41 Lễ ra mắt?Những từ này xuất phát từ miệng Đường Tu khiến Hứa Luật ngạc nhiên và kinh hãi. Cô thấp thỏm quay về giảng đường, liền phát hiện, phòng học trống không, hai trăm sinh viên biến đâu mất!Điện thoại di động trong túi vang lên … Số lạ!Hứa Luật ngay lập tức bắt máy hỏi: “Bọn chúng đi đâu rồi?”Thanh âm Đường Tu từ đầu dây bên kia truyền đến: “Tệ nhân trông thấy chân phải của cô Hứa có chút bất tiện nên chuyển hết qua cho Đường nhị để nó lên lớp giúp cô.
42 Chuyện yêu đương của anh?Đối với anh mà nói, Yêu – nhân tố chủ đạo trong chuyện tình cảm ảnh hưởng đến tính phán đoán, đồng nghĩa với thứ vô dụng. Chính vì lẽ đó, nếu như bạn muốn có câu trả lời cho ‘Yêu là gì’ trên phương diện học thuật, vậy anh ấy có thể đưa ra một đáp án cực kỳ hoàn chỉnh, cho dù là tâm lý học hay sinh lý học, sinh vật học hay hành vi học; nhưng nếu bạn muốn câu trả lời xuất phát từ góc độ cá nhân vậy đáp án chỉ có một …“Tôi không cần.
43 Hứa Luật suýt chút nữa va trán vào cửa thang máy. Gì? Anh nói cái gì?“Đường Tố! Bộ não logic thần thánh của anh bay trật khỏi vũ trụ rồi hả?”Hôn anh ư? Ai thèm hôn chứ.
44 Chờ Hứa Luật ổn định trở lại, Đường Tố mới buông tay ra, đứng yên bên cô, khóe miệng hơi cong cho thấy tâm trạng anh đang rất vui vẻ. Nói quá mức logic như vậy cô không còn cớ gì để phản bác.
45 Không hỏi nhiều, Hứa Luật trả tiền rồi mang ba túi cá đi về phía Đường Tố. “Được rồi! Đi thôi!”Đường Tố dừng lại một chút, cuối cùng vẫn đưa tay giằng lấy ba túi trong tay cô, Hứa Luật cũng không khách sáo … nếu có người chịu xông pha ngu gì không lợi dụng.
46 Hứa Luật đang trong bếp bày bát đũa, nghe tiếng người kêu tên mình, tạp dề cũng chưa kịp cởi, vội vàng chạy ra coi chuyện gì. Lý Sâm vào nhà đã ngửi thấy mùi thức ăn, tiến vào trong thì trông thấy một cô gái đang đeo tạp dề: “Hứa … Luật???”Hứa Luật gật đầu, đáp lời: “Vâng! Anh là?” Là ai? Cô liếc nhìn Đường Tố đang đứng phía sau.
47 Không những Lý Sâm mà ngay cả ông Đường còn tự nhận không cách nào chịu nổi nhị thiếu gia họ Đường, hai người ‘sớm tối đối lập’, thật sự là ông không thể chịu đựng được cảm giác bị Đường Tố nhìn thấu.
48 Nói Đường Tố mắc căn bệnh sạch sẽ thực sự là quá oan ức cho anh. Thật ra anh không mắc bệnh này bởi nếu thật sự đúng như vậy thì lần trước khi đi cùng Hứa Luật đến quán ăn bé xíu, mất vệ sinh đó anh nhất định sẽ không vào.
49 Đội trưởng Lý cung cấp thông tin cho hai người bọn họ. Nạn nhân tên Vương Lệ Hoa, 67 tuổi, góa chồng, có một người con gái. Mười mấy năm trước chạy theo người khác, để lại đứa cháu cho bà ta nuôi.
50 Nạn nhân Vương Lệ Hoa có mối quan hệ xã hội rất đơn giản, bình thường ít nói chuyện với người lạ, độc hành, không có kẻ thù. Căn cứ vào điều tra của cảnh sát, nạn nhân mất tích vào khoảng đầu tháng chín.
51 “Cậu và Vương Đan học cùng trường, hai người biết nhau không?”Lâm Chí Cường ôm cặp táp trước ngực, gật đầu, rồi lại lắc đầu: “Cháu biết bạn ấy!”Hứa Luật đọc qua tư liệu về Lâm Chí Cường mà cảnh viên vừa cung cấp: “Có người nói cậu đã từng bị bạn trai của Vương Đan đe dọa.
52 Đường Tố dừng lại, dáng đứng hiên ngang ở phía cầu thang, đôi môi cong lên đầy ẩn ý. “Kết án? Chưa … Bây giờ mới là bắt đầu. ”Mới là bắt đầu?Hứa Luật ngớ người.
53 Ngu ngốc!!!Lâm Chí Cường nhìn đôi giày trên chân được mua từ tiền lấy cắp của bà Vương. Sau khi phát sinh án mạng, hắn mua giày rồi, nhưng vẫn không dám mang; hôm nay chả hiểu ma nhập kiểu gì hắn lại đi vào … Suýt chút nữa là có chuyện.
54 Lâm Chí Cường tháo chạy, hắn chưa bao giờ nghĩ được hắn lại có thể chạy nhanh được như vậy, xung quanh không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ có tiếng gió rít gào.
55 Âm điệu mang theo vài phần chòng ghẹo truyền đến: “Ăn cơm chưa?”“Chưa, vừa mới làm về!”Tô Tử Khiêm nói chuyện với cô vài câu, nói đến lễ Giáng Sinh: “Còn mấy ngày nữa là đến Giáng Sinh, khi ấy anh đến thành phố Tân tìm em, chúng ta cùng nhau ăn một bữa!”Lễ Giáng Sinh năm ngoái hai người cũng ăn uống bên nhau.
56 “Cô rất quan tâm đến anh ta!”, nếu không thèm để ý thì tâm tình cô đã không dễ bị tác động như vậy: “Hừm! Dùng ngôn ngữ của các cô cậu thì ắt hẳn sẽ là ‘Cô thích anh ta’.
57 “Ngày mai đâu phải Đêm Giáng Sinh. ” Anh kiên trì … Thứ gọi là ‘Quả táo Bình an’ không phải tặng vào đêm Giáng Sinh sao?”Hứa Luật xạm mặt, kích động chìa nửa quả táo trước mặt anh: “Chỉ còn có một nửa này thôi!” Anh dám nhận không?Kết quả!Đường Tố im lặng nhìn trái táo đang lơ lửng trên tay Hứa Luật.
58 Ngày lễ Giáng sinh, toàn bộ thành phố đều chìm trong bầu khí lễ hội. Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn thành phố dường như sáng rực rỡ khác hẳn ngày thường.
59 Đường Tố nhìn Tô Tử Khiêm. Trùng hợp Tô Tử Khiêm cũng nhìn anh, ánh mắt đầy tò mò: Người đàn ông ấy là ai? Tại sao vừa rồi lại nắm tay Tiểu Luật?Mấy người như vậy cứ đứng ở trước cửa nhà hàng, bầu không khí có chút lúng túng.
60 Sau này làm sao dám đối mặt với trái chuối đây. Đây chính là suy nghĩ trong đầu hai người phụ nữ. Hứa Luật chỉ tay vào bộ thứ ba, cắn răng cắn lợi nói: “Bộ này được chưa?”“Bộ này …???”, Đường Tố nhìn vào bộ quần áo Hứa Luật vừa chỉ, được rồi, không giống động vật cũng không giống thực vật, chỉ là: “Cô … Cỡ có vừa không?”.