Tìm chuyện

Gõ vào bất kể từ gì bạn nhớ để tìm kiếm Ví dụ: Tên truyện, Tên tác giả, Tên nhân vật...
Để tìm kiếm chính xác hơn, Bạn có thể kết hợp nhiều từ khóa tìm kiếm và đưa vào trong ngoặc kép. Ví dụ: "Từ khóa 1" "Từ khóa 2"
Hệ thống hỗ trợ tìm kiếm với cả tiếng việt có dấu và không dấu

Yêu Phụ! Thật Ra... Ngươi... Có Bản Lĩnh Gì? Chương 18: Chương 18

Chương trước: Chương 17: Chương 17



Trần Ngôn Lệ liếc nhìn Cảnh Hạo Nhiên, mi mắt cũng bắt đầu rũ xuống:

- Hạo nhiên, là do ngươi nợ Nhược Giai, vì thế ngươi phải bù đắp cho nàng thỏa đáng.

- Nhưng ta..

- Không cần nói thêm. Ta.. đi trước. - Nói rồi nàng đứng dậy rời đi bỏ lại một mình hắn rơi vào trầm mặc.

***

- Vương gia, không xong rồi, vương phi cảm thấy trong người không được khoẻ.

Hạo Nhiên nâng tầm mắt, gạn hỏi:

- Hôm qua ta vừa nói chuyện xong với nàng, nàng vẫn còn rất tốt tại sao hôm nay lại bệnh?

A Lan thật thà đáp:

- Nô tỳ cũng không biết tại sao. Sáng nay vương phi không thể đứng dậy được, vả lại người nói trong người không còn sức lực, nét mặt thì xanh xao.

- Đã gọi đại phu chưa?

- Đại phụ đã kiểm tra nhưng cũng không phát hiện được gì cả, nô tỳ thật sự rất lo lắng.

Hạo Nhiên vẫn không dừng cước bộ, nét mặt nổi lên vài tia hung ác:

- Lang băm vô dụng!

Nàng không được có chuyện gì, nhất định không được có chuyện gì.

Dừng lại trước cửa phòng của nàng, hắn liếc xéo cái bảng hạ lệnh cấm rồi nhanh như chớp ném nó xuống đất, hắn một cước đá văng cửa phòng. Đập vào mắt hắn chính là bóng dáng mảnh mai nhỏ nhắn kia đang lên cơn đau đớn cùng cực, thân người nàng co lại, gân xanh nổi đầy cả cổ, mặt và hai tay, trên trán ứa ra vài giọt mồ hôi bóng nhoáng.

- Nhược Giai, Nhược Giai! Nàng làm sao vậy? - Cảnh Hạo Nhiên ngay tức khắc ôm chặt lấy nàng, trên mặt hiện rõ sợ hãi, đau lòng, tiếc hận..đủ loại cảm xúc, tin hắn đập lên loạn nhịp, thể như cũng đang bị giày vò cùng nàng một thể.

- Ta.. ta.. Cửu tinh..

Trần Ngôn Lệ trong cơn đau khó khăn thốt ra được mấy chữ, lời qua kẽ răng đều bị Hạo Nhiên cắn nát:

- Lại là Cửu tinh liên châu... - tức giận liền biến thành sợ hãi - Đây.. đây không phải là tách hồn phách chứ? Không! Ta không cho phép!

Nàng căn bản không nghe được lời hắn nói, trong đầu cứ cảm thấy nặng dần, nặng dần rồi chìm vào giấc ngủ, toàn cơ thể được thả lỏng, mồ hôi ứa ra ướt cả y phục.

A Lan cả kinh, nàng thật không hiểu ất giáp cái gì cả, trong tâm cứ luôn nghĩ tiểu thư này của nàng hẳn là bị bệnh gì đi.

- Vương gia, vương phi người.. có cần thông báo cho lão gia với phu nhân..

- Không cần, vương phi đã không sao, ngươi có thể lui ra. Nhớ, chuyện hôm nay không được để người ngoài biết.

A Lan cảm thấy có chút kì quái nhưng mà phận làm nô tỳ sao có thể quản việc của chủ? Nhìn thấy tiểu thư ngủ yên trong lòng hắn, nàng cũng yên tâm bội phần.

- Dạ.

***

Trần Ngôn Lệ ngủ một mạch từ giữa trưa tới khoảng giờ tý thì tỉnh dậy, cả người đau đớn không thôi, thật không ngờ tách hồn

Loading...

Xem tiếp: Chương 19: Chương 19

Loading...