Yêu không lối thoát Chương 11 - Phần 2
Chương trước: Chương 11 - Phần 1
Đâu chỉ đơn giản là chán chường, Viêm Lương có cảm giác như mất đi nửa mạng sống. Cơ hội cô đợi suốt hai năm đã bị chính cô phá tan. Nhưng bây giờ không phải lúc ảo não, cần tìm cách cứu vãn. Cô cất giọng khản đặc: “Phải mất ít nhất một ngày mới có thể chuẩn bị lại tài liệu, Lương Thụy Cường ở Trung Quốc mấy ngày? Dù thế nào cũng phải hẹn gặp ông ta trước khi ông ta quay về New York.” Giọng nói của Viêm Lương khản đặc, Châu Trình phải vừa nghe đoán mới hiểu ý cô. Anh lập tức ra hiệu cô im lặng. “Chẳng phải em bảo người đưa tài liệu đến khách sạn rồi sao?”
Thấy vẻ mù mờ của Viêm Lương, Châu Trình nhìn cô y tá vẫn đứng bên cạnh, ngẫm nghĩ rồi nói: “Cô y tá, có thể đi gọi bác sĩ tới đây không?”
Sau khi cô y tá đi ra ngoài, Châu Trình mới kể ngọn nguồn sự việc: “Nhận được điện thoại của em, anh lập tức đi ngay mà chẳng để ý đến Lương Thụy Cường. Trên đường đến đây, anh nhận được một cuộc điện thoại, đối phương nói em đã được đưa tới bệnh viện, không có gì đáng lo. Ngoài ra, em đã nhờ người đưa tài liệu đến chỗ Lương Thụy Cường.”
Viêm Lương không tin vào tai mình, giọng nói khản đặc của cô thể hiện rõ tâm trạng thấp thỏm. “Lương Thụy Cường phản ứng ra sao?”
“Lúc đến bệnh viện, anh nhận được điện thoại của thư ký của Lương Thụy Cường. Có lẽ cảm nhận được thành ý của chúng ta, cuối cùng Lương Tổng cũng nói bóng gió, không loại trừ khả năng hợp tác.”
Viêm Lương thở phào nhẹ nhõm. Giây phút này, sự đau đớn tràn ngập cơ thể cô. Những vết xước do quệt vào kính vỡ ở bàn tay, khuỷu tay, đầu gối đều vô cùng đau đớn. Viêm Lương lặng lẽ ngồi trên giường bệnh, không nhúc nhích. Đầu óc cô bình tĩnh vô cùng, bắt đầu nghĩ đến khả năng hợp tác, những việc cần làm tiếp theo… Cô phải hết sức thận trọng bởi mỗi bước đi sau này sẽ quyết định sự thành bại của cô.
Hiện tại, Viêm Lương vẫn là người phụ trách, cô chỉ còn cách cố gắng hết sức. Muốn đánh bại Giang Thế Quân, cách hữu hiệu nhất bây giờ là mượn danh nghĩa của Lương Thụy Cường để khiến Giang Thế Quân cắn câu. Hai năm trước, cuộc chiến thu mua đánh bại Từ thị nhưng cũng khiến Lệ Bạc tổn thất nghiêm trọng. Nếu không phải Viêm Lương và Tưởng Úc Nam có hợp đồng ràng buộc, Giang Thế Quân đã xé nhỏ nhãn hiệu của Từ thị và đem bán từ lâu.Bây giờ, Viêm Lương phải làm thế nào đểthuyết phục Lương Thụy Cường không chỉ xuấtvốn đầu tư mà còn cho phép cô mượn danh nghĩa ông ta làm việc? Làm thế nào để dụ Giang Thế Quân bán Từ thị cho Lương Thụy Cường?
Trong lòng tràn ngập tia hy vọng, Viêm Lương cảm thấy sôi sục, ánh mắt nhìn Châu Trình sáng ngời, trái ngược với sắc mặt tái nhợt. “Em phải đích thân đi gặp Lương Thụy Cường.”
Châu Trình hiểu ý cô, cất giọng nghi hoặc: “Em muốn nói... bây giờ sao?” Viêm Lương trịnh trọng gật đầu.
Châu Trình lập tức từ chối: “Bây giờ em hãy ở lại bệnh viện cho anh, không được đi đâu cả!”
