Yêu Em Thì Phải Ăn Em Trước Chương 12: Chương 7.2
Chương trước: Chương 11: Chương 7.1
Mặc dù, Nhạc Hiên Lam vì khúc mắc của quá khứ và Trương Oánh San, trong lòng cất giấu khúc mắc căng chặt muốn chết, nhưng anh và Trương Linh Ngọc rõ ràng thương nhau, Trương Linh Ngọc chậm chạp nữa, nên cũng không đến mức cho rằng lòng Nhạc Hiên Lam chỉ thuộc về Trương Oánh San mới phải.
Chỉ có thể nói Nhạc Hiên Lam quá sợ hãi đối với hai chữ tình yêu hai chữ, thường vô tình tránh được thì tránh, mà đầu óc Trương Linh Ngọc không linh hoạt lại hiểu ý sai, hai người cùng nhau đến nước Pháp học, đã từng có rất nhiều cơ hội để phát hiện tấm lòng của đối phương, nhưng… đều rất không khéo bỏ quá.
Người ở nước Pháp có tính lãng mạn, nhiệt tình, hơn nữa, rất có thiện cảm với văn hóa thần bí phương Đông, lúc ấy Nhạc Hiên Lam và Trương Linh Ngọc học trong học viện nghệ thuật, có không ít con trai nước Pháp, có ý định theo đuổi Trương Linh Ngọc.
“Linh… Tiếng trung đọc thế nào?” Một người tên Mark đầu tóc vàng, khuôn mặt tươi cười y hệt ánh mặt trời, làm cho biết bao thiếu nữ tim đập thình thịch, vừa đưa tay khoác lên vai Trương Linh Ngọc, vừa cười nói chuyện với cô. d đ l q đ
Trương Linh Ngọc rất có thiện cảm với người đàn ông vô cùng thân thiện này, cô quay đầu cười, dùng tiếng Pháp coi như trôi chảy trả lời: “Linh trong tiếng Trung có nghĩa là…”
"Mark, đây là giáo sư vừa mới bảo tôi đưa cho cậu.” Đột nhiên Nhạc Hiên Lam xuất hiện từ sau lưng hai người, lấy tay của Mark đang khoác lên vai Trương Linh Ngọc xuống, mang một xấp tài liệu dày đến có thể đè chết người, hơn nữa rõ ràng tài liệu này là giáo sư muốn anh tự sắp xếp lại đẩy sang trên tay Mark.
Sau đó dùng tốc độ nhanh nhất kéo Trương Linh Ngọc qua, cánh tay mang tính chất chiếm hữu ôm bả vai cô.
“Chúng tôi sẽ không quấy rầy cậu xem mấy tài liệu này, tôi nghĩ chắc cậu cũng không có thời gian nói chuyện nữa, tôi và Linh Ngọc đi trước nhé.” Nhạc Hiên Lam cười như thiên sứ, tao nhã lịch sự, rực rỡ mê người, người ngoài nhìn vào chính là dáng vẻ quý công tử lễ độ.
"Đợi. . . . . ." Không đợi Mark nói xong, Nhạc Hiên Lam sớm lấy tốc độ như xe lửa, ôm Trương Linh Ngọc biến mất ở một góc sân trường.
"Nhạc Hiên Lam, cậu làm gì thế?” Trương Linh Ngọc tức giận đẩy anh ra, người này cũng không quan tâm người ta có theo kịp bước chân của anh hay không, liền nửa kéo nửa ôm kéo cô đi, cô nhiều lần suýt chút đạp phải chân của mình.
Nhìn xung quanh, phát hiện đã thoát khỏi khu vực cảnh giác, xem chừng tạm thời không có người nào mơ ước con mèo ngốc này nữa, Nhạc Hiên Lam mới thả lỏng.
“Mèo ngốc Trương, cậu đói bụng chưa?” Anh làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cười dịu dàng, rất khéo léo lừa cô qua đề tài mà cô coi trọng nhất.
“Hơi đói!” Không nói thì không đói, vừa nói thì liền đói, quả nhiên toàn bộ tinh thần của Trương Linh Ngọc bắt đầu suy nghĩ xem một lát cần tới nơi nào ăn.
Cuối cùng hai người đến siêu thị mua rau quả và thịt tươi sống, trở về phòng bọn họ cùng thuê, Nhạc Hiên Lam xuống bếp, Trương Linh Ngọc ở một bên xem ti vi chờ ăn cơm. . . . . .
