1 “Đây là cái gì?” Một cô gái có gương mặt thuần khiết bước xuống xe, đôi kính râm trên khuông mặt không làm che đi sự xinh đẹp của cô. Cô mặc chiếc quần jean bó cùng chiếc áo sơ mi trắng trong rất cá tính “Thưa tiểu thư! Trường học mới!” Người tài xế kính cẩn nói.
2 “Tình hình gì đây?” Vylee đặt cặp xuống nhìn Royjee “Nhà!” Cô chỉ nói vỏn vẹn một chữ “Không có nhà ở à?” Cô gác chân lên bàn đưa mắt nhìn về Royjee “Không phải không có nhà mà là chưa tìm được trong bây giờ!”“Ra gầm cầu ở đi! Nơi lý tưởng ấy tên thích ẩn náo như cậu ấy!” Vylee mỉm cười đắc ý “Đùa à? Tớ về nhà cậu ở!” Royjee nói bình tĩnh hơn bao giờ hết trong khi người bên cạnh thì hoàn toàn mất bình tĩnh.
3 “Mày bỏ trốn?” Cả hai ngơ ngác nhìn anh “Ừ!” Kynlee điềm tĩnh gật đầu rồi bổng Yue và Venjy lăn ra cười sặc sụa “Nó đòi bỏ trốn!” Venjy nhìn Yue cười nghiêng ngả “Tao nói thật mày đừng buồn! Tao thấy ba mày không bỏ trốn thì thôi chứ cái mặc mày.
4 “Này! Vylee chẳng lẽ chúng ta ngủ khách sạn hoài hay sao?” Royjee ngao ngán nhìn cô “Ừ phải đó! Ở khách sạn năm sao giá rẻ quá tớ ngủ không quen!” Haly vừa soi gương vừa nói (Nổ nữa rồi nè!).
5 Bốn người đàn ông chân chính đi chiến đấu trong bộ dạng hotboy và thành công trong bộ dạng hotdog. Thật đáng ngưỡng mộ “Này! Mấy giờ rồi?” Kynlee hỏi “Mới có ba giờ sáng!” Venjy trả lời.
6 “Vylee! Cậu định ngủ gầm cầu thật à?” Haly nũng nịu nói “Nếu không thì phải làm sao? Gia nhập cái bang à!” Vylee bình tĩnh ngồi xem tivi. “Cậu không đùa chứ? Không lẽ ba cậu tuyệt tình vậy sao?” Haly lại cằn nhằn.
7 “Này! Sao anh Kynlee giờ này chưa đến nữa!” Haly vén tay áo lên xem đồng hồ “Cậu cũng đừng sốt ruột như vậy! Cũng đâu phải là chưa từng thấy qua!” Royjee điềm tĩnh nói “Sao có thể nói như vậy được! Lâu ngày không gặp đương nhiên phải nhớ rồi! Vylee! Cậu nói đúng không?” Haly ngước nhìn Vylee.
8 “Các anh ăn đi!” Royjee nói “Hai em vừa rồi đi đâu thế?” Vejy nhận lấy rồi ngồi dậy hỏi. “Hai cậu ấy đi siêu thị ấy!” Haly vừa ăn vừa nói, Kynlee nhìn Vylee mặt cô không chút biểu cảm khiến anh lo lắng.
9 5:45 sáng tại TP. HCM. “Reng! Reng! Reng!” cái đồng hồ nhỏ xinh trong phòng vang lên làm cả nhóm khó chịu. Vylee bực tức ngồi dậy trong trạng thái đầu tóc gối bù “Này! Mới sáng sớm mày la cái gì thế? Không thấy người khác đang ngủ sao? Tao cảnh cáo nha! Lần sao mà còn vậy nữa tao đem mày bán sang Trung Quốc ày khỏi la nữa!” ( Lại đe dọa! Chị này đẹp mà hơi khùng! ).