Viêm Lương định mở miệng cãi lại, đúng lúc bác sĩ đi vào để kiểm tra sức khỏe cho cô. Châu Trình chỉ còn cách tạm thời lánh mặt. Thấy anh đi ra cửa, Viêm Lương nói với theo: “Anh hãy đi mua giúp em bộ quần áo ở trung tâm thương mại gần đây đi!” Cô ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Em sẽ mặc khi ra viện sau hai ngày nữa.”
Châu Trình gật đầu, rời đi. Bác sĩ đi đến bên giường bệnh. “Cô hãy nằm xuống, tôi phải…”
Bác sĩ chưa nói hết câu, Viêm Lương đã cắt ngang: “Tôi có thể ra viện ngay bây giờ không?”
Viêm Lương tỏ thái độ rất kiên quyết, cuối cùng bác sĩ cũng đồng ý. Đến khi Châu Trình quay về phòng bệnh, Viêm Lương lấy túi quần áo từ tay anh, xuống giường, đi vào phòng vệ sinh.
Châu Trình cất giọng ngạc nhiên: “Không phải em...”
Đúng là không biết trời cao đất dày, Châu Trình lắc đầu. “Em điên rồi! Bây giờ gió thổi em cũng có thể gục ngã, em không ở bệnh viện điều trị tử tế, lẽ nào định đi gặp Lương Thụy Cường thật sao?”
Viêm Lương lập tức đóng chặt cửa phòng vệ sinh, mặc kệ Châu Trình ra sức gõ cửa, cũng không đáp lại nửa câu.
Viêm Lương nhanh chóng thay quần áo. Bộ váy đen khiến làn da cô càng trắng bệch như tờ giấy. Châu Trình vừa định mở miệng, cô đã lên tiếng trước: “Bác sĩ đã cho phép em xuất viện, em nên nghe lời bác sĩ hay nghe lời anh?”
Một Viêm Lương mồm mép lanh lợi như vậy chỉ tồn tại trong ký ức của Châu Trình. Hai năm nay, cô sống khép mình, trở thành người trầm lặng. Châu Trình nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Viêm Lương chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng ra ngoài, anh lặng lẽ đi theo.
©STE.NT
Sau khi hoàn tất thủ tục xuất viện, Viêm Lương ngồi vào xe của Châu Trình. Ngoài trời vẫn mưa to, trước mặt chỉ có một màu trắng xóa, tầm nhìn mơ hồ.
Châu Trình lo lắng quay sang Viêm Lương đang ngồi ở ghế lái phụ. Gương mặt cô không chút sắc hồng, như sẽ gục xuống bất cứ lúc nào.
Nhưng cuối cùng Châu Trình không lên tiếng, trầm mặc khởi động xe.
Châu Trình lái xe khá nhanh, mưa gió cũng không ngừng. Viêm Lương thắt dây an toàn rồi nhắm mắt, ngồi yên lặng ở đó. Trong đầu cô quanh đi quẩn lại mấy vấn đề: Ai đang lặng lẽ giúp cô? Cô nên nói gì khi gặp Lương Thụy Cường? Làm thế nào mới có thể khiến Tưởng Úc Nam hủy hợp đồng? Ngoài đêm tân hôn hai năm trước, Tưởng Úc Nam không hề nổi giận với cô, dù chỉ một giờ, nếu cô chọc giận anh thì hậu quả sẽ thế nào? Cô phải làm gì để dụ Giang Thế Quân rơi vào bẫy?...
Càng nghĩ càng đau đầu.
Cảm thấy ô tô dừng lại, Viêm Lương mở mắt một cách khó nhọc. Cô phát hiện cảnh sắc xung quanh rất quen thuộc. Đây đâu phải khách sạn Lương Thụy Cường ở, mà là căn biệt thự của Từ gia.
Trong tai Viêm Lương vẫn còn tiếng ù ù. Giọng nói của Châu Trình như cách một lớp màng mỏng, từ nơi xa truyền tới: “Em hãy nghe lời anh, nghỉ ngơi cho khỏe. Anh đã hẹn Lương Thụy Cường ngày khác rồi. Bây giờ em đột nhiên xuất hiện chỉ khiến ông ta cảm thấy hai chúng ta bất đồng quan điểm trong việc xử lý vấn đề, như vậy sẽ lợi bất cập hại.”
Châu Trình nói xong, không đợi Viêm Lương lên tiếng, anh đã cầm ô, xuống xe, đi đến mở cửa xe giúp Viêm Lương. “Để anh đưa em lên nhà.”
