Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Anh Hận Anh Yêu Em Chương 06

Chương trước: Chương 05



Chương 6: ngày 25 tháng 9 năm 1996

Không tới ba ngày, Hình Khải cùng Phùng Thiên Thiên chính thức quen nhau, anh đang ở trong giai đoạn yêu đương , vì vậy bài vở đều bị anh vứt sang một bên hết.

Hình Dục không vì chuyện này mà lạnh nhạt Hình Khải, đối với anh chăm sóc vẫn như cũ, càng sẽ không theo đuôi như lần trước nữa, đúng giờ thì về nhà, làm xong đồ ăn cũng một mình tự ăn, vừa xem ti vi vừa ăn cơm. Đặng Dương Minh thỉnh thoảng đến Hình gia ăn chực. Hai người đang dùng cơm trong quá trình cũng ít nói chuyện với nhau, bởi vì Đặng Dương Minh cũng không thể đoán ra cảm xúc của Hình Dục .

"Cũng sắp tới 11 giờ rồi, sao còn chưa thấy Hình Khải về?" Đặng Dương Minh nằm trên ghế sa lon đọc sách, không để ý cũng ngủ thiếp đi.

Hình Dục thấy anh tỉnh lại, rót một chén nước ấm đưa cho anh, nói: "Anh ấy gần đây đều là rất khuya mới về đến nhà, bây giờ mà về thì coi là sớm ."

Đặng Dương Minh ngớ ngẩn nhìn Hình Dục với vẻ mặt bình thản của cô, hỏi: "Em cứ vậy mà không thấy lo cho nó sao ?"

"Dĩ nhiên không phải." Hình Dục nghiêng đầu cười cười.

"Tiểu Dục anh muốn nhắc nhở em, đàn ông không thể phóng túng như vậy, càng dễ thả lỏng, thì mai mốt khó quản lý được đấy!" Đặng Dương Minh dụi dụi mắt, là con trai anh hiểu, nếu như không đem giữ chặt lại , thì kết cục này chính là hoàn toàn chạy xa.

"Anh cho là Hình Khải yêu Phùng Thiên Thiên thật lòng rồi hả ?" Hình Dục bình tĩnh giật giật môi.

"Không nên yêu thì hơn, nhưng tổng nếu hắn yêu rồi thì đối với em thì làm sao công bằng."

Hình Dục cười nhạt: "Em thật không quan tâm, và cũng không muốn quan tâm đến. Anh Dương Minh, mau trở về ngủ đi."

Không biết là cô che đậy được quá tốt, còn là quả thật cảm thấy không sao cả, Đặng Dương Minh nhìn trong mắt cô cũng không thấy được điều gì.

Đặng Dương Minh thấy cô vẻ mặt mệt mỏi, lúc này mới nhớ tới giờ Hình Dục ngủ, anh vội vàng đứng lên: "Em trước đi ngủ, nhớ khóa kỹ cửa phòng, anh đợi Hình Khải một lát."

Hình Dục cũng không có nói gì nữa, nói câu "Ngủ ngon" rồi trở về phòng ngủ, thuận tay khóa lại cửa phòng ngủ.

Đặng Dương Minh nằm trên sô pha, không biết tại sao Hình Khải thờ ơ với người con gái như thế, Đặng Dương Minh có chút ủy khuất thay cho Hình Dục. Có lẽ chính là bởi vì Hình Khải biết trong nhà cô sẽ bao dung những gì hắn làm, hắn mới dám như vậy mà làm.

Mười hai giờ rưỡi

Đặng Dương Minh không có ý định đợi, nhưng vừa đi ra cửa chính Hình gia, đúng lúc lại  gặp phải Hình Khải.

"Ai nha, hơn nửa đêm cậu tới nơi này làm gì?" Hình Khải miệng nhịn cười nói đến muốn đau bụng.

"Không nhìn ra sao? Đương nhiên là thừa dịp cậu không ở nhà tìm cô vợ nhỏ của cậu tâm sự." Đặng Dương Minh nói giỡn định ra về.

Hình Khải cười khúc khích, nhanh nhặn choàng qua vai Đặng Dương Minh, mắt nhíu khẽ hừ: "Về sau ở cùng có cùng với cô ấy thì lựa đúng thời điểm nha, để cho tớ bắt gặp nhiều không tốt nhé." Nói xong, anh hướng Đặng Dương Minh giơ tay tạm biệt, vặn ổ khóa mở của phòng ra.

Đặng Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, tiểu tử này chính là đang ở trong phúc mà chẳng biết.

. . . . . .

Bởi vì một câu nói đùa, không có ai cho là thật, nhưng cho đến ba giờ sáng, Hình Khải thế nào nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, cũng không ngủ.

