Anh Hận Anh Yêu Em Chương 05
Chương trước: Chương 04
Chương 5 :Bí mật trong ngăn bàn.
Một tháng sau Hình khải xách đôi giày kia đứng trước cửa phòng Hình Dục, hiện tại đôi giày này trông có vẻ cũ hơn, càng giống đôi giày chơi bóng trước đây, phòng của Hình Dục bên cạnh thư phòng, bình thường cửa phòng luôn khép chặt, Hình khải nghĩ cô có thói quen khoá cửa nhưng bây giờ mới biết thì ra cửa không hề khoá. Đây cũng là lần đầu tiên anh vào phòng của Hình Dục.
Đẩy nhẹ cửa phòng, thoáng thấy căn phòng trang trí không khác các phòng là bao, nhưng được cái quét dọn rất sạch sẽ, ga giường bằng phẳng, khăn trải giường gấp cẩn thận vuông vắn.
Dọc theo giường là chồng sách được sắp xếp cẩn thận để trên bàn. Nhìn kĩ lại trông thật không giống như phòng của một cô gái nữ tính, nhìn có cảm giác căn phòng giống như là của một quân nhân.
Hình Khải vốn định để lại đôi giày rồi ra ngoài lại chú ý thấy một cuộn giấy cắm trong một bình hoa gần đó, Hình Khải thuận tay lấy ra liền thấy một huy chương vàng, còn có một tấm bằng đạt giải nhì cuộc thi hội võ thuật, người đạt giải tên An Diêu.
Anh liền nghĩ người này chắc là Hình Dục, có lẽ trước lấy tên An Diêu. Kể từ sau khi Hình Dục vào sống trong Hình gia cô cũng không có giải thích điều gì, anh cũng không hỏi mà chỉ quan tâm lúc nào thì cô biến đi, đối với quá khứ của cô hoàn toàn không biết tí gì.
Vì hiếu kì, anh đi lại gần phía bàn gỗ, giữa hai ngăn nhỏ có một ngăn kéo đã khoá, theo khe hở ở giữa hai ngăn, Hình khải liền sờ tay vào trong lấy ra được một cái túi nilon mỏng, bên trong có hai tấm chứng thư vinh danh liệt sĩ, một người nam tên là An Quốc Lương, người nữ tên là Diêu Thư Mẫn.
Hình Khải liền thấy bình tĩnh, thảo nào ba anh đã đặt lại tên Hình Dục cho cô, An Diêu là tên cha mẹ cô hợp lại mà thành, ba anh chắc là hi vọng cô có thể quên đi những chuyện cũ không vui kia.
Trên chứng thư có di ảnh của hai người, mẹ của Hình Dục rất đẹp, cô lớn lên đa phần giống bà, khuôn mặt dịu dàng, đường nét rắn rỏi lộ ra vẻ cương nghị của một nữ quân nhân.
Hình Khải không suy nghĩ gì nhiều nữa liền đem hai bản chứng thư để lại trong ngăn kéo, khẽ vươn tay không may đụng phải một quyển sách rất dày, anh cố lấy ra quyển sách trong ngăn bàn ra, nhưng nó vướng vào vách ngăn không rút ra được.
Bỗng nhiên nghe có tiếng cửa mở, anh vội vàng giật mạnh ra, nhanh chóng chạy nép lại gần vào sát cửa phòng.
“Về…. về rồi hả……….” thấy Hình Dục trở về Hình Khải liền thuận tay cầm quyển Thập Đại Nguyên Soái trên bàn, mà cầm ngược cũng không biết.
Hình Dục đáp một tiếng, đẩy cửa phòng ra đặt một chồng sách dày, chưa đầy một phút sau lại ra khỏi phòng.
Hình Khải chột dạ, cúi đầu nhìn quyển sách vội thấy để ngược vội lật lên cũng không có để ý tới ánh mắt Hình Dục một cái.
