Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước Chương 16: Chương 10
Chương trước: Chương 15: Chương 9
Cuộc tuyển chọn model ở tập đoàn quốc tế Hi Nhã, đèn flash và tiếng vỗ tay không ngừng kết thúc.
Thừa dịp thành tích chưa công bố, Nhạc Hiên Lam quyết định dẫn Trương Linh Ngọc đích thân đi thăm hỏi Ngũ Kha Phương, ngay cả Trương Linh Ngọc luôn sợ mẹ cũng không do dự nhiều, hình như tình yêu cho cô không ít dũng khí và sức mạnh.
“Mặc kệ kết quả trận đấu thế nào, cháu đều muốn kết hôn với cô ấy.” Thái độ của Nhạc Hiên Lam kiên quyết, thành khẩn nói: “Cháu biết cô còn chưa tha thứ cho cháu, nhưng nhất định cháu sẽ cố gắng để Linh Ngọc hạnh phúc.”
Ngũ Kha Phương nhìn hai người nắm chặt hai tay, cười nhạt.
“Tôi sớm biết hai người sẽ ở chung một chỗ.”
Nhạc Hiên Lam và Trương Linh Ngọc liếc mắt nhìn nhau, có chút kinh ngạc, cũng có chút vui mừng.
“Mẹ, mẹ nói là. . . . . .” Đồng ý cho bọn họ kết hôn?
“Linh Ngọc, con đến phòng khách VIP trước, có người muốn gặp con.” Ngũ Kha Phương chợt chuyển đề tài.
“Là ai?” Nhạc Hiên Lam hỏi.
“Người bạn nối khố với Nhạc Tương Phỉ, trước mắt anh ta là người phụ trách công ty người mẫu Lôi Đóa ở Mỹ.” Ngũ Kha Phương ấn xuống nút trên điện thoại, gọi cho thư ký, “Mẹ bảo thư ký đi cùng với con.”
“Con. . . . . .” Trương Linh Ngọc cảm thấy không giải thích được, cô đi gặp người phụ trách công ty người mẫu làm gì? Cô cầu cứu nhìn về phía Nhạc Hiên Lam.
Nhạc Hiên Lam đoán rằng, có lẽ Ngũ Kha Phương có chuyện muốn nói riêng với anh, vì vậy nói: “Em đi trước đi! Một lát nữa anh tìm em.” Anh vỗ vỗ gương mặt của cô, sau đó hôn vào môi cô một cái.
“Ồ!” Cô bĩu môi, có chút không tình nguyện theo thư ký ra khỏi phòng làm việc của Ngũ Kha Phương, trước khi đi còn quay đầu lại, đáng thương tội nghiệp nhìn Nhạc Hiên Lam, làm anh vừa bực mình vừa buồn cười, đau lòng không nỡ, nhìn cô với ánh mắt an ủi.
Cho đến khi Trương Linh Ngọc rời đi, Ngũ Kha Phương mới nói: “Tôi cũng không tha thứ cho cậu, cái chết của con gái đối với người mẹ mà nói, là nỗi đau mãi mãi không thể nào khép lại được, nhưng Linh Ngọc yêu cậu, tôi nhìn ra được, cho nên với tư cách một người mẹ, tôi không thể không nhượng bộ.”
Nhạc Hiên Lam biết những lời này là cảnh cáo, nhưng cũng là phó thác, “Cháu hiểu.”
Ngũ Kha Phương cầm một xấp tài liệu đưa về phía trước, Nhạc Hiên Lam đi lên phía trước nhận lấy.
“Đây là kết quả của cuộc tuyển chọn, tất cả là nhận xét của các vị giám khảo, họ không biết thân phận của Linh Ngọc.”
Nhạc Hiên Lam lật tài liệu, nửa không thể tưởng tượng nổi, nửa vui mừng cho Trương Linh Ngọc.
“Thành tích của Linh Ngọc là người sáng giá nhất tiến vào trận chung kết trong ba người mới, mặc dù hạng ba cách hạng nhất còn kém một chút, nhưng có rất nhiều công ty người mẫu quan tâm tới, Lôi Đóa là một trong những công ty xuất sắc nhất, tôi hy vọng cậu có thể thuyết phục Linh Ngọc, để nó đến nước Mỹ phát triển.”