"Tớ nghĩ ra rồi!” Trương Linh Ngọc vọt vào phòng bếp, vẻ mặt như muốn tính nợ cũ với Nhạc Hiên Lam.
“Sao vậy?” Nhạc Hiên Lam tắt lò vi sóng, nhìn cô, trong lòng còn đang suy nghĩ, sẽ không phải mèo ngốc Trương hậu tri hậu giác (1) chợt nhớ đến, muốn tính sổ nợ cũ với anh quấy rầy cô và Mark nói chuyện ở trường học chứ?
(1) “Hậu tri hậu giác” là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ còn mình mình ko biết, mãi sau mới phát hiện ra
Trương Linh Ngọc nghiêm mặt nhìn Nhạc Hiên Lam, vẻ mặt rất nghiêm túc.
"Nhạc Hiên Lam, không cho phép cậu gọi tớ là mèo ngốc Trương nữa!” Lúc nãy Mark còn hỏi cô, mèo ngốc Trương là tên tiếng Trung của cô sao? Hại cô không biết trả lời thế nào.
Nhạc Hiên Lam suýt chút nữa bật cười, “Cậu muốn nói với tớ chuyện này à?”
Nhìn vẻ mặt cô vừa tức vừa phồng lên như con hổ nhỏ, anh thật muốn cắn một cái, anh trấn an vỗ đầu của cô.
“Ăn nào!” Anh dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt lên, thổi cho nguội, đút tới trong miệng cô, đó là thịt hầm khoai tây anh đặc biệt thổi nguội giúp cô, vì sợ bưng lên bàn cơm cô sẽ ăn vụng, sau đó phỏng lưỡi.
"Ăn thật ngon!" Trương Linh Ngọc khen không dứt miệng, toàn bộ bất mãn ném ra ngoài chín tầng mây.
Nhạc Hiên Lam mỉm cười, tiếp tục bắt đầu giả bộ nghiêm chỉnh suy xét.
“Được! Không gọi cậu là mèo ngốc Trương nữa, gọi cậu là…” Anh nhìn Trương Linh Ngọc mở to mắt, không nhịn được lại muốn cười, “Mèo ngốc nhỏ.”
Trương Linh Ngọc bĩu môi, “Vậy thì có gì khác biệt chứ?” Miệng cô mở rộng, ăn tiếp một miếng khoai tây Nhạc Hiên Lam đưa tới, cũng không kịp tức giận.
Ăn ngon thật. . . . . .
"Không giống nhau. " Nhạc Hiên Lam cố gắng ngưng cười nghiêm mặt, nhưng dáng vẻ kia của cô thật sự rất đáng yêu, khóe miệng anh cong lên, “Mèo ngốc Trương là một cô gái họ Trương, ngơ ngác, giống như một con mèo, cho nên gọi là mèo ngốc Trương.”
Trương Linh Ngọc nghe rất chăm chú.
Nụ cười của Nhạc Hiên Làm càng ngày càng không giấu được.
“Mèo ngốc nhỏ là một con mèo nhỏ rất ngốc, cho nên gọi là mèo ngốc nhỏ…”
Trương Linh Ngọc nhíu mày, cố gắng suy nghĩ lời giải thích của anh.
Sao cô cảm thấy giống như anh đang đùa giỡn cô? Là ảo giác của cô sao?
Chỉ là đồ ăn trong miệng quá ngon, phân tán nửa lực chú ý của cô.
Bên chân là một vật thể lông lá cắt ngang suy nghĩ của Trương Linh Ngọc.
Nhạc Hiên Lam mang theo nụ cười không thể nhịn được nữa, cong người xuống ôm lấy con mèo anh yêu thích.
"Linh Linh." Anh vuốt ve lông của con mèo Chinchilla, vừa bế Linh Linh đến trước mặt Trương Linh Ngọc, “Linh Linh, chào hỏi với mèo ngốc nhỏ đi, cô ấy chỉ mới sửa lại tên, vẫn là mẹ mà con thích nhất đấy!”
Trương Linh Ngọc bĩu môi, ôm lấy Linh Linh.
Tên của mèo Chinchilla là do Nhạc Hiên Lam lấy, anh nói bởi vì thấy con mèo này

Xem tiếp: Chương 13: Chương 8