1 Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái làng chơi tên là Maria. Đợi một chút. "Ngày xửa ngày xưa" là cách mở đầu của những câu chuyện trẻ em hay nhất còn "gái làng chơi" là ngôn ngữ của người lớn.
2 Ba năm trôi qua, Maria đã học địa lý, toán học và bắt đầu theo dõi các chương trình phim tình cảm trên truyền hình; ở trường, nàng đọc cuốn tạp chí khiêu dâm đầu tiên, và bắt đầu viết nhật ký để ghi lại cuộc đời buồn chán của mình, khao khát được trải nghiệm lần đầu tiên với những thứ mà nàng vẫn được nghe trong lớp học: đại dương, tuyết, đàn ông đội những chiếc khăn trùm đầu, và những người phụ nữ trang nhã, sang trọng đeo các món đồ trang sức đắt tiền.
3 Và thế là thời niên thiếu của Maria trôi qua. Nàng ngày càng xinh đẹp, và nỗi buồn của nàng, bầu không khí bí ẩn bao quanh nàng mang đến cho nàng vô số những kẻ theo đuổi, săn đón.
4 Maria bước sang tuổi mười chín, hoàn thành chương trình trung học, và tìm được công việc bán hàng ở một hiệu bán vải. Ở đó ông chủ đã phải lòng nàng ngay lập tức.
5 Ngày hôm sau, cùng với Mailson, người phiên dịch kiêm nhân viên an ninh và giờ đấy, thông qua anh ta, là người đại diện của nàng, nàng nói sẽ chấp nhận lời đề nghị của người đàn ông Thụy Sĩ, với điều kiện là nàng phải có một văn bản được lãnh sự quán Thụy Sĩ chứng nhận.
6 Maria đã đến nơi và cảm thấy kiệt sức vì chuyến đi, khi còn ở trên máy bay, trái tim nàng bỗng nhiên vướng phải một nỗi sợ hãi: nàng nhận ra mình đang hoàn toàn phụ thuộc vào người đàn ông ngồi bên cạnh - nàng không biết gì về đất nước này, ngôn ngữ này và cả cái rét ở nơi này nữa.
7 Maria đã lựa chọn trở thành một kẻ phiêu lưu kiếm tìm kho báu- nàng gạt sang một bên những cảm xúc của bản thân mình, nàng thôi không khóc hàng đêm nữa, và nàng quên đi tất cả những gì liên quan đến con người cũ của mình.
8 Ngày hôm sau, Maria tham gia một khóa học tiếng Pháp, lớp học này dạy vào các buổi sáng. Ở đó, Maria đã gặp nhiều người thuộc tất cả các tín ngưỡng, các đức tin, và ở mọi lứa tuổi.
9 Mặc dù Maria có khả năng viết ra những suy nghĩ rất khôn ngoan, nhưng nàng lại kém trong việc thực hiện những lời khuyên của chính mình. Những thời kỳ chờ đợi trong tuyệt vọng bắt đầu thường xuyên hơn và chiếc điện thoại vẫn từ chối đổ chuông.
10 Mọi việc diễn ra như thế. Dễ dàng như nó vẫn vậy. Nàng ở giữa một thành phố xa lạ, nơi nàng không biết một ai, nhưng điều đã giày vò nàng ngày hôm qua, hôm nay lại đem đến cho nàng một cảm giác tự do ghê gớm, bởi vì nàng không cần phải thanh minh với bất kỳ ai.
11 Công ty người mẫu gọi đến ngày hôm sau và hỏi về những tấm ảnh, cũng như thời điểm buổi trình diễn thời trang được tổ chức, vì họ tính và thu tiền phần trăm cho mọi việc.
12 Thế nhưng quan trọng hơn cả những suy nghĩ của Maria về tình yêu, nàng không quên lời khuyên có được trong buổi tối đầu tiên và cố gắng hết sức để giới hạn tình yêu trong những trang nhật ký mà thôi.
13 Và cứ thế sáu tháng trôi qua: Maria đã học được tất cả những bài học cần thiết, ví dụ Copacabana hoạt động như thế nào. Vì đó là một trong những nơi đắt nhất ở Rue de Berne, khách hàng phần lớn là những người có chức vụ cao trong các công ty, họ được phép về nhà muộn bởi vì họ phải ở ngoài "ăn tối với khách hàng", nhưng những "bữa tối" này không bao giờ kéo dài quá mười một giờ đêm.
14 Những người đàn ông mà nàng gặp từ khi nàng đến Geneva luôn làm mọi điều để có thể xuất hiện với vẻ ngoài tự tin, như thể họ đang điều khiển cả thế giới này và cuộc sống của họ một cách hoàn hảo nhất.
15 Ba tháng nữa lại trôi qua, mùa thu đến, và theo như ngày được đánh dấu trên tờ lịch: còn chín mươi ngày nữa là đến chuyến trở về nhà của Maria. Mọi thứ diễn ra quá nhanh và cũng quá chậm, nàng nghĩ, và nhận ra thời gian tồn tại theo hai chiều khác nhau, tùy thuộc vào trạng thái cảm giác của mỗi người, nhưng trong cả hai chiều tồn tại này của thời gian, cuộc phiêu lưu của Maria đang rút ngắn dần và sắp kết thúc.
16 Buổi tối, Maria đến Copacabana, chàng đã có mặt và đang đợi nàng. Chàng là khách hàng duy nhất. Milan, người vẫn luôn dõi theo cuộc đời nàng với đôi chút quan tâm, nhận ra nàng đã thua trong cuộc chiến này.
17 Maria đã thật sự sợ hãi. Nàng bắt đầu nhận ra, sau nhiều tháng dài sống tự chủ thì áp lực, động đất, núi lửa trong tâm hồn nàng đang có những dấu hiệu sắp bùng nổ, và khi khoảnh khắc đó đến, nàng sẽ không thể kiểm soát được những xúc cảm của mình.
18 Vào ngày thứ ba, như thể bước ra từ cõi chết, Ralf Hart trở lại, lúc đó đã khá muộn vì Maria đang nói chuyện với vị khách khác. Khi nhìn thấy chàng, Maria liền lịch sự nói với vị khách đó là nàng không muốn nhảy và đang chờ một người.
19 Những ngày sau đó, Maria thấy mình lại một lần nữa bị mắc vào cái bẫy nàng đã phải cố gắng tránh né, nhưng nàng không cảm thấy buồn hay bận tâm nữa. Ngược lại bây giờ nàng không có gì để mất cả, nàng đang tự do.
20 Đôi khi cuộc sống thật tồi tệ: một người có thể sống qua nhiều ngày, nhiều tuần, nhiều tháng và nhiều năm mà không cảm thấy có điều gì mới mẻ. Thế rồi, khi một cánh cửa mở ra - như nó đã xảy đến với Maria khi nàng gặp Ralf Hart - thì những điều tốt đẹp lại dồn dập ập tới.