261 Cái tòa thành nhỏ này của Đỗ Duy được thi công làm cho hắn cực kỳ hài lòng. Khỏang thời gian ở kiếp trước hắn đã từng du ngoạn qua phương Tây, thăm quan những pháo đài cổ kình thời trung cổ, trong lòng vẫn có chút khao khát, lần này sau khi chính mình cầm quyền, tất nhiên là phải thõa mãn với bản thân một chút.
262 Đỗ Duy bỗng nhiên liền mở to hai mắt, kinh ngạc nhìn vị “tiểu thư Listeria” trước mặt này, không nhịn được được nói :-Hả! Bà là…Vị tuyệt sắc giai nhân trước mặt này che miệng cười rồi nhẹ nhàng nói:- Là tôi thất lễ vì đã quên giới thiệu, thưa ngài công tước, tôi là Lam-Listeria, được hoàng đế bệ hạ phong thưởng cho danh hiệu hầu tước phu nhân.
263 Chị em ba người nhà Listeria mới đến hai ngày mà Đỗ Duy đã cảm thấy có chút nuốt không trôi. Thật sự mà nói Đỗ Duy rất muốn lập tức trở lại thành Gilear, nghe nói Solskjaer gần đây có tạo ra vài thứ mới mẻ hay ho, có điều vẫn còn đang trong quá trình thí nghiệm; còn Poll cùng với một đám người dường như đã sắp chế tạo ra chổi bay trên trời theo tư tưởng của đại sư Arike.
264 Những gã nông cạn này rõ ràng vô cùng rỗng tuếch nhưng lúc nào cũng tỏ ra vẻ trước mặt mình. Ví dụ như con trai của vị nam tước kia luôn khoe với mình một "thành tích nhỏ" về việc bọn họ tại gia tộc đã săn được một con hồ ly.
265 Mà những người đầu tiên thông qua sát hạch đương nhiên toàn bộ đều là học trò của phân viện Hogwarts. Kết quả này khiến toàn bộ người của Học viện ma pháp đều lồi mắt ra.
266 -Cô có chắc là cô biết "thích" nghĩa là gì không?Vivian thật sự là đã rất say, cô bé vốn hàng ngày đều nói một cách nhỏ nhẹ này bỗng nhiên mở to hai mắt ra, lớn tiếng nói đầy oan uổng :-Ai nói ta không biết!Cũng không biết là do say rượu hay là không còn ngượng ngùng nữa, giờ phút này Vivian nói chuyện bỗng cực kì trôi chảy không còn một chút lắp bắp!Không chờ Đỗ Duy phản ứng lại, cô bé ngây thơ này bỗng không biết lấy sức lực từ đâu ra giãy khỏi người Đỗ Duy, sau đó nhảy lên bàn giật lấy một ly rượu đầy rượu ngon từ trong tay một tên học trò bên cạnh, lớn tiếng nói:-Chú ý, chú ý, ta có lời muốn nói.
267 Đỗ Duy nhẹ nhàng ôm hầu tước phu nhân Listeria, hai người bắt đầu nhảy theo điệu nhạc. Mặc dù Đỗ Duy từ nhỏ không được sủng ái nhưng là dù sao hắn cũng đã học qua các lễ nghi của quý tộc.
268 Mọi người ai cũng biết trong giới quý tộc đế đô không biết đã có bao nhiêu người đàn ông xem vị hầu tước phu nhân này là tình nhân trong mộng. Mà không may là vị mỹ nữ này lại không có chút thích thú gì với đàn ông, nhưng hôm nay nàng trước mặt nhiều người lại làm một hành động kinh người như vậy.
269 Sau câu hỏi này, hầu tước phu nhân Listeria đã chậm rãi bước đến gần Đỗ Duy, động tác của nàng mềm như làn gió gần như đã dán lên thân thể của Đỗ Duy.
270 Mà Đỗ Duy trong lòng có chút bực bội, chính là bởi vì hắn chợt nhận ra rằng thứ làm cho chính mình phiền lòng hoàn toàn là do mình đã "động tâm" rồi. Bình tâm mà nói, bất cứ người đàn ông có tâm sinh lý bình thường trên thế giới một khi đối mặt với hầu tước phu nhân Listeria đều rất khó không động tâm.
271 Vivian - Đỗ Duy hai người đồng thời trợn tròn mắt. Cái này là một cái khố trong của phụ nữ, màu phấn hồng thật đáng yêu. Không cần phải hỏi, cũng biết cái này là của ai rồi.