10 Cách đó không xa. . . “Này! Sao anh lại ở đây thế này? Đừng nói là cả đêm anh không về phòng nha!” Vylee nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Anh im lặng, không trả lời “Haiz! Nhìn mặt anh là tôi biết lạc đường rồi!”“Sài Gòn vừa lớn vừa xa lạ, lạc đường là phải rồi! Anh đúng là không chịu nghe lời! Gây nhau mới có xíu đã suy nghĩ dạy dột rồi! Nếu tôi không nhìn thấy anh không chừng hai ba hôm nữa người ta tìm thấy bộ xương khô đang lang thang giữa thành phố!” Cô giảng một tuồng đạo lý, sắc mặt người bên cạnh bỗng tối sầm lại.
11 7:00 tối. “Điện thoại Vylee bỏ ở đây nên không liên lạc được!” Haly thất vọng lắc đầu “Con bé này!” Kynlee không nén nổi tức giận, đấm vào tường rồi không do dự xách áo khoác bước ra ngoài “Kynlee! Cậu bình tĩnh đi!” Royjee ngăn cản.
12 “Bé cưng! Đừng khóc nữa! Chị thương!” Cô dỗ dành cậu bé trong lòng mình, hình ảnh cô nữ sinh mười bảy tuổi bế cậu bé trên tay vỗ dành đã lọt vào mắt nhìn khác một cách kỳ lạ “Trời ạ! Nhỏ tuổi vậy đã có con!”“Cô ấy còn trẻ quá mà!”“Xinh như vậy đã có con!”Bao nhiêu lời bàn tán xôn xao của người đi đường cũng không là gì với cô, cô chợt nhìn cậu bé, bé con đã nín hẳn giờ chỉ còn tiếng thút thít nhẹ.
13 Ra đến cổng siêu thị mới bất chợt cảm thấy có cái gì đó trống trải. Đi dạo trên phố một mình tự nhiên lại cảm thấy lạc lỏng quá. Bất chợt biết đứa trẻ lạc mẹ bây giờ lại là chính mình.
14 Ăn xong chiếc bánh mì cô mới vừa quay sang với lấy balo thì “Chộp!” một tiếng động nhẹ cùng một cái bóng chóp ngang nhanh như tia chóp khiến cô giật mình.
15 “Cô ơi! Cho tôi hỏi!” Một giọng nói ấm áp đầy từ tính vang lên bên tay cô “Hỏi cái gì mà hỏi không thấy người khác đang tức điên à! Cái tên. . . ” Cô vừa mắng vừa quay sang nhìn người trước mắt rồi bỗng sắc mặt thay đổi hẳn, vẻ tức giận biến mất, nụ cười hều nở trên môi “Anh! Anh có việc gì cứ hỏi đi! Không sao!” Cô cười hì hì nhìn người đàn ông trước mặt.
16 Zinjee nắm tay cô ra khỏi Khải Minh thì chợt buông ra, hai tay bỏ vào túi quần vẻ mặt không chút biểu cảm. Vylee nhìn bàn tay trống không trên không khí khẽ cử động rồi khó hiểu nhìn người con trai đang đi trước cô.
17 Haly và Royjee ngồi trong phòng sốt ruột nhìn điện thoại mà đứng ngồi không yên. Chợt chuông cửa reo lên hai cô nhanh tức tốc mở ra. Trong một phút sự ngỡ ngàng và mừng rỡ thay phiên nhau nở rộ trên mặt.
18 “Woa! Là biệt thự nha!” Haly la toáng lên, mừng rỡ nhìn xung quanh. “Đẹp quá anh Kynlee ơi!” Royjee cũng hưng phấn nói. Yue, Venjy, Kynlee và Zinjee thì điềm tĩnh ngồi sofa như đây là chuyện hết sức hiển nhiên vậy.
19 Tất cả đều ngủ chỉ trừ chị này. . . “Cố lên! Còn một phòng cuối cùng!” Vylee cổ vũ bản thân lôi từng phòng, từng phòng ( Khổ chưa! Cho cái tính cố chấp! ).
20 “Đây là cái gì?” Kynlee đứng trước cổng trường nhìn vào trường hỏi người bên cạnh “Não mày bị khiếm khuyết à? Ngay cả cái trường cũng không biết!” Venjy đứng kế châm chọc.