61 Tang Trà Thanh bỗng nhiên hơi lo lắng, bất an, hai tay đan chéo vào nhau đặt ở trước ngực nhìn về phía bãi đỗ xe dưới hầm ngầm. Bây giờ cô đang cầu nguyện Vân Hi trở lại nhanh một chút.
62 Long Cửu vẫn đứng trước cửa sổ, con ngươi màu hổ phách lóe sáng, dừng lại trên người Tang Trà Thanh vừa đi ra tới sân, trên mặt lộ ra một biểu tình phức tạp khó nói thành lời.
63
64
65
66 Phòng nghỉ được trang trí hết sức hoa lệ. Đây là phòng nghỉ vì Tang Trà Thanh mà chuẩn bị. Tất cả các doanh nhân giàu có, nghệ sỹ tài năng đều được chuẩn bị một phòng nghỉ thoải mái như vậy.
67 “Việc này…” đạo diễn nhíu mày, lộ vẻ khó xử. “Không có khả năng!” Tang trà Thanh lạnh nhạt từ chối, ý tứ kiên định rõ ràng. “Ha, Tang Tràn Thanh, tôi cho cô đệm nhạc giúp tôi là đã nể mặt cô rồi nha.
68
69
70
71 “Thải Kỳ, mình mệt rồi, lên lầu ngủ trước. ” Tang Trà Thanh vươn thẳng lưng, sắc mặt có chút tái nhợt nói. “Nhưng tay của cậu…” La Thải Kỳ nhìn thuốc mỡ trong tay, nhìn tới nhìn lui còn chưa bôi lên mấy đầu ngón tay, giọng điệu lo lắng.
72 Du Nhi. Cô phải đi tìm Du Nhi. Tang Trà Thanh đẩy Sở Tiết Nhiên ra, nói nhưng giọng điệu không hề tức giận: “Xin lỗi anh, Sở Tổng. ” Sau đó lảo đảo chạy ra ngoài.
73 “Tang Trà Thanh…. ” Long Cửu cuối cùng không chịu được liền mở miệng, nhìn thân hình nhỏ xinh đang run rẩy, lòng của anh rất đau. Tang Trà Thanh dường như không nghe thấy, vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, mái tóc uốn dài cũng trùng xuống, cùng với thân thể đang run, cũng run lên nhè nhẹ.
74 Tòa nhà thương mại 99 tầng cao vút dưới ánh nắng tỏa hào quang chói mắt. Tầng cao nhất của tập đoàn Long Thị. Bàn tay thon dài đang nắm chặt lại, đôi mắt sắc lạnh nổi tia máu vì giận dữ.
75 Tang Du Nhi đi tới đi lui nhìn hai vị đại nhân, lông mày nhỏ nhăn lại cũng không hiểu hai vị đại nhân nói cái gì, mắt to đột nhiên nhìn tờ báo trên bàn uống trà, cầm lên kinh ngạc kêu một tiếng: “Woa, mẹ lên báo này.
76
77 Ngồi trên ghế làm việc, Long Cửu xoay người đưa mắt nhìn khung cảnh bên ngoài xuyên qua tấm kính thủy tinh trong suốt, đầu hơi ngẩng lên nhìn ánh dương chói chang tinh nghịch sưởi ấm lòng hắn.
78 Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia sáng xuyên qua hàng cây xanh mơn mỡn còn đẫm sương sớm.
Tang Trà Thanh bị một hồi chuông điện thoại dồn dập phá tan giấc ngủ, cô lầu bầu một tiếng rồi vươn tay tiếp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của đối phương truyền đến : "Trà Thanh, mau xem tờ báo sáng nay đi.
79 Ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu những tia sáng xuyên qua hàng cây xanh mơn mỡn còn đẫm sương sớm.
Tang Trà Thanh bị một hồi chuông điện thoại dồn dập phá tan giấc ngủ, cô lầu bầu một tiếng rồi vươn tay tiếp điện thoại, còn chưa kịp mở miệng nói gì đã nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của đối phương truyền đến : "Trà Thanh, mau xem tờ báo sáng nay đi.
80 Khi Tôn Thiên Khoát vừa đóng cánh cửa lại thì Tang Trà Thanh lập tức cảm nhận được một luồng áp lực vô hình đang vồ lên người cô.
"Hôm nay em đến đây là để mắng tôi không biết liêm sĩ và là kẻ tiểu nhân sao?" Long Cửu tao nhã đặt một tay lên bàn, tay còn lại đút vào túi quần, nghiêng người nhìn xem phản ứng cô Tang Trà Thanh, giọng nói của hắn vang lên vô cùng nhàn nhã khiến người ta không cách nào đoán biết được tâm tư sâu thẳm kia.