272 Vì cách nghĩ của Đỗ Duy rất đơn giản: những học viên ma pháp sư này tương lai đều sẽ được sử dụng làm nhân tài chiến đấu, hắn không muốn để học sinh của hắn trở thành loại thông thái rởm chỉ biết thực nghiệm ma pháp ở trong phòng.
273 Đỗ Duy không trách mắng Ron Barton thêm một lời nào, tuy thế ngay cả thằng ngốc cũng nhìn thấy lửa giận của đức ngài công tước. Đối diện với bộ mặt âm trầm của Đỗ Duy, trong lòng Ron Barton đã có chút hối hận.
274 Tuy hắn chỉ đắc ý được đến đây thôi. Bốp!!!Một âm thanh vô cùng rõ ràng!Đỗ Duy không đợi hắn nói xong, một cái tát liền hung hăng quất trên mặt trái hắn!Mà một cái tát này của Đỗ Duy không lưu tình chút nào, thật sự tát rất mạnh lên mặt Mose! Mose hình như bị đánh đến ngơ ngẩn, trên khuôn mặt vốn thanh tú của hắn nhanh chóng hiện ra năm vệt ngón tay đỏ đỏ cực kì rõ ràng!Vẻ đắc ý cùng đùa cợt trên mặt thiếu niên này ngưng lại trong nháy mắt, vô ý thức đưa tay lên che mặt, trợn to mắt nhìn Đỗ Duy---với thân phận của hắn, gần như từ nhỏ tới giờ cũng không nghĩ tới lại còn có người dám tát hắn?! Ngay cả chị hắn đều chưa đánh hắn dù chỉ là một ngón tay!Thiếu niên này nhanh chóng tỉnh lại, trong nháy mắt trên mặt tràn đầy lửa giận, rồi đột nhiên gào lên:- Ngươi dám đánh ta!!!Từ nhỏ đến lớn Mose có bao giờ phải nếm loại nhục nhã cùng đau khổ này? Hắn sớm đã đem thân phận Đỗ Duy ném ra ngoài não, xoảng một tiếng rút kiếm ra, nổi giận gầm lên một tiếng cố gắng hướng ngực Đỗ Duy đâm tới!Nhưng Đỗ Duy vẻ mặt khinh thường, mặc dù hắn là ma pháp sư, võ thuật không phải là thứ hắn am hiểu nhưng dù sao mấy động tác trụ cột để nhập môn tinh không đấu khí mà Hussein dạy hắn đã luyện được hơn một năm.
275 Nhìn thấy ngọn lửa kia đã phun tới trước mặt, trong lòng Đỗ Duy máy động, thân thể nhanh chóng cúi xuống, lập tức hắn thấy một luồng sóng nhiệt lướt qua đỉnh đầu, ngọn lửa nóng rực gần như lướt qua sát da đầu Đỗ Duy.
276 Đỗ Duy được mấy kị binh bảo vệ tiến về phía trước, phia sau hắn còn có mấy ma pháp học viên, Ron Barton nheo mắt nhìn đám kị binh thảo nguyên, bỗng nhiên thấy trong đám người của đối phương có một lá cờ lớn đột nhiên buộc vào một cây thương dài.
277 Nhường hay không nhường. Việc này chính là vấn đề mặt mũi của Đỗ DuyGiọng nói của tên Shaman vu sư kia mặc dù có phần khách khí, nhưng lời nói ngầm chứa ý tứ làm cho Đỗ Duy cảm thấy sự kiêu ngạo trong đó.
278 Hai con ma thú đã bị Đỗ Duy dùng nhẫn chứa vật của ma pháp sư thu lại. Mặc dù hai tên vu sư Shaman tại trong thôn tìm tòi cẩn thận, thậm chí còn lấy ra một vật khiến cho Đỗ Duy cảm thấy hứng thú.
279 Khi Đỗ Duy về đến thành thành Lâu Lan, trời đã tối. Ron Barton và hai mươi tám ma pháp học viên ở lại quân doanh ngoài thành. Còn Đỗ Duy thì đi thẳng về phủ công tước.
280 Ba mươi năm trước, mùa xuân năm 925 lịch đế quốc Roland. Có lẽ rất nhiều người sớm đã quên sự việc phát sinh trong ngày xuân năm đó. Trong ký ức đại đa số mọi người, mùa xuân hơn ba mươi năm trước, tựa hồ điều duy nhất đáng nhớ là cái mùa xuân đó bất ngờ đến muộn.