạch máu sao? Cũng không thể để cho tôi tùy tiện tìm vị trí đâm xuống chứ?""Tại sao cậu không nói sớm.
124 Bên này Đằng lão phu nhân nóng lòng muốn gặp được Lương Chân Chân, bà bảo Hạ Đông giúp bà nghĩ cách không quá đột ngột lại hợp lý. Cứ như thế, trên căn bản hai người đã định ra một kế hoạch, chờ đợi thời cơ áp dụng.
125 Vẫn còn nhớ mình buổi trưa sau khi mình bị ác ma xoa xoa nắn nắn liền ngủ mất, sau đó trong mơ luôn có những quả cầu lửa xung quanh làm cô nóng đến sắp thở không được, khó chịu muốn chết.
126 Đằng Cận Tư đi xuống lầu, trong lòng rất bực mình, cô gái đáng chết! Cũng không biết khéo léo nhu thuận làm anh vui lòng sao? Thật là một bé nai con kỳ cục lại không đáng yêu!Cầm chìa khóa xe lên đi thẳng tới gara, gọi điện thoại cho Quan Hạo Lê và Nam Cung Thần, bảo hai người ra ngoài uống rượu với mình.
127 "À. . . . . . Chuyện tình cảm cần phải do hai bên tình nguyện, chỉ một bên có cảm giác thì không đủ. " Quan Hạo Lê suy nghĩ hồi lâu, mới nghĩ được một câu giải thích hợp lí.
128 "Nai con đâu? Mang cô ấy tới đây cho tôi nhanh lên!"Đằng Cận Tư mở cặp mắt mê say hô, anh đã uống rất nhiều, không còn tỉnh táo, nhưng trong đầu đều là bóng dáng nhỏ nhắn yếu ớt của cô, rất muốn gặp cô, yêu thương cô.
129 Chẳng lẽ là ác ma trở lại? Nhưng nghe không giống?Lương Chân Chân đang mơ màng lập tức tỉnh táo, ngón tay không kiềm chế được nắm chặt chăn? Trong lòng hơi sợ, căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình cô đã đáng sợ lắm rồi, cố tình hơn nửa đêm còn có tiếng động lớn như vậy?Chắc không phải là cướp chứ? Sẽ không phải là.
130 Bởi vì uống thuốc cảm, Lương Chân Chân cho tới trưa vẫn cảm thấy buồn ngủ, sau khi ta học liền trở về túc xá ngủ, ưmh. . . . . . Đều do ác ma, làm hại cô vừa cảm lại không được ngủ ngon, đáng ghét chết đi!"Hắt xì.
131 Lương Chân Chân cảm thấy dáng vẻ của bà lão đối diện rất hiền hòa, đặc biệt thân thiết, làm cho người từ nhỏ chưa từng gặp qua bà nội như cô lập tức sinh ra cảm khái, không tự chủ muốn thân cận với bà ấy.
132 Ách. . . . . . Sao đột nhiên bà lão giống như biến thành người khác? Mặc dù bà nói rất có lý, nhưng cô cứ cảm giác có cái gì đó không đúng, là ảo giác của cô sao?Thấy vẻ mặt sững sờ của Lương Chân Chân, Đằng lão phu nhân lập tức ý thức được dường như mình nói nhiều rồi, có điều bà lăng lộn trên thương trường nhiều năm như vậy, đối phó với một cô gái nhỏ vẫn không thành vấn đề, bà nhanh chóng đổi đề tài, cười đến hiền lành hòa ái, "Thấy bà già đây lắm mồm đúng không, dù sao cũng không còn trẻ nữa! Ở phương diện khác vẫn có kinh nghiệm nhiều hơn các cô gái nhỏ chư cháu.
133 Khắp người đầy mùi thôi thối, anh cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu, chuyện tối hôm qua xảy ra ở quầy bar tựa như một quả bom hẹn giờ nổ tung ở trong đầu anh, anh đưa ra một kết luận quan trọng như vậy: nai con không thích anh, cho nên không muốn tắm cho anh.
134 Lương Chân Chân rất sợ cái cảm giác bàng hoàng và bất lực này, sợ một khi chính mình chìm sâu vào tình cảm ấy lại biết được rằng mình chỉ là món đồ chơi, căn bản cũng không xứng đáng với chủ nhân, ôm lấy sự nhớ nhung xa xôi, như vậy, cô sợ mình sẽ không chịu nổi.
135 Con ngươi đen phức tạp của Đằng Cận Tư nhìn thoáng qua người đang ngủ trên giường, cho đến bây giờ cô vẫn không quên được người đàn ông Diệp Thành Huân kia? Ngay cả người bên trong giấc mơ cũng là anh ta.
136 Lương Chân Chân ngồi ở đằng kia, hai tay nắm váy băn khoăn lo lắng, ngực hồi hộp đập loạn thình thịch, đối với cô mà nói, đây là một cơ hội, nếu may mắn được chọn, như vậy cô có thể rời khỏi thành phố C hai tháng, có lẽ dùng khoảng thời gian phong phú này để luyện múa hy vọng có thể làm cho cô hoàn toàn quên mất ác ma, từ nay về sau hai bên sẽ không còn liên quan gì đến nhau.
137 Ngay lập tức toàn hội trường yên lặng như tờ, yên tĩnh đến mức ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng nghe thấy được, tất cả mọi người đều chăm chú nhìn cô, khinh bỉ, giễu cợt, căm hận, khinh thường.
138 Bên trong văn phòng Tổng Giám đốc tầng sáu mươi tám tập đoàn Đế Hào tư, Đằng Cận Tư mặc một chiếc áo sơ mi màu đen đang tập trung làm việc, thỉnh thoảng hơi nhíu lông mày, khi lại mím chặt cánh môi, lúc thì sắc mặt như nước.
139 Sắc mặt thản nhiên của Lương Chân Chân hoàn toàn trắng bệch, hàm răng gắt gao cắn chặt môi dưới, ngón tay nắm thật chặt mép quần Jeans, không tự chủ lui về sau một bước, nhưng sau lưng chính là bức tường, căn bản là cô không còn đường để lui.
140 Cô giương mắt nhìn sang, là anh, thật sự là anh. . . . . . Đột nhiên trong lòng bình tĩnh lại, cô biết, mình đã an toàn, sự uất ức dưới đáy lòng, liền giống như thủy triều tràn lên, tất cả đều ngưng tụ lại ở hai tròng mắt đen long lanh, tạo thành lớp hơi nước mù mịt ở mắt, ngăn ở trước mắt, khiến cô nhìn không rõ lắm.