“Anh không đưa em đi gặp Lương Thụy Cường, em sẽ tự đi.”
Viêm Lương tỏ ra cố chấp, giữ vô lăng định di chuyển tới vị trí lái xe. Nhưng cô vừa nhúc nhích, trước mắt tối sầm, cả người mềm nhũn. Châu Trình thò nửa người vào trong xe, đỡ cô ra ngoài. Cuối cùng cô đành ngoan ngoãn nghe lời.
Châu Trình đưa cô đến cửa nhà rồi tạm biệt. Viêm Lương một mình mở cửa vào nhà. Lúc này đã là tầm chạng vạng, mưa vẫn chưa ngớt, sắc trời đã tối hẳn.
Viêm Lương đi thẳng lên tầng trên. Toàn thân cô không còn chút sức lực, phải bám cầu thang đi từng bước, cuối cùng cũng lảo đảo về đến phòng ngủ.
Vừa vào cửa, Viêm Lương liền chống tay lên trán, đứng tựa vào tường nghỉ ngơi. Trong phòng ngủ không có chút động tĩnh nhưng trước mắt cô đột nhiên có ánh sáng.
Cô ngẩng đầu, đưa mắt về nơi có ánh sáng, phát hiện cửa phòng tắm vừa mở toang.
Ánh sáng từ trong phòng tắm chiếu ra ngoài, Viêm Lương từ từ nhìn rõ một hình bóng xuất hiện ở cửa phòng tắm.
Tưởng Úc Nam?
Hơi nước từ trong phòng tắm lan tỏa. Người đàn ông ở phía đối diện rõ ràng vừa mới tắm nước nóng nhưng sắc mặt trắng bệch đến đáng sợ.
Trong làn hơi nước mờ mịt, Tưởng Úc Nam ngẩn người khi thấy Viêm Lương.
Ánh đèn trong phòng tắm hắt ra từ sau lưng Tưởng Úc Nam. Hai người, mặt cắt không còn giọt máu, đứng ở hai đầu sáng và tối.
Viêm Lương cảm thấy hoa mắt, chóng mặt. Vì ngược sáng nên cô không nhìn rõ vẻ mặt của người đàn ông đứng đối diện, nhưng ánh mắt u tối của anh khiến cô muốn né tránh. Cô cố gắng lấy lại tinh thần, miễn cưỡng đi về phía giường ngủ.
Với tình trạng của Viêm Lương hiện tại, chắc chắn thả mình xuống giường là ngủ ngay. Nhưng vừa đi đến bên cạnh giường, chân cô như giẫm phải thứ gì đó. Đang định cúi đầu nhìn thì một luồng khí nóng quen thuộc phả vào người cô. Cùng lúc đó, một hình bóng cao lớn từ sau lưng cô chiếu xuống giường, nuốt trọn hình bóng của cô.
Tưởng Úc Nam đứng ngay sau lưng Viêm Lương. Mặc dù anh không lên tiếng nhưng cô có thể cảm nhận rõ ràng. Cuối cùng, Viêm Lương nghiến răng, kéo chăn chui vào trong, nhắm nghiền hai mắt.
Vỉêm Lương nằm nghiêng người, quay lưng về phía Tưởng Úc Nam. Nếu anh hỏi tại sao sắc mặt cô tệ như vậy, cô cũng không định mở miệng. Chỉ cần cô và anh không trò chuyện cô sẽ không để lộ sơ hở, anh sẽ không phát hiện ra điều bất thường.
Nghĩ vậy, Viêm Lương nhắm mắt chờ đợi sự chất vấn của Tưởng Úc Nam hoặc tiếng bước chân rời đi. Tuy nhiên từ đầu đến cuối Tưởng Úc Nam vẫn giữ thái độ trầm mặc, không bỏ đi cũng không lên tiếng. Anh chỉ đứng bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn thân hình mảnh mai của người phụ nữ trước mặt.
Sau đó, Tưởng Úc Nam giơ tay, định kéo tay Viêm Lương vào trong tấm chăn mỏng, nhưng gần chạm vào cô, anh đột nhiên dừng lại, ngồi xuống, nhặt hai viên thuốc màu trắng vừa bịViêm Lương vô ý giẫm nát.