Hình Dục yên lặng đi tới trước mặt anh, Hình Khải bỗng có cảm giác tai hoạ sắp đổ xuống người anh, cố gắng tránh ánh mắt của cô. Mà bỗng nhiên, Hình Dục chợt một bước nhảy tới trước mặt anh, đôi mắt mở to run rẩy vui sướng, giơ ngón tay cái lên đánh giá: “Hình Khải anh thật lợi hại, ở chỗ nào lại tìm được đôi giày chơi bóng này vậy?”.
“…………..” Hình Khải chợt nhớ ra anh chạy vào phòng người ta mục đích là vì đưa lại đôi giày chơi bóng này.
Anh đem lời thoại đã chuẩn bị rõ sẵn sàng, liền lên giọng: “ Cái đó... cái đó tôi đã nói rồi, túi đồ đó bỏ đi chẳng phải chỉ là túi đồ sao? Cái đó nhân viên cần vụ đổ rác hướng lên phía trên núi đã đổ rác, đôi giày lúc đó đã không ở trong túi đó. Vì mưa to quá, họ vội tới Hồ Dã nên quên ném nó vào, cái đó….. không phải……. vừa nãy tôi đi lấy đồ uống phát hiện giày chơi bóng vẫn để ở mái hiên phía dưới nhà….. Mẹ nó! Hại tôi đi lật tung hàng giờ ngoài bãi rác…. hừ..”.
Nghe anh nói xong, Hình Dục khoé mắt cười xinh đẹp tựa hình bán nguyệt, không một chút nghi ngờ.
“ Cảm ơn anh đã giúp tôi tìm giày. Tối nay sẽ làm cho anh món dẩu tôm hấp’’. Nói xong cô liền cao hứng chạy nhanh xuống nhà bếp, nét cười đọng trên khoé môi như si ngốc.
‘’…………..’’ Hình khải nặng nề để quyển sách dày cộm xuống, thở dài một hơi, lần đầu tiên nhìn thấy cô cười ngọt ngào mà lại đẹp đến vậy, cô như vậy mà đối với anh lại tin tưởng vào chuyện đó không một chút nghi ngờ, anh cảm giác một phần tội lỗi đã giảm bớt không ít.
Hình Khải nhắm mắt, ngửa đầu, nắm quả đấm. . . . . . Suốt cả một tháng rồi, từ nhỏ tới lớn anh chưa từng phải tự mình cơm bưng nước rót cho bản thân, đôi vớ bẩn tự mình giặt, nửa đêm đói bụng tự ăn mì hoặc gặm bích qui, khát nước liền tự mình xuống lầu lấy nước uống, chân còn phải bước nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức người “ bị vết thương lòng” như Hình Dục.
Thật là, ông trời không phụ người hiền lành, có công mài sắt có ngày nên kim, đôi giày đó rốt cuộc cũng giống đôi giày cũ có thể qua được cặp mắt vàng ngọc của Hình Dục. Không dễ dàng a, không dễ dàng, …… cuối cùng anh lại có thể vô tư thẳng thắn sai bảo Hình Dục rồi! ha ha….
Nghĩ tới đây anh liền trở lại bộ dáng lười biếng, nhảy vào ghế so-pha, liếc nhìn thấy hộp điều khiển TV trên khay trà, liền thuận phòng bếp bên kia gọi lên: “ Hình Dục….. đưa cái hộp điều khiển TV tới đây cho tôi…….”
Hình Dục đáp một tiếng, xoa xoa tay đi ra khỏi phòng bếp, từ trên bàn trà cầm lên hộp điều khiển ti vi, quay người lại là có thể đưa tới tay Hình khải.
Hình khải giơ chân lên ngoắc ngoắc về phía khay trà, một tay chuẩn bị cầm điều khiển ti vi, một tay vê giọng nói: “khát khát, nước suối!!”.
“Uống ướp lạnh hay bình thường ??”
“Ngày nóng như vậy, cô còn hỏi tôi không uống nước lạnh hay nóng……” Hình Khải vui vẻ giơ chân, có chút bất mãn hếch mày lên.
Hình Dục đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước suối cùng một ly thuỷ tinh đầy đá, định mở nắp chai , mới để ly đá lên khay trà.
“ Được rồi, làm nhanh lên, tối nay làm nhiều thức ăn một chút, tôi định bảo cô là gọi Dương Minh tới ăn cơm cùng chúng ta”.
