Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Anh Hận Anh Yêu Em Chương 07

Chương trước: Chương 06



Normal 0 false false false EN-US X-NONE X-NONE

/* Style Definitions */ table.MsoNormalTable {mso-style-name:"Table Normal"; mso-tstyle-rowband-size:0; mso-tstyle-colband-size:0; mso-style-noshow:yes; mso-style-priority:99; mso-style-qformat:yes; mso-style-parent:""; mso-padding-alt:0cm 5.4pt 0cm 5.4pt; mso-para-margin-top:0cm; mso-para-margin-right:-42.25pt; mso-para-margin-bottom:10.0pt; mso-para-margin-left:-2.0cm; text-align:justify; text-indent:36.0pt; line-height:50%; mso-pagination:widow-orphan; font-size:11.0pt; font-family:"Calibri","sans-serif"; mso-ascii-font-family:Calibri; mso-ascii-theme-font:minor-latin; mso-fareast-font-family:"Times New Roman"; mso-fareast-theme-font:minor-fareast; mso-hansi-font-family:Calibri; mso-hansi-theme-font:minor-latin;}

Chương 7 : 1996 năm 10 tháng 3 ngày

Hình Khải một giấc ngủ đến khi hết tiết học, Phùng Thiên Thiên mấy lần định  đánh thức anh, lại bị Hình Dục dùng một loại giọng rất nhỏ nhẹ của ngăn lại.

"Anh ấy tối hôm qua không ngủ sao?" Phùng Thiên Thiên cùng Hình Dục sóng vai đi về phía phòng ăn.

"Ừ, này cũng gần đến thi học kỳ rôi, cậu đừng chấp nhất anh ấy!" Hình Dục biết anh tối qua học bài, một hồi thì thấy xuống lầu lấy thức uống, một hồi đi phòng bếp tìm ăn, mà cô cũng ngủ không được yên giấc.

Phùng Thiên Thiên bất mãn bĩu bĩu môi, muốn nói lại thôi, dù sao thì ở trước mặt Hình Dục nói nhiều lời về anh cũng vậy thôi, Hình Khải ở ngoài phòng học la hét làm trong đầu óc cô vẫn luôn quanh quẩn câu nói của anh: “Mày ăn gan hùm mật gấu rồi hả? Dám nhớ thương người của tao!”

"Đúng rồi, các cậu là anh em ruột sao?"

Hình Dục nghiêng đầu cười một tiếng, hỏi ngược lại: "Bộ chúng mình nhìn không giống sao?"

Phùng Thiến Thiến quan sát Hình dục, ngũ quan không giống, nhưng phong cách rất giống, quân nhân con cái đặc hữu một cỗ phong cách.

Phùng Thiên Thiên vừa định nói chút gì, Hình Dục là kéo tay cô chỉ hướng căn tin chạy đi: "Nhanh lên một chút, đi trễ không có thức ăn ngon đó!"

Vào căn tin, đừng xem Hình Dục vóc người nhỏ gầy, giành cơm cũng không thua gì nam sinh, khi cô suýt nữa bị sóng người chen dẹp thì có một đôi cánh tay rắng chắc đỡ của cô.

Hình Dục ngoái đầu nhìn lại vừa nhìn, trêu nói: "anh Dương Minh, mới vừa dậy à?"

Đặng Dương Minh đáp một tiếng, anh chính là ngủ đến khi tỉnh lại mới rời giường, còn chưa có trở về phòng học thì đã tới ăn cơm trước.

Hình Dục ở sau Đặng Dương Minh "Bảo hộ", thuận lợi chen vào hàng trước nhất, tay cô nâng hai hộp cơm xài một lần: "A Di, một phần Mộc Tu thịt xào, một phần thịt băm hương cá, bốn lượng cơm."

"Em ăn bốn lượng cơm?" Đặng Dương Minh ngớ ngẩn.

"Không phải, mua cho Hình Khải, anh ấy đang trong phòng học ngủ đấy." Hình Dục thản nhiên trả lời.

"Tiểu tử kia hay đối xử tệ với em, sao em không để tự hắn đi mua?" Đặng Dương Minh bất đắc dĩ thở dài, cùng người không cùng mạng a, Hình Khải đời trước khẳng định không ít tích đức.

Hình Dục chỉ cười không nói, chỉ lấy lại hai hộp thức ăn đã đầy đồ ăn. Cô nhón chân lên kêu Phùng Thiên Thiên: "Thiên Thiên, đem hộp cơm của cậu cho tớ!"

