1 Góc tây bắc thành Thượng Hòa có một con phố, trên phố ngày nào cũng họp chợ, có điều chợ này không như nơi khác, gọi là “chợ người”, nói trắng ra là nơi chuyên buôn bán con người.
2 Sự nhàn rỗi hiếm hoi có được là vì đám đệ tử nho sĩ vốn mời Bạch Ninh du hồ gảy đàn lại đột nhiên đổi chủ ý đến ngoại ô săn bắn, Bạch Ninh theo được nửa đường thì ngựa chợt bị dọa, ném y ngã gãy tay, lần này đừng nói săn bắn, cả đàn cũng không gảy nổi.
3 Chùa Thiên Ninh hương hỏa cực thịnh, nhất là mùng một ngày rằm càng lúc nhúc những người với người, phật đường bị chen đến suýt nổ tung, cả ngày chìm trong màn huân hương mỏng manh, trống chiều chuông sớm, tiếng gõ mỏ tụng kinh vang vọng xa xa.
4 Tiết trời càng ngày càng lạnh, ngày đông thật sự sắp về rồi. Sau trận tuyết đầu tiên, Bạch Ninh cuối cùng cũng dành dụm đủ tiền để đến “chợ người” chọn vài mầm tốt, tiếp thêm nguồn máu mới cho nam quán.
5 Tại nam quán, chi tiền chính là ông chủ, đương nhiên phải ở căn phòng sang trọng nhất, ăn thức ăn ngon nhất, dùng đồ đạc tốt nhất, hưởng thụ mỹ nhân đẹp nhất.
6 Sau đêm hôm ấy, Thương Liệt rời khỏi nam quán, không nói đi làm gì mà chỉ để lại một mảnh giấy, bên trên viết: “Ít nhất ba ngày, nhiều nhất năm ngày, về.
7 Cái gã Thương Liệt này, bảo hắn trong đêm dẹp yên một thế lực trên giang hồ hắn cả mắt cũng chẳng buồn chớp, nhưng bảo hắn đi giành lấy trái tim của tiểu bảo đầu quả thật khó hơn cổ thụ nở hoa, mặt trời mọc đằng tây.
8 Và thế là thuận lý thành chương, Thượng Kỳ trở thành bảo đầu mới của nam quán, đương nhiên chỉ là tạm thời, nhưng nếu Bạch Ninh mãi không về thì tạm thời chẳng mấy chốc sẽ biến thành chính thức.
9 Lúc trở về, Bạch Ninh ôm theo người đẹp bên cạnh lại chẳng khiến người trong nam quán náo động xôn xao. Dưới cái nhìn của chúng tiểu quan, núi băng ngàn năm sớm đã trở thành vật sở hữu chuyên quyền của Bạch Ninh tướng công.
10 Lúc Thương Liệt ra đời, hắn không khóc.
Bà đỡ lấy đứa bé từ trong bụng mẹ ra cứ ngỡ là thai chết, thiếu chút bị Thương lão gia nổi trận lôi đình dọa sợ mất mật.