Hình Dục gật đầu một cái, trở về phòng bếp bận rộn.
Hình Khải nhìn bộ dáng của cô lúc này , trong lòng vui mừng, được sai bảo cũng là một loại thoải mái.
Chỉ một chốc lát sau.
Đặng Dương Minh cúi đầu đang chơi game đi vào cửa Hình gia ( lúc ấy đặc biệt lưu hành chơi một trò chơi gọi là "Russia khối vuông (Tetris)" trò chơi nhỏ ). Anh vừa vào cửa liền phát hiện Hình Khải ngồi trên ghế sa lon cười khúc khích. Đặng Dương Minh tiện tay tắt máy chơi game, đạp Hình Khải một cái : “Thằng quỷ, một tháng biến đâu thế? Không đi học, cũng còn không mở cửa?”.
Bọn họ tuy ở cùng một khu đại viện quân đội nhưng viện này cùng viện ở giữa cách xa nhau bởi một tấm cửa sắt lớn, chỉ cần vừa đóng cửa thì hai bên viện làm gì cũng không ảnh hưởng tới nhau.
Hình Khải vén vén tóc mái, tự mình nói: “ Ở nhà học nhiều bài tập quá, tớ có thể đi học nữa sao được?”.
“ Ơ….a…. thật không tin nổi mặt trời mọc ở hướng tây a, nhất định là ba cậu đặt ra chỉ tiêu rồi chứ gì!”
Hình Khải lười phải giải thích, căn bản anh cũng không biết mình rút cuộc điên khùng trong chốc đó là vì cái gì đây
"Hình Dục…! không thấy anh Dương Minh tới chơi à, không có lễ phép, ra đây chào anh, rót nước đi”.
Đặng Dương Minh cho Hình Khải một quyền: "Có bệnh à, tự tớ cầm chẳng phải vẫn được sao." Anh đứng lên, đi tới cửa phòng bếp, liền nhận lấy đồ uống trên tay Hình Dục, anh cười với Hình Dục nói : "Đừng để ý đến hắn, hắn đang cố gây sự đấy mà”.
Hình Dục hơi mím môi, ba người bọn họ học ở cùng trong một khoá lớp, cô cùng Đặng Dương Minh căn bản ngày ngày gặp mặt.
Đặng Dương Minh dựa vào cửa phòng bếp nhìn phía trước Hình Dục đang rửa rau. Anh cảm thấy con gái ở trong phòng bếp bận rộn nhìn phía sau thấy bóng lưng rất là thú vị, tựa như là tuổi thơ lưu lại một đoạn kí ức tốt đẹp. . .Mẹ luôn là vừa hái rau vừa kể chuyện xưa cho anh nghe, nhưng chờ sau khi anh lên tiểu học, mẹ cũng không có rảnh xuống bếp nữa, thậm chí muốn thấy mặt một lần cũng khó khăn.
Đặng Dương Minh đang định ở lại chút nữa, lại bị Hình Khải rống một tiếng nói liền trở lên phòng khách.
"Dương Minh, trường học gần đây có chuyện gì mới chưa?" Hình Khải đem một điếu thuốc ném cho Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh đốt điếu thuốc rồi ngồi cạnh xuống, hào hứng nói: “Lớp chúng ta vừa mới chuyển tới một nữ sinh……..”
“ Trông thế nào?”
“ Tạm được”. Đặng Dương Minh để tay trước ngực, làm động tác khiêu ngợi.
Hình Khải vừa nhìn thấy bộ dáng này của anh liền biết chí ít cũng là một tiểu mĩ nhân, vì vậy trong mắt vùn vụt bốc lên vài tia sáng, tiến gần tới Đặng Dương Minh, mắt tròn xoe hỏi: " có chủ chưa?"
“Không có.., xem ra cô nữ sinh này là một người cũng có hoạt động, mà cũng không biết là tính hướng nội hay còn sợ người lạ. A đúng rồi, chí ít nữ sinh kia cùng với Hình Dục còn có thể có chuyện nói với nhau”.
