41 Mặt trời nấp sau rặng núi, màu trời dần chuyển sang gam trầm, gió biển trở mạnh, tưởng chừng như mưa sắp sửa trút. Tống Hy khăng khăng đòi cõng Lâm Viễn trên lưng, rời đài ngắm cảnh trở về.
42 Hơn chín giờ, Lâm Viễn tỉnh dậy, ở trên giường cọ quậy, lưỡng lự xem nên dậy ngay đi ăn sáng hay nướng thêm chút nữa. Đang rề rà trong ổ chăn hạnh phúc, đột nhiên có cảm giác ai đó đưa tay rờ rờ mông mình.
43 Lâm Viễn lại bị Hạ Vũ Thiên kéo từ trong phòng ra, bề ngoài từ chim sẻ hoá phượng hoàng, nhưng mở miệng vẫn ăn nói lấc ca lấc cấc như trước, phá vỡ hoàn toàn hình tượng bạch mã hoàng tử.
44 Lâm Viễn bỏ cái đĩa xuống đi ra ngoài, Hạ Vũ Thiên đuổi theo hỏi, “Đi đâu đó?”“Toilet, chắc nơi này phải có chứ?” Lâm Viễn nói. “Tôi đi cùng. ” Hạ Vũ Thiên ôm Lâm Viễn tiến về phía trước.
45 “Tự tôi thay được. ” Lâm Viễn né sang một bên. “Anh mau tránh ra, lấy giùm tôi bộ đồ!”Hạ Vũ Thiên nhướn mày. “Có mỗi một bộ thôi, ai bảo ban nãy không lấy.
46 Lâm Viễn vừa nghe Hạ Vũ Thiên định bạo ngược mình, trong đầu liền loé lên ý nghĩ – thề phải bảo toàn trinh tiết! Sau đó vì ý nghĩ mắc ói này mà 囧, mắt thấy cửa thành sắp sửa thất thủ, bàn tay ác ôn của Hạ Vũ Thiên đã hướng về phía sau… Trong giây lát đầu óc Lâm Viễn trống rỗng, anh cảm thấy khí huyết tuôn trào, cứ như có gì đó nổ tung trong cơ thể, phải chăng đây chính là sức mạnh “tiểu vũ trụ nội tại([25])” nổi tiếng?Không có thời gian để lý giải, Lâm Viễn tung cú đấm nhắm thẳng vào mắt Hạ Vũ Thiên, hét lên, “Thiên Mã lưu tinh quyền([26])!” đoạn đá Hạ Vũ Thiên lăn lông lốc, rồi nhanh tay kéo chăn che mình.
47 Lâm Viễn vừa ra phố bèn đi một mạch tới siêu thị, Lý Cố theo đằng sau hồi hộp nhìn bốn phía, chỉ sợ có cả tá trai tráng vạm vỡ nhào vào bắt cóc Lâm Viễn, cũng có khi là thần tiên giáng trần… không phải, mưa đạn giáng trần chĩa ngay đúng chóc cậu ta.
48 Trở về khu nhà kia, Lâm Viễn cùng Hạ Vũ Thiên tiến về phía cửa, thấy Lâm Viễn còn nấn ná cho tới khi cửa phòng bên đã mở, Hạ Vũ Thiên liền thắc mắc, “Chìa khoá mới đưa mà đâu rồi?”Mắt Lâm Viễn chớp chớp – quên ở bệnh viện rồi còn đâu, bèn đáp, “Tôi quay về lấy vậy.
49 Đối với câu hỏi của Hạ Vũ Thiên, Lâm Viễn không gật nhưng cũng không lắc, anh ôm Kim Mao cùng nhau ở lại. Chứng kiến hành động này, Hạ Vũ Thiên có phần bất ngờ, lẽ nào chỉ ít đồ ăn, một con chó lông vàng là đủ để thu phục một Lâm Viễn cứng đầu?Lâm Viễn không nói gì, lại tiếp tục cuộc sống của mình.
50 Hai tháng sau, Hạ Vũ Thiên như sống trong cảm giác đang ở trên mây, Lâm Viễn thực sự coi anh là người yêu của mình, suốt ngày cười nói vui vẻ, anh được thể tha hồ ngắm nhìn vẻ đáng yêu của Lâm Viễn.