Phùng Thiên Thiên vào lúc này còn đang xếp hàng, thấy Hình Dục vì để cho Hình Khải có thức ăn để ăn bữa trưa, thà bị một đám như lang như hổ nam sinh chen chúc tranh đoạt, Hình Dục cái gì tiết kiệm giùm anh còn giúp cả cô lấy thức ăn nữa, trong lòng cũng thấy buồn.

"Không cần đâu Hình Dục, cậu cứ lấy trước đi." Cô buồn bã ỉu xìu đáp lời, chẳng lẽ còn không thấy xấu hổ hay sao mà nhờ Hình Dục giúp mình mua cơm.

"Dù sao cũng chui vào rồi, ăn cái gì nói mau." Hình Dục có chút nóng nảy, xếp hàng học sinh đã bắt đầu càu nhàu.

Phùng Thiên Thiên không đáp lại, cúi đầu vờ như không thấy.

Nếu như không phải là Đặng Dương Minh ở một bên che chở Hình Dục, thì Hình Dục lúc đó đã sớm bị đẩy ra khỏi đám người đang xếp hàng.

Đặng Dương Minh nhăn lại mày, giọng nói càng thúc giục: "Phùng Thiên Thiên! Muốn ăn cái gì nói mau, không nhìn thấy Hình Dục đang ở trong này chịu chen à?!"

Phùng Thiên Thiên kể từ vừa vào trường đến giờ, chỉ sợ Đặng Dương Minh cô không giải thích được tại sao lại sợ anh, cô co lại co lại bả vai nói: "Vậy. Lấy cho tớ hai cái bánh bao thôi."

Hình Dục gật đầu một cái, cầm cả đống hộp thức ăn xuyên qua đám người, khi cô đem bánh bao giao cho Phùng Thiên Thiên, phát hiện Phùng Thiên Thiên đang khóc.

"Sao thế? Ai khi dễ cậu?" Hình Dục vừa muốn giúp cô lau nước mắt, Phùng Thiên Thiên lại quay đầu bỏ chạy, Hình Dục không rõ chân tướng, vừa cầm hộp cơm vừa đuổi theo cô.

Chờ chạy đến cửa phòng học thì Hình Dục rốt cuộc đuổi theo Phùng Thiên Thiên, cô chiếc chặn Phùng Thiên Thiên trước cửa phòng học, thuận thuận đem hộp cơm hướng Phùng Thiên Thiên đưa cho cô nói: "Cậu đưa cho Hình Khải đi, nói với anh ấy là cậu mua."

". . . . . ." Phùng Thiên Thiên lau khóe mắt  nước mắt, thì ra là Hình Dục liều mạng đuổi theo, là vì cho mình một cơ hội lấy lòng anh?

Hình Dục dịu dàng mỉm cười, không nói hai lời liền đem hộp cơm nhét vào trong tay cô, sau đó từ trong tay lấy ra cái hộp đựng hai bánh bao, lại đem hộp đặt vào tay Phùng Thiên Thiên, xoay người hướng cầu thang đi ra xuống.

Phùng Thiên Thiên nhìn cô nhẹ nhàng đi, đau lòng không dứt.

. . . . . .

Hình Khải nghe mùi cơm chín thì mở mắt ra, mở ra hộp cơm vừa nhìn, lại nhìn trước bàn học là Phùng Thiên Thiên, khó có thể tin hỏi: "Em đi mua sao?"

Phùng Thiên Thiên biết trái lương tâm nhưng cũng gật đầu, từ trong túi móc ra một hộp thức ăn thức uống, lấy lon nước đặt vào tay Hình Khải.

Hình Khải không nghĩ tới bạn gái hiền diệu như vậy, không khỏi mà cười lên, anh vỗ vỗ gương mặt của Phùng Thiên Thiên , từ trong bàn học lấy ra một đôi đũa khác, kéo thêm cái ghế cho Phùng Thiên Thiên ngồi bên cạnh, một tay ôm bả vai cô, gắp lên một cái thịt nạc đưa đến khóe miệng Phùng Thiên Thiên, miệng lưỡi trơn tru nói: "Nếu không phải là chưa đủ tuổi, anh thật sự nghĩ hiện tại liền cưới em về nhà, ha ha."

Phùng Thiên Thiên mặt ngượng ngùng, đắm chìm trong lời nói mật ngọt của anh, tạm thời đem những thứ kia không thích chuyện quẳng ở sau ót.

Thấy đôi tình nhân kia đang vui vẻ quấn quýt với nhau. Hình Dục ngồi xếp bằng phía dưới bóng cây, nhìn về phía sân cỏ đang luyện tập đá banh, trong miệng gặm bánh bao.

Đội trưởng đội banh Điền Húc, chính là người bị "anh em họ Hình" đánh cho tê người, anh sớm đã thấy Hình Dục từ xa đang ăn bánh bao khô cằn, từ trong hộp giấy lấy ra một chai nước suối đưa cho cô.

