21 “Tang Trà Thanh. Đừng nói năm năm, tôi nghĩ cả đời này cô cũng đừng mơ tưởng chạy trốn khỏi tôi. ” Long Cửu càng tăng thêm lực đạo lên những ngón tay lạnh như băng, xiết chặt cằm cô, phảng phất muốn đem cằm cô bóp nát.
22 Trời quang mây tạnh, ánh mặt trời chói chang. Tang Trà Thanh đứng dựa người vào cửa sổ, ánh lên đó là đôi mắt đen trắng rõ ràng rất tĩnh, rất tĩnh lặng nhìn xuống tốp năm tốp ba người đi đường dưới lầu.
23 Bùm —— Tang Trà Thanh thét lên chói tai, theo sau đó là tiếng rơi thật nặng vào lòng bể bơi. Mặt nước xanh biếc gợn lên tầng tầng nhộn nhạo, trải rộng ra như từng đợt sóng trên bờ biển.
24 Sáng sớm, ánh mặt trời chiếu vào ngôi nhà, tĩnh lặng phản chiếu qua kính thủy tinh sáng ngời. Tang Trà Thanh hé mắt, lắc lắc thân mình, quay người nhìn thoáng qua, trong phòng ngủ trống rỗng, nhắm mắt lại than nhẹ: “Quả nhiên là mộng a!” Cô chống đỡ thân mình men theo vách tường đi xuống giường, chỉ cảm thấy một khoảng cách ngắn như vậy cơ hồ đã tiêu hao hết khí lực toàn thân của nàng.
25 Sáng sớm, gió nhẹ xuyên thấu qua cửa sổ thổi tấm rèm che nhẹ bay lên. Tang Trà Thanh cử động thân thể mỏi mệt, ngồi dậy sờ sờ cái trán, thật may, đã hết sốt rồi.
26 “Nhưng tôi không đảm bảo mẹ anh sẽ thích tiếng đàn của tôi. ” Tang Trà Thanh có chút ngượng ngùng vuốt vuốt mái tóc dài. “ Mẹ tôi sẽ thích. ” Sở Tiết Nhiên tươi cười nhẹ như gió làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.
27 Trời bắt đầu tối dần. Tang Trà Thanh mặc chiếc váy dài đi xuống lầu. Mới mở cửa liền nhìn thấy Sở Tiết Nhiên nghiêng người dựa vào xe tựa như chờ đợi đã lâu.
28 “ Trà Thanh. Em đợi lâu rồi phải không?” Nghe tiếng nói của Sở Tiết Nhiên ôn hòa vang lên bên tai, Tang Trà Thanh giật mình, cô thu hồi ánh mắt, nhìn Sở Tiết Nhiên khẽ cười rồi lắc lắc đầu.
29 Phía cuối chân trời hiện ra một tia nắng chiều, tản ra ánh sáng màu vàng. Tang Trà Thanh nhìn thấy trước cổng trường học có một chiếc xe màu đen đóng kín cửa, nụ cười nhạt nhẽo thoáng hiện trong đáy mắt cũng nhanh chóng biến mất.
30 Long Cửu cũng phục hồi tinh thần, cảm thấy hoảng hốt vì ý nghĩ sai lệch của chính mình. Bước từng bước dài đi vào bên trong biệt thự, liếc mắt nhìn về bóng hình xinh đẹp phía sau, khóe mắt khẽ giật nhẹ.
31
32
33
34
35 Ngoài cửa sổ mưa phùn đang rơi, nhẹ nhàng mà trong suốt, không khí trong lành giống hệt cảnh trong mơ. Tiếng mưa rơi lặng lẽ nhưng lọt vào trong tai Tang Trà Thanh lại phảng phất giống như tiếng sấm ầm ầm.
36
37
38
39
40