21 Chap 21: thIÊn thẦn lẠ mẶt Có một người luôn ở bên bạn Luôn giúp đỡ bạn dù bạn ở đâu Dù trong bất kì hoàn cảnh nào Người đó cũng sẽ xuất hiện Đó là thiên thần lạ mặt Bạn cũng có thể là một thiên thần lạ mặt Chỉ cần bạn có một trái tim… Nó đạp xe như bay vào cỗng trường thì.
22 Chap 22: bẢO vỆ - Sao hả, đang lo lắng gì đó?- Giọng của người lạ mặt ban nãy lại vang lên. Có phải là nó đang nằm mơ không nhỉ? Nhưng dẫu mơ thì cứ quay lại xem sao.
23 Chap 23: LẦN NÀY CÓ HAI NGƯỜI Nếu nó không tưởng tưởng thì lúc này cả lớp đang nhìn nó với vẻ mặt thương hại vô cùng. Cứ y như nó là một con ăn xin tội nghiệp lạc bước vào căn nhà của những người giàu có nhiều lòng hảo tâm.
24 Chap 24: CÙNG CHỊU PHẠT Hai người bây giờ đang đứng ngoài hành lang, có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ sặc sụa cười. Vì một người cái mặt buồn xo, còn người còn lại thì rất vui vẻ khi chịu phạt!!?? - Không ngờ trên đời lại có người như cậu!- Nó tức tối nói - Tôi là người như thế nào?- Tuấn giả giọng ngây thơ hỏi - Cậu có bị khùng không vậy? Cậu làm vậy khác nào đưa tôi lên rồi thả tui xuống đâu.
25 Chap 25: ĐI ĂN. . . . Đưa bộ mặt như đưa đám về tới nhà, nó gặp Thiên Bảo đang tươi cười. Không hiểu sao bây giờ nó lại thấy cậu ta đáng ghét như thế chứ! - Cậu sao vậy?- Thiên Bảo vẫn chưa biết gì, ngây thơ hỏi? - Tôi đang bực mình - Sao cậu lại bực?- Thiên Bảo hỏi với giọng vô cùng quan tâm - Thì tại có người mời tôi đi ăn vậy mà nuốt lời- Thấy thái độ tức giận của nó làm Thiên Bảo cứ nghĩ người nó đang nói tới là cậu - Tôi có hứa gì với cậu đâu - Trời ạ, tôi đâu có nói cậu- Thấy Thiên Bảo như vậy nó thấy có chút vui không còn bực mình nữa - Tôi đang nói tới một người hôm nay hắn hứa với tôi sẽ dẫn tôi đi ăn vậy mà.
26 Chap 26: BẤT NGỜ Thời gian cũng trôi qua, chiếc xe dừng bánh ở một nhà hàng sang trọng, rồi cậu làm một hành động mà nó không ngờ được đó là cuối xuống nhất bỗng nó lên bế vào trong, mọi người trong nhà hàng đều nhìn vào cả hay làm nó vô cùng ngượng chỉ còn biết nép mặp vào trong áo Tuấn.
27 Chap 27 : CUỘC TRỐN CHẠY Nó trợn mắt nhìn con người đang bịt chặt miệng mình. Tại sao? Tại sao hắn lại làm như vậy chứ? Sao hắn lại ở đây?- Phạm Tiểu Thiên.
28 Chap 28: VỆ SĨ BẤT ĐẮC DĨ Hắn chưa kịp nói hết câu thì đã nằm ngay lại chỗ vì cú đá bất ngờ của nó. Nó nhanh chóng vào lại căn phòng Tiểu Thiên đang trốn lôi cậu ta ra rồi dìu đi ra khỏi nhà hàng bằng cửa sau.
29 Chap 29: CƠN SỐT BẤT NGỜ Một bàn tay xuất hiện… bàn tay ngày càng tiến lại gần nó…và khi bàn tay đó xuất hiện chỉ còn cách nó chừng một mét, nó đã nhận ra con người đó…không ai khác chính là Nu…Nu đã cao hơn nó rất nhiều…Nhưng tại sao gương mặt cậu ấy không hề thay đổi.
30 Chap 30: HỢP ĐỒNG VỆ SĨ Nó mơ màng trong cảm giác nữa thực nữa ảo, cơn sốt đã làm nó không còn ý thức được những chuyện xung quanh nữa! Nó cố gắng mở mắt ra, cố gắng nhớ lại chuyện xảy ra từ nãy tới giờ … Chẳng phải là lúc nãy nó đã té xuống sàn rồi hay sao? Nhưng sao nó chẳng có chút cảm giác đau đớn gì, chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể mình đang nằm trên không akhí nhưng đầu và chân được đỡ bởi một cái gì đó…Bây giờ khi nhớ lại, nó chỉ có cảm giác tò mò muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
31 Chap 31: BỮA ĂN KHÔNG ĐƯỢC CHÀO ĐÓN Chỉ trong vài phút ngắn ngủi chiếc xe tayga của Tiểu Thiên đang tiến lại gần nó, cứ như một trò đùa sắp đặt của thượng đế là tất cả những thằng con trai nó quen đều là những đứa chưa đủ tuổi mà thích chơi tay ga, nếu ngoại trừ thì người đó là Thiên Bảo, nhưng ai có thể khẳng định là trước khi mất trí nhớ cậu ta chưa từng ngồi tay ga bao giờ? Mà chiếc xe này còn đẹp hơn chiếc xe tối qua của Tuấn nữa kìa.