"Cám ơn." Hình Dục cũng không khách khí, mở nắp bình uống một ngụm lớn.

"Buổi trưa sao ăn cái này?" Điền Húc lau mồ hôi, ngồi ở gốc cây khô bên cạnh.

"Mục đích ăn cơm chính là sống!" Hình Dục nói thật lòng mình.

Điền Húc hếch lên mày, nữ sinh phải có chút ý tứ chứ, nhìn gương mặt cô thấy non nớt vậy thôi,chứ lời nói cô mà nói ra giống như một bà cụ non

Hình Dục ăn no xong lau miệng: "Có thể cho tớ mượn trái banh đá một chút được không?"

"Được tại sao không chứ!" Điền Húc lớn tiếng nói, một đội viên lập tức đá trái banh tới.

Hình Dục gật đầu cảm ơn, ôm trái banh chạy đến các đội viên, nhìn theo bộ dáng của họ, vụng về bắt trước theo.

Điền Húc thấy cô trừ nhặt bóng thì chả đá được cái nào, lãng lãng cười to: "Cậu cho rằng như vậy là đá banh sao? Muốn đá phải dùng lực vào đôi bàn chân."

Hình Dục khiêm tốn thụ giáo, ôm quả bóng chạy đến bên tường một mình luyện tập.

"Cậu đối với môn này có hứng thú sao?" Điền Húc chậm rãi tiến lên phía trước nói.

Hình Dục lắc đầu một cái, vẫn như cũ ra sức luyện tập. Cô thấy Hình Khải trong lúc rãnh rỗi sẽ ở nhà đá banh hoặc ném rổ, cô cũng muốn cảm thụ một cái niềm vui gì đó trong môn thể thao này.

"Thứ Bảy có trường trận bóng, Quốc An đối với Đại Liên, ba của tớ được người quen cho hai vé xem, cậu có nghĩ là muốn đi xem cùng tớ không?"  Điền Húc lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo, là một trận đấu đá banh lớn, đây là cơ hội hiếm có.

Nhưng Hình Dục không hiểu những thứ này, nên từ chối khéo: "Không đi, Chủ nhật có chuyện."

Điền Húc chán nản đáp một tiếng, vừa nhấc mắt ra chỗ khác, thì thấy đối diện cửa sổ phòng học lầu hai, một đôi nam nữ đang thân mật nói chuyện với nhau, anh nhẹ đụng vào người cô, trêu ghẹo nói: "Mau nhìn đi, anh cậu công khai ở trong trường học cùng bạn gái ôm ấp kìa!"

Nghe xong lời này, Hình Dục đứng dậy chạy đến một gốc cây, tiếp tục tập đá banh vào gốc cây.

Điền Húc không có chú ý tới cử chỉ quái lạ của Hình Dục, chà xát cằm nói tiếp: "Tớ thấy anh cậu có bạn gái cũng xinh đẹp, nhưng là vẫn kém xinh hơn cậu nhiều.”

"Ớn lạnh quá, Hình Khải suốt ngày luôn nói tớ gái quê đó!."

"Đó là anh cậu trêu cậu rồi đó, nếu là cậu ăn mặc trang điểm xinh đẹp thì bọn con trai chắc sẽ xếp hàng dài dài đó!" Điền Húc chỉ hướng mình: "Thấy không, tớ là một trong những người xếp hàng đó ha ha."

Hình Dục nghiêng đầu nhìn Điền Húc một cái, ánh mặt trời rọi xuống khuôn mặt anh, mắt to mày rậm nhìn chung là cũng được, Hình Dục lạnh nhạt cười cười.

※※

Đến buổi chiều tan giờ học thời điểm, Hình Khải buổi trưa hẹn xong Phùng Thiên Thiên cùng đi xem phim.

Nhưng Đặng Dương Minh vừa xuất hiện, làm anhthay đổi chủ ý. Anh móc trong túi ra bốn tờ vé xem phim, lướt qua bả vai Đặng Dương Minh: "Người anh em hôm nay đừng đi học, cho nên tớ mua thêm hai tờ vé xem phim, cùng nhau đi xem phim thôi!"

"Không đi, tớ thà về nhà ăn cơm còn hơn!" Đặng Dương Minh quả quyết cự tuyệt.

Hình Khải mắt điếc tai ngơ, hướng Hình Dục gọi lên: "Tiểu Dục, tới đây một chút."

Hình Dục gom xong cặp sách đi tới trước mặt Hình Khải, Hình Khải mở tay cô ra, đem hai tờ vé xem phim nhét vào tay cô, làm bộ nói: "Tôi không mời nổi Dương Minh, cô gọi hắn đi!"