Hình Khải cắn cắn răng hàm, Hình Dục thật đáng ghét, trong lớp có bạn mới đến mà cũng không thèm báo với anh một tiếng.
……………….
Ngày thứ hai, Hình Khải ở trong lớp học nhìn thấy cô nữ sinh lời đồn trong truyền thuyết, anh nuốt nước miếng một cái, thật đúng là "giống như người đồn" a.
Hình Khải nghe được, nữ sinh này tên là: Phùng Thiên Thiên. Mười bảy tuổi. Mấu chốt là, trước mắt hiện tại chưa có bạn trai.
"Xinh đẹp như vậy mà nói là ‘cũng được’? Vậy cậu xem tiêu chuẩn phụ nữ phải là cái dạng gì ?" Hình Khải chọc chọc Đặng Dương Minh.
Đặng Dương Minh theo bản năng nhìn về phía Hình Dục bên kia, sau đó cúi đầu đọc sách.
Hình Khải theo ánh mắt của anh cũng theo mắt liếc theo, nhưng anh cũng không chú ý Hình Dục, mà là liếc mắt nhìn chỗ ngồi bên cạnh Hình Dục liền thấy một nữ sinh mũm mỉn: "Thì ra là cậu thích người mũm mỉn . . . . . . Chỉ là cô này cũng đầy đặn quá đi? Ha ha. . . . . ."
Đặng Dương Minh đâm lao đành phải theo lao, trêu nói : “Cái đó ôm đi lên mới có nhiều cảm giác nha”.
Hình Khải biết Đặng Dương Minh nói toàn thứ lời vô nghĩa, ánh mắt lại liếc về phía Phùng Thiên Thiên. . . . . . Khuôn mặt trái xoan, da trắng đến là thuần khiết, mắt xếch môi mỏng. Chính là loại hình Hình Khải thích, anh cảm thấy mình đối với người ta vừa thấy đã yêu rồi.
Đến trưa thời gian nghỉ ngơi.
Hình Khải thấy Hình Dục cùng Phùng Thiên Thiên đi ra ngoài cửa phòng học, anh lập tức kéo Đặng Dương Minh lên chen tới làm quen.
"Tiểu Dục, đi ăn à?" Hình Khải thái độ "Hòa ái dễ gần" hỏi thăm, Đặng Dương Minh ôm dạ dày suýt nữa phun ra hết.
Hình Dục đáp một tiếng, mang theo Phùng Thiên Thiên thẳng hướng đi về phía trước.
Hình Khải mặt dày mày dạn đi theo, cố ý đụng rồi lại hạ vào bả vai Phùng Thiên Thiên, Phùng Thiên Thiên liền hướng tới bên cạnh né tránh, bộ dáng lo lắng.
Hình Khải cười gượng hai tiếng: "Cậu là học sinh chuyển trường mới tới ? Tớ đây một tháng không có tới trường học, cho nên chúng ta hôm nay mới gặp mặt, tớ tên là Hình Khải, hoan nghênh gia nhập bản doanh đại tập thể này, hắc hắc. . . . . ."
Phùng Thiên Thiên thấy anh đưa ra bắt tay hữu nghị xong, chần chờ một giây, xấu hổ cười cười, bình tĩnh tính đưa tay trở về.
Hình khải cảm giác một luồng dòng điện xuyên thấu da não, liền sửng sốt siết ngón tay Phùng Thiên Thiên lại quên cả buông ra.
Phùng Thiên Thiên thấy thế rất lộ vẻ lúng túng, dần dần đỏ bừng cả mặt.
Hình Khải nhìn Phùng Thiên Thiên thẹn thùng, trái tim đập bùm bùm chỉ trực nhảy ra ngoài.
Anh nghĩ, lần này là yêu thật.
Đặng Dương Minh liếc Hình Dục một cái, Hình Dục không nói gì, đứng ở một bên chờ. Đặng Dương Minh một tay níu qua bả vai Hình Khải: "Chớ ngăn lối đi người ta, có gì thì nói mau đi."