32 Chap 32: ĐỪNG ĐỤNG VÀO QUỶ Thế là nó đứng dậy làm một hành động thân mật mà nó còn không nghĩ tới trước, đó là quàng tay qua cổ Tiểu Thiên nhìn bác chủ quán nói: - Không phải đâu bác ơi, đây thực sự là bạn trai của cháu, chắc tại cậu ấy giỡn thôi.
33 Chap 33: LẠI LÀ NGƯỜI LẠ MẶT Bây giờ nó đang trong tâm trạng hoang mang đến tột cùng, đã rất lâu rồi, nó không ra nước mắt nhiều đến như vậy! Nhưng càng nghĩ nước mắt càng tuôn ra.
34 Chap 34: NÓI DỐI - Hả? Sao lại ngừng? - Thì vô đây ăn phở Tuấn bất ngờ trước lời đề nghị của nó: - Mình định dẫn cậu tới nhà hàng chứ - Nhà hàng hả? Thôi khỏi đi, mình vô đây ăn nhanh rồi về Vậy là Tuấn đành chiều theo ý nó dắt xe vô quán phở đó Không cần nói cũng biết mọi người tiếp tục nhìn chằm chằm vào hai người vừa bước vào, còn bà chủ quán thì cực kì ngạc nhiên khi thấy một người vừa bỏ đi lại quạy lại mà còn dẫn theo một người khác nữa chứ! Dĩ nhiên người lạ này cũng đẹp trai không kém người con trai mới nãy.
35 Chap 35: VẾT CHÉM Đang định bước vào nhà, thì tiếng của Tuấn lại vang lên: - Nhiên à!- Cậu ta nói giọng thân mật hết chỗ nói! - Có gì không?- Nó quay lại hỏi - Ngày mai tôi đến đón cậu đi học nha? Nó tròn mắt nhìn Tuấn, một lời đề nghị tốt bụng nhưng nó cũng phải suy nghĩ xem có nên chấp nhận hay không? Đúng là đi xe máy sẽ tốt hơn là đi xe đạp, dù sao cậu ta cũng học chung lớp đi học chung cũng chẳng sao! Nghĩ vậy nên nó đã đồng ý: - Ừ- Nó vừa cười vừa nói Tuấn cũng cười lại rồi không nói gì nữa cậu ta phóng xe cái vèo khỏi con đường vắng để cô gái nhỏ nhìn theo chiếc bóng đó cho đến lúc nó chỉ con là cái chấm nhỏ cô gái nhỏ mới lặng lẽ bước vào nhà.
36 Chap 36: SỰ BIẾN MẤT Không biết các bạn có đoán được đó là ai không nhưng nó thật sự bất ngờ pha chút hoảng hốt khi nghe chất giọng quen thuộc phát ra từ đường dây bên kia điện thoại, đó là giọng nói vừa tức giận vừa lo lắng: - Con đi đâu mà bây giờ mới về? Mẹ đã gọi cả trăm cuộc mà chả ai nhấc máy- Nó sững sốt đến nỗi muốn làm rớt tai nghe điện thoại, có lẽ kì tích đã xảy ra khi cái đó không rớt xuống mà được bóp thật chặt trong lòng bàn tay nó.
37 "Chap 37: LỜI XIN LỖI TỪ THIÊN THẦN Nó nhìn đồng hồ và sực nhớ đến ngày hôm nay mình vẫn phải đi học. Nó nhìn về phía con người đang đứng phía sau cửa sổ, tiếng kèn xe vẫn reo inh ỏi để gọi nó.
38 Chap 38: LỜI TUYÊN BỐ Tiểu Thiên và nó bước lên sân thượng, mọi thứ đang tràn ngập nắng vàng, ngay cả chiếc bàn của nó hiện giờ cũng vậy, có vẻ nhờ có nắng nó đã bớt khủng khiếp hơn hôm qua nhưng sự thật thì không thể nào chối bỏ.
39 Chap 42: THAY ĐỔI Hôm nay Tuấn không đi học. Nó bất chợt nghĩ đến cậu ta khi vừa ngồi xuống bàn. Nó còn nhớ hôm qua Tuần nói sáng nay sẽ tới chở nó đi học vậy mà người đến không phải Tuấn mà là Tiểu Thiên.
40 CHAP 43: RA BIỂN Nó khẽ thầm thì vào tai Tiểu Thiên để những tên xung quanh không nghe được: - Cậu đang nghĩ cái gì vậy? - Nghĩ gì cơ?- Tiểu Thiên vẫn giả vờ chưa hiểu câu hỏi của nó! - Thì là bây giờ làm sao đó- Nó nói với giọng bực bội hơn - Cậu có thể nào thả lỏng tay được không? Câu hỏi của Tiểu Thiên làm nó chú ý đến đôi tay của mình, hiện giờ không hiểu sao nó lại siết chặt eo Tiểu Thiên đến vậy rồi không kịp suy nghĩ nó vội buông tay ra: - Được…thôi- Nó trả lời một cách ngập ngừng - Nhưng đừng lỏng quá đấy chúng ta đành phải ra biển sớm hơn dự tính thôi phải không bạn gái? - Hả?- Không biết Tiểu Thiên đang nói gì nhưng hiện giờ có lẽ cậu ta đang cười - Đừng bao giờ hả trước mặt tôi, tôi sẽ xem từ hả đó là đồng ý đấy - Cậu… Dù biết đây là tình huống nguy hiểm nhưng nó không thể nào không bực mình cho được trước giọng nói vừa sắc lạnh vừa đểu quá đáng đó của Tiểu Thiên, nó tức giận siết chặt người Tiểu Thiên hơn nữa như sợ nếu buông tay có thể nó sẽ té khỏi cái xe tay ga và Tiểu Thiên sẽ ra đi mãi mãi.