121 Buổi chiều yên tĩnh, gió nhẹ ấm áp, u Thiển Thiển ngồi ở bên cửa sổ, cùng đặt tro cốt của chị ở trên bệ cửa sổ để cùng hưởng thụ vẻ đẹp giữa trưa. Chợt một con bươm buớm xinh đẹp bay tới chỗ họ, đậu trên hũ tro cốt, cánh của nó màu trắng, mang theo đường vân màu đen lưa thưa.
122 Vấn đề của ông đã đánh trúng vào trái tim cô, trong nháy mắt cô có chút hoảng hốt, nhưng sau đó lại vô cùng bình tĩnh, khóe miệng nỏ nụ cười lần nữa, vững vàng mà nói, "Con cũng không có che giấu cái gì ạ, cho dù là ba mẹ của con chết như thế nào, thì bọn họ cũng đã chết rồi, đây là sự thật, mà chuyện của Tiểu Thiển, con nghĩ là cha đã tra rõ rồi chứ, em ấy nàng đã chết rồi.
123 Chỉ chớp mắt ba ngày đã trôi qua rồi, vừa gần tối, u Thiển Thiển tắm xong, trên người trùm khăn tắm đi ra phòng tắm, mà cô vừa mới mở cửa ra, liền nhìn thấy Hàn Động Liệt ngồi ở trên giường.
124 Thấy u Thiển Thiển kích động như thế, Hàn Đông Liệt gần như đã đoán được kế tiếp cô muốn nói, nhưng biết rất rõ ràng 89% rồi, nhưng hắn vẫn cứng rắn hỏi tiếp, "Nhưng.
125 Đây là trí nhớ mà cô vĩnh viễn cũng không thể quên, cô sẽ không cướp đi người đàn ông này, cũng chỉ có hắn là không thể. . . . . . Có ai có thể tới giúp cô một chút, chỉ dạy cho cô phải làm như thế nào để khống chế tình cảm này.
126 Lôi Minh từ trên cửa sổ xuống, đi tới bên giường, ngồi xuống. "Anh tới làm gì?" u Thiển Thiển một lần nữa hỏi. Lôi minh dùng anh mắt dịu dàng nhìn cô, nói giỡn với cô, "Bởi vì đột nhiên rất nhớ em, cho nên mới tới đây thăm em, không được sao?""Đừng nói nhảm, có chuyện gì cứ nói đi!" Mặc dù nhà họ Hàn không phải là tường đồng vách sắt, nhưng mà muốn vào đây cũng rất khó khăn, hắn có thể bất chấp nguy hiểm đến tìm cô, nhất định là có chuyện quan trọng.
127 “Anh đi đi, trước khi quá muộn, nếu như bị người ta phát hiện anh đang ở phòng của tôi, người khác sẽ hiểu lầm đấy. ”Thiển Thiển với vẻ mặt lạnh nhạt, so với trước đây hoàn toàn khác nhau.
128 Sáng ngày thứ hai, mọi người trong nhà ngồi vây quanh bàn ăn lớn như bình thường, không ai nói chuyện, trên mặt của mỗi người đều có một vẻ mặt kỳ lạ, vẻ tức giận càng ngày càng tăng.
129 Three đi vào biệt thự nhà họ Hàn, đi theo người giúp việc đi vào đại sảnh, thấy Hàn Nguyên và Lê Thư Nhã ngồi ở trong phòng khách. "Bác trai, bác gái, hai người khỏe không, cháu là anh trai của Thiển Thiển!" Three khẽ cúi đầu, hướng tới bọn họ chào hỏi.
130 "Cái kia? Tôi không hiểu anh đang nói gì. " u Thiển Thiển ngơ ngác nhìn hắn. "Đừng giả bộ không biết, trong lòng em đang suy nghĩ gì tôi đều rất rõ ràng, mau đem đồ vật đó ra, tôi không cho phép em làm loạn!" Three hốt hoảng, từng bước từng bước tiến tới gần cô, dùng sức nắm bả vai của cô mà uy hiếp.