Hình Dục xem trong tay vé xem phim vừa nhìn về phía Đặng Dương Minh, giọng nhẹ nhàng hỏi thăm: " anh Dương Minh, không đi xem phim sao?"

Đặng Dương Minh chần chờ chốc lát, nếu Hình Dục cũng đi vậy thì anh không có lý do gì cự tuyệt.

Anhgiả bộ làm ngơ lấy vé xem phim cất vào túi quần, cà lơ phất phơ đi về phía cửa phòng học cười nói: "Không nhìn mới lạ, hai bọn mình đi theo làm kỳ đà cản mũi đi."

Hình Dục đuổi theo Đặng Dương Minh, tới Bắc Kinh hơn một năm, cô thật đúng là chưa từng vào rạp chiếu phim.

Mà Phùng Thiên Thiên đang đứng ở cửa phòng học chờ Hình Khải, nhưng đợi một hồi phát hiện anh còn chưa có đi ra, cho nên hắn dò vào đầu cười híp mắt thúc giục: "Anh đang suy nghĩ cái gì đấy, đi mau nha!"

"Ừ. . . . . ." Hình Khải trầm thấp ứng tiếng, đem bài thi lung tung ném vào cặp, anh cũng không biết mình tại bị cái gì nữa, nói không ra vẻ này sức lực, giống như là món đồ chơi của mình đang bị người khác lặng lẽ chia cắt.

Dĩ nhiên, Hình Khải càng cảm thấy được mình không có lý do gì nói cả, cảm thấy từ nhỏ đến giờ anh luôn gán ghép người anh em tốt của mình với Hình, không biết đó có phải là tình bạn của anh không? Nhưng anh làm sao lại cảm thấy mình tự chui vào ngõ cụt vậy?

. . . . . .

Lần đầu đi vào rạp chiếu phim,  Hình Dục hiển nhiên đối với những thứ mới lạ cảm thấy mới mẻ, cô nhìn chung quanh từng tờ poster  khổng lồ, thấy nhiều đèn đỏ vàng xanh đủ màu, nụ cười ngập tràn ở trong mắt.

Phùng Thiên Thiên đem một thùng Popcorn đưa tới tay Hình Dục, cười khúc khích: "Hình như cậu chưa bao giờ đi xem phim phải không?"

"Ừ, lần đầu tiên tới trần nhà trong đây thật là cao nha."

Phùng Thiên Thiên cho là cô đang nói đùa, cười trừ.

Mà họ trong lúc nói chuyện với nhau cho truyền vào tai Hình Khải, Hình Khải lúc này mới tỉnh ngộ Hình Dục kể từ vào Hình gia sau thật sự là giống như người bảo mẫu, cuộc sống như là một đường thẳng rất là buồn tẻ.

Phim vừa mở màn, trong tràng một mảnh đen tối.

Hình Khải cùng Phùng Thiên Thiên đổi vị trí ngồi ở cạnh Hình Dục, mà Đặng Dương Minh là ngồi ở bên kia Hình Dục.

Hình Dục tập trung tinh thần nhìn xem phim, ánh mắt đã bị trầm bổng phập phồng thoáng đã bị bộ phim hấp dẫn.

Mà Hình Khải từ đầu chí cuối không có nhìn trên màn ảnh diễn ra cái gì, tầm mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Hình Dục . . . . . .

Khi phim diễn đến cảnh tượng buồn cười thì Hình Dục cười to, nhưng chợt nụ cười của cô lại dừng ở khóe miệng.

Bởi vì, Hình Khải đang nắm chặt tay cô.

Hình Khải nhìn thẳng màn ảnh, vẫn như cũ giữ vững tư thế ngồi của mình.

Hình Dục theo bản năng nhìn về phía Phùng Thiên Thiên bên kia, Phùng Thiên Thiên đang cười đến ngửa tới ngửa lui, không hề chú ý tới bọn họ.

Cô nhỏ nhẹ kéo ra ngón tay nhưng lại bị Hình Khải nắm càng chặt hơn, thậm chí cô còn không có sức phản kháng.

Hình Dục không phản kháng nữa, ngón tay chậm rãi thả lỏng, hai người cứ như vậy nắm tay nhau xem hết cả một bộ phim.

 

Loading...

Xem tiếp: Chương 08

Loading...

Bạn đã đọc thử chưa?


Tiên Giới Chiến

Thể loại: Tiên Hiệp

Số chương: 100


Bỉ Ngạn Yên Hoa

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 52


Nguyên Thủy Chiến Ký

Thể loại: Huyền Huyễn, Dị Giới

Số chương: 50


Dương Cửu

Thể loại: Đam Mỹ

Số chương: 29