321 Lí Trường Vũ và Nghiêm Tân Kiến đều nhìn nhau. Đỗ Thiên Dã bảo họ nói lên ý kiến giải quyết vấn đề này quả thực là làm khó họ. Đỗ Thiên Dã biết rằng đang làm khó bọn họ, ông ta thấp giọng nói: “An Đạt Văn các anh vẫn phải cố an ủi, hi vọng rằng anh ta có thể vì quan hệ của Trương Dương và An gia, đừng làm to chuyện này lên!”Nghiêm Tân Kiến lắc đầu nói: “Tôi thấy việc này rất phiền phức, sau khi việc này xảy ra, tôi đã khuyên An Đạt Văn ngay, nhưng thái độ của An Đạt Văn rất kiên quyết, rất có khả năng sẽ truy cứu đến cuối cùng.
322 Khi Đỗ Thiên Dã vì chuyện của Trương Dương chạy đôn chạy đáo, thì Trương đại quan lại cùng An Ngữ Thần đưa Tần Hoan đi chèo thuyền ở hồ Nho Vân, dường như việc này chẳng có liên quan gì đến hắn vậy.
323 Cục trưởng công an phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Có một việc tôi nghĩ mọi người đã biết cả rồi. Người cảng thương bị đánh An Đạt Văn đó đã quyết định không khởi tố Trương Dương nữa, không truy cứu trách nhiệm của anh ta nữa, giờ đây không còn cần lo lắng về những phiền phức hệ lụy phía sau, sự xử lí với Trương Dương chỉ là vấn đề trong nội bộ của chúng ta mà thôi.
324 Đỗ Vũ Phong kéo Trương Dương ra một bên: “Anh làm sao thế hả. Giờ đây tất cả mọi người trong Giang Thành đều nhìn anh, muốn tìm chỗ xấu của anh, mà tiểu tử nhà anh lại ra ngoài gây chuyện?”Trương Dương nói: “Tôi đâu có đánh người, ba nha đầu đó gây chuyện, tôi chẳng làm gì cả!”Đỗ Vũ Phong thở dài nói: “Anh ấy à! Uống rượu cũng chẳng thèm gọi tôi một câu.
325 Đỗ Thiên Dã lại nói: “Bên phòng chiêu thương sao thế? Thường Lăng Phong từ chức rồi? Người này là một nhân tài hiếm có, có liên quan gì đến cậu không?”Trương Dương nói: “Tuyệt đối không, việc anh ấy từ chức tuyệt đối không có quan hệ gì với tôi!”Đỗ Thiên Dã chau mày: “Cậu giúp tôi khuyên anh ấy một chút, không thể vì việc xử lí cậu ảnh hưởng đến công tác mà!”Trương Dương nói: “Thôi, người đó rất cứng đầu, chưa chắc đã nghe tôi đâu.
326 Trương Dương nói: “Về đây làm gì vậy?”Chu Vân Phàm đáp: “Đầu tư!”Trương Dương nói: “Thật là chỉ có anh thôi. Gặp phải phiền phức thì vỗ mông đi mất, giờ đây lại quay về, đầu tư gì cơ chứ? Sao? Muốn trở thành một người thương nhân yêu nước mẫu mực à?”Chu Vân Phàm nghe ra Trương Dương khá có thành kiến với anh ta, có lẽ là do chuyện Hồ Nhân Như vào tù vì anh, Chu Vân Phàm giải thích; “Tôi từ trước đến giờ đều coi Hồ Nhân Như như con gái vậy, sự việc lần trước không phải tôi muốn vậy, nếu như tôi là một gian thương bất nhân bất nghĩa, thì cũng không nộp đủ tiền phạt!” Điểm này Chu Vân Phàm làm rất tốt, lúc đầu khi Hồ Nhân Như gặp phải khó khăn, tên này đã cung cấp một cuốn ghi chép đầu tư, ghi chép đó đã giúp cho Hồ Nhân Như được giải thoát.
