Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước Chương 11: Chương 7.1
Chương trước: Chương 10: Chương 6.2
Edit: Tịnh Hảo
Nhạc Hiên Lam tin cả đời này anh chưa từng vắt óc như vậy, anh dùng hết tất cả cách có thể sử dụng, tốn toàn bộ nửa tiếng, dụ dỗ, hôn, ôm, lừa gạt, thậm chí còn dùng quát nạt, chính là hy vọng Trương Linh Ngọc đừng khóc.
Kết quả dĩ nhiên hoàn toàn ngược lại, cuối cùng Trương Linh Ngọc vì cổ họng có chút khàn, ôm gấu nhỏ, ngưng khóc thút thít, chỉ là lỗ mũi khóc đến đỏ bừng, đáng thương tội nghiệp vẫn không ngừng nức nở.
"Ngoan! Không khóc không khóc, tớ hôn một cái." Anh không nhịn được hôn rồi lại hôn trên má cô, chuẩn xác ném “sủi cảo” (khăn giấy) vào trong thùng rác cạnh cửa, thùng rác kia cũng sắp trở thành một núi “sủi cảo”, đương nhiên anh có công lao giúp cô lúc này không biến thành mặt mèo hoa.
Hừ! Trương Linh Ngọc bĩu môi, ôm gấu nhỏ quay lưng đi.
"Không nên tức giận!" Nhạc Hiên Lam nịnh nọt nói, mặt kề mặt của cô.
Khóc đến mệt chết đi, Trương Linh Ngọc không có sức tức giận nữa, nhưng mà vẫn cảm thấy cái tên đầu heo Nhạc Hiên Lam này rất quá đáng, cô trề môi, Nhạc Hiên Lam nhìn thấy không nhịn được hôn lên môi cô một cái.
"Tớ thề, sau này tuyệt đối không dám hù dọa cậu nữa, có được không?” Nhạc Hiên Lam nửa quỳ ở bên người cô, giơ tay lên thề.
Trương Linh Ngọc có chút mềm lòng, ngập ngừng một lát, mắt vẫn còn hơi nước chớp chớp.
Mặc dù đau lòng khi thấy cô khóc, nhưng Nhạc Hiên Lam lại cảm thấy dáng vẻ kia của cô vô cùng làm người ta thương yêu, anh ôm cô ngồi ở trên đùi anh, khẽ hôn lên mặt cô.
"Tha thứ cho tớ, đừng khóc, được không?” Trong lòng dâng lên sự đau lòng và thương yêu mãnh liệt, làm anh không nhịn được khẽ run.
Trả lời anh là tiếng ọc ọc đã đói bụng.
Mặt của Trương Linh Ngọc đỏ thành trái cà chua.
Mới vừa rồi gần như dùng hết toàn bộ hơi sức để khóc, bây giờ lại đói bụng rồi.
Nhạc Hiên Lam nín cười, anh cảm thấy cô rất đáng yêu, nhưng thật sự bật cười, nhất định mèo ngốc nhỏ này sẽ lại muốn hờn dỗi với anh, cho nên không thể làm gì khác hơn là nhịn, mau thừa cơ lấy lòng cô.
“Tớ đi mua bữa khuya cho cậu ăn!”
"Tớ muốn ăn bánh bao." Cô lớn tiếng nói.
“Được! Bánh bao nóng hổi lập tức trở về!” Tiệm sữa đậu nành gần đây chỉ đi 10 phút là đến, Linh Ngọc không cần đợi quá lâu.
"Chờ một chút. . . . . ." Trương Linh Ngọc suy nghĩ, lại cảm thấy không đúng, liền vội vàng kéo anh đang muốn đứng dậy.
Nếu như anh đi ra ngoài mua bánh bao, không phải trong nhà chỉ còn một mình cô sao?
"Tớ. . . . . . Tớ không muốn ăn bánh bao nữa!" Cô không muốn đợi ở trong nhà một mình, thật là đáng sợ!
"Vậy cậu muốn ăn cái gì?" Nhạc Hiên Lam lại ôm lấy cô, chỉ cần có thể cho cô ăn no, không làm cô khóc nữa, không tức giận anh nữa, lên núi xuống biển anh cũng phải biến thức ăn ra.
"Tớ muốn ăn. . . . . ." Cô nghiêng đầu nghĩ, sau đó nói: "Cậu làm cơm trứng

Xem tiếp: Chương 12: Chương 7.2