61 Không biết trôi qua bao lâu, bỗng điện thoại của Thành Vân vang lên. Là Chu Đông Nam gọi đến. “Tối nay em ăn gì?”Thành Vân hờ hững à một tiếng: “Anh mua gì cũng được.
62 Vẫn là ấm tử sa, vẫn là trà Long Tỉnh, vẫn là mùi đàn hương thoang thoảng mãi không tan. Chỉ là, hôm nay, người ngồi ở đối diện không còn là người phụ nữ có dáng vẻ không nghiêm chỉnh, khi trong nhà không có ai sẽ lập tức ngồi trên ghế sô pha, cả người như không xương dựa như trước kia nữa.
63 Ngày cuối cùng. Thành Vân lại đến trước cửa nhà Lý Vân Sùng. Cô gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời. Thành Vân không vội bỏ đi, cô đi lòng vòng trong sân, nhặt một viên đá dùng để trang trí trên lối đi, ném về phía cửa sổ lầu hai.
64 Mây giăng kín trời, có kẻ cũng đang chờ xem chuyện náo nhiệt. Nhưng khi có điện thoại gọi đến, người đầu tiên bị bắt lại không phải là người phụ nữ kia, mà là một trưởng phòng bên tổng công ty, có chút quan hệ họ hàng với Lý Vân Sùng.