Khi tiếng đóng cửa vang lên, Viêm Lương mới mở mắt. Sắc trời ngoài cửa sổ đã tối đen như mực từ bao giờ. Cho tới lúc thiếp đi đầu óc cô vẫn rối như tơ vò. Lương Thụy Cường... Cô có nên đánh cược tất cả vào canh bạc đó? Viêm Lương bị bóng đè đến ngạt thở.
Trong cơn ác mộng, cô chìm dưới nước. Trong ô tô kín mít, cô hốt hoảng mở cửa nhưng cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích. Cô không thể mở mắt, cũng không thở nổi. Nỗi kinh hoàng, chết chóc bao trùm người cô. Trong nỗi tuyệt vọng, cô cố giơ tay lần cuối. Đúng lúc này, cửa xe đột nhiên mở ra như có kỳ tích. Viêm Lương mừng rỡ, nhoài người ra khỏi xe. Lúc cô sắp bơi lên mặt nước để hít thở không khí, đột nhiên xuất hiện một bàn tay nắm chặt gót chân cô, kéo cô xuống nước. Viêm Lương hoảng sợ cúi đầu, bắt gặp gương mặt Tưởng Úc Nam, anh đang ra sức lôi cô cùng chết.
Viêm Lương giật mình tỉnh giấc.
Tiếng ù ù bên tai kéo Viêm Lương từ cơn ác mộng trở về hiện thực. Mũi cô như bị tắc nghẹn, cô chỉ còn cách há miệng thở dốc. Mở to mắt nhìn trần nhà, cô cố xóa bỏ gương mặt đáng sợ trong giấc mộng ra khỏi đầu.
Bên ngoài cửa sổ, cuối cùng mưa bão cũng dần tan nhưng con mưa vẫn dệt thành tấm màn trắng vô cùng vô tận.
Hóa ra tiếng kêu ù ù bên tai không phải do Viêm Lương bị ù tai mà là tiếng điện thoại di động rung.
Thời tiết mùa hè vừa ẩm ướt vừa nóng bức. Không biết ai tắt điều hòa làm Viêm Lương toát mồ hôi. Việc toát mồ hôi khiến cơ thể cô dễ chịu hơn nhiều, đầu óc không còn choáng váng như trước. Điện thoại di động liên tục rung lên, báo hiệu có người gọi tới. Viêm Lương không chịu nổi, xuống giường đi tới cửa phòng tắm, lục tìm di động trong áo sơ mi và quần Âu vắt ở ngoài phòng tắm.
Điện thoại ướt sũng nhưng vẫn có thể sử dụng, Viêm Lương bắt máy, cô còn chưa kịp lên tiếng thì đầu máy bên kia đã vang lên giọng nói gấp gáp: “Tổng giám đốc, cuối cùng anh cũng nghe máy!”
Thư ký Lý… Người này luôn ra vẻ đạo mạo như sếp của anh ta. Giọng nói của Viêm Lương không chút nhiệt tình. “Là tôi.” Đầu máy bên kia trầm mặc trong giây lát, thư ký Lý nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất giọng cung kính: “Tưởng phu nhân, tôi không có cách nào liên lạc với Tổng giám đốc. Hai người đang ở cùng nhau à? Cô có thể bảo Tổng giám đốc nghe điện thoại không?”
“Anh tìm anh ta có chuyện gì?”
“Việc này…”
Thư ký Lý im lặng, Viêm Lương cũng không định dò hỏi. Cô cầm điện thoại, ra khỏi phòng, ngó nghiêng xuống tầng một nhưng không thấy bóng dáng Tưởng Úc Nam. Cô định xuống cầu thang, đúng lúc nhìn thấy người giúp việc đi lên, cô cất tiếng hỏi: “Có thấy cậu chủ đâu không?”
Người giúp việc tròn mắt ngạc nhiên. Ông bà chủ ngôi nhà này cả năm không nói với nhau đến ba câu, tất cả mọi người đều quen với cuộc chiến tranh lạnh kéo dài của họ. Hôm nay, cô chủ tự nhiên quan tâm đến hành tung của chồng mình, người giúp việc làm sao không kinh ngạc.
“Cậu chủ hình như đang ở... phòng ngủ phụ.”
Viêm Lương nghe xong lập tức đi về phía phòng ngủ phụ. Cửa phòng khóa trái, Viêm Lương gõ cửa cũng không có người trả lời, cô đành bảo người giúp việc gọi: “Cậu chủ, thư ký Lý gọi điện tới.”