131 Đồ vật quan trọng thì nhất định cô sẽ không giấu ở chỗ khác, nhất định ở đâu đó trên người, nhất định cô sẽ giấu ở trên người, nhưng tại sao không tìm được, rốt cuộc ở đâu? Ở đâu?Three không ngừng tìm kiếm, tìm kiếm khắp người cô, đôi tay khẩn trương không cẩn thận xé rách quần áo của cô.
132 "không thích tôi một chút nào?" Hàn Đông Liệt khổ sở nhìn cô, gầm nhẹ, "Em gạt người!"U Thiển Thiển lấy áo khoát từ trong tủ quần áo ra mặc lên người, sau đó quay đầu nhìn hắn nói, "Tôi không có lừa anh, thật sự, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng thích anh, rốt cuộc anh muốn tôi nói bao nhiêu lần anh mới tin? Tôi chỉ thực hiện tâm nguyện của chị mới tiếp cận anh, tất cả đều chỉ vì chị, còn đối với anh.
133 Âu Thiển Thiển dùng sức cắn môi của mình, không ngừng lắc đầu !Hai tay của Lôi Minh nắm lấy đầu của cô, không để cho cô lộn xộn, sau đó nói:”Tôi sẽ đưa em đến một nơi rất đẹp, nơi đó không có Hàn Đông Liệt, không có khổ sở, không có bi thương….
134 cô ôm hũ tro cốt của chị, ra khỏi nhà họ Hàn, cũng không quay đầu nhìn lại ngôi biệt thự xinh đẹp, mà bước vội vàng, càng ngày càng xa. không đi xe, chỉ dùng đôi chân của mình đi tới biệt thự nhà họ u mười lăm năm trước.
135 lời nói kinh ngạc làm mọi người trợn mắt, há hốc mồm, không ngờ một cô gái yếu đuối, sẽ nói ra những lời thù hận như vậy. Hàn Nguyên đột nhiên nhắm mắt lại, thở dài một cái, sau đó mở mắt nhìn cô nói, “Theo như cô nói, tôi cũng không thể xem cô là con dâu nhà họ Hàn, mà là cô gái của kẻ thù?”“Đương nhiên có thể.
136 Ngày thứ ba. . . U Thiển Thiển đứng trước cửa sổ nhìn mặt trời sáng rực, đây là ngày cuối cùng LôiMinh cho cô rồi, tối nay hắn trở lại đón cô, cho nên cô muốn trước khi trời tối giải quyết toàn bộ mọi chuyện.
137 Giữa lúc bất tri bất giác, đôi mắt của u Thiển Thiển đã lặng lẽ rơi lệ, nước mắt theo gương mặt của cô chảy tới môi của hai người, mùi vị mặn mặn này khiến cho Hàn Đông Liệt kinh ngạc mở mắt.
138 “không cần, không cần, không cần, không cần nói nữa…” U Thiển Thiển giống như điên chạy ra khỏi nhà họ Hàn, trong đầu không ngừng lặp lại hai câu nói.
139 Hàn Đông Liệt dụng hết sức để chạy, mới vừa chạy đến khúc quanh, lại thấy không có một người. Làm sao đây? Tại sao lại như vậy? Hai người bọn họ rõ ràng cách nhau không xa, tại sao cô lại đột nhiên biến mất? Nơi này chỉ có một con đường, cũng không có lôi rẽ, cho dù dùng tốc độ nhanh nhất cũng phải mất hơn hai mươi giây, nhưng bây giờ mới chỉ bảy tám giây, tại sao không thấy tăm hơi?Rốt cuộc cô chạy đi nơi nào?"U Thiển Thiển --" hắn hướng về con đường trống trải không một bóng người gào thét tuyệt vọng.
140 Hàn Đông Liệt nhìn máy bay trực thăng ở trên trời càng bay càng cao, càng bay càng xa, cho đến khi nó từ từ biến mất trên không trung. Mấy hộ vệ mới từ từ buông hắn ra.