327 Buổi tối hôm đó, Trương đại quan mời đám bạn của hắn đến Vọng Giang Lâu. Hắn mời khách, không có ai là không đến, Cố Giai Đồng là người đến muộn nhất, ở ngoài cửa gặp được anh họ Trương Đức Phóng.
328 Đặt chén trà xuống, Đỗ Thiên bước về phía ban công, gã ngày càng không thích sống trong khu nhà nhỏ này. Lúc đầu gã chuyển đến đây, mục đích là muốn ở cùng với cha mẹ, nhưng đột nhiên cha mẹ gã qua đời, làm cho gã sống cô đơn một mình ở đây, lúc cô đơn chỉ có ánh trăng làm bạn, Đỗ Thiên Dã ngước đầu, bóp bóp đằng sau gáy, đột nhiên nhớ đến Trương Dương, nếu như hắn ta ở Giang Thành, ít ra mình còn có người bạn uống rượu giải sầu.
329 Lúc này ba chiếc xe cảnh sát đi vào trong đại viện huyện ủy Xuân Dương. Người dẫn đội là cục trưởng cục công an thành phố Giang Thành Vinh Bằng Phi, y nghe nói Đỗ Thiên Dã bị đánh ở núi Thanh Đài, ngay lập tức dẫn đội ngũ tinh anh nhất đến Xuân Dương.
330 Hà Trường An nói: “Đúng thế. Càng là những người như vậy thì càng cổ quái, giờ đây tôi ngày càng tin vào tạo hóa và cơ ngộ, đời người có quá nhiều việc không thể miễn cưỡng, tùy vào vận mệnh mới là con đường đúng đắn của con người.
331 Bắt đầu từ sự kiện Trương Dương ẩu đả An Đạt Văn lần này, Lý Trường Vũ lưu ý thấy trong bội bộ thường ủy đã có không ít người bắt đầu có ý thức khiêu chiến quyền uy của Đỗ Thiên Dã, dựa vào kinh nghiệm chính trị nhiều năm của Lý Trường Vũ, y có thể xác định, những thường ủy lấy Triệu Dương Lâm cầm đầu là có mục đích gây hấn, hơn nữa sau lưng họ tất nhiên phải có chỗ dựa.
332 Trận mưa của Giang Thành đã đổ hai ngày rồi, song vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, từ sau khi sự kiện giới đấu xảy ra, thôn Chu Tiểu Kiều một mực không được an tĩnh, trong nhà Chu Hồng Vệ thỉnh thoảng lại có thể nghe thấy mấy tiếng khóc lóc, đó là của mẹ và anh em của hắn.
333 Lời nói của Tô Viện Viện giống như là tiếng sấm nổ bên tai Vinh Bằng Phi. Y tràn đầy kinh ngạc nhìn cô gái này, đột nhiên ý thức được chuyện đã biến thành không thể khống chế được nữa rồi, những lời nói này của Tô Viện Viện không nghi ngờ gì nữa sẽ đẩy Đỗ Thiên Dã vào thế bất lợi, càng khiến tiền cảnh của Trần Sùng Sơn bị phủ lên một tầng bóng râm, mà phiền phức nhất là, nhân chứng số một nhìn thấy Trần Sùng Sơn nổ súng giết Chu Hồng Vệ chính là Tô Viện Viện, Tô Viện Viện đã cung cấp chứng cứ tương quan có lợi, vốn Đỗ Thiên Dã cũng là một nhân chứng, nhưng sau cuộc nói chuyện giữa Điền Khánh Long và gã, chứng minh Đỗ Thiên Dã không phải là nhân chứng mục kích, cho nên chỉ còn lại Tô Viện Viện và Lý Tín Nghĩa, cô ta lật lại chứng cung, chẳng khác nào không thể chứng minh Chu Hồng Vệ lúc đó tạo thành uy hiếp đến sinh mạng của Đỗ Thiên Dã, mà tính chất của một phát súng này của Trần Sùng Sơn sẽ đầy tính không xác định.
