21 Phiên tòa xét xử Thiên Hương ngày 17 tháng 1 năm XXXX. Cả Hoàng Trung cũng bị gọi đến với tội danh đồng phạm.
Mọi thứ vẫn không có tiến triển gì ngoài những lời biện minh không có lí lẽ của luật sư, những câu hỏi gần như moi được chút chứng cứ gì đó từ hai kẻ dối trá, nhưng lại vấp phải sự không hợp tác từ họ.
22 Cả đêm Thiên Nhã không ngủ được, cô bị sốc nặng. Mẹ cô mất khi cô vẫn còn điên điên dại dại, ngây thơ vui cười qua ngày. Bà chắc đã mong muốn gặp được cô đến thế nào trước lúc mất.
23 Giây phút được Dương Phong ôm vào lòng, cả thế giới với Thiên Nhã như bừng sáng hẳn lên. Ở cạnh anh, cô luôn cảm thấy được an toàn hơn cả. Đó là lí do tại sao trong quãng thời gian tăm tối của cuộc đời kia, cô lại tin tưởng anh đến vậy, ngay cả khi bị anh thất hứa, lừa gạt lên giường vẫn bám theo anh.
24 Hoàng Trung đang ngồi loay hoay làm việc. Chợt, ông ta nghe phòng tiếp tân báo có người tên Thiên Nhã đến tìm thì không khỏi ngạc nhiên. Đứa con gái điên dại đó sao biết đường đến tận đây tìm ông ta? Ngồi trong phòng làm việc đợi người lên mà ông ta cứ mãi thắc mắc chuyện này.
25 Sáng sớm, cả căn biệt thự của Hoàng Trung đã bị náo động bởi giọng cười man rợ của Thiên Hương.
Cô ta đi ra từ nhà vệ sinh, tay cầm một que thử thai có hai vạch đỏ, hét lên trong sung sướng:
– Có rồi! Cuối cùng, cũng có rồi! Con à! Con đến thật đúng lúc! Nhờ có con, rồi ba con sẽ chấp nhận mẹ thôi! Haha!
Ngay lúc cô ta đang vui mừng, giọng Hoàng Trung từ ngoài cửa vang lên:
– Thiên Hương! Mày có trong đó không? Ra phòng khách nói chuyện!
Không được! Thiên Hương nhất định không được cho ông ta biết cô ta có con với Dương Phong.
26 Thiên Hương hiện tại không biết đi về đâu, bèn tìm đến người anh trai nghèo khổ ngày xưa của cô ta – Thái Uy Vũ nương tựa.
– Thủy Tiên! Em đã về thật rồi sao?
Đến giây phút này, cô ta vẫn còn có thể hếch mặt lên chảnh chọe:
– Tôi chỉ là muốn mượn nhà anh nghỉ một đêm thôi! Xong rồi tôi sẽ đi!
Rồi từ trong phòng khách nhà Thái Uy Vũ vang lên giọng Thiên Nhã:
– Vũ! Ai vậy?
Thái Uy Vũ đầy khó xử.
27 Thiên Nhã từ sau chuyện xảy ra ở bữa tiệc, suốt ngày chỉ thui thủi một mình ở trong phòng. Ánh mắt cô đăm đăm nhìn ra cửa sổ, hướng ra cổng nhà. Sao anh không tới tìm cô?
– Cô chủ! Cô chủ mau xuống dưới ăn cơm, ông chủ đang chờ ạ! – Con bé Mai – người giúp việc mới nhà cô lên tiếng.
28 Bệnh đường ruột của Thiên Nhã ngày càng trầm trọng. Cô dường như không ăn nổi thứ gì nữa, vì cứ ăn vào là nôn hết ra. Nhưng cô không dám nói cho Hoàng Trung nghe, sợ ông ta lo.
29 – Các người mau thả tôi ra! Mau thả tôi ra!
Đám người áo vest đen đưa Thiên Nhã đến một căn biệt thự khác của Hoàng Trung, nhốt cô vào một phòng kín, canh giữ nghiêm ngặt.
30 Dương Phong sau khi nhận được điện thoại từ Hoàng Trung, đầu óc rối rắm, không biết phải làm cách nào cho thỏa cả hai việc vừa giải cứu Thiên Nhã, vừa tống ông ta vào trong tù.
31 Chín giờ ba mươi phút sáng, Dương Phong gặp được kẻ chỉ đường tại đầu hẻm X. Hắn bịt mặt kín mít, lái xe máy, vẫy tay ra hiệu cho anh đi theo hắn.
Con đường đến nơi trao đổi người ngoằn nghèo, phải đi qua mấy con đường lớn lẫn đường nhỏ.
32 Một tháng sau. . .
Mọi chuyện đã trở về vị trí bắt đầu của nó. Mọi tội lỗi của Hoàng Trung được phơi bày ra ánh sáng, từ việc hối lộ các quan chức cấp cao đến kinh doanh ngầm.