21 Nhìn qua hình dáng, thiếu gia tựa hồ là một đêm không ngủ, mặc dù trên mặt thoáng có chút mệt mỏi nhưng tinh thần tựa hồ rất phấn chấn. Chỉ là trên người hắn có hơi bẩn một chút.
22 Ngoài địa lao trong thành, Đỗ Duy nhìn thấy vị đệ nhất kỵ sĩ Nhược Lâm mà bản thân chiêu mộ dưới trướng. Từ sau khi đến tòa thành này, Nhược Lâm đã chủ động đảm trách việc canh gác tên tù binh ma pháp sư.
23 Kẻ này tuyệt đối là một thiên tài nghiên cứu ma pháp!Trong lòng Đỗ Duy đã làm ra một đánh giá như vậy với kẻ tù binh ma pháp sư trước mặt này! Nếu có thể cho hắn tiếp tục nghiên cứu nữa, nói không chừng có một ngày hắn sẽ trở thành một một khai sơn tổ sư!Nhưng mà, điều Đỗ Duy quan tâm nhất bây giờ có lẽ là làm sao có thể dùng dược tề học để học được ma pháp.
24 Khí hậu của phương nam nóng bức, hiển nhiên trong tự nhiên hàm chứa hỏa nguyên tố rất phong phú. Nói chung cũng có thể chạy tới nơi băng thiên tuyết địa như phương bắc làm thí nghiệm về hỏa hệ ma pháp cũng được, nhưng như vậy sẽ phiền phức hơn nhiều.
25 Đám thủ hạ không hiểu được Đỗ Duy, mà khiến La Bá Đặc đau đầu chính là vị tiểu chủ nhân đã hạ chủ ý nhất định muốn lên trên núi đi xem đầu ma thú kia trông như thế nào.
26 Từng đạo mệnh lệnh rất nhanh từ trong miệng La Bá Đặc phát ra, dù sao những người này cũng hơn phân nửa đều là hộ vệ của La Lâm gia tộc, thanh âm của La Bá Đặc lập tức khiến mọi người ổn định lại đội hình.
27 Khải giáp trên mình La Bá Đặc đã rách tan nát, đầu tóc toán loạn, trên người loang lổ vết máu. Hắn tóm lấy một tên thủ hạ, đẩy mạnh rồi hét lên: "Dàn hàng! bảo vệ chủ nhân! dàn thành hàng rút lui! Không được chạy loạn!"Đám Sư Thứu trên bầu trời từng con từng con nhào xuống cuốn theo là những tiếng thét lanh lảnh.
28 Đỗ Duy cứ như vậy đứng ở đằng xa, thương thế trên người hắn nhìn vào trông thật đáng sợ. Trước ngực là một huyết động sâu hoắm, cơ hồ đã xuyên qua cả phía sau.
29 Quan trọng nhất lại là, nàng ta là một người. . . nói lắp. Mọi người xung quanh đều không nhịn được trừng hai mắt nhìn tới khuôn mặt đỏ bừng của vị cô nương kia.
30 "Đây đây đây đã là tất cả của của của ta rồi. " Vi Vi An lắp ba lắp bắp nói. Nàng quả thực bây giờ không thể móc được cái gì ra nữa. Tác Nhĩ Tư Khắc Á bên cạnh bây giờ chỉ hận không thể chạy tới bóp cổ Đỗ Duy bắt hắn nhanh chóng gật đầu đáp ứng!Một khối lam thủy tinh trung phẩm, một bao to ma lực dược tề, còn cả một túi ma hạch ma thú thượng đẳng.
31 May mắn ở phía sau, bên trong quân doanh không có nhiều binh lính lắm vì bọn họ đại đa số đều cách xa nơi đây tới vài trăm dặm để tiến hành thao diễn luyện tập.
32 Tác Nhĩ Tư Khắc Á thiếu chút nữa là ngất xỉu!Ra tay??Hắn vừa nhìn rõ được chiếc huy chương mà nữ nhân kia vừa huyễn hóa ra. Đó chính là một quả huy chương kim chất hình chiếc lá!!! Giống y như đúc với chiếc huy chương của Vi Vi Vi An ngốc nghếch kia! Đều là đại ma pháp sư cao thủ bậc nhất a!Còn mình, ma pháp sư cấp 1 nhỏ nhoi, phải khiêu chiến với một vị đại ma pháp sư trên bát cấp?Ngươi đã nhìn thấy một con chó nhỏ chạy ra khiêu chiến với cự long thần thánh chưa?Vì thế, Tác Nhĩ Tư Khắc Á phản ứng rất trực tiếp! Yết hầu của hắn ực ực hai tiếng, sau đó rất dứt khoát, đầu gục sang một bên, mắt nhắm tịt, lập tức ngất xỉu tại chỗ!".
33 "Đế quốc pháp điển thần thành không thể bị xâm phạm! Trong đất đai đế quốc, mỗi người đều phải nghiêm khắc tuân theo ước thúc trong pháp điển đế quốc.
34 Ý thức cuối cùng cũng có chút thanh tỉnh, Đỗ Duy cảm thấy thân thể đang nằm trên một vùng đất băng lãnh. . . Sau khi từng điểm từng điểm ý thức hồi phục lại, Đỗ Duy cũng xác định được rằng bản thân mình vẫn còn sống.
35 Trong đám bụi mịt trời đó, một đội kỵ binh đang tiến về Bán Giác thành. Những kỵ binh này đang mang trên mình khải giáp theo theo cách của quân đội đế quốc phòng thủ địa phương, sau khi tới bên thành, lập tức chạy thẳng vào.
36 Hắn tại phía tây khu rừng trên đảo tìm được một cái vũng nước nhỏ. Đây có lẽ là vũng nước được tạo nên sau khi trời mưa. Treen đảo không có dã thú vì vậy vũng nước có vẻ trong sạch.
37 Cúi đầu vừa nhìn, nguyên lai Vi Vi An không biết lúc nào đã lăn vào trong lồng ngực hắn, tiểu ma pháp sư này ngủ thật dễ thương, cũng là phảng phất có chút lạnh, thân thể súc thành một khối, hai tay nhỏ bé thậm chí còn nắm lấy vạt áo Đỗ Duy, cố gắng nắm lấy một chút ấm áp.
38 Vi VI an lập tức chạy lại, dang hai tay ôm lấy một cái móng vuốt của cự long, trong miệng chậm rãi ngâm xướng một lại chú ngữ nào đó. Từ trên bàn tay nhỏ bé của cô hiện ra một tia quang mang, mặc dù yếu ớt nhưng cự long rốt cục cũng có một chút an tĩnh xuống.
39 Chỉ là giờ phút này, nữ nhân này đang nhắm mắt, đôi môi đóng chặti, đang trong hôn mê, lông mày nhíu lại, Đỗ Duy nhìn ra trên nét mắt của nàng phảng phất mang thêo một nét kinh hoảng cùng khủng bố chưa tiêu thất.
40 Một con quái thú chỉ một ngụm ăn được một con rồng!Một con quái thú có thể dễ dàng đánh bại một con rồng thêm vào một bát cấp ma pháp sư!Đỗ Duy bỏ lại hai tỷ muội, chính mình đi tới bên bờ biển, muốn làn gió biển làm dịu những ý niệm đang loạn lên trong đầu mình.