101 Âu Thiển Thiển giật mình nhìn hắn, hỏi lại: “ Anh. . . . . . nói thật sao?”“Tôi khi nào đã lừa cô?” Lôi Minh hỏi ngược lại. Tâm trạng Âu Thiển Thiển luôn luôn thấp thỏm rốt cục buông lỏng, thật tốt quá, rốt cục có thể an tâm rồi.
102 Đánh? Người đàn ông này dám đánh phụ nữ?Nhất thời, Âu Thiển Thiển to gan mở miệng, nhìn hắn quát "Khốn kiếp, khốn kiếp, Hàn Đông Liệt, anh mau buông tôi ra, tôi không trở về với anh, không trở về với anh, thật sự là không muốn trở về với anh.
103 ‘ Tôi sẽ chiếu cố anh, nhưng không phải là cả đời, bởi vì tôi đã đồng ý với chị sẽ chiếu cố anh! ’ lời như vậy, cô không thể nói. ‘ Tôi muốn chiếu cố anh cả đời, bởi vì thật là tốt vì tôi cũng thích anh! ’ lời như vậy, cô cũng không thể nói.
104 Âu Thiển Thiển đột nhiên cả kinh, mặt đỏ bừng, lúng túng nói, "Anh, anh, anh nói cái gì?"Hàn Đông Liệt buộc chặt hai tay, ôm cô chặt hơn, lần nữa ở bên tai của cô nói, "Em không phải là vẫn luôn muốn có con sao? Hiện tại chân của tôi đã tốt lắm, cũng nên tạo một đứa con đi!"Nhẫn nại suốt một tháng, ngay cả ôm cũng không có ôm cô một cái, mỗi ngày đều ẩn núp, có lúc cả ngày ngay cả mặt cũng không thấy được, thật vất vả đợi đến khi chân tốt lên, cũng nên điều chỉnh quan hệ của bọn họ một chút!Cô là vợ của hắn, là vợ của Hàn Đông Liệt.
105 Hàn Đông Liệt chống hai cánh tay, nhìn mặt cô nói, "Nếu như có thể quên, ngay từ mười lăm năm trước cũng đã quên rồi. . . . . . Cho nên tôi đã quyết định, sẽ không để cho em rời khỏi tôi, cho dù không chừa thủ đoạn nào, tôi cũng muốn giữ em lại bên cạnh tôi!"Không dám nhìn ánh mắt kiên định của hắn, cô cau mày hai mắt nhắm lại, muốn khóc, lại không thể để cho hắn thấy nước mắt!Cô nên làm cái gì bây giờ? Ai có thể nói cho cô biết?Biệt thự Tư giaTuyết Nhi bày ra vẻ mặt tức giận, hai mắt nhìn người đối diện trên ghế sa lon, Lôi Minh.
106 "Yêu cầu?" Lôi Minh tà cười tà, "Không người nào có thể yêu cầu tôi làm gì hết, ở trên thế giới này, tất cả mọi người chỉ có thể cầu xin tôi!"Tuyết Nhi kinh ngạc, hoảng hốt lui về phía sau mấy bước, Lôi Minh cười lần nữa đến gần, "Bất quá cô cũng không cần lo lắng, tôi cũng không muốn giết hắn, bất quá, tôi muốn cảnh cáo cô.
107 Nhanh chóng xuống xe, cửa xe cũng không kịp đóng lại, chạy thật nhanh vào bệnh viện, Three thở hổn hển chạy vào phòng bệnh, lúc đó trời đã tối rồi, hai mắt Âu Tiểu Thiển nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại di động, ánh mắt ngơ ngác trống rỗng có chút đáng sợ.
108 Sáng sớm, ở biệt thự nhà họ HànÂu Thiển Thiển nhíu mày, sau đó từ từ mở mắt, tối qua ngủ lúc nào cô cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ đau đớn trên thân thể cùng tâm hồn khổ sở.
109 Âu Thiển Thiển đứng trong phòng tắm, dùng nước lạnh dập không ngừng vào mặt của mình, làm nhiệt độ trên mặt từ từ hạ xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn chính mình trong kính, đôi tay dùng sức vỗ hai má của mình, để ình tỉnh táo lại.