"Hình Dục! Cô mở cửa ra cho tôi!" Hình Khải gõ cửa phòng ngủ Hình Dục. Đặng Dương Minh từ trước đến giờ đối với chuyện tình tình ái ái chuyện không nhiều hứng thú lắm, cố tình đối với Hình Dục lại rất dịu dàng, Hình Khải cảm thấy trong tâm mình trở nên khó chịu. (HK yêu người ta rồi!!)hehehe

Anh gõ chừng mười phút, vừa nghe được tiếng ổ khóa vặn ra, không đợi Hình Dục mở cửa ra, anh đã vội vàng đẩy cửa ra.

Hình Dục nhìn anh tức giận, không rõ chân tướng hỏi: "Thế nào?"

Hình Khải không trả lời, một cước bước vào phòng nàng đồng thời, mở ra đèn. Hình Dục giơ tay che lại mắt chống đỡ ánh sáng, xuyên thấu qua khe hở nhìn, Hình Khải  hành động rất tức cười, đến trên giường cô lật gối lật cả chăn, thỉnh thoảng thì ngửi ngửi xem có mùi gì không.

Hình Dục không anh tự nhiên đang tìm cái gì, tiến lên một bước kéo kéo áo Hình Khải đang mặc T T-Shirt, nói: "Anh làm gì thế đấy? Chớ mang dép đạp giường của tôi."

Bỗng chốc, Hình Khải nghiêng đầu trừng cô, sắc bén trừng! . . . . . . Anh không hề tìm được một cái gì khả nghi trên giường Hình Dục hết cả, nhưng cũng không thể chứng minh cô ấy chính là trong sạch!

"Nói! Tóc của cô tại sao loạn như vậy? !" Hình Khải hếch lên mày, nhìn tóc tai bù xù rất khả nghi.

". . . . . ." Hình Dục thuận vuốt lại tóc: "Tóc của anh cũng bù xù đấy thôi!"

Hình Khải hừ lạnh một tiếng, cầm cái kiếng trên đầu giường, thật đúng là giống như cái ổ gà.

Hình Khải chỉa vào một đầu tóc rối bời, ra lệnh Hình Dục ưỡn ngực ngẩng đầu đứng ngay ngắn, Hình Dục ngoan ngoãn đứng thẳng, mê mang chậm chạp chớp động mí mắt.

"Xem tôi! Tại sao không dám nhìn thẳng vào tôi! Chột dạ? !" Hình Khải bắn người lên, đem Hình Dục bức đến góc tường.

Hình Dục xoa xoa khóe mắt, ngẩng nhìn Hình Khải, hỏi: "Bây giờ là ba giờ rưỡi sáng, anhi hi vọng tôi dùng ánh mắt gì xem anh?"

". . . . . ." Hình Khải giận nhưng chột dạ, lời đến miệng lại nuốt trở vào, dù sao chuyện như vậy không thể làm loạn lên, ngộ nhỡ Hình Dục chạy đến Đặng Dương Minh này tố cáo, nhất định sẽ thương tổn đến hòa khí của hai người.

Ánh mắt của anh thoáng một nghiêng, trong lúc vô tình thấy ngực của Hình Dục, Phùng Thiên Thiên so Hình Dục lớn hơn, hừ! Có bò sữa lớn ai còn thèm tiểu mật đào? ệnh thần kinh quá? Nghĩ tới đây, Hình Khải buông đôi tay vòng lưng, thấy không có việc gì đi ra khỏi phòng ngủ của Hình Dục.

Nhưng anh vừa bước chân ra khỏi cửa, Hình Dục chân sau liền lại đóng lại cửa phòng, hoàn toàn không hỏi tới anh tại sao làm ầm ĩ.

Chỉ bằng vào cử động này, lại để cho Hình Khải bực bội đến nửa đêm.

Sáng ngày thứ hai

Một đêm không có ngủ  Hình Khải, chỉa vào mắt gấu mèo (← = →) đi ra phòng ngủ.

"Anh ăn điểm tâm sao?" Hình Dục đang ngồi ở bên cạnh bàn uống sữa đậu nành. Không chuẩn bị cho Hình Khải phần này, chủ yếu là không nghĩ tới anh dậy sớm như thế.

"Không ăn, ta đi đón Phùng Thiên Thiên đi học." Hình Khải vừa nói vừa chú ý cử chỉ trong mắt cô.

Hình Dục đáp một tiếng, đi vào phòng tắm, chét kem lên bàn chãi đánh răng, gác ở súc miệng ly lên, thấy anh ăn mặc là quần tây, vì vậy đi tới giá giày bên cạnh, lấy tới một đôi lau đến khi rất sáng  giày da. Sau đó rửa tay, lại trở về trước bàn ăn tiếp tục uống sữa đậu nành.