“Linh Ngọc ở lại Đài Loan cũng có thể trở thành model đứng đầu.” Nhạc Hiên Lam phản bác như thế, dứt lời mới phát hiện mình không muốn Trương Linh Ngọc rời khỏi anh.
Sao Ngũ Kha Phương không biết trong lòng anh muốn điều gì? Bà cười cười, “Dĩ nhiên, Đài Loan cũng được, chỉ là đại nhiếp ảnh gia Nhạc, khoảng thời gian này cậu tìm được trợ lý hợp ý chưa?”
Anh ngạc nhiên, “Cháu. . . . . .”
“Không có, đúng không!” Ngũ Kha Phương thở dài một cái, “Vậy thì cậu hy vọng Linh Ngọc tiếp tục là trợ lý của cậu sao?”
Nhạc Hiên Lam trầm mặc, anh biết anh đã không thể cứng rắn hạ quyết tâm được, không thèm nghĩ đến Linh Ngọc có đói bụng hay không, có mệt mỏi không, không để cho quan hệ của bọn họ ảnh hưởng đến công việc, chuyện này căn bản là không thể!
“Cậu không tìm được trợ lý hợp ý, Linh Ngọc tuyệt đối sẽ không chuyên tâm làm chuyện con bé muốn làm, con bé có thể dốc lòng ở nhà chờ đợi cậu, nhưng con bé còn trẻ, con bé đã tốn hơn mấy năm thời gian chỉ vì sống cùng cậu, tôi hy vọng ít nhất sau này con bé có thể đi con đường thích hợp của riêng mình.” Giọng của Ngũ Kha Phương bình tĩnh, hoàn toàn lấy lập trường của một trưởng bối mà nói.
“Hai người vẫn luôn lệ thuộc vào đối phương, có nên học bước đi trên con đường của riêng mình không? Tình yêu thật sự cũng sẽ vì khoảng cách và thời gian mà mờ nhạt, nếu như cậu thật sự yêu con bé, tôi hy vọng cậu suy nghĩ cho kỹ, Linh Ngọc có ánh sáng đang chờ nở rộ, mà cậu muốn trói buộc con bé dưới cánh chim cậu, hay là để cho con bé tự lớn lên, cho đến khi con bé có khả năng sát cánh cùng cậu?”
“Em không muốn đi đâu!” Trương Linh Ngọc thở phì phò quay lưng lại, phồng má, “Tên khốn kiếp! Anh và mẹ cùng nhau muốn bán em, bại hoại!” Giọng nói của cô cũng hơi nghẹn ngào.
Nhạc Hiên Lam dở khóc dở cười, anh đi tới trước người Trương Linh Ngọc, cầm hai tay của cô, nửa quỳ ở cạnh chân cô.
“Linh Ngọc, hãy nghe anh nói, anh thật sự hy vọng em vui vẻ.”
“Hi vọng em vui vẻ, tại sao muốn đuổi em đi?” Cô bĩu môi, chân mày nhíu lại, nhìn rất đáng thương. Cô thật sự không muốn rời khỏi anh.
“Anh không phải đuổi em đi, cũng không nỡ!” Anh ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, hôn lông mày và môi của cô, “Em hãy nói thật đi, em không thích trình diễn trên sàn catwalk sao?”
“Không thấy anh, cũng không thích.”
Nhạc Hiên Lam lộ ra nụ cười cưng chiều, không để mình nghĩ đến nội tâm không nỡ, anh biết Linh Ngọc cũng như anh, chỉ muốn ở bên anh, nhưng anh không thể vì thế mà cho rằng nguyện vọng của hai người là điều tốt nhất cho cả hai.
Tình yêu không thể trở thành ràng buộc trói buộc người khác đến chết, nó phải là đôi cánh để người mình thích có thể bay lên trời cao.
Đây là nỗ lực của Linh Ngọc mà cô không oán hận anh, cũng là lĩnh ngộ của anh sau khi thoát khỏi bóng ma trong quá khứ.
“Chúng ta vẫn có thể gặp mặt mà!”
“Vậy cũng không cần để em ra nước Mỹ! Chúng ta cùng nhau cố gắng ở Đài Loan được mà!”
“Cô gái ngốc này, nhưng em nhất định sẽ đặt hết sự quan tâm lên người anh, nghĩ đến anh thì công việc sẽ không thuận lợi, nghĩ đến anh có phải tức giận hay không!” Suy nghĩ một chút, anh thật sự bị Linh Ngọc làm cho hư rồi,