110 Lần đầu tiên Tuyết Nhi thấy thân thể của người đàn ông, hơn nữa còn của anh Đông Liệt , trong lúc nhất thời căn bản là không cách nào tiếp nhận, nhận được kinh sợ quá lớn, cho nên theo phản xạ thét chói tai.
111 "Buông tôi ra!" Lại một lần nữa nói ra ba chữ này, vẻ mặt Âu Thiển Thiển cùng giọng nói cũng vô cùng kiên định. Hàn Đông Liệt nhìn cô chằm chằm, lực đạo trên tay lần nữa gia tăng.
112 Âu Thiển Thiển ra khỏi biệt thự Hàn gia, một chiếc xe vừa vặn dừng ở trước mặt cô, cửa xe mở ra, Three có chút vội vàng nói, "Thiển Thiển, mau lên xe!"Âu Thiển Thiển vội vã lên xe, hỏi, "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"Three vừa lái xe, vừa trả lời, "Ngày hôm qua tôi đi gặp cô ấy, cô ây nói muốn nhắn tin nói chuyện phiếm với em, lúc ấy tôi không nghĩ quá nhiều liền đưa điện thoại di động cho cô , nhưng không nghĩ tới.
113 "Được?" vẻ mặt Three nghi hoặc, mấy bước đi tới mép giường, mắt thấy người nằm ở trên giường. Mặt cô bình tĩnh tựa hồ không có bất kỳ biểu hiện gì, an tường giống như là một người chết.
114 Một phòng bệnh khác,Âu Thiển Thiển nằm trên giường bênh trắng như tuyết, Three ngồi ở bên giường nhìn cô. Hắn là vì bất đắc dĩ mới phải đánh cô ngất đi, nếu như không dùng biện pháp này để cho cô bình tĩnh lại, cô sẽ điên mất.
115 Đã tự: Lúc cô năm tuổi, cô nên chết mới đúng, cô không nên theo ba về nhà, không nên sống cuộc sống hạnh phúc ở bên cạnh của bọn họ. Nếu như lúc đó cô từ chối ba, như vậy thì sẽ không trở thành người một nhà với bọn họ, cũng sẽ không khổ sở như vậy?Cô chỉ muốn có một chút hạnh phúc gia đình mà thôi, nhưng cuối cùng không có một chút hi vọng nào.
116 Đã tự bởi Team Đài Bắc, sân bay tư nhân"Bác trai Hàn, bác gái Thư Nhã!" Tuyết Nhi sung sướng la lên, vui vẻ chạy tới, ôm lấy Thư Nhã. "Tuyết Nhi, tiểu bảo bối của ta, đã hai năm không gặp, trở thành đại mỹ nhân rồi!" Lê Thư Nhã ôm lấy cô, khen cô.
117 Ba ngày sau,Âu Thiển Thiển vẫn như cũ ở lại nhà họ Lam, hơn nữa mỗi ngày đều ngồi ở trong phòng của mình, nhìn để tro cốt của chị ở trên bàn. Toàn bộ ba ngày cô không ăn, không uống, không ngủ, cái gì cũng đều không làm, chỉ là nhìn tro cốt.
118 Biệt thự nhà họ HànÂu Thiển Thiển đi qua cửa chính, tiến vào biệt thự, ở trong đại sảnh, Hàn Nguyên, Lê Thư Nhã, Hàn Đông Liệt cùng Tuyết Nhi đã ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn cô vừa đi vào cửa.
119 Âu Thiển Thiển dùng sức đẩy hắn ra, kinh hoảng rống to, "Đừng đụng vào tôi!"Ở trước mặt của chị không cần ôm tôi thân mật như vậy, ở trước mặt của chị không cần nói với tôi những lời như vậy.
120 u Thiển Thiển ôm thật chặt tro cốt trong ngực, giống như là ở che lỗ tai của chị lại, không để cho chị nghe được câu này. "Tiểu Thiển, tại sao cho đến bây giờ em vẫn không chịu thừa nhận? Em là u Tiểu Thiển, rõ ràng em chính là u Tiểu Thiển, nhưng vì cái gì nhất định nói mình là u Thiển Thiển? Cho dù Thiển Thiển là vợ sắp cưới của tôi, tôi cũng sẽ không kết hôn với cô ấy, tôi chỉ muốn kết hôn với em, tôi chỉ muốn sinh con với em, nói cho tôi biết.