Khi một nhóm bốn người đi vào biển người trong phạn xá (nhà ăn-căn tin) thì Hình Khải không giống như ngày thường chỉ huy Hình Dục xông về tuyến ngoài cùng tranh đoạt thức ăn ngon, mà xung phong nhận thay hai nữ sinh này mua cơm trưa, dĩ nhiên anh cũng không bỏ qua cho Đặng Dương Minh, phải có có người giúp anh bưng đĩa a.
Phùng Thiên Thiên nhìn về phía bóng dáng Hình Khải "Mồ hôi như mưa", không khỏi mím môi cười một tiếng.
"Hình Dục, Hình Khải là anh em sao ?"
"Tớ so với anh ấy nhỏ hơn một tuổi." Hình Dục nhấp một hớp nước lọc, nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Tớ còn tưởng rằng anh ta cùng mình là một dạng học sinh chuyển trường, đã hiểu lầm." Phùng Thiên Thiên trên mặt nở nụ cười, thật ra thì từ khi vào phòng học cô liền chú ý tới Hình Khải. Bình thường những nam sinh cao to đẹp trai một chút luôn rất nhanh hấp dẫn ánh mắt các nữ sinh.
Lúc ăn cơm, Hình khải đã dùng vũ lực có thể chiếm đoạt một cái bàn ăn cơm để tám người ngồi, đối với bạn học anh trông thật doạ người, còn đối với người mà anh muốn quan tâm thì Hình Khải rất chi là dịu dàng.
17,18 tuổi một nam sinh trẻ tuổi tuấn tú lại ở trước mắt nữ sinh biểu diễn dương oai đấu võ một chút thì đối với nữ sinh mà nói đó chính là có thể bảo vệ cô cả đời giống như câu chuyện về một bạch mã hoàng tử vậy. Phùng Thiên Thiên len lén nhìn về phía bên cạnh thân ảnh khôi ngô cao lớn của Hình Khải, trong lòng lặng lẽ dâng lên một cảm xúc vui sướng khó tả.
Đặng Dương Minh thấy Hình Khải vẫn còn cùng Phùng Thiên Thiên gắp lần lượt thức ăn thức uống vào bát cô ta, liền thuận dưới đáy bàn đá cho anh một cước, mà anh lại tựa như vẫn đắm chìm trong bể ái tình ,chung quy thì Hình Khải không có chút nào phản ứng tới cú đá đó.
Đặng Dương Minh lại nhìn sang Hình Dục, thần sắc của cô luôn là điềm nhiên, bình thường, cái cảm giác đó làm cho người khác có thấy lo lắng.
Sau bữa cơm trưa, Hình Khải cư nhiên thành công việc tán tỉnh Phùng Thiên Thiên, hai người cứ như vậy, vai kề vai đi trước.
Đặng Dương Minh khẽ hướng tới Hình Dục thấy cô vẫn nhai kỹ nuốt chậm, cô vẫn ăn được sao?
"Tiểu dục, Hình Khải chỉ là hiện tại đang chơi tâm nặng, chờ cái mới mẻ đó qua là tốt. . . . . ."
Hình Dục từ từ ngẩng đầu lên, cười cười: "anh Dương Minh, em không sao. Đây cũng không phải là lần đầu tiên."
Đặng Dương Minh không nói gì nữa, anh cũng có thể nhìn ra, Hình Khải lần này theo đuổi nữ sinh kia với thái độ cùng với mọi lần rất không giống nhau, tựa hồ anh đã đặc biệt để ý tới Phùng Thiên Thiên, anh đã nhận ra còn Hình Dục không biết có cảm nhận được điều ấy.
"Tiểu Dục, em không nói cho Phùng Thiên Thiên, mình và Hình Khải có quan hệ . . . . ."
Hình Dục đưa ra cử chỉ chặn lời nói của Đặng Dương Minh lại, liền nói một câu làm Đặng Dương Minh không thể tưởng tượng nổi.
"Anh Dương Minh phải biết, người âm hiểm nhất là em. Người xấu không cần được an ủi bình an."
Đặng Dương Minh yên lặng nhìn cô, một cô gái mười sáu tuổi, trong lòng đến tột cùng cất giấu điều gì mà khiến cô lãnh đạm đến như vậy.
_______________________________________
Xem tiếp: Chương 06