21 Đường Tố dĩ nhiêu không thể hiểu được logic trong câu nói này của Hứa Luật. Rõ ràng anh giảng giải cho cô một vấn đề khoa học vậy mà cô trả lời chẳng có chút đạo lý gì cả.
22 Thấy Hứa Luật trừng mắt bặm môi, anh liền ngậm miệng. Yên tĩnh được một lúc, anh lại mở miệng nói: “… Một ly café, cám ơn!”. Hứa Luật đang tính kháng nghị chuyện anh sai cô như quản gia, đã nghe anh tiếp lời: “Cô biết giá trị của thời gian không.
23 Người đàn ông ngâm nga đứt quãng bài ca đồng dao, vẻ mặt đầy ý cười: “Em đã về. . . tôi vẫn chờ em trở về. . . ” Trước mặt hắn là một cô gái còn rất trẻ, bị treo cổ, hai tay bị trói ngược ra phía sau, miệng bị dán băng dính, chỉ phát ra mấy tiếng “ư … ư”, hai mắt đẫm lệ.
24 Hai người đi đến Cục cảnh sát. Mạc Thông trực tiếp đưa bọn họ đến văn phòng. Liên tiếp hai vụ án mạng xảy ra khiến người dân thành phố Tân hoang mang, sợ hãi.
25 Hứa Luật chở Đường Tố đến khu cư xá của vợ cũ Lâm Vĩnh. Bảo vệ khu cư xá nhìn chằm chằm vào chiếc xe hơi màu đen vội vã đậu ở trước cổng, chưa đầy vài phút sau lại trông thấy chiếc xe cảnh sát do Hứa Luật cầm lái tiến đến.
26 ‘Chuyện về Giáo sư Đường’ đã trở thành đề tài tán gẫu của hai người bọn họ. Từ Hứa Luật Cố Sênh biết được hành vi chán ghét mèo của Đường Tố, nói một cách dứt khoát: “Là thụ! Chắc trăm phần trăm là thụ!” “Thụ cái mắt cậu á! Tớ lại cho rằng tên xấu bụng ấy là công!”, Hứa Luật hoàn toàn không đồng ý với kết luận này, “Cái tên miệng quạ đó, anh ta mà là ‘Thụ’ thì chắc chắn mấy người từng quan hệ với anh ta sẽ mắc chứng u uất tâm lý, sau đó mãi mãi không ‘Công’ nổi!” Sặc!!! … Khá lắm Mãi mãi không công nổi.
27 Ngay cả thú cưng mà cũng bỏ anh mà đi. Đường Tố mím mím môi, hàng lông mày thanh tú cau lại, lại tiếp tục bấm loạn xạ trên phím đàn, dáng vẻ cực kỳ đáng thương.
28 “Tại sao? Hứa Luật!” Tại sao lại muốn gọi tên. “Bởi vì …”, Hứa Luật khẽ mỉm cười, gương mặt trắng nõn dưới ánh tà dương soi chiếu như được phủ thêm lớp phấn màu hồng nhạt, “Bạn bè phải gọi nhau như vậy.
29 *Đại miêu: Mèo lớn Bạch thử: Chuột bạch Cô bé phục vụ cầm tờ thực đơn rời đi, trong gian phòng nhỏ đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh. “Uống chén trà trước, món ăn lên ngay thôi.
30 Mấy món ăn còn lại cũng đã được mang lên. Quán ăn nhỏ cách âm không tốt, tuy rằng đã đóng cửa nhưng tiếng huyên náo, ồn ào xung quanh vẫn vang vọng. Hứa Luật quen thuộc cảm giác này, làm cô nhớ về những kỷ niệm ngày xưa.
31 Hứa Luật thực sự không lý giải được cảm giác mình lúc này, trong đầu rỗng tuếch, chỉ còn lại thanh âm người con gái ở đâu dây bên kia. Pà nó!Có cái gì quái gì phải buồn cơ chứ! Tô Tử Khiêm đã tỏ tình với mày đâu, đã có câu nào nói thích mày chưa? Một ngày hai người đã nói chuyện được với nhau mấy câu? Tất cả đều chỉ do mày tự huyễn hoặc, tự suy nghĩ viển vông.
32 Thời gian thấm thoát cũng đến tháng mười hai, trời lạnh dần. Hứa Luật cũng đã quen nếp sống của thành phố Tân, ngoài trừ việc giảng dạy, có nhiều khi cô cũng được pháp y Quản mời hỗ trợ mấy vụ án nhỏ lẻ; thời gian rảnh cô đọc sách, ngoài sách liên quan đến chuyên ngành của mình, cô cũng tìm đọc thêm mấy quyển sách liên quan đến việc phân tích nghiên cứu hành vi tâm lý học tội phạm.
33 *Nguyên gốc: Xác hóa sáp, Adipocere*Điện thoại là Quản Thịnh Văn gọi tới. “Tiểu Hứa, có một hiện trường cô đến giúp tôi một tay được không?”, thanh âm Quản Thịnh Văn truyền đến có chút uể oải: “Con trai tôi sốt cao quá, bây giờ đang nằm viện, tôi phải ở đây trông nó.
34 Pháp y sử dụng khẩu trang hoạt tính chỉ dùng để loại bỏ tử khí, chứ không có tác dụng khử mùi, trong khi đó mùi xác thối rất nồng, thi thể lôi từ trong túi ra mùi nặng hơn lúc trước cả trăm lần, ngay cả người đã quen làm việc với thi thể người như Hứa Luật cũng không chịu được.
35 Rõ ràng nói kiểu đó mà vẫn nói ra cho được, anh còn coi đó là lẽ đương nhiên. Giọng anh trầm thấp mà không mất đi vẻ gợi cảm, nhưng cũng chẳng có bất kỳ ẩn ý sâu xa hay ám muội suồng sã nào, giống như mùi hương trên y phục anh, khiến người ta cảm thấy sạch sẽ và sảng khoái.
36 Ngày hôm sau, vừa xuống giường bước ra khỏi cửa phòng đã nghe thoang thoảng mùi café. Ồ! Đường Tố đã thức rồi sao? Cô không thích café nhưng Đường Tố nghiện café, nào là hạt café chồn, nào là máy pha café cực đắt tiền.
37 Cô sờ soạng tôi!Là một lời lên án nghiêm trọng đến mức nào, để người ngoài nghe thấy sẽ nghĩ cô giở trò đồi bại với anh. Có thể thế! Trời ơi … oan ức quá! Rõ ràng cô không hề làm gì, đừng nói ăn đậu hũ, ngay cả vỏ đậu còn chưa được đụng vào nữa cơ mà.
38 Dĩ nhiên chiếc xe máy sẽ không đụng vào Hứa Luật, vì cô đã được Đường Tố trực tiếp bế bổng lên. Chính xác là vậy! Bế theo kiểu công chúa!Chuyện này vượt ngoài sức tưởng tượng.
39 Trong giờ nghỉ giải lao, Hứa Luật chạy vào nhà vệ sinh kiểm tra lại mắt cá chân của mình, tuy rằng vết thương không nghiêm trọng nhưng mang giày cao gót đứng giảng bài, mắt cá chân phải chịu áp lực khiến nó sưng hơn so với sáng nay.
40 Giọng điệu này là thế nào?‘Cô sao?’, ngữ khí rất nhẹ, chữ cuối thanh âm cao hơn, thể hiện sự nghi ngờ cũng mang theo hàm ý chế giễu. Lọt vào tai Hứa Luật biến thành: Cô sao? Cô mà xứng đáng trở thành bạn bè của Đường Tố.