". . . . . ." Hình Khải gãi gãi đầu, ngay cả bọn họ cũng ghét lẫn nhau, nhưng ít ra là trên danh nghĩa vợ chồng chưa cưới, còn mình bị Hình Dục mắng là ngu? Thế nào một chút phản ứng cũng không có chứ?

"Tôi đã nói với cô chuyện này, tôi ngày hôm qua đã hôn Phùng Thiên Thiên. Cô có ý kiến gì không?"

"Không có." Hình Dục ngậm bánh tiêu xem báo chí, lười phải chớp mắt.

". . . . . ." Hình Khải khó chịu vuốt cằm, anh tựa hồ chưa từng suy nghĩ về vấn đề này, không biết Hình Dục đến tột cùng xem anh là người như thế nào.

Bỗng chốc, Hình Khải rùng mình lắc đầu, anh tại sao muốn quan tâm đến tâm ý Hình Dục? Nếu như anh thật để ý Hình Dục cũng sẽ không ở trước mặt cô nói yêu thương người con gái khác, đây không phải là tự mâu thuẫn với nhau sao? !

※※

Trong mười phút giờ giải lao.

Hình Khải cùng Phùng Thiên Thiên anh anh em em, khi anh thấy Phùng Thiên Thiên khuôn mặt nhỏ bé trắng hồng thì không biết tại sao trong lòng lại rối rắm.

Mắt nhìn thấy sắp hết giờ giải lao, cửa phòng học bỗng nhiên xuất hiện một nam sinh hung hăng, nam sinh lướt một lượt qua phòng học, nói quát lên: "Ai là Hình Dục! Mau ra đây!"

Tiếng nói tên nam sinh này gây đến sự chú ý của Hình Khải, anh thấy Hình Dục đang đi tới, buông tay Phùng Thiên Thiên, tiến lên ba hai bước chắn Hình Dục ở phía sau mình , Hình Khải khoanh tay ôm ngực, cùng tên kia nam sinh đối mặt với nhau.

"Tìm Hình Dục chuyện gì? Nói với tôi." Hình Khải khẽ nhếch cằm, trong mắt tràn đầy khiêu khích.

Nam sinh thấy Hình Khải thần sắc ngạo mạn, tiện tay đem một cuốn tập trong tay ra cho Hình Khải xem, nói: “Ở cửa cầu thang nhặt được!"

". . . . . ." Hình Khải giờ mới hiểu được, tên nam sinh không hề ác ý, chỉ là trời sinh giọng to thôi.

Thấy thế, Hình Dục đi vòng qua trước người Hình Khải, cúi người chào.

Nhưng khi Hình Dục đưa tay nhận cuốn tập thì nam sinh ấy cũng không buông tay, đôi mắt thẳng vào nhìn Hình Dục, tựa hồ như đã si mê rồi. Nam sinh đứng ngay trước lớp của bọn họ, kéo tay Hình Dục, cười nói: "Cậu có dáng dấp thật là xinh đẹp. Tớ tên là Điền Húc, đội trưởng đội banh, muốn kết bạn với cậu có được không?"

Hình Dục còn chưa cự tuyệt, thì tên nam sinh ấy đã bị Hình Khải một cước đá ra cửa phòng học, chuông vào học cũng đồng thời vang lên, trưởng lớp xử sự không sợ hãi, đứng lên bục giảng, ra lệnh mọi người trở về chỗ ngồi.

Phùng Thiên Thiên thấy đối phương người cao lớn, chỉ sợ Hình Khải thua thiệt, khi cô vừa chạy đến cửa phòng học thì lại phát hiện Hình Dục không những không ngăn cản, thậm chí hung hăng một cước đá vào đầu gối tên nam sinh, tên nam sinh chân mềm nhũn nửa quỳ trên mặt đất, Hình Khải là thuận thế nắm tóc tên nam sinh, một quyền đấm đá cạnh tường. Phùng Thiên Thiên chăm chú nhìn hai mắt đỏ ngầu của Hình Khải, giống như muốn giết nam sinh kia vậy, hơn nữa Hình Khải vừa đánh đối phương vừa quát, tiếng quát làm Phùng Thiên Thiên có chút sợ ngây người.

Hình Dục nghe được trong hành lang đang truyền tiếng bước chân đang tới, lôi kéo Hình Khải vào trong phòng học , nhưng lực lượng không đủ, vội vàng kêu Phùng Thiên Thiên giúp một tay: "Thiên Thiên, mau giúp tớ kéo bọn họ ra ."

Phùng Thiên Thiên thu lại suy nghĩ nảy giờ, một người ôm lấy Hình Khải  một con cánh tay, nài ép lôi kéo kéo về phòng học.

Ngay lúc này, giáo viên đã đi vào phòng học, thầy giáo thấy có một nam sinh đang dựa vào tường, vốn định hỏi thăm đã xảy ra chuyện gì, Hình Dục lại trước tiên mở miệng, nói với thầy giáo nam sinh thân thể không thoải mái, sau đó cô dìu tên nam sinh ấy, hướng tới phòng cứu thương.