Trong phòng vẫn không có tiếng động, Viêm Lương ngẫm nghĩ rồi nói với người giúp việc: “Hãy đi lấy chìa khóa dự phòng lên đây!”
Người giúp việc nhanh chóng đi lấy chìa khóa, Viêm Lương mở cửa phòng. Vừa đi vào trong, cô lập tức hóa đá trong giây lát. TưởngÚc Nam đang nằm bất động trên sàn nhà.
Viêm Lương choáng váng đầu óc. Sau khi có phản ứng, cô lập tức xông đến, quỳ xuống sàn nhà, đỡ vai Tưởng Úc Nam. “Tưởng Úc Nam!”
Tay Viêm Lương chạm vào bờ trán nóng ran của Tưởng Úc Nam. Dù cô gọi thế nào, người đàn ông đã bất tỉnh cũng không có phản ứng.
Lúc này, người giúp việc xông vào phòng. Viêm Lương nói: “Mau kéo tay cậu chủ, giúp tôi đỡ anh ấy dậy.”
Người giúp việc gật đầu, đi sang một bên. Hai người phụ nữ cố gắng đỡ anh dậy nhưng người anh nặng như chì, còn Viêm Lương vẫn chưa hồi phục sức khỏe. Cô không thể đỡ Tưởng Úc Nam, lại mất đà ngồi phịch xuống.
Sau một hồi lắc lư, lông mi của Tưởng Úc Nam khẽ động, đôi mắt sâu thẳm từ từ mở ra.
Người giúp việc có phản ứng trước tiên, mừng rỡ nói: “Cô chủ, cậu chủ tỉnh rồi kìa!”
Viêm Lương ngoảnh đầu lại. Trong khoảnh khắc, cô như rơi vào động không đáy tối đen như bầu trời ngoài cửa sổ.
Hai người mắt đối mắt, ánh mắt yếu ớt của Tưởng Úc Nam như chìm trong hồi ức. Anh nhìn Viêm Lương chăm chú rồi từ từ giơ tay vuốt ve khuôn mặt cô, khóe miệng hơi cong lên.
Động tác của anh rất dịu dàng, tựa như chỉ cần mạnh tay một chút, giấc mộng sẽ tan vỡ. Nụ cười của anh hàm chứa rất nhiều điều nhưng ánh mắt anh quá u ám khiến Viêm Lương không chịu nổi, vô thức muốn né tránh.
Viêm Lương rút tay về, đứng dậy, lùi lại một bước.
Hành động trốn tránh của cô trong mắt Tưởng Úc Nam giống như một cái máy. Anh cứ mở mắt nhìn Viêm Lương từ từ lùi lại, cuối cùng quay đầu bỏ đi.
Tưởng Úc Nam bất động nhìn cô, tựa như rơi vào sự giày vò kéo dài một thế kỷ. Viêm Lương quay về phòng lấy điện thoại gọi cho bác sĩ gia đình, mời bác sĩ đến nhà một chuyến. Khi cô trở lại phòng ngủ phụ, Tưởng Úc Nam đã được người giúp việc đỡ lên giường, nhắm nghiền hai mắt. Nhìn gương mặt trắng bệch của anh, Viêm Lương thầm nghĩ, tại sao anh lại cười với cô như vậy? Nụ cười của anh khiến trái tim cô đập nhanh.
Bác sĩ mà Viêm Lương mời đến là bác sĩ gia đình của Từ gia trước kia, từng chăm lo bệnh tình của Từ Tấn Phu trước khi ông qua đời. Đến nay, vị bác sĩ này vẫn giữ mối quan hệ tốt với người của Từ gia. Chính vì vậy, Viêm Lương không hề bất ngờ khi tin tức Tưởng Úc Nam bị ốm truyền đến tai Châu Trình.
Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Lương Thụy Cường tuy không đạt kết quả như mong đợi nhưng cũng tương đối vui vẻ, thuận lợi. Từ trước đến nay, Lương Thụy Cường không bao giờ đích thân nhúng tay vào các dự án đầu tư, vậy mà lần này ông ta tỏ ra hứng thú với đề xuất của Viêm Lương, khiến cô tràn trề hy vọng. Thư ký của Lương Thụy Cường tiễn Viêm Lương và Châu Trình ra về. Lúc lên xe, Châu Trình như muốn nói điều gì đó. Khi anh lần thứ ba liếc Viêm Lương qua gương chiếu hậu, Viêm Lương không kìm được, hỏi thẳng: “Anh muốn nói gì?”
