61 Lại nói Linh Định, Trác Lăng Chiêu đều bại trận. Phương Tử Kính lại không muốn xuống đài, ngôi vị minh chủ võ lâm giống như một giấc mộng không thể thành hiện thực, sẽ tan biến theo chuyện Ninh Bất Phàm thoái ẩn.
62 Tháng hai trời giá rét, vào lúc chạng vạng tối, mới sang năm không lâu nên người trên đường còn lười biếng chưa tụ nổi sức lực làm việc. Ở một ngã tư lạnh lẽo, có một nam tử trung niên ngồi trước cửa một ngôi điếm, đang nheo đôi mắt quái dị nhìn chằm chằm những khách đi lại thưa thớt trên đường.
63 Tiếng thở dồn dập vang lên, khiến người nghe mà kinh hãi. Một lão nhân cắn răng như đang gắng nhịn nỗi thống khổ nào đó, khàn giọng hỏi:- Ngươi. . . Ngươi nói Hoàng đế Võ Anh thực sự ở trong động kia?Một hán tử mặt chữ điền ngồi ngay ngắn ở bên đáp lời:- Đúng thế.
64 Cộc! Cộc! Cộc!Ba con xúc xắc bằng xương rơi vào bát, cùng xoay tròn một thoáng thì hai con dừng lại. Một con hiện năm điểm, một con hiện ba điểm. Vô số ánh mắt nơi bên cạnh dừng ở đáy bát, đợi chờ con xúc xắc cuối cùng ngừng quay.
65 Đi năm sáu ngày đường, Tần Trọng Hải đều trốn trong quân doanh, rất ít bắt chuyện cùng Lư Vân. Đêm nọ, khi đại quân tiến đến giáp ranh Sơn Đông, Tần Trọng Hải bất ngờ hạ lệnh đóng quân.
66 Tần Trọng Hải trở về kinh thành, liền nhắc tới chuyện Lư Vân quyết định hồi hương với mọi người. Ngũ Định Viễn nghe xong tất nhiên rầu rĩ không vui. Hai huynh đệ từng trải qua nhiều gian khổ hoạn nạn, giờ Lư Vân từ biệt mà không một lời, thật khiến cho người thương tâm.
67 Cảnh sắc rực rỡ trong nắng vàng óng khắp nơi. Trời xanh mây trắng, nơi ao hồ bờ ruộng chật ních con trẻ chơi đùa bơi lội, đúng là thú vui trong ngày hè chói chang.
68 Lư Vân lòng đầy tâm sự, chậm rãi trở về khách sạn đang trọ. Hắn vừa đi vào, liền nói với tiểu nhị:- Mang một vò rượu thật lớn đến đây. Tiểu nhị sửng sốt hỏi:- Không phải ngày mai mới yết bảng sao? Sao công tử muốn uống rượu giờ này?Tiểu nhị này từng trò chuyện một lần cùng Lư Vân, biết hắn là thí sinh vào kinh thi Đình, lúc này mở lời hỏi lại.
69 Buổi trưa hôm sau, hoàng đế hạ chỉ ban thưởng tiệc rượu cho các tiến sĩ tân khoa. Lư Vân thân là trạng nguyên thiên hạ năm Kỷ Tỵ, đương nhiên phải tới điện Phụng Thiên dự tiệc.
70 Mọi người dùng xong ngọ yến, lần lượt rời cung. Lại thấy Giang Sung còn đang thấp giọng năn nỉ hoàng đế. Hoàng đế không lộ hỉ nộ, không biết kết quả ra sao.
71 Lại nói Tần Trọng Hải mang giải thưởng về nhà, đang muốn thao thao bất tuyệt một phen. Chợt nghe quản gia báo lại, nói rằng Liễu Ngang Thiên có việc muốn thương lượng, y vui vẻ nói: - Hay lắm! Lão tử đang muốn tìm người khoe vui, Hầu gia lại đưa người đến cửa! Hì hì! Vừa nói vừa ôm giải thưởng phóng ra ngoài cửa.
72 Sáng sớm hôm sau, Lư Vân mang theo ấn tín cùng hành lý khởi hành xuống phía nam. Trên đường đến Trường Châu, triều đình cấp cho hắn mười tên thư đồng gia đinh theo săn sóc.
73 Năm Cảnh Thái thứ ba mươi hai, tại Ông Kim Thành nước Thát Đát, mùng ba tháng chín, trời u tối. Sợ hãi là gì? Sợ hãi là mẹ sinh ra khiếp đảm nao núng, là hàng xóm của tiếng kêu gào khóc than.
74 Nói về Lư Vân gặp lại Cố Thiến Hề, đúng là lưu luyến không rời. Cố Thiến Hề là tiểu thư nhà quan nhưng hành sự tùy hứng, chỉ để lại một phong thư rồi cùng ý trung nhân xuôi về phương nam.
75 - Lão đại, đây là công văn từ trên gửi xuống, mời ngài xem qua!Một nam tử cao lớn hếch mũi, hai chân gác cao trên bàn, hững hờ đưa tay mở công văn, thờ ơ mắng:- Con mẹ nó, đây là cái rắm gì!Y đang muốn ngáp một cái, đột nhiên nhảy dựng ngay tại trận, run giọng thốt:- Đây.
76 Trường Châu vào cuối thu, cái rét đã quanh quẩn đâu đây. Gió rít mưa gào, quất vào nơi ngã tư đường trống trải thê lương, khiến cho người ta có cảm giác lạnh lẽo tịch liêu.