21 Từ ngày tin đồn hẹn hò được công khai khắp trường , Mạnh Hoàng giờ ra chơi nào cũng sang tìm Diệu Anh. Hai người họ không biết đi đâu mà đến tận lúc trống đánh vào lớp mới thấy cái mặt con nhỏ đáng ghét đó đủng đỉnh đi vào.
22 Cái quái gì thế này ?
Cái tên đáng chết này nặng như lợn í ! Mà nghĩ cũng kì , khuya lắm rồi sang nhà người ta , bảo là muốn gặp người yêu. Bây giờ lại sang phòng Diệu Anh , nhớ nhớ thương thương cái gì mà lăn đùng ra ngủ thế này ?
Rồi giờ làm sao đây ?
Ngẫm nghĩ một hồi.
23 Diệu Anh cả người nóng ran. Cũng tại ai kia thôi , chải tóc giúp cô thôi mà cũng nhẹ nhàng , từ tốn nữa. Khẽ khàng vuốt tóc đã đành , lại còn cái hơi thở nóng hổi kia cứ phả lên đỉnh đầu.
24 Diệu Anh chậm chạp vịn tường đi ra ngoài , tay cứ ôm bụng suýt xoa. Cái đời con gái nó thật là khổ mà !
Mỗi tháng thì lại có gần một tuần bụng đau quằn quại , cái thời điểm này gặp ai khó chịu thật rất muốn chửi bậy nha !
Chẳng hạn như cái tên đáng chết lúc nãy kìa , thiếu chút nữa Diệu Anh đã xách đôi dép lên ném vào bản mặt nhiều chuyện đó rồi.
25 Hơ , ngủ sướng quá nhỉ ? Chắc là chẳng biết ai gọi rồi chứ gì ?
Nghe cái giọng dễ thương bao nhiêu càng đâm ra đáng ghét con người đó bấy nhiêu.
- Ngủ ngon không ?
Nửa đêm có tên điên nào gọi vậy nhỉ ? Gọi tới lại hỏi ngủ ngon không ? Dạo này bệnh viện thả rong nhiều quá rồi !
Diệu Anh đưa tay che miệng ngáp , hỏi.
26 Cái tên Hải Đăng này tánh đúng là quái gở mà !
Mới sáng còn cười đùa vui vẻ với Diệu Anh , bây giờ mặt lại hầm hập chẳng thèm liếc nhìn cô một cái.
27 Diệu Anh bần thần nằm trên giường , cảm thấy mình thật dở hơi. Cậu ta giận thì sao ? Không nhìn mặt cô đã sao ?
Có gì đâu mà Diệu Anh lại cảm thấy buồn thế nhỉ ? Những lúc như thế này chỉ có đồ ăn mới đem lại cảm giác hạnh phúc thôi.
28 Diệu Anh bây giờ chẳng còn sức đâu mà phân bua cả , nhẹ hất tay Hải Đăng. Mà cậu nghĩ cô chỉ muốn trốn tránh nên càng nắm chặt hơn , dường như muốn bóp nát tay cô vậy.
29 Vũ Hoàng Diệu Anh , liệu có biết lời cô nói vô tình đến mức nào ?
- Tôi tin cậu , khẳng định là vậy. Điều tôi đã hứa nhất định sẽ làm !
-. . .
- Cậu nghe cho rõ và nhớ rằng : Trên đời này cậu là ngoại lệ duy nhất của tôi về tất cả.
30 " - Hoàn thành thật tốt công việc vào , các người sẽ có nốt số tiền còn lại.
- Cô gái à , tiền ít như vậy có đủ không ?
- Tôi là học sinh ! Các người đừng đòi hỏi quá đáng.
31 Hải Đăng chống tay đứng dậy , giới thiệu với Diệu Anh đang ngồi trên ghế trố mắt nhìn hai người nãy giờ.
- Anh !
Đến bây giờ đầu óc Diệu Anh vẫn cứ ở đâu đâu , chẳng nghe cậu gọi gì cả.
32 Diệu Anh mơ màng tỉnh dậy , đầu vẫn ong ong chẳng thể định hình được là mình đang ở đâu , má trái lại truyền đến cảm giác nhức nhối , ê ẩm vô cùng.
Đây là đâu vậy ? Sao Diệu Anh lại ở đây ?
- Tỉnh rồi à ?
Hải Đăng từ bên ngoài bưng tô cháo khói còn nghi ngút vào , giọng ăn năn ghê gớm lắm.
33 Sarah lần này chỉ về nước chơi một , hai tuần chứ chẳng lâu la gì. Thành ra thường ngày căn hộ của Hải Đăng chỉ có Diệu Anh và Sarah ở đó. Hải Đăng học đội tuyển Toán từ sáng đến tận 6,7 giờ chiều mới về đến nhà.
34 Được vài ngày thảnh thơi ở nhà vậy thôi chứ sau khi quay lại trường Diệu Anh phải bù đầu vào đống sách vở , cộng thêm tập đề đội tuyển Anh phải làm để chuẩn bị qua Tết là thi học sinh giỏi cấp quận.
35 Hiển nhiên mấy câu chửi bới đinh tai nhức óc của Diệu Anh thu hút hầu hết ánh nhìn trong lớp. Mà họ chỉ nghe được những gì Diệu Anh chửi rủa thôi , còn Hải Đăng nói gì đó đều chịu.
36 Xin lỗi vì trước khi vào chap au có đôi lời lảm nhảm tí :>>> Chắc các cậu không biết CHH ( Cẩu Huyết Hội ) ? Đó là hội mới lập thôi. Au là thành viên trong đó.
37 Một người ? Cô ấy ?
- Là con gái à ?
Diệu Anh hỏi , chẳng hiểu sao cổ họng cô nghẹn lại , khó lắm mới nặn ra được câu hỏi tự nhiên đến thế.
- Ừ.
38 Tầng cao nhất của khách sạn này là tầng 30. Nơi thuận lợi nhất để xem pháo hoa. Hải Đăng nắm chặt cổ tay Diệu Anh, cứ ngỡ một giây buông lỏng cậu cũng có thể vụt mất cô.
39 Diệu Anh ra ngoài cũng chẳng biết nên mua gì. Cô có biết Hải Đăng thường ăn gì vào mỗi buổi sáng đâu. Đi ngang qua quán bánh cuốn liền mua về luôn, chịu thôi, thiết nghĩ chắc cậu cũng không kén ăn quá đâu nhỉ ? Mà có kén ăn cũng mặc xác, không ăn thì vứt !
Mới về khách sạn đã thấy Hải Đăng ngồi chễm chệ trên ghế, mắt cứ ngóng ở cửa.
40 - Hải Đăng sao rồi mày ?
- Cả ngày không ăn nên đau tí thôi, tao nấu cháo ăn đỡ rồi.
Diệu Anh còn cố ý bật loa ngoài nữa, mắt liếc liếc ngụ ý lắm, mà Hải Đăng làm ngơ, ăn tiếp.