334 Trương Dương thâm nghĩ Đỗ Thiên Dã cũng đúng là, hẹn cô ta cùng ra ngoài thì sao? Có gì mà phải sợ, nam chưa cưới nữ chưa gả, sợ người ta nói gì chứ? Thế này thì hay rồi, càng muốn tránh thì càng bị người ta nắm thóp, Tô Viện Viện mượn chuyện này chơi gã không nhẹ.
335 Chu Hồng Tinh nói: "Các ngươi tốt nhất mau thả tôi ra, tôi không tin Trung Quốc chúng ta lại có nơi không nói lý. Em trai tôi bị người ta giết, tôi lại bị bắt vào ngục một cách oan ức, người của thôn Chu Tiểu Kiều chúng tôi sẽ không khuất phục đâu.
336 Hai anh em Chu Hồng Quân, Chu Hồng Tinh sau khi đánh đuổi hòa thượng đi, trong thôn vẫn có người nói ra nói vào, thôn Chu Tiểu Kiều tuy rất đồng lòng, nhưng bất kỳ địa phương nào cũng có người sẽ có tư tâm và tạp niệm, trong thôn cũng có người từ đầu tới cuối không tham gia vào hành vi gây chuyện trước đây, tiền bí thư chi bộ thôn Chu Minh Xuyên chính là một trong số đó.
337 Hòa thượng Tam Bảo vẫn còn hoảng hốt đứng ngây đơ ra đó, nhìn Chu Hồng Tinh đang ôm mông gào thét ở đằng sau, ông ta chỉ vào Chu Hồng Tinh, nói: "Ác đồ, tội nghiệt của thôn Chu Tiểu Kiều toàn bộ là do tên ác đồ ngươi gây ra!"Trương Dương nhàn nhã tự đắc thu súng lại, nhìn về phía hòa thượng Tam Bảo với ánh mắt khích lệ.
338 Lâm Tú nói: "Thức ăn đã chuẩn bị rồi, chúng ta vào ăn trước đi đã!"Sở Trấn Nam nói: "Tôi về phòng thay quần áo!" Tạ Chí Quốc đi cùng ông ta. Lâm Tú và Trương Dương cùng nhau đi vào nhà ăn, Lâm Tú cười nói: "Trương Dương, cậu và Tam Bảo ở trong xe thầm thầm thì thì, lại có chủ ý gì đó?"Trương Dương nói: "Không có gì, chỉ tùy tiện nói vài chuyện thôi!"Lâm Tú nói: "Trải qua lần này, danh khí của hòa thượng Tam Bảo ở khu vực núi Thanh Đài sẽ rất vang dội, ngay cả khách nhân ở làng du lịch cũng biết đến ông ta, toàn nói ông ta là Bố Tát sống hiển linh, cậu giúp tôi nói với ông ta một tiếng, rảnh rỗi thì tới làng du lịch giảng kinh, làm chút Phật sự.
339 Trong cuộc họp thường ủy thành phố Giang Thành, cục trưởng cục công an thành phố Vinh Bằng Phi bảo cáo tình hình tiến triển mới nhất của vụ án giới đấu núi Thanh Đài cho các thường ủy có mặt được biết, y mỉm cười nói: "Căn cứ vào tình hình hiện tại mà tôi nắm được, những văn vật ngày hôm đó bị cướp đi dưới công tác vận động của chúng ta, phần lớn đều đã được nộp lên, ở chợ đồ cổ thành phố Kinh Sơn xuất hiện một số văn vật, trước mắt cục công an thành phố Kinh Sơn đang tích cực điều tra, tin rằng không lâu nữa sẽ có thể một mẻ lưới bắt gọn đám trộm mộ này.
340 Quay trở lại bàn rượu, nhìn thấy Trương Dương đã uống sạch bỉnh rượu còn hơn một nửa ở trên bàn, không khỏi cười nói: "Sao? Gần đây không được uống rượu à?"Trương Dương nói: "Vì chuyện của anh, gần đây tinh thần lúc nào cũng căng thẳng, hôm nay mới dám thả lỏng đấy!" Hắn là nói thật, có điều đồng thời cũng cũng có ý khoe công lao.