“Anh nghe nói, mấy ngày trước Tưởng Úc Nam bị ốm?”
“Chỉ bị sốt thôi, không chết được đâu!”
Giọng nói của cô hơi lạnh lùng, Châu Trình gật đầu, không hỏi tiếp. Anh lại dõi mắt về con đường phía trước. Trầm mặc một lúc, Châu Trình lại lên tiếng: “Xem ra em vẫn còn lo lắng cho anh ta.”
“Tất nhiên rồi, nếu anh ta chết, kế hoạch của em sẽ đổ xuống sông xuống biển. Em không chỉ không đoạt lại Từ thị mà Giang Thế Quân chắc chắn sẽ không bỏ qua cho em.”
“Em thật sự nghĩ như vậy, hay chỉ mạnh miệng nói vậy thôi?”
“Anh nghĩ sao?” Viêm Lương trề môi, như mỉm cười nhưng ánh mắt sắc bén của cô đã trả lời câu hỏi của Châu Trình.
Châu Trình lặng lẽ quan sát Viêm Lương, như muốn nhìn thấu suy nghĩ thực sự của cô nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc, anh thật sự đoán không ra tâm tư của cô.
“Nếu chúng ta và Lương Thụy Cường hợp tác thành công, em và Tưởng Úc Nam cả đời này không đội trời chung. Em nên suy nghĩ cho kỹ.”
“Anh cho rằng em kiên quyết không ly hôn với anh ta là vì điều gì?” Viêm Lương hơi tức giận, giọng nói càng trở nên lạnh lẽo. “Em không phải anh, sẽ không làm theo cảm tính như anh.”
Không ai ngờ, trận ốm của Tưởng Úc Nam khiến mối quan hệ của vợ chồng anh có sự thay đổi lớn, nhưng không phải thay đổi theo chiều hướng tích cực mà là ngày càng tệ hại.
Sau hai năm, Viêm Lương lại một lần nữa trở thành đề tài bàn tán trong giới thượng lưu. Cô thường qua đêm ở ngoài, bị phóng viên các báo lá cải chụp được hình ảnh vui vẻ uống rượu với những người đàn ông xa lạ. Nhiều người suy đoán, Tưởng phu nhân đột nhiên trở nên bất thường là vì muốn trả thù Tưởng Úc Nam vì scandal hẹn hò ầm ĩ của anh trước đó. Thái độ của Tưởng Úc Nam cũng thu hút sự quan tâm của dư luận. Không rõ vì trong lòng hổ thẹn hay quan hệ vợ chồng thật sự đứng bên bờ vực thẳm, anh không hề bận tâm đến hành vi phóng túng của bà xã.
Đây là lần thứ ba trong tuần Viêm Lương qua đêm ở ngoài. Cô trở về nhà lúc trời tờ mờ sáng. Tưởng Úc Nam không ở nhà, chỉ có những người giúp việc mở to mắt nhìn cô ăn mặc diêm dúa, chân nam đá chân chiêu đi lên gác. Viêm Lương biết, tin tức cô cả đêm không về sẽ nhanh chóng đến tai Tưởng Úc Nam.
Giới hạn lòng bao dung của người đàn ông này đối với cô đến đâu? Cô cần đạp đổ giới hạn chịu đựng của anh.
Sau khi tẩy trang, Viêm Lương đi tắm rửa. Chất cồn chảy xuống cống theo dòng nước, cô chỉ còn lại một cái đầu trống rỗng và cơ thể mệt mỏi.
Cô ngẩng cao đầu, để mặc dòng nước lạnh chảy xuống người. Đúng lúc này, tiếng mở cửa rất mạnh vang lên.
Viêm Lương giật mình, lập tức quay đầu. Cô thấy cánh cửa phòng tắm bị đẩy mạnh, đập vào tường đánh “rầm”. Viêm Lương lập tức lấy lại bình tĩnh, thản nhiên nhìn Tưởng Úc Nam đứng ngoài cửa.
Thân hình anh thẳng tắp, gương mặt đầy tức giận.
Viêm Lương thu lại ánh mắt, coi như anh không tồn tại. Cô lại ngẩng đầu, nhắm mắt để nước chảy xuống mặt. Tưởng Úc Nam còn chưa thay dép, Viêm Lương nghe thấy tiếng giày da tiến lại gần. Cô im lặng chờ đợi.
