21 Trong căn lớn, ánh sáng bao phủ cả không gian, từng làn gió lạnh chui từ khe cửa, lạnh. Trên chiếc giường lớn, ánh sáng phát ra từ chiếc điện thoại cùng những tiếng ting ting nhỏ.
22 Trên con đường buổi sáng trong xanh, thoáng mát, có một chút gì đó yên tĩnh, nói chung là cảm thấy thoải mái lắm!Quỳnh Lam lượn hết phố này sang phố khác để tìm một thứ!Thật may mắn là hôm nay vẫn sớm!Vừa nhìn hình ảnh trên tay, Quỳnh Lam vừa ngó xung quanh!Bắt buộc phải tìm được cái đó……A! Kia rồi! Vậy ra Quỳnh Lam mất công rồi.
23 Gió mùa đông thổi qua cửa sổ, phủ lạnh cả không gian lớp học. Trên tường cao trước lớp là hàng chữ khá hay, cùng khung ảnh nhỏ của Bác Hồ đang cười. Quỳnh Lam đứng trên bục giảng chăm chú nhìn xung quanh lớp.
24 Trong căn phòng kính lớn, ánh đèn chỉ một màu sáng trắng. Những bức hình chữ xuôi ngược, to nhỏ được gắn đều đặn lên những ánh đèn vuông nổi bật trong không gian!-Trái ạ!-À không, không.
25 Chiếc ô tô đen được dựng cạnh cánh đồng hoa cúc vàng. Gió mùa đông se lạnh thổi qua, thêm chút ánh nắng nhẹ ấm. -Woa! Không ngờ ở Hà Nội có những nơi này nha!Quỳnh Lam bước ra khỏi xe ô tô, hít vào phần không khí vừa đủ, dang rộng hai tay rồi lại nhắm mắt lại…để cố gắng ngửi mùi hoa cúc vàng.
26 Sau khoảng sân khấu với những tiếng nhạc ầm ĩ, từng mảng ánh sáng vàng mờ tỏa ra khoảng không gian không rộng. -Kéo cho em cái khoá này lên đi. -Hình như chị thấy mắt hơi đậm.
27 Bóng tối phủ dần lấy thành phố, những ngọn đèn đường được thắp sáng, lung linh chiếu xuống mặt hồ. Cái hơi lạnh của buổi tối xuyên qua lớp áo dạ mỏng, cngf chiếc quần tất da tối màu.
28 Trong khoảng phòng tối, ánh sánh từ màn hình điện thoại chiếu ra phát sáng khoảng gian nhỏ. Chiếc máy sưởi toả ra từng đợt khí ấm áp…Mẹ Phương thật là…sao lại có thể làm vậy chứ? Cả ngôi nhà chỉ có một toilet và một phòng ngủ không lớn…Vì quá muốn giải quyết mà không thể nhịn được.
29 Bên trong nhà tắm, ánh đèn vàng mờ bao trùm cả khoảng không gian nhỏ. Cái khí ấm ấm, cùng làn khói mỏng tang bốc lên từ bồn nước nóng mới, cảm giác thật thoải mái dau hơn một giờ bị tra tấn!Quỳnh Lam ngồi trên thành bồn, cầm chiếc áo sơ mi, liếc liếc ra phía cửa.
30 Căn nhà theo phong cách truyền thống rộng lớn, từng viên sỏi nhỏ trải dài từ chiếc cổng gỗ lớn tới chiếc cửa hoa văn đơn giản, những chiếc đèn hiện đại chế tác theo phong cách truyền thống lạ mắt.
31 Tiếng cửa lại mở ra, ánh sáng bên ngoài lại chiếu vào, chói mắt vô cùng!Quỳnh Lam cố gắng ngẩng mặt lên, sức lực cuối cùng…lạnh, đói, khát, cùng một thứ khó chịu đau rát, mạnh mẽ xâm chiếm lấy cảm giác bình thường vốn có ở mọi giác quan…Lại vào, định thăm Quỳnh Lam mấy lần nữa mới đủ đây?Chẳng còn sức nữa, đến gần hai ngày Quỳnh Lam chẳng có gì vào bụng hết, đến đi vệ sinh cũng không được nữa…Chẳng thèm để ý, cánh tay buộc vào nhau giờ đã tê cứng, một chút cảm giác cũng không có.
32 Ánh nắng nhạt cam buổi chiều xuyên qua chiếc rèm mỏng, in bóng chậu hoa nhỏ lên sàn nhà. Chiếc giường lớn, chút động đậy hiện lên dưới chiếc chăn xám màu.
33 Dưới ánh đèn nhẹ nhàng, không khí ấm áp hoà cùng với tiếng nhạc, tạo nên cái thứ không khí vô cùng nhẹ nhàng…Quỳnh Lam cười cười nói nói được một lúc, mặt không ngừng liếc sang chiếc bàn xa kia.
34 Trong lớp học sáng bởi bóng điện dài. Từng cơn gió lạnh ngắt ùa vào khe cửa, xuyên cả qua những lớp quần áo giày cộm. Thật vướng víu! Tại sao mùa đông vẫn mở cửa? Rồi lò sưởi nhà trường cũng không thèm bật…Có phải tiết kiệm quá mức không? Nhưng mà buổi sáng, bật điện thế này làm gì? Thật là tiết kiệm không phải lối!Quỳnh Lam ngồi trong lớp, để chiếc balo lên chân, ôm vào và dựa vào bàn học…ngủ ngon lành!—Tiếng trống vào lớp vang lên, theo từng hồi.
