Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Yêu Phụ! Thật Ra... Ngươi... Có Bản Lĩnh Gì? Chương 23: Chương 23

Chương trước: Chương 22: Chương 22



Vừa trở về Nam Cung gia, Nam Cung Nhược Giai đột ngột nghe được thông tin sét đánh: Cảnh Hạo Nhiên nhận tội phản quốc, giờ ngọ trưa nay lập tức xử trảm!

Nàng run rẩy nhận tin dữ từ Nam Cung Thiết Vũ, đôi chân giống như không còn hoạt động được mà khụy xuống, sắc mặt tái xanh như tàu lá.

Không được, không được. Ta không thể bỏ cuộc, ta đã từng hứa sẽ cứu hắn trở ra thật bình an.

Nhưng....

Rõ ràng không làm tại sao nhận tội? Không phải hắn kiên cường một chữ chẳng hé hay sao? Sao khi không lại nhận tội?

Đúng...

Chắc chắn có vấn đề. Nhưng mặc kệ vấn đề ở đâu... cứu hắn trước rồi tính.

Vân Không sư thái! Vân Không sư thái!

Nam Cung Nhược Giai được Nam Cung Thiết Vũ đỡ đứng lên, nàng xoay người nhanh như chớp bắt lấy tay Vân Không: ''Sư thái, cứu thái tử. Cứu thái tử!''

Vân Không nắm chặt lấy tay nàng, trên mặt dường như có cảm xúc xao động: ''Thí chủ, ta sẽ cứu thái tử, người yên tâm.''

Nam Cung Thiết Vũ nghe con mình nói năng loạn xạ, vốn dĩ ông cũng định hỏi cho rõ nhưng chưa kịp mở miệng thì một nhóm ba người không biết từ lúc nào lại biến mất tăm. Nam Cung phu nhân cũng vì chuyện của con gái và con rễ mà ngày đêm đau lòng, hiện còn đang sinh bệnh. Mặc dù bà không mấy hài lòng về Cảnh Hạo Nhiên nhưng dẫu sao hắn cũng là người mà con bà yêu nhất. Mặc dù giấy từ thê đã ra nhưng bà lại hiểu một điều: tình cảm phu thê sao nói quên là quên được? Hơn nữa hắn còn bị vu oan!

Nam Cung Thiết Vũ đau lòng nhìn phu nhân của mình rồi lại xót xa nhìn tiểu nữ của mình, tại sao ông trời lại bất công như thế?

***

Âm Nhu mang hai người Nhược Giai cùng Vân Không vào đến cửa tẩm điện của thái hậu, bên ngoài cận vệ đều bị làm phép ngưng đọng, tạm thời không ai phát hiện được hành tung của bọn họ. Tuy nhiên Phượng Loan cung không thể tuỳ tiện xông vào nên nàng đành quỳ xuống trước cửa:

- Thảo dân Nam Cung Nhược Giai cầu kiến thái hậu.

Thái hậu Chiêu Nghiên nghe thanh âm của nàng, bà thoáng qua có ngạc nhiên, thê tử trọng phạm sao có thể vào được hoàng cung? Tuy nhiên nàng nếu đã không xông vào lại còn có lễ thỉnh kiến thì bà cũng không chấp nhất tội đột nhập hoàng cung. Chỉ là... nàng hôm nay đến ắt hẳn là để cầu xin cho phản tặc kia đi.

Người quyền quý khẽ nâng tay áo bào phượng đỏ nói:

- A Xuân, ngươi ra ngoài nói ai gia không được khoẻ. Bảo nàng về đi.

Bà thật sự không khoẻ, chẳng hiểu sao hôm nay tim đập có chút nhanh lại thường hay bị nhói.

Cung nữ A Xuân có hiệu suất làm việc rất nhanh, nàng vừa ra đã lại tiến vào:

- Hồi bẩm thái hậu, nàng không nói nếu người không gặp thì nàng sẽ dập đầu đến khi người đồng ý gặp mới thôi.

Thái hậu có chút nhướn mày: ''Mặc kệ nàng đi'' Rồi ngả người nằm nhắm mắt dưỡng thần.

Phía bên ngoài Nam Cung Nhược Giai không ngừng dập đầu, mong rằng sự thành khẩn của mình khiến thái hậu hồi tâm chuyển ý.

- Thái hậu, Cảnh Hạo Nhiên bị oan, xin người cứu hắn.

Bụp.

- Thái hậu, Cảnh Hạo Nhiên bị oan, xin người cứu hắn.

Bụp.

- Thái hậu, xin người gặp dân nữ. Xin nghe dân nữ giải thích.

Bụp.

Thái hậu bên trong rốt cục bực mình, bà lớn tiếng quát ra ngoài, ngữ điệu uy nghiêm, chắc nịch:

- Ngươi về đi, niệm tình ngươi với phu quân tình cảm thắm thiết, ai gia tha mạng ngươi làm loạn Phượng Loan cung. Chuyện phản quốc do hoàng thượng định đoạt, Hạo Nhiên nó cũng đã nhận tội, thứ cho ai gia không thể giúp. Về đi!''

Nam Cung Nhược Giai tiếp tục dập đầu, lúc này nước mắt cơ hồ rơi lã chã. Âm Nhu vốn định ra tay giúp nàng thuyết phục thái hậu nhưng mà đến đoạn này thì phải tự mình nàng thực hiện thì mới thành công, vì thế... nàng kéo Vân Không đứng vào một góc im lặng đến cực độ

- Thái hậu! Thái hậu!

Nàng ngước nhìn mặt trời dần dần chuyển hướng, mức độ dập đầu càng lớn hơn, kêu gào cũng lớn hơn đến bên trong còn nghe rõ ràng

Loading...

Xem tiếp: Chương 24: Chương 24

Loading...