Chỉ một giây sau, Viêm Lương bị Tưởng Úc Nam lôi xềnh xệch ra ngoài.
“Anh giở trò điên gì vậy?” Cô cố tình hỏi.
Tưởng Úc Nam lặng thinh.
Viêm Lương vẫn trong trạng thái không mảnh vải che thân, tóc ướt rượt, nước chảy tong tong xuống nền nhà. Cô bị Tưởng Úc Nam lôi vào phòng thay đồ. Anh vung tay, cả người cô ngã xuống sofa. Người đàn ông trước mặt Viêm Lương có đôi mắt đỏ ngầu giận dữ. Cô giơ tay rút áo trong tủ, che chắn trước ngực, sau đó ngẩng đầu nhìn vào mắt Tưởng Úc Nam.
Tưởng Úc Nam không lên tiếng, lục tủ tìm quần áo, động tác như mất kiên nhẫn. Anh nhanh chóng lấy bộ quần áo ném xuống sofa. “Mặc vào!”
“Đi đâu?” Viêm Lương hỏi.
Tưởng Úc Nam nghiến răng, rít lên: “Mặc vào!”
Tưởng Úc Nam bắt cô mặc bộ váy dạ hội gợi cảm màu da... Viêm Lương biết sự kết hợp này có ý nghĩa như thế nào nhưng cô cố ý ngồi đó, không nhúc nhích.
Trước thái độ không tình nguyện của Viêm Lương, Tưởng Úc Nam càng u ám. Anh trầm mặc nhìn cô, sau đó đột nhiên cúi người, nâng mặt cô, siết mạnh cằm cô.
Cuối cùng, Viêm Lương cũng nghe thấy câu nói mà cô chờ đợi từ lâu. “Em đừng quên thỏa thuận giữa chúng ta. Em ngoan ngoãn nghe lời, còn tôi bỏ qua chứng cứ phạm tội của Châu Trình, không bán các nhãn hiệu của Từ thị.” Nói xong, Tưởng Úc Nam buông tay. Viêm Lương vẫn không lên tiếng, như đã chịu khuất phục. Tưởng Úc Nam rời khỏi phòng thay đồ. Viêm Lương nghe thấy tiếng anh dặn dò người giúp việc ở bên ngoài: “Mau đi lấy khăn tắm và máy sấy tóc lại đây!”
Tưởng Úc Nam vẫn nhớ số đo của Viêm Lương, bộ váy dạ hội màu da anh chọn cho cô rất vừa vặn. Váy ngắn trên đầu gối, bó sát làm nổi bật đường cong hoàn hảo.
Tưởng Úc Nam và Viêm Lương ngồi ở hai đầu hàng ghế sau xe ô tô. Tưởng Úc Nam nhắm mắt còn Viêm Lương nhìn ra ngoài cửa sổ. Lại là một ngày mưa gió, người đi bộ trên vỉa hè cầm ô hối hả qua lại. Không ai nói cho cô biết chiếc xe đang đi đâu. Khi xe dừng lại trước cánh cửa xoay của khách sạn Minh Đình, Viêm Lương không hề cảm thấy bất ngờ.
Công tử của chủ tịch tập đoàn Minh Đình tổ chức lễ đính hôn tại đây, vào buổi tối hôm nay.
Nhà trai gia cảnh hiển hách, nhà gái là quan chức cao cấp, Viêm Lương đã nghe tin đính hôn của họ từ lâu. Tin tức Lộ Minh Đình bỏ một khoản tiền lớn, sáng lập một quỹ cho con dâu tương lai lan truyền khắp phố, Viêm Lương không muốn biết cũng khó.
Bảo vệ mở cửa xe ô tô cho Viêm Lương. Sau khi xuống xe, Tưởng Úc Nam đi đến trước mặt cô, hơi đưa cánh tay về phía cô. Trước động tác có tính ám chỉ của anh, Viêm Lương không có ý định phối hợp, cô đi thẳng về phía cửa khách sạn. Nhưng cô bị Tưởng Úc Nam kéo lại trong nháy mắt. Anh cầm tay cô, khoác vào tay anh. Viêm Lương định rút tay về nhưng bị anh giữ chặt. Hai người đi vào khách sạn Minh Đình trong cuộc đọ sức âm thầm. Nhưng dưới con mắt của người ngoài, vợ chồng họ sánh bước bên nhau, tay trong tay rất tình cảm.
Xem tiếp: Chương 11 - Phần 3