1
Khổng Sơ Minh mệt mỏi, sắc mặt trầm xuống. . . . .
Cậu cố lết cái chân của mình ra khỏi phòng bệnh sặc mùi thuốc khử trùng. . .
A. . . . . . .
2 "Những chiếc lá rụng vàng
~~ Rớt rơi bên hiên nhẹ nhàng
~ Nhớ phút cuối dịu dàng
Nắm tay bên anh nồng nàn
"
Từng lời ca tiếng hát ngọt ngào sâu lắng được vang lên từ chiếc máy mp3.
3 Tôn Tử Dạ ôm một bên má, trợn mắt nhìn con mèo nhà mình!
Cư nhiên ngày càng láo toét! Cư nhiên giờ lớn mật hơn trước! Cư nhiên phá hoại nhan sắc của ông mày!
" Sơ Sơ! Mày cứ đợi đấy!"
Khổng Sơ Minh dừng bước.
4
Lúc này đã 6 giờ tối.
Mi mắt cậu hơi run run. . . . .
Cậu lười nhác mở mắt.
Lại theo thói quen đưa tay dụi mắt. . . . . . . Lông chân cọ vào mắt làm cậu kêu lên một tiếng.
5 _ _ _ _ _
Cậu sợ hãi lùi lại.
Hắn thu nụ cười lại, nhìn con mèo đang run cầm cập trước mắt.
" Mày sợ?"
". . . . . . . Nga. . . . Ngao!" ( Méo có nha!)
Hắn cười gượng.
6 Ế!? Mà báo cho cái thằng này kiểu gì ta?!!!
. . . . . . Chẳng lẽ ngao ngao vài tiếng. . . xong để thằng cha đó xuyên tạc à?
Cậu bủn rủn cả người.
7 __________ ________ ____
Vẫn căn phòng kín ấy.
Một người một chó. . . lộn. . . mèo.
Vũ Thiên Ngự quỳ rạp xuống nền gạch.
Chú mèo suýt nữa thì nhỏ an nhiên ngồi hất mặt trên giường, một chân vô cùng điệu nghệ lướt trên bàn phím.
8
Nhìn từng đốt tay thanh mảnh trắng noãn của mình. . . . rồi dùng tay kia áp lên má. . . xoa xoa nắn nắn một hồi. . .
Thôi rồi. . . . thôi rồi. .
9 " Mày đi lung tung lạc tao kệ đấy. Thế nhá tao đi đây"
" Ngao~" ( Phắn!)
Thiên Ngự vừa bước ra khỏi căn biệt thự cũng là lúc cậu rời khỏi nhà.
Cậu biết rằng ở đây ngoài nhà hắn ra thì cậu cũng chẳng có đâu mà ở! Thế cậu ra ngoài làm gì!?
Hít thở không khí trong lành phỏng có được không? Nhốt mãi trong cái lồng to oạch đó lão tử ngạt chết phỏng có được không?
Lon ton từng cái chân bé nhỏ.
10
______________________________________________________________________
Khổng Sơ Minh sống chết rúc vào một góc trong gầm giường!! Ôi thằng điên!!!! Mèo cũng không tha là thế quái nào a!?
" Ngoan, ra đây anh cho cá"
Cút! Cho ông đây tiền ông cũng không ra nhá! Ít nhất là 1 tỷ.
11 Tận đến lúc có tiếng đổ vỡ lớn ở tầng dưới. . . Cậu mới sực tỉnh. . . .
Thấy vẻ mặt sợ hãi. . . đũng quần ươn ướt của cái thằng vừa định hiếp. . . Nhầm! Giết mình.
12 { LẠI MỘT MÙA XUÂN. ( Hoàn )
Khổng Sơ Minh vốn chịu lạnh thiệt là kém! Hầy! Lại đang chui rúc ở ổ chăn sống chết không bước xuống giường nửa bước.
" Mùa xuân cái gì!? Khác quái gì đông đâu!?"
Tôn Tử Dạ run cầm cập chạy như chó rượt rồi thì điêu luyện nhảy tót vào ổ chăn ấm áp.
13 " Ngao ngao~" ( Sếp a~ Em đói)
" Chào buổi sáng, Sơ Sơ"
Hắn áp hai lòng bàn tay lên đôi má bông bông của mèo yêu. Hơi ép hai tay, hai má mèo nhăn lại, cái môi chu ra mới thật yêu! Thật yêu quá đi mất!
" Nga.
14 . . . . WHAT THE HELL!!????
" Anh đang tìm Sơ Sơ. . . con mèo đó hả?"
Tử Dạ không nói gì, ngầm khẳng định.
" Anh. . . không cản tôi?"
Tử Dạ không nói gì, ngầm xác định.
15 Oải quá đi mà!!! Cuối cùng cũng tốt nghiệp đại học bên Mỹ. Nhìn tấm bằng tốt nghiệp loại xuất xắc, Khổng Sơ Minh cười không thấy ánh mặt trời!!!
"Tử Dạ chết tiệt kia! Anh đâu rồi!!"
"Từ từ anh đang đến!! Vợ đừng giậ----"
"Tút tút.