35 Với chiếc áo dạ dám nổi bật giữa những chiếc áo đồng phục trắng sáng màu, chiếc váy kẻ ô caro, đi cùng chiếc tất da đen và đôi bots dài tới đầu gối, ai sẽ nghĩ Quỳnh Lam là gái quê mới lên thành phố?Dáng người nhỏ cúi thấp, len dưới hàng chắn sắt màu mè.
36 Ánh nắng nhạt, mang theo hơi của mùa đông buốt…Thật là…không có lửa mà vẫn có khói mà…!Cô nhóc nhỏ bé cúi thấp đầu, sau những chiếc xe, nhìn nhìn ngó ngó…-Cúi xuống! Cúi xuống!Quỳnh Lam gắt nhỏ, ra điều lấy tay hất hất xuống:-Nhóc, nhóc đừng có đứng lên như thế được không? Nhật Minh biết được thì sao? Có biết là chị đã tốn bao nhiêu công sức mới trốn được ra đây không?Quang phủi quần, liếc mắt nhìn cái thứ người “dở hơi” kia rồi thở đai cho sự ngây thơ như vậy…-Này! Nhóc định trốn Minh à? Nếu trốn được, anh đây cũng chẳng phải ở cái chỗ quái quỷ này!Rồi lại nhìn xuống chỗ cần nhìn, Quang chép miệng nói:…Theo đuôi một đứa trẻ con, đến…vòng 1 còn chưa tới 90…Cái gì? Đồ trắng trợn! Bảo ai trẻ con? Cái thứ đó to hay nhỏ thì kệ người ta chứ? Chẳng lẽ cứ là số đại thì mới đẹp à? Như Quỳnh Lam mới gọi là thuần khiết nhé.
37 Tiếp xúc với thứ gì nhiều, con người chắc chắn phải thích ứng, không nhanh thì chậm…Tất nhiên, điều đó ở Quỳnh Lam cũng không ngoại lệ…Từ lúc ở Việt Nam, Quỳnh Lam đã *nhiễm* phong cách của mấy bạn Việt Nam khá nhiều.
38 Chiếc xe thể thao đen đi chậm trên còn đường ngoại ô rộng lớn, cảnh tượng bên ngoài cửa kính là cả một rừng câu thông bị bao phủ bởi tuyết trắng cuối đông…Trong xe, cô nhóc nhỏ mặc áo ngủ trắng bên trong, khoác ngoài chiếc áo khoác bông hồng hồng, được đắp bởi chiếc chăn dày ấm áp, đang yếu ớt hà hơi lên kính, rồi viết những nét chữ nguệch ngoạc.
39 Bộ não đau nhức, cảm giác như hàng nghìn con kiến vừa bò, vừa cắn bên trong. Cả thân thể như tê liệt vì rát, vì bỏng tuyết…Cố gắng khẽ cử động vì đã nằm lâu một tư thế, đôi mắt mỏi nhừ cố gắng mở ra, tìm kiếm thứ cảm giác, mùi thơm quen thuộc bên cạnh…Nhưng đôi mắt cứ dính lại với nhau, không thể mở dù chỉ muốn xem một chút ánh sáng nhỏ…Tại sao lại có cảm giác như vậy chứ? Có phải đã sinh ra ảo giác từ những ý nghĩ không đúng? Có phải là quá nhớ cái cảm giác đó? Hay đây là ở một thế giới khác, thế giới mà chỉ có trong những câu chuyện cổ tích?Thiên đường ư? Sao có thể chứ? Thiên đường, chỉ dành cho thiên thần, còn những người ích kỷ, chỉ nghĩ tới mình, không quan tâm tới người khác thì không xứng đáng!Nhưng…nếu vậy, thì đây là nơi nào? Hơi ấm quen thuộc này là của ai? Cảm giác an toàn này là ai sẽ mang lại? Không phải chỉ có duy nhất một người sao? Được sao? Không phải đã tự mình làm người đó đau sao? Không phải đã tự mình làm người đó không thể tỉnh lại sao?Trên khoé mắt nhắm nghiền, lại oà ra bao nhiêu là chất lỏng trong suốt, óng ánh chảy dài xuống hai bên tai, chiếc miệng nhỏ bé phát ra tiếng thì thầm, chỉ như hơi toả vào không khí…xin lỗi, tớ xin lỗi……Hơi thở ấm áp hoà vào dòng nước mắt…vô cùng nhẹ nhàng, lại đan vào đó là sự dịu dàng quen thuộc…Dáng người nhỏ bé cảm nhận được, nước mắt lại càng trào ra, bây giờ là trách ông trời nhẫn tâm hay tự trách mình quá yêu cậu ấy, lại quá nhớ cảm giác đó cùng tự căm ghét mình vì đã quá trẻ con?-Quỳnh Lam, tớ không sao, đừng khóc nữa…Giọng nói nhẹ nhàng như đang thì thầm bên tai, kích thích mạnh tới mọi dây thần kinh…Nhưng sao thế này? Đôi mắt cuối cùng không quan tâm đến ý trí, đến trái tim mà cứ ngang nghạnh nhắm nghiền.
40 Haizz…cuối cùng thì, cả hai đều qua cái sinh nhật lần thứ mười tám trong hoàn cảnh chẳng ai mong muốn…Cô nhóc ngồi trên bàn thở dài, tiếc nuối cho sự kiện bắt đầu làm người lớn của mình…Haiz…lại La tiếng thở dài.