Điền Húc che ngực, khập khễnh đi về phía trước, đối với Hình Dục có hành động không thể hiểu được.

"Cậu không sợ tớ đánh cậu à?"

"Cám ơn vì cậu không có tố cáo với thầy giáo." Hình Dục hỏi một đằng, trả lời một nẻo.

Điền Húc buồn bực ho một tiếng: "Sẽ có một ngày tớ sẽ tìm hắn tính toán nợ nần, dính vào thầy cô sẽ càng phiền phức thêm."

"A, vậy tớ còn sẽ giúp hắn cùng nhau đánh cậu." Hình Dục cười nhạt một tiếng.

Điền Húc ngớ ngẩn, giận quá hóa cười: "Tiểu tử kia mới vừa rồi nói cái gì? Cậu là người của hắn?"

"Tớ tên là Hình Dục, hắn gọi Hình Khải, tớ đương nhiên là người của hắn." Hình Dục móc khăn tay ra, đưa cho Điền Húc, còn nói: "Thật xin lỗi, đàn ông các cậu đánh nhau, tớ vốn không nên ở trong bóng tối mà “ hạ thủ”, nhưng là cậu đánh một quyền vào ngực Hình Khải, tớ nhưng không nhịn nổi nên mới ra tay."

"Nha. . . . . . Thì ra hai người là anh em! Làm anh bảo vệ em gái là chuyện phải làm, nên người nói xin lỗi là tớ, tính tình tớ rất thẳng thắn, nghĩ đến cái gì liền trực tiếp nói ra, nhớ nói anh cậu một tiếng, chuyện này coi như đã qua, ha ha."

Điền Húc cũng rất khéo hiểu lòng người, thái độ vui vẻ chẳng hề để ý, dĩ nhiên anh cũng chẳng để tâm đến.

Hình Dục giương môi cười yếu ớt, hướng hắn giơ ngón tay cái: "Điền Húc, tớ nhớ kỹ cậu. Cầm được thì cũng buông được, như vậy mới đúng là nam tử hán."

Điền Húc ngại ngùng vuốt vuốt mái tóc, lại bởi vì chân đau nên hắn trợn mắt cắn răng chịu đựng.

Trong phòng học

Thầy giáo đang tập trung giảng bài, Phùng Thiên Thiên một chữ cũng không nghe vào,cô liếc về phía sau, Hình Khải ngồi ở dãy cuối cùng, đang nằm ngủ ở trên bàn học. Trong tay cô siết lại tờ giấy viết xong, đã bị cô bóp đến nhăn nhúng.

Cuối cùng, cô cũng nhờ các bạn đem tờ giấy truyền tới trước bàn Hình Khải.

Hình Khải đêm không ngủ không được, cộng thêm vừa mới đánh nhau, vào lúc này anh thấy hơi mệt. Nằm trên bàn trên năm phút đồng hồ anh mới tỉnh dậy được.

Anh mơ mơ màng màng mở ra tờ giấy vừa nhìn “Anh nói lời nói thật, Hình Dục quan trọng hay là em quan trọng?”

Phùng Thiên Thiên không cách nào tiếp nhận, Hình Khải đối với Hình Dục  vượt quá giới hạn bảo vệ của một người anh, bởi vì cũng có khi vài tên nam sinh lấy lòng ngay trước mặt Hình Khải, dĩ nhiên Hình Khải cũng sẽ chỉ vào mặt đối phương cảnh cáo, cô là bạn gái của anh. Nhưng là Phùng Thiên Thiên thấy khó chịu khi Hình Khải đối đãi quan tâm với người con gái khác hơn mình.

Vậy mà càng làm Phùng Thiên Thiên không nghĩ tới chính là, khi Hình Khải nhìn xong tờ giấy sau, nhìn cũng chưa từng nhìn cô một cái, nằm xuống lại trên bàn ngủ tiếp.

Hình Khải đem gương mặt chôn ở trong cánh tay, người nào quan trọng hắn không cần biết, Hình Dục ít nhất cũng hiểu chuyện một chút hơn so với Phùng Thiên Thiên, Hình Dục tuyệt đối sẽ không hỏi những vấn đề vô bổ khi hắn không muốn nói.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 07

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?

Câu Chuyện Một Giấc Mơ

Thể loại: Tiểu Thuyết

Số chương: 13


Mị Thế Thanh Liên

Thể loại: Xuyên Không, Ngôn Tình

Số chương: 17


Tinh Chiến Phong Bạo

Thể loại: Đô Thị

Số chương: 1050


Sinh Mệnh Thứ Bảy

Thể loại: Ngôn Tình

Số chương: 50