51 Hạ Vũ Thiên tiến vào lễ đường, khách khứa đều đã tề tựu đông đủ. Nghênh đón anh là những gương mặt rạng ngời, đâu dễ gì mang những nụ cười chúc phúc giả tạo kia, nét vui mừng xuất hiện trên khuôn mặt đám người này càng xem càng thấy tức cười.
52 Vụ nổ dữ dội ngày hôm nấy khiến dân tình chấn động, người ta đồn rằng, Hạ Vũ Thiên đuổi đến bờ biển rồi phái người đánh chìm thuyền. Cũng có người rỉ tai, là do va quệt với thuyền đi ngang qua dẫn đến nổ lớn.
53 Sau một năm rưỡi, lại một lần nữa trở về nơi này, tâm trạng Lâm Viễn có chút xốn xang. Trước tiên, anh đi biển một chuyến. Tới nơi, anh hướng về mặt biển mênh mông hét vang, “Liêu Liêu…”Đến tiếng gọi thứ ba, xa xa mặt biển đột nhiên bị xáo động bởi những mảng bọt nước, chú cá heo xinh đẹp tung mình rơi xuống, ngửa mặt mừng rỡ kêu lớn.
54 Khi Hạ Vũ Thiên đến nơi, ngoài trời đã tối đen như mực. Xe dừng trước cửa tiệm phở, Tiêu Thuỵ đang ngồi ăn ở đó. Tiêu Thuỵ ngẩng đầu thì nhìn ngay thấy người đã lâu không gặp, thấy cả con kim mao từ trên xe chạy xuống theo người nọ.
55 Lâm Viễn nhìn ba chữ kia, điều đầu tiên hiện lên trong đầu chính là – phải chăng mình ăn nhầm cái gì bậy bạ rồi? Lại nghĩ rất có thể đùa dai thôi, cuối cùng cho rằng… Hạ Vũ Thiên trúng gió? Cuối cùng của cuối cùng, Lâm Viễn vẫn chưa hiểu mô tê gì, cứ thấy khó chịu trong lòng, mà vì sao lại khó chịu anh cũng không biết, tóm lại ba chữ này còn đáng sợ hơn việc kề dao vào cổ, thành thử toàn thân trở nên bí bách.
56 Hạ Vũ Thiên mang tâm trạng rối như tơ vò chạy đến quán lẩu thì gặp cảnh Lâm Viễn một tay cầm đũa gắp đồ ăn, tay kia nhét sushi vào miệng. Lâm Viễn y như xưa, làn da không sạm đi vì nắng, tóc hơi dài, vẫn gầy gò, bắt mắt như ngày nào, chỉ là giờ không còn bị ràng buộc bởi những khuôn mẫu anh đặt ra, không còn mặc trang phục đắt tiền nữa.
57 Lâm Viễn an ủi Lý Cố một lúc, đến khi Lý Cố đã bình tĩnh lại, anh chuẩn bị rời đi thì bị Lý Cố giữ chặt. “Cậu ở đâu? Có muốn đến chỗ tôi không?”Lâm Viễn nghĩ nghĩ, xoay sang lại thấy Hạ Vũ Thiên nhăn mày.
58 Cuộc sống mới của Lâm Viễn chính thức bắt đầu, ban ngày đi khám bệnh, buổi tối cơm nước xong thì dắt chó đi dạo hoặc cùng Lý Cố chơi điện tử, xem phim kinh dị.
59 Lâm Viễn sau khi đã đả thông tư tưởng liền trút bỏ tảng đá trong lòng, không còn cảm thấy ngường ngượng khi đối mặt với Hạ Vũ Thiên nữa. Hai người ở chung như thường, vì vậy, cuộc sống từ đó trở về nguyên trạng, bình lặng qua ngày, tuyệt nhiên không diễn ra màn sướt mướt nào.
60 Lâm Viễn nhìn người đang ngồi sau vô lăng, mắt trợn tròn. “Cậu sao lại…”Người nọ cười lạnh. “Có lẽ bây giờ đám Hạ Vũ Thiên đang đuổi theo Tôn Lâm. ”